Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 39

Tác giả: Trà My

Cơn gió mùa đông thổi lạnh buốt nắng chiều. Gió thổi qua cửa sổ, nắng chiếu nhẹ vào chàng trai đang ngồi bên cửa. Dường như vẻ lạnh lùng của anh còn lạnh hơn cả cái thời tiết rét buốt kia, nhưng ai biết đâu là anh đang vô cùng lo lắng như ngồi trên đống lửa. Anh nhìn xuống, vẫn chỉ là những bóng cây đã úa tàn lá, với những cơn gió hờ hững thổi qua.
Nhưng anh bỗng đứng ngay dậy vì thấy cô gái có bóng dáng nhỏ bé ấy đang đi thẫn thờ vào nhà anh. Mạnh Duy chạy vội ngay xuống chỗ cô.
Vân Hoa với gương mặt thất thần ngẩng lên nhìn thấy anh thì cảm thấy tủi thân vô cùng, cô chạy đến ôm chặt lấy anh và khóc oà lên. Anh cũng chỉ biết ôm lấy cô, vì anh biết không thể nào làm cô nín khóc được, tính cô đã như vậy rồi.
Vân Hoa cứ khóc mãi không thôi, vì càng khóc cô lại càng nhớ tới Hoàng Duy nhưng cô không thể rời xa Mạnh Duy…
Mạnh Duy thở dài, buông cô ra:
“Nín đi, đừng khóc nữa! Mọi chuyện đã qua rồi…”
“Không, không thể qua được…”
“Vậy nếu anh cứ nhớ tới Kiều Nga như thế này thì em chịu được không?”
“Em…”
Mạnh Duy mỉm cười nhẹ:
“Cười lên đi, hãy cố quên đi tất cả. Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, em nói anh phải mạnh mẽ mà, em cũng đừng nên như thế chứ!”
“Nhưng em gặp quá nhiều nỗi buồn. Cứ nỗi buồn này xua đi thì lại có nỗi buồn khác nhân lên.”
“Hay anh kể chuyện cười cho em nhé?”
“Chuyện cười? Anh biết chuyện cười á?”
“Thì đọc được vô tình thôi. Nghe không?”
Cô gật đầu. Mạnh Duy kéo cô ngồi xuống cái ghế trong vườn, rồi kể:
“Trong cuộc họp đang bàn tán rất sôi nổi giữa bốn “nhà bác học” là Uy-ki-pê-đi-a (Wikipedia), Phây-Pu'c (Facebook), Gu-gồ (Google) và In-tơ-nét (Internet)…”
Cô bật cười. Cái kiểu đọc tiếng Anh lai tiếng Việt của anh (cố tình đó, anh Mạnh Duy đọc tiếng Anh giỏi lém chỉ là trêu Vân Hoa thì đọc thế thôi) khiến cô không nhịn được cười. Mạnh Duy thấy thế càng phấn khởi kể tiếp:
“Và sau đây là các nhà bác học tranh luận:
Uy-ki-pê-đi-a: Tao biết tất cả mọi thứ trên đời này!
Phây-Pu'c: Xì, tao biết tất cả mọi người!
Gu-gồ: Ôi dào tao có tất cả mọi thứ, tao cũng biết tất cả mọi người. Chẳng có gì là tao không có!
In-tơ-nét: Không có tao chúng mày chẳng là gì cả!!
Các nhà bác học kia tiu nghỉu nhìn In-tơ-nét đắc thắng.”
Cái cách kể của Mạnh Duy với giọng điệu rất chi là hài hước đã khiến cho Vân Hoa cười, không ngờ kẻ lạnh lùng như anh cũng biết kể chuyện cười.
“Hay quá anh!”
“CÂM MỒM LẠI NGAY!!!”
“Hả? Sao anh lại nói thế với em?” – Cô tức giận.
“Haha anh đang kể nốt mà, đã xong đâu. Đúng lúc đó có một tiếng hét vang lên: CÂM MỒM LẠI NGAY MẤY THẰNG KIA! Các nhà bác học quay ngay ra và quỳ sụp xuống: “Con lạy bố Ê-lếch-tri-xi-ti (Electricity – điện)!!!”
Hoa lăn ra cười đến chảy cả nước mắt. Cô dễ khóc, mà còn dễ cười hơn. Mạnh Duy nhìn cô cười cũng phải bật cười theo, rồi anh ôm cô vào lòng, nói:
“Biết vì sao anh kể em nghe chuyện này không?”
“Vì sao?”
“Vì có thể nỗi buồn này sẽ có nỗi buồn khác nhân lên, nhưng cuối cùng nỗi buồn sẽ kết thúc mà thôi. Cho nên em không được bi quan nữa, nghe chưa?”
“Gì mà kết thúc chứ? Anh nghĩ Electricity là nhất rồi sao?”
“Anh chỉ xét trong phạm vi đó thôi, không xa rộng làm gì. Nhớ lời anh nói đó! Anh không thích ai khóc đâu, anh luôn nhớ lời ông anh mà.”
“Được rồi em sẽ không khóc, nhưng nếu như những nỗi buồn đó quá lớn thì sao?”
“Thì anh sẽ ở bên em!” – Nói xong anh hôn nhẹ lên môi cô.
Cái cảm giác ấm áp, ngọt ngào xua đi mọi nỗi buồn trong cô. Phải, có thể còn bao sóng gió đợi cô ở phía trước, nhưng chỉ cần được anh yêu, anh ở bên cô, thì cho dù là như thế nào thì cô cũng sẽ chịu được. Số phận đã cho anh đến bên cô ở kiếp này, cô sẽ nắm giữ hạnh phúc đó, sẽ không bao giờ buông tay…
Trời tối rất rét. Mạnh Duy đang ngồi đọc nốt kịch bản của phim đang đóng, thì thấy cô đứng dưới cổng liền đi xuống.
“Sao? Hôm qua ngủ ở nhà anh về nhà không bị bố mẹ hỏi tội à mà còn đến đây?”
“Dào ôi em chỉ cần nói là ngủ ở nhà bạn là bố mẹ em cho qua rồi. Em đến để giúp bà nội, không thèm đến với anh đâu!” – Hoa lè lưỡi.
“Thì anh có nói em đến với anh đâu?”
“Ơ…” – Hoa hậm hực, lại bị anh qua mặt rồi.
Mạnh Duy cười:
“Thôi đã đến mà lại vào thì chán ૮ɦếƭ! Đi cùng anh!”
Anh nắm tay cô chạy ra ngoài. Bầu trời trên kia vẫn đầy những vì sao. Cả hai chạy ra ngoài công viên gần đó, ngồi dưới bãi cỏ xanh rộng cạnh hồ nước nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh, dù gió thổi rất lạnh nhưng tiếng cười của cả hai đã át đi tất cả cái lạnh đó. Dù trời cũng đã tối nhưng đường phố xung quanh vẫn náo nhiệt.
“Hình như sắp đến Noel rồi!”
“Hình như gì mà hình như, em xem lịch đi chứ? Còn vài tuần nữa thôi!”
“Em thích Noel cực kỳ, năm nào cũng đi chơi vui ơi là vui.”
“Năm nay em cũng sẽ được đi chơi nữa đó!”
“Hả?”
“Noel này anh sẽ xong bộ phim rồi, đoàn làm phim có một chuyến đi chơi. Em cũng đã đóng phim một cảnh nên em được mời.”
“Hay thế, đi đâu? Có vui không?”
“Không nói đâu, thế còn gì thì là vui nữa!”
“Anh cứ giấu giấu diếm diếm, tim em hồi hộp sắp nổ tung rồi này!”
“Không được nổ tung, nếu thế thì anh sẽ ở đâu hả?”
“Cho anh biến mất luôn, em chỉ thích đi chơi thôi!” – Cô trêu anh.
“Được vậy em thử xem có biến mất được không?” – Anh tóm lấy cô đè ra bãi cỏ.
Hoa thấy gương mặt anh sát mặt mình thì kêu ầm lên:
“Này này anh làm gì thế?”
“Anh biến mất rồi mà, cần gì quan tâm anh làm gì?”
“Em không đùa đâu, đừng có giở trò!”
“Thì anh cũng đâu có đùa?”
“Anh….” – Hoa tức quá vội đẩy mạnh anh ra rồi nhổm dậy định chạy luôn, đồ con báo đáng ૮ɦếƭ dám bắt nạt ốc sên bé bỏng như ta hả???
Nhưng cô chưa kịp chạy đi thì nghe thấy tiếng anh:
“Á đau quá!”
Cô giật mình quay lại. Anh đang ôm *** trái kêu đau đớn. Anh lại đau tim ư? Hoa hoảng hốt ngồi xuống:
“Mạnh Duy, làm sao thế? Anh đau lắm sao? Có phải đi bệnh viện không?”
Mạnh Duy bỗng nắm chặt lấy tay cô, cười:
“Tại em dám bỏ đi nên anh mới đau đấy!”
Cô sững người. Trái tim anh đau không phải vì bệnh, mà vì cô…?
Cô chợt tỉnh ra, đánh vào người anh mấy cái:
“Anh dám trêu em!”
Nhưng anh đã kéo cô vào ôm chặt lấy cô, cô chỉ biết dựa vào anh mà tức nhưng vẫn cười hạnh phúc. Hạnh phúc dẫu có mong manh nhưng nó thật đẹp. Giống như những vì sao kia vẫn đang toả sáng trên bầu trời dù rằng chỉ sau một đêm rồi nó lại tan biến…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc