Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 35

Tác giả: Trà My

Cả khán đài hét ầm lên:
“Mạnh Duy, chạy tiếp đi chứ!”
“Sao lại dừng lại thế kia!!!?????”
“Nhanh lên, họ sắp thắng rồi!”
“…”
Nhưng những lời đó đều không đả động gì đến Mạnh Duy, đôi mắt anh hoảng hốt lướt nhìn khán đài nghìn con người đang hỗn loạn. Chẳng thấy cô đâu! Rõ ràng là cô còn ngồi đấy cách đây mấy phút mà.
Giây phút này, cái cuộc thi chạy biến mất khỏi đầu anh, bởi vì giờ biến mất là cô!
Mạnh Duy quên cả việc mình đang thi, quay người chạy lên khán đài trong sự bàng hoàng tột độ của tất cả mọi người. Càng đi lên thì mọi người càng đông, anh lại càng chẳng thấy cô đâu. Linh cảm cho anh thấy có chuyện chẳng lành.
“Anh!” – Giọng nói trong trẻo vang lên trong tai anh.
Anh quay người lại. Là cô! Cô đang ở đâu chứ?
Nhưng anh chỉ nhìn thấy hàng ngàn con người chứ không hề có cô…
Anh gặp ảo giác sao?
Anh chạy vụt ra khỏi sân vận động mặc cho gia đình, Kiều Nga, Ban tổ chức và khán giả gọi lại. Lúc này trong đầu anh không còn biết nghĩ gì nữa! Anh quên mất cả ước mơ của mình, cả cuộc thi mà mình đã dốc sức để có được, thậm chí anh không biết vì sao mình lại thế này nữa. Chỉ biết, cô đã biến mất…
BỐP! Anh va phải một người.
Đó là Hoàng Duy.
“Hoàng Duy!” – Mạnh Duy vội lao đến – “Cậu thấy Hoa không!!!?”
Hoàng Duy hoảng loạn:
“Em cũng đang đi tìm cô ấy đây, tự dưng lại biến đi lúc nào không biết!”
Mạnh Duy nổi điên thực sự, cả Hoàng Duy cũng như muốn bốc hoả.
“Chia nhau ra tìm đi!” – Mạnh Duy nói.
“Được!” – Hoàng Duy đáp lại rồi cả hai chạy ra ngoài. Hoàng Duy lên xe máy đi tìm còn Mạnh Duy chạy bộ.
Nhưng cả hai chàng trai đều không biết…
Cô đã đi xa rồi…
Chiếc xe ô tô cứ chạy trên đường, nó sắp đi khỏi Hà Nội. Cô buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình như đang đi qua một vùng quê nên cô thấy có mấy chú trâu, chú bò, cánh đồng lúa rộng lớn, những bác nông dân đang chăm chỉ làm dù trời mùa đông khá lạnh. Những tiếng cười của người vùng quê vang lên khiến cô càng thêm u buồn. Vẻ đẹp của vùng quê Việt Nam – có lẽ cô sẽ không còn được thấy nữa.
Điện thoại cô reo.
Cô đã xoá hết danh bạ rồi, nhưng số điện thoại này cô nhớ như in.
“Alo…” – Cô run run nghe máy.
“Em đang ở đâu!!!??” – Cô nghe tiếng anh hoảng hốt bên kia.
“Em…”
“Vân Hoa, tôi hỏi em đang ở đâu??” – Mạnh Duy cực kỳ tức giận.
Hoa cố nuốt nước mắt, nở một nụ cười đắng cay:
“Em đang trên đường về quê…”
“Về quê?” – Mạnh Duy ngạc nhiên hơn nữa. – “Sao em không nói gì cả?”
“Em được gọi về đột xuất mà, em xin lỗi đã không nói kịp. Anh đừng lo gì cả nhé!”
“Em về bao nhiêu ngày?”
“Hơi lâu…”
“Hơi lâu là bao nhiêu!!!???”
“Vài ngày thôi, rồi em sẽ về…” – Nói đến đây giọng cô nghẹn lại vì phải dối anh.
“Ừ vậy thì em đi đi…” – Giọng Mạnh Duy nhỏ dần.
“Không, anh à!”
“Sao?”
“Em…em không muốn anh cúp máy đâu…”
“Tôi chưa cúp máy mà, sao thế?”
Hoa nghẹn ngào:
“Mạnh Duy, anh nhất định phải là một vận động viên giỏi đấy nhé!”
“Hả? Sao em nói lạ vậy?”
“Vì đó là ước mơ của anh mà! Anh nhất định phải sống tốt, được không?”
“Tất nhiên rồi, nhưng sao em lạ thế?” – Mạnh Duy nghi ngờ.
“Em không sao, em chỉ muốn dặn anh thế thôi. Em muốn anh vui vẻ và sống tốt mà.”
“Em biết khi nào tôi cảm thấy cuộc sống rất tốt không?”
“Khi nào?”
“Khi em hát!”
Hoa lặng đi, cố kìm những giọt nước mắt.
“Tôi thích giọng hát của em, nó ngọt ngào và trong trẻo khiến cho tôi thấy cuộc sống này cũng ngọt ngào và trong trẻo như vậy. Hoa, em hát tôi nghe đi!”
“Vâng, vậy em sẽ hát…”
Cô lấy hơi một cái, rồi cất tiếng hát, áp điện thoại vào sát tai để anh nghe rõ hơn và những người khác không nghe thấy (dù họ đang ngủ vì đi xe mệt).
“Có bao giờ anh nói với em những suy nghĩ
Biết đâu chúng ta không còn gặp lại nhau…
Phải chăng là vô nghĩa những kỷ niệm xưa kia?
Phải chăng chúng ta chưa từng thuộc về nhau?
Và khoảng cách cũng phải đã trở nên quá dài
Thời gian có phải cũng đã khiến anh đổi thay
Em nhìn lại, chỉ thấy buồn, buồn hơn…
Tự hỏi có phải đến lúc nên buông cánh tay?
Dường như khi yêu thương anh em đã chấp nhận
Chọn về một nỗi đau cho riêng mình…
Đến khi chợt anh muốn có một người kề bên
Biết đâu sẽ không bao giờ tìm được em?
Chẳng phải sẽ ra đi, chẳng phải vì oán trách
Chỉ là chúng ta chưa từng thuộc về nhau!”
Giọng hát cứ thế cất lên, lúc này nước mắt cô đã rơi ra nhưng anh không biết. Anh chỉ biết giọng cô nghẹn cả lại, dường như cô thổi cảm xúc vào quá nhiều. Giọng hát cô đúng là giọng hát quá hay, nhưng tại sao hôm nay cô hát buồn như vậy?
Cô đã hát xong.
Im lặng một hồi rất lâu.
“Em hát hay lắm!” – Mạnh Duy nói.
“Cám ơn anh…” – Cô vừa cười vừa khóc.
“Về quê an toàn nhé!”
“Vâng em cúp máy đây!” – Cô tắt máy rất nhanh.
Và sau đó, cô đã tháo toàn bộ pin và sim của máy ra, gục xuống khóc. Cô không muốn anh gọi đến nữa, vì cô sợ nghe thấy giọng nói của anh, sợ vẫn phải nhớ đến anh…
Anh bỏ máy xuống. Nghe giọng hát của cô, anh cảm thấy phấn chấn hơn, thế nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Sao cô về quê gì mà quá đột ngột như vậy? Có gọi về đột xuất thì cũng đâu phải vội vã thế? Làm anh bỏ cả cuộc thi chạy đi tìm cô khắp mọi nơi, giờ về đến nhà thì lại nhớ ra chưa gọi điện cho cô. Anh đúng là ngốc nặng rồi!
Anh thở dài bước vào trong nhà.
Nhưng vừa định mở cửa thì anh giật mình.
Trong bụi cây mọc gần cái cột…
Có một thứ…
Mạnh Duy tiến lại về phía chỗ bụi cây ấy để nhìn rõ đó là thứ gì. Anh đưa tay vạch lá cây đang trùm kín cái thứ đó ra, và nhìn thấy…
Một cuốn sổ màu vàng rất đẹp, trông nó như một cuốn sổ mới vậy. Anh cầm cuốn sổ lên, trông nó giống một cuốn nhật ký hơn. Bìa cuốn nhật ký đề tên Diary of Ốc Sên và một hình chú ốc sên ngộ nghĩnh khiến Mạnh Duy phải bật cười. Đây là nhật ký của cô.
Biết rằng nếu đọc trộm nhật ký của người khác là sai, nhưng không hiểu sao anh rất tò mò muốn biết được cuộc sống của cô thế nào. Và anh mở trang đầu tiên.
Ngày…tháng…năm…
Anh đã tặng em cuốn nhật ký này. Nó thật đẹp, màu vàng như màu ánh nắng mặt trời. Anh biết không, nhìn thấy ánh nắng mặt trời em lại nhớ Báo Đốm ngày xưa, với nụ cười như tỏa nắng mà em suốt đời không quên.
Viết chỉ để cho nhẹ lòng mà thôi, cám ơn anh đã tặng em cuốn nhật ký này, nhưng anh đừng đọc nhé, em viết văn chán ૮ɦếƭ và cũng không muốn người đọc là anh!
Anh hỏi em rằng “Thằng bạn tôi cũng thích chạy giống tôi, nó yêu chạy đến mê muội đi được, nhưng nó gặp một bất hạnh quá lớn nên nếu cứ tiếp tục theo đuổi ước mơ chạy ấy thì nó sẽ phải ૮ɦếƭ! Ai cũng bảo nó phải dừng chạy đi, nếu là cô, cô sẽ bảo nó thế nào?”. Anh, “thằng bạn” đó là anh đúng không? Em biết những suy nghĩ của anh, có lẽ cũng đã có người biết bí mật từ trong sâu lòng anh như anh mất trí nhớ, anh bị bệnh tim nhưng sẽ không ai cảm nhận được ước mơ cháy bỏng đến mức không bao giờ muốn từ bỏ trong anh, em tự hào vì em biết điều đó.
Vậy thì anh cứ tiếp tục duy trì ước mơ đó, em sẽ luôn tôn trọng anh thật nhiều!
Nhưng anh không được ૮ɦếƭ anh hiểu không? Dù ૮ɦếƭ vì ước mơ anh cũng không được ૮ɦếƭ, anh phải sống vì cuộc sống này còn nhiều điều anh chưa làm được lắm. Anh sẽ sống, sẽ DUY trì mơ ước của anh thật MẠNH mẽ, thật đầy sức sống giống như cái tên MẠNH DUY của anh, đúng không?
Ái chà đã kết thúc một ngày rồi, 0h00, em phải ngủ đây, em dừng Pu't nha!
Mạnh Duy sững người.
Tay anh run run cầm cuốn nhật ký, anh không tin vào những gì mình đọc được nữa!
Ngay trang đầu tiên, cô đã viết cho anh…
Cô biết anh bị bệnh tim dù lúc đó anh chỉ nói cho Kiều Nga, cô biết anh mất trí nhớ và thậm chí còn biết ước mơ của anh, mà rõ ràng thời điểm đó cô mới làm osin cho nhà anh đâu có lâu?
Lẽ nào…
Cô và anh từng biết nhau ư?
Anh giở tiếp các trang tiếp theo.
“…Mạnh Duy, thế mà ngày xưa em chưa được chiêm ngưỡng anh tập hết tất cả các môn thể thao đâu nhé! Giờ được anh dạy cho em mới biết vì sao ngày xưa anh là thần tượng của cả trường như vậy. Không chỉ chạy nhanh mà môn thể thao nào anh cũng vô địch, mà hình như ngày xưa anh còn học rất giỏi nữa, thầy cô nào cũng yêu quý anh cả, nếu anh mà nhớ lại được ngày ấy chắc anh sẽ vui lắm nhỉ?…”
Mạnh Duy như ૮ɦếƭ đứng trước những lời này.
Cô biết anh thật sao?
Cô rõ cái khoảng ký ức bị mất đi của anh như thế sao?
“…Hôm nay em đã hát lại bài Chờ anh trong cơn mưa, thực sự là em đau khổ lắm anh biết không? Em đã chờ đợi anh, nhưng sự chờ đợi ấy sẽ mãi mãi vô vọng và rồi hi vọng thì cứ tan vỡ như bong bóng mưa vậy. Anh yêu người khác. Anh thực sự yêu người khác sao? Vậy mà ngày xưa, khi em hát bài hát này, anh đã thu âm nó lại đấy…”
Mạnh Duy giật mình, giở máy điện thoại ra. Bao năm nay anh không hề sử dụng đến chức năng ghi âm, và anh dò vào mục Tập tin ghi âm. Có một tập tin mang tên “Chờ anh trong cơn mưa” vào đúng thời điểm của 6 năm về trước!
Anh mở ra.
“Mưa trong đêm tình theo bóng ai xa vời
Một ánh sao lung linh dần xa mãi trong đêm buồn…”
Chính là giọng hát này.
Giọng hát trong trẻo, ngọt ngào, thiết tha, cao ✓út của cô.
Chính là giọng hát mà hôm ở Sa Pa anh đã nghe!
Và giọng hát trong tập tin ghi âm này được 6 năm rồi!
Giống hệt nhau…
Vân Hoa – cô ấy là ai? Cô ấy thực sự là người anh đã quen sao!!!???
Anh tiếp tục đọc cuốn nhật ký. Cô viết rất dài, ngày nào cũng viết. Ngày nào cũng viết về anh…
“…Anh biết vì sao em phải chạy được quanh sân Mỹ Đình không? Đó là vì anh! Em sợ nếu như anh đi theo nghề diễn, ký ức xưa của anh sẽ mãi mãi không còn nữa, cũng như ước mơ thực sự của anh bị lãng quên, bị chôn vùi và anh sẽ sống với thứ không đáng gọi là ước mơ. Bằng mọi cách em phải khiến anh quay trở lại như xưa, anh không cần em cũng được nhưng anh cần ước mơ của chính mình…”
Và anh đọc dòng nhật ký khiến anh ૮ɦếƭ điếng:
“Mạnh Duy, tại sao cuộc đời anh lại quá bất hạnh như vậy? Anh chịu đau khổ như thế mà bà ta vẫn không cho anh được hạnh phúc trọn vẹn sao? Người đàn bà đó – Kiều Duyên, bà ta sáng lập ra công ty điện ảnh lớn, có bao nhiêu thứ mà bà ta vẫn chỉ ích kỷ nghĩ đến con gái mình. Bà ta đã *** anh bằng những cái thùng đó, anh biết em đã tức giận tới mức nào không? Nhưng anh yên tâm, em đã cho bà ta một phen bẽ mặt và em đã đóng hộ anh cảnh 25 đó, còn bà ta á, bị em cho cháy nắng luôn, giỏi chưa?…”
Kiều Duyên ư?
Bà ta hại anh ư?
Mạnh Duy suýt nữa rơi cả cuốn nhật ký xuống.
Tranh nhật ký cuối cùng…
“Em đã nghe anh kể câu chuyện về ông nội anh, ông nội anh thật tuyệt vời biết bao, ông dạy anh biết mạnh mẽ và không được để mình khóc. Vậy mà em không được như lời ông đâu anh ạ! Em là một con bé dễ khóc, và có lẽ em sẽ mãi mãi khóc không thể dừng được. Vì em rất đau đớn! Em sẽ phải rời xa anh…
Mạnh Duy, hãy tha thứ cho em vì em đã giấu anh quá nhiều chuyện, nhưng anh đừng nên biết. Ký ức của anh đã mất rồi, anh đừng nên cố nhớ lại nữa dù em rất mong anh nhớ lại. Chỉ cần anh sống tốt, chỉ cần anh thực hiện được ước mơ của mình thì em đánh đổi tất cả cũng được. Khi quyết định ra đi em cũng có lỗi với bố mẹ, bác Lâm, bạn bè nhưng dẫu sao em cũng đã sinh ra là đứa trẻ mồ côi rồi. Em chỉ cảm thấy day dứt với hai con người: Hoàng Duy và anh…
Cả hai em đều sẽ rời xa, và em sẽ lấy một người đàn ông khác!
Ông ta sẽ không yêu em và em cũng không bao giờ yêu ông ta.
Em thực sự điên rồ, em thực sự cảm thấy em có tội lớn.
Nhưng thà có tội, còn hơn là để cho những người xung quanh em chịu đau khổ.Hãy quên em đi nhé Mạnh Duy, xin lỗi anh vì những phiền phức mà em đã khiến anh khó chịu những ngày đầu về làm giúp việc cho nhà anh, xin lỗi anh vì đã giấu anh quá nhiều chuyện. Giờ thì anh cứ mãi mãi quên em đi, quên Ốc Sên của 6 năm trước và quên Vân Hoa của hiện tại đều được.
Nhưng em sẽ mãi mãi không quên anh…”
Cuốn nhật ký trên tay Mạnh Duy rơi xuống từ lúc nào.
Anh run lên, những ký ức trong đầu nhập nhằng bám riết lấy anh. Những gì anh vừa đọc, anh không tin, anh thực sự không tin!
Anh đấm mạnh vào chiếc cột đến nỗi tay anh chảy máu.
Nhưng anh không đau!
Mà chỉ có trái tim anh đang gào thét, đang cắn xé, đang rỉ máu, đang đau đớn cố gọi những ký ức bị vỡ tan thành muôn mảnh của anh.
Vụ tai nạn năm xưa không ảnh hưởng đến anh lắm, nhưng nó đã gây ra một tai hoạ quá lớn: những ký ức cuối năm lớp 9 của anh đã bị mất đi.
Để rồi có một người con gái ở trong ký ức đó anh đã quên đi!
Để rồi anh đã không biết cô ấy luôn ở bên anh, hy sinh vì anh, và mãi mãi yêu anh, không bao giờ quên anh.
Để rồi anh phải vô tâm thế này…
Trong khi trái tim anh thì cũng luôn yêu cô ấy, bất luận là không thể nhớ ra!
Kiều Duyên!
Tất cả là tại bà ta!
Mạnh Duy như con thú bị thương điên cuồng chạy đi…
Trời đã về chiều , những đám mây đen kéo đến cùng tiếng đì đùng của sấm, sắp mưa rồi.
Mạnh Duy chạy đến trước cửa nhà Kiều Nga và cô đang đứng ngay đó.
“Mạnh Duy!” – Cô cũng chạy lại về phía anh – “Sao sáng nay anh lại bỏ cuộc thi chạy đi đâu vậy!!???”
Nhưng anh không để ý đến câu hỏi đó, anh hằn học:
“Bà ta đâu!?”
“Hả? Ai?”
“Kiều Duyên đâu!!!???” – Anh hét lên.
Kiều Nga sợ hãi lùi lại một bước trước sự tức giận của Mạnh Duy. Nhưng anh tóm chặt lấy vai cô, lay mạnh:
“Em nói đi, bà ta đâu!!!??????”
Kiều Nga run người:
“Em không biết, mẹ em nói bà ấy có việc phải đi, chắc phải mấy ngày nên em cũng không rõ là mẹ đi đâu nữa…”
Mạnh Duy thực sự ù tai khi nghe câu đó!
Đúng lúc đó, anh nhìn thấy có một cô gái bước ra từ quán karaoke. Dù trang điểm loè loẹt nhưng anh cũng nhận ra đó chính là cô thư ký hay đi cạnh Kiều Duyên, ở phim trường anh cũng đã gặp một lần rồi, cô ta đã hùa theo đám con gái khác để nói anh “đóng phim chán” trong vụ cái thùng lần đấy. Lập tức anh đi tới chặn đường cô ta!
“Này anh là ai? Làm gì thế hả?”
“Làm gì ư? Cô mau khai thật ra đi!”
“Khai cái gì?” – Cô ta khó chịu.
“Kiều Duyên đang ở đâu?”
Cô thư ký đó mặt biến sắc, cô ngẩng lên nhìn kỹ và tá hoả khi biết đó là Mạnh Duy, vội vàng đánh trống lảng:
“À tôi bận, tôi đi trước nhé!”
Nhưng cô ta chưa kịp chạy đi thì Mạnh Duy đã giữ lại và P0'p mạnh cổ cô ta:
“Cô có nói hay không? Đừng để tôi dùng vũ lực!”
Bị P0'p cổ đến nghẹt thở, lại thêm ánh mắt nảy lửa và lời nói như dao sắc của Mạnh Duy khiến cô thư ký kêu lên:
“Đừng đừng, tôi nói, tôi nói, anh bỏ tay ra đi!”
“Nói ngay!” – Mạnh Duy sợ cô ta chuồn mất nên vẫn quát.
“Vâng vâng! Bà Kiều Duyên đưa cô Vân Hoa sang Trung Quốc…”
“CÁI GÌ?????” – Cả Mạnh Duy và Kiều Nga bàng hoàng.
“Bà Kiều Duyên vì ghét anh nên đã định rút hồ sơ thi chạy của anh, nhưng cô Vân Hoa đã van nài bà ấy đừng làm vậy. Bà ấy đưa ra thoả thuận là cô ấy phải sang làm vợ một người đàn ông ở Trung Quốc, ông ta là chủ một quán karaoke lớn mà bà ấy cũng muốn sở hữu, ông ta chưa vợ nên ai mà kiếm vợ được cho ông ta thì ông ta sẽ nhường quyền sở hữu quán karaoke cho người đó!”
Sét nổ đùng đoàng trên trời. Tay Mạnh Duy buông ra, cô thư ký vội vàng chạy đi không quay đầu lại.
Còn lại Mạnh Duy đứng đó, cố kìm cơn tức giận có thể *** anh vì bệnh tim không được phép để quá tức giận.
Nếu như bà ta đứng ở đây, anh chắc chắn sẽ xé bà ta làm nghìn mảnh!!!
Mạnh Duy quay lại, tức giận định chạy đi.
Thì cánh tay anh bị giữ lại:
“Mạnh Duy, anh đi đâu?”
“Đi *** bà ta!”
“Đừng, anh không thể…”
“Cái gì mà không thể? Con người vô liêm sỉ bỉ ổi đó không đáng được sống, bà ta phải chịu trả giá cho những gì bà ta gây ra!” – Mạnh Duy quát lên, giằng tay mình khỏi tay Kiều Nga.
Bỗng cô quỳ xuống, nắm chặt lấy cánh tay anh:
“Em van anh! Anh có thể làm gì em để trả thù cũng được, nhưng anh đừng làm gì mẹ em. Mẹ em độc ác như vậy do quá quẫn trí bởi những ký ức xưa thôi, mẹ em thực chất không như thế.”
“Kiều Nga, nhưng em thấy mẹ em đã làm gì rồi đấy…”
“Anh, lẽ nào tình cảm của anh là không thật sự với em sao? Nếu là thật thì anh hãy nghe lời thỉnh cầu của em đi, được không?” – Kiều Nga khóc van xin.
Mạnh Duy mím chặt môi rồi đáp:
“Kiều Nga, với anh em là người tốt nhất, anh luôn có em trong trái tim mình, tình cảm của anh với em là thật lòng. Anh sẽ chẳng bao giờ trách em, cũng sẽ không coi em có lỗi gì cả, thế nhưng điều em muốn anh không làm được. Anh không thể làm tổn thương cô ấy được nữa, vì anh, cô ấy đã hy sinh vì anh quá nhiều!” (Đoạn trích đầu chương nè)
Nói rồi Mạnh Duy chạy vụt đi. Những cơn mưa bắt đầu rơi…
Kiều Nga đứng lặng, rồi gục xuống khóc nức nở. Trái tim cô đau đớn vô cùng. Mẹ cô, tại sao lại như thế? Tại sao lại là mẹ cô?????
Mạnh Duy lên ngay chiếc xe ô tô của bố mình và phóng đi. Chiếc xe lao ✓út trong cơn mưa, tốc độ nhanh như một cơn bão.
Tâm trạng anh hỗn loạn như chính những hạt mưa kia.
Trong đầu anh đã quên đi tất cả mọi thứ…
Chỉ có mỗi hình bóng cô trong đầu anh mà thôi!
Chiếc xe càng tăng tốc thêm. Chỉ sau gần một tiếng anh đã chạy đến Móng Cái, còn vài cây số nữa là anh có thể đuổi kịp bà ta ở cửa khẩu, vì xe bà ta đi chậm còn xe anh đi rất nhanh. Chắc chắn bà ta sẽ đi qua cửa khẩu Móng Cái, bởi anh đã hỏi đường và có người nhìn thấy bà ta đi theo đoạn này.
Nhưng con đường ở Móng Cái tối và nguy hiểm.
Đúng lúc đó có một chiếc xe máy phóng vụt qua.
KÍTTTTTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!!!!!!!!!!
Những giọt máu chảy xuống…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc