Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 38

Tác giả: Trà My

Mạnh Duy buồn bã đi về. Tuy rằng Kiều Nga đã nói với anh là anh cứ ở bên Vân Hoa nhưng sao anh cảm thấy có gì đó không ổn, vả lại anh cũng rất có lỗi với cô. Anh biết rằng cô rất yêu anh, đã tin tưởng anh rất nhiều.
Anh mở cửa và thấy Vân Hoa đang ở trong vườn, cô đang mải chăm những cây cảnh không hề để ý gì. Bỗng Mạnh Duy chạy đến ôm chặt lấy cô. Hoa giật mình:
“Mạnh Duy, anh sao thế?”
“Anh đã nói chuyện với Kiều Nga…”
Hoa lặng đi một lúc.
“Cô ấy nói gì?”
“Cô ấy nói là anh hãy sống hạnh phúc…”
“….”
“Anh cảm thấy có lỗi với cô ấy.”
Hoa cũng thấy có lỗi, vì cô cũng hiểu rõ Kiều Nga là người như thế nào. Một khi Kiều Nga đã có cái gì mà mất đi thì cô ấy sẽ không chịu được.
“Nếu như anh không thể chia xa được cô ấy thì anh cứ quay lại đi!”
“Không…”
“Mạnh Duy, chỉ cần anh bên em như thế này cũng đủ rồi! Em không cần phải giấu tình cảm của mình với anh nữa, có thể khiến mình ở trong trái tim anh được phần nào, thế là quá đủ. Em không thể yêu anh được!”
“Tại sao?”
“Em cũng có lỗi với một người…”
“Ai? Hoàng Duy đúng không?”
“Nếu như em có thể yêu anh ấy, thì có lẽ đã tốt hơn…”
“Vân Hoa!” – Mạnh Duy tức giận gọi tên cô, anh không muốn cô nhắc đến Hoàng Duy như vậy.
“Hãy để em đi gặp Hoàng Duy!”
“Không được!”
“Mạnh Duy, em đã để anh đi gặp Kiều Nga còn gì…”
Mạnh Duy im bặt, một lúc sau anh bỏ tay ra.
Nhà Hoàng Duy ngay ở con phố thuộc nhà Mạnh Duy.
Lúc này bố mẹ Hoàng Duy đã đi làm hết, cửa nhà vẫn mở. Vân Hoa vội vàng chạy vào, còn Mạnh Duy đứng ngoài. Cô kinh hãi khi nhìn thấy căn phòng bừa bộn đồ đạc, Hoàng Duy nằm trên cái giường xộc xệch, gương mặt anh đầy đau khổ.
“Hoàng Duy!”
Anh giật mình khi nghe tiếng cô, ngẩng lên và không tin được người trước mặt mình là cô. Anh bật dậy ôm chặt lấy cô:
“Em đã đi đâu? Anh đã tìm em suốt ngày hôm qua!”
“Em…”
“Em không được biến mất như vậy nữa, anh không thể liên lạc được với em!” – Hoàng Duy ôm cô chặt hơn.
“Hoàng Duy, em xin lỗi…”
Anh buông cô ra, mỉm cười nhẹ:
“Em không phải xin lỗi, chỉ cần em an toàn là được rồi! Anh làm em sợ đúng không, yên tâm anh không sao đâu.”
Cô vẫn ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ:
“Nhưng em thực sự phải xin lỗi…”
“Hả?”
“Câu trả lời đó, em…” – Cô run run không nói được gì.
Hoàng Duy im lặng. Cô không nói được gì nữa nhưng anh hiểu rồi. Có lẽ anh đã không thể chờ đợi được cô, không thể được yêu cô.
“Em đừng nói nữa!”
“Sao?”
“Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em!”
“Hoàng Duy…” – Hoa cắn răng.
“Nhưng có lẽ, mãi mãi anh sẽ không phải anh ấy, đúng không? Vì thế cho dù không tha thứ cho em cũng chẳng ích gì được nữa.”
“…” – Nước mắt cô tuôn rơi. Sao tình cảm của anh lại chân thành như vậy chứ?
“Vân Hoa, em đừng khóc được không?”
“Em…”
“Em có biết vì sao anh lại thích em không?”
“Vì sao?”
“Vì em đã khóc…”
“…”
“Học với em ngày xưa anh lúc nào cũng ghét em, lúc nào cũng chỉ khinh thường và bắt nạt em thôi, nhưng hôm đó khi em khóc vì biết Mạnh Duy bị bệnh tim, anh đã thích em…”
“…” – Cô cố gắng không oà khóc khi nghe câu ấy.
“Vì thế hãy để anh quên em đi bằng cách mạnh mẽ lên nhé, đừng khóc! Khi nào em khóc thì anh lại yêu em, anh lại không thể nào đứng nhìn em yêu người khác. Thế thì anh sẽ là kẻ phá đám đấy! Đừng quên Mạnh Duy từng ăn một chưởng của anh ở Sa Pa rồi, em đừng có để anh phải cho anh ấy thêm mấy chưởng nữa là không tốt đâu. Hãy để anh được nhìn em cười, nhìn em hạnh phúc được không?”
“Hoàng Duy!” – Cô vội ôm chặt lấy anh – “Xin anh đừng nói như thế, em cảm thấy có lỗi lắm!”
“Em đâu có lỗi gì chứ? Anh hỏi em một câu được không?”
“Được…”
“Nếu không có Mạnh Duy, em sẽ yêu ai?”
Hoa im lặng một lúc rồi đáp:
“Nếu không có anh ấy thì em mãi mãi chỉ có anh…”
Hoàng Duy mỉm cười:
“Vậy có nghĩa anh cũng ở trong trái tim em, đúng không?”
“Lúc nào cũng sẽ có anh trong trái tim em…”
“Cám ơn em!” – Hoàng Duy cúi xuống nhìn cô – “Chúc em hạnh phúc!”
Nói được câu đó là Hoàng Duy đã quá đau đớn rồi. Bởi vì có nghĩa, anh đã buông tay cô. Nhưng anh không hối hận. Anh sẽ không bao giờ ngăn cản cô, anh yêu cô và tin vào quyết định của cô. Chỉ cần cô hạnh phúc, cô không đau đớn, thì cho dù là ai anh cũng sẽ chấp nhận. Anh ghét Mạnh Duy vô cùng, Mạnh Duy đã khiến Vân Hoa đau khổ suốt nhưng vẫn đã từng yêu người khác khiến cho cô chìm trong nước mắt, nhưng nếu như yêu Mạnh Duy có thể làm Hoa hạnh phúc thì Hoàng Duy không hối hận gì cả…(Hoàng Duy quá cao thượng, huhu)
Nhưng bên ngoài có một người đang nhìn vào và khẽ nói thầm:
“Không đơn giản như thế đâu! Hoàng Duy, anh nghĩ là anh có thể cao thượng đến bao giờ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc