Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 34

Tác giả: Trà My

“Nộp hồ sơ cho tôi chưa?”- Mạnh Duy hỏi ngay khi thấy Vân Hoa về.
“Em nộp rồi…”
“Sao mặt cô như đưa đám thế? Họ bảo sao?”
Hoa bỗng ngẩng lên cười:
“Đưa đám gì chứ? Chúc mừng anh, nghe đến anh là người ta cầm luôn hồ sơ chẳng cần xem xét gì!”
“Thôi đi đừng có nịnh. Tôi cứ tưởng là người ta sẽ mắng một trận là có một cô gái chậm chạp mà đòi đi thi chứ!”
“Anh này, chỉ trêu em thôi! Chậm ấy á, thử hỏi có ai chỉ sau một đêm là chạy được 3 phút quanh sân vận động Mỹ Đình như em không?”
“Thiếu gì người, đừng có mà kiêu!”
“Nhưng hiện tại là chẳng có ai cả. Hehe!”
“Rồi sẽ có! Tôi nhất định sẽ quyết tâm hơn em!” – Mạnh Duy tự tin.
Nụ cười trên môi Hoa bỗng tắt đi, cô nhìn anh bằng đôi mắt buồn:
“Mạnh Duy, anh thực sự phải đi thi chạy sao?”
“Sao hỏi lạ thế? Tất nhiên là phải thi rồi! Cuộc thi này sẽ quyết định cuộc sống của tôi đấy!”
“Nếu như anh mà không được thi thì anh sẽ thế nào?”
“Em hỏi gì lạ vậy?”
“À không, em chỉ hỏi thử thôi, đằng nào anh cũng được tham dự rồi mà…”
“Nếu như không được thi thì tôi cũng chẳng muốn sống nữa đâu!”
Hoa sững người.
“Vân Hoa, thực ra tôi cũng như em thôi…”
“Là sao?”
“Tôi cũng đã từng là đồ chậm chạp như em vậy!”
“Thật ư?” – Hoa kinh ngạc.
“Hồi tôi bé, tôi bị những bạn hàng xóm trêu chọc vì ganh tỵ do nhà tôi giàu. Ngày bé tôi lại nhát lắm do là ít khi ra ngoài, cứ toàn ở trong nhà thôi nên chúng nó bắt nạt là chẳng biết làm gì ngoài việc về…mách mẹ!” – Nói đến đây anh lại cười xen lẫn tức tối – “Mà lũ trẻ hàng xóm chúng nó ác cực kỳ, chúng nó đứng túc trực sẵn đợi tôi đi qua là giành lấy thứ gì đó tôi có như cặp sách, đồ dùng, đồ ăn chiều,…và chạy biến đi. Tôi chạy quá chậm, một bước chạy của tôi cũng không bằng mấy bước chạy của một thằng nhỏ con nhất, cứ phải làm trâu làm ngựa cho chúng nó thì chúng nó mới tha cho và trả đồ cho tôi.”
Hoa nhìn anh không chớp mắt. Tuổi thơ của anh lại là như vậy ư?
Đôi mắt anh hơi nhoà lệ:
“Mỗi lần bị bắt nạt đó, tôi đều về khóc với ông nội tôi…”
“Ông nội?”
“Ông nội là một người rất hiền lành, ông nhân từ, dịu dàng với tôi, lúc nào cũng vỗ về tôi mỗi khi tôi bị bắt nạt, an ủi tôi mỗi khi tôi khóc. Tôi có thể khóc trong lòng ông suốt một buổi sáng, buổi chiều cũng được, ông vẫn để cho tôi khóc chứ không quát nạt tôi bắt tôi im hay là nói tôi chẳng đáng là con trai gì cả như bố tôi mỗi khi tức giận quá!”
Nghe anh kể, mắt Hoa cũng rưng rưng.
“Chỉ là khi tôi khóc thì ông không bao giờ lau nước mắt cho tôi!”
“Sao lại thế?”
“Ông bảo tôi: “Mạnh Duy à, cháu cứ khóc thế này thì mỗi giọt nước mắt rơi mất sẽ là mất đi một niềm tin, một hạnh phúc” vì thế cho dù nước mắt có rơi xuống thì ông vẫn mong tôi đọng lại mấy giọt nước mắt trên mặt, tức là niềm tin của tôi vẫn còn, ông sẽ không lau đi những giọt nước mắt đó. Điều ông mong nhất đó chính là ngày ông thấy tôi không còn khóc nữa, tức là lúc đó nước mắt tôi đã được giữ lại rồi, tôi sẽ cười và hãnh diện nói với ông tôi luôn có niềm tin.”
“Vậy sau đó anh…”
“Sau đó thì tôi đã đứng lên quyết chống trả lại lũ trẻ hàng xóm. Tôi bắt đầu tập chạy từ ngày ấy. Ông luôn dạy tôi chạy dù rằng nhà tôi chẳng ai thích đâu, chỉ là tôi thích quá nên cũng đành ủng hộ thôi. Chạy ngày 1 không được lại ngày 2, rồi từ mấy ngày thành mấy tuần, thậm chí là mấy tháng. Sau đó thì một ngày kia, tôi đã khiến lũ trẻ hàng xóm phải phục mình. Chúng nó định ςướק cái bánh mì mà tôi ăn sáng khi đi học (hồi đó Mạnh Duy học lớp 1), nhưng tôi đã đuổi theo lấy lại và còn dần cho chúng một trận nhừ tử, nghĩ đến mà oai!”
Hoa bật cười:
“Chắc ông anh đã vui lắm đúng không?”
“Không, ông tôi mất đúng ngày đó. Tôi chưa kịp khoe ông…”
Hoa sững sờ. Nụ cười hãnh diện đang nở trên môi Mạnh Duy cũng nhanh chóng trở thành những giọt nước mắt. Lại một lần nữa, cô thấy anh khóc. Anh khóc rất ít, hoá ra là vậy đấy…Anh không phải là con người không có trái tim, không biết khóc mà anh muốn anh phải mạnh mẽ, không được để mình có những giọt nước mắt mà phải mãi mãi có niềm tin.
Tuổi thơ của anh…
Anh vẫn có thể nhớ ra tuổi thơ của mình.
Tức là anh vẫn có thể nhớ ra ký ức năm lớp 9 vào một ngày nào đó.
Quan trọng là anh vẫn còn niềm tin.
Cô mỉm cười chua chát.
Có lẽ, giờ cô quyết định rời xa anh rồi…
—————————
“Cô hãy đi sang Trung Quốc với tôi!”
“Bà nói cái gì?” – Vân Hoa như sét đánh ngang tai.
“Tôi không nói cô sang Trung Quốc làm gái như là lừa người qua biên giới đâu, nhưng bên đó có một gã đàn ông muốn lấy vợ, hắn ta là chủ một quán karaoke rất lớn ở đó mà tôi cũng hợp tác, tôi là chủ quán karaoke bên này mà. Cô sang làm vợ hắn ta, cô sẽ được sung sướng và Mạnh Duy sẽ được thi chạy!”
BỐP!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Kiều Duyên. Bà ta loạng choạng một hồi nhưng vẫn giữ gương mặt bình thản.
“Bà…bà là đồ không có tính người! Bà nghĩ tôi là ai mà buôn bán một cách vô liêm sỉ như thế hả!!!??????”
“Cô cứ về suy nghĩ đi! Tôi làm thế là quá tốt cho cô. Cô vừa xinh đẹp, lại là ca sĩ đúng không, sang đó cô sẽ được hát, mỗi tháng nhận chục triệu là ít, và có một người chồng giàu. Còn nếu cô không chịu, thì đừng bao giờ nghĩ tới việc Mạnh Duy được chạy nữa.”
Nói xong bà ta quay đi, để mặc cô với nỗi đau đớn bàng hoàng…
———————–
Nước mắt tuôn trào ra trên mắt Hoa, cô bật khóc nức nở. Mạnh Duy giật mình quay ra, ôm lấy hai vai cô:
“Hoa, làm sao thế?”
“Em…em vui quá thôi…! Em vui cho anh…” – Cô nhìn anh, run rẩy từng tiếng nấc nghẹn.
“Em lạ thật đấy, lúc nào em cũng khóc được à? Nín ngay đi, đừng có như trẻ con vậy chứ?”
“Không, em thích thế cơ! Khi vui em cũng muốn khóc. Anh sắp thi rồi, em vui lắm, nhất định anh phải thành công đấy.” – Cô cười, nhưng càng cười thì nước mắt càng dâng trào.
Nhìn cô khóc, Mạnh Duy cảm thấy vừa hạnh phúc vừa chua xót.
Hạnh phúc vì cô vui cho anh.
Nhưng chua xót là không biết cô có nói thật không nữa…
Trong phút giây này, trong đầu anh chỉ có cô, không có bóng dáng ai, kể cả là Kiều Nga…
Anh không muốn nhìn cô cứ như thế này.
Mạnh Duy bước tới ôm lấy Vân Hoa, dụi đầu cô vào lòng mình. Hoa vẫn cười, nụ cười ấy thay cho sự đau đớn khôn nguôi. Cô có sai lầm không? Có điên khùng không? Có rồ dại không? Chỉ biết, cô làm tất cả là vì anh…
Cô sẽ rời xa anh, mãi mãi rời xa anh…
Hãy để cô ở bên anh lần này thôi, để cô được nhớ mãi hơi ấm của anh, nhớ nụ cười ngọt ngào của anh, nhớ những kỷ niệm đẹp nhất về anh…
Chỉ thế là đủ lắm rồi!
(Đọc xong đoạn này ai mà còn ghét Mạnh Duy thì thôi Angel chịu thua! Đến Angel viết mà còn khóc như mưa!)
Cuối cùng đã đến ngày thi. Mạnh Duy mặc bộ quần áo thể thao màu xanh dương kẻ trắng – vẫn là bộ quần áo mà cái hôm ở Hội khoẻ Phù Đổng anh đã ***ng độ Vân Hoa.
“Mạnh Duy, cháu thi tốt đó nhé!”
“Cháu cám ơn bà, nhất định phải thế ạ.”
“Mạnh Duy, bố tin ở con!”
“Con cám ơn bố nhiều lắm!”
“Con nhớ giữ sức khoẻ nghe con?”
“Con nhớ rồi mẹ ạ, con sẽ cố gắng và không để mọi người thất vọng về con đâu.”
“Anh à, anh hãy cố gắng lên!” – Cô gái xinh đẹp cao ráo cũng mặc một bộ đồng phục thể thao cổ vũ cười. – “Hôm nay em lại vào đội tuyển cổ vũ anh đó nhé!”
“Cám ơn Kiều Nga, chắc chắn anh sẽ cố gắng mà!”
Đúng lúc đó từ trong bếp:
“Bánh ngon đây, bánh ngon đây!”
Vân Hoa mặc một chiếc tạp dề, đội mũ như thợ làm bánh, cô cười tươi giòn giã đi ra với một chiếc bánh ga tô to đùng. Mạnh Duy ngạc nhiên:
“Cái bánh này…”
“Thì chúc anh may mắn mà! Anh chẳng thích bánh ga tô còn gì?”
Mạnh Duy mà không có người ở đây thì anh sẽ nhảy lên giết cô ngay! Dám công khai bí mật quốc gia của anh thế à?
“Haha không sao đâu, con mau ăn đi! Mọi người cũng làm một miếng đi, bánh Vân Hoa làm là tuyệt lắm đấy.” – Cô Vân cười.
Bánh đã được cắt sẵn, mọi người chỉ việc lấy ra đĩa riêng và ăn. Mạnh Duy đành phải ăn vậy dù “ấm ức” lắm, anh quay lại lườm Vân Hoa nhưng chỉ thấy cô cười khì khì. Đáng ghét, sắp đi thi rồi, ăn cho đỡ ૮ɦếƭ đói dọc đường vậy.
Hương vị bánh ngọt ngào vẫn chẳng hề thay đổi.
Anh không phải là thích bánh ga tô…
…mà là thích bánh ga tô do cô làm!
“Anh đi trước đi, em sẽ đi sau!”
“Em không vào đội cổ vũ à?”
“Không, nhưng em sẽ đến mà. Em đến muộn một xíu thôi, anh cứ đi đi kẻo muộn đấy!”
Mạnh Duy không nói gì được nữa liền đi lên xe ô tô cùng Kiều Nga, bố mẹ và bà.
Còn lại cô gái đứng đó, bóng dáng nhỏ của cô cứ nhìn mãi về phía trước.
Cô thở dài quay lại. Không ai để ý chiếc valy nhỏ cô để ở sau cánh cửa.
Điện thoại reo. Vậy là cô chỉ còn một tiếng nữa sao?
Một chiếc xe ô tô đỗ xịch ở cửa, người đàn bà đó bước ra:
“Vân Hoa, để tôi cầm valy mang đến trước cho, còn cô thì đi đâu thì đi đi, một tiếng nữa sẽ xuất phát. Người đàn ông đó sẽ đón cô ở thành phố C.,Trung Quốc.”
“Vâng…” – Hoa đưa valy cho bà ta.
Nhưng cô quên khoá valy, và cái valy va vào cột nhà và văng đồ ra. Cả hai hốt hoảng cúi xuống, nhặt đồ. May là Vân Hoa mang ít đồ nên nhanh chóng sắp xếp lại và để cho bà ta mang valy đi.
Nhưng Vân Hoa đã làm rơi một thứ mà cô không nhìn thấy…
Cô đi bộ đến sân vận động. Bỗng có tiếng gọi:
“Hoa, đi đâu đấy?”
Cô quay lại. Chàng trai đẹp như hoàng tử đang ngồi trên chiếc xe máy, đội mũ bảo hiểm nhìn lại càng đẹp hơn.
“Hoàng Duy, anh cũng đi đâu à?”
“Anh đến sân vận động Đ.”
“Hả? Anh cũng thi à?”
“Không, nhưng bạn anh nó thi. Em cũng định đến đó à?”
“Vâng!”
“Vậy lên đây đi, anh chở em đến. Đây, đội cái mũ này vào.” – Xe máy của Hoàng Duy luôn có hai cái mũ bảo hiểm.
Hoa ngồi lên đằng sau anh và anh phóng vù đi. Nhìn qua gương, cô thấy anh nở nụ cười. Tự dưng cô cảm thấy chỉ muốn ૮ɦếƭ đi cho xong. Cô đã rời xa Mạnh Duy, giờ lại còn có lỗi rất lớn với Hoàng Duy nữa. Tình yêu của Hoàng Duy, cô còn chưa đáp lại…
“Hoàng Duy…” – Cô nói nhẹ vào tai anh.
“Hả?”
Cô bỗng quàng tay ôm chặt lấy anh:
“Em muốn được ôm anh mãi thế này!”
Hoàng Duy hơi ngỡ ngàng nhưng rồi anh nở một nụ cười hạnh phúc, không hề biết nỗi đau sắp ập tới…
Cuộc thi sắp bắt đầu, Mạnh Duy đã đứng vào vạch xuất phát nhưng không hiểu sao lòng anh như lửa đốt. Anh cứ nhìn lên khán đài bao nhiêu lần mà sao cô chẳng đến. Tự dưng anh cảm thấy khó chịu vô cùng.
Và đôi mắt sáng rực ấy lại càng sáng thêm…
Cô đã xuất hiện ở khán đài!
Không biết tại sao trong một nghìn khán giả anh có thể nhận ra cô. Mái tóc dài buộc gọn gàng, cái dáng nhỏ bé của cô lại là hình ảnh anh ghi mãi trong lòng rồi…
Nhưng đi bên cạnh cô, là Hoàng Duy!
Anh hẫng hụt vô cùng, cảm giác khó chịu trào dâng trong lòng anh.
Nhưng chỉ một lát sau đó anh thấy Hoàng Duy quay sang cô:
“Em ngồi đây à? Chỗ của bạn anh ở đằng kia cơ, hay em ra đó với anh?”
“Không cần đâu, em ngồi chỗ này là được rồi!”
Hoàng Duy thấy vậy cũng không ép cô nữa liền đi ra. Cô ngồi ở đây chỉ là muốn xem Mạnh Duy thi chứ không muốn giáp mặt anh hay gia đình anh.
Nhưng cô vừa nhìn xuống…
Thì đã gặp ánh mắt của Mạnh Duy!
Anh đang nhìn cô, cô có thể biết được dù đang ngồi khá xa.
Bất giác, cô nở một nụ cười.
Và anh cũng thế.
“Các vận động viên chuẩn bị!”
Mọi người vào hết vào tư thế chuẩn bị. Mạnh Duy lại lướt lên khán đài lần nữa, vẫn thấy cô đang ngồi đó mỉm cười nhìn anh, anh lại cảm thấy tinh thần vui vẻ hơn. Anh quay lại đường đua, trong lòng lại càng dậy lên niềm tin.
“BẮT ĐẦU!”
Tiếng còi dứt thì các vận động viên cũng lao về phía trước.
Nhớ lời cô nói, Mạnh Duy chạy rất từ từ, không chậm nhưng không hề nhanh. Anh nhanh chóng tụt lại về phía sau, khán giả vô cùng ngỡ ngàng khi thấy anh đang tụt mà lại không hề có thái độ gì mà còn cười đắc chí là đằng khác. Bởi vì anh thấy mình chẳng mất sức gì, mồ hôi còn chẳng ra nữa là, anh vẫn giữ tốc độ không quá xa những vận động viên kia nên anh chỉ đợi cơ hội là ra tay, dù trong lòng vẫn lo sợ nhiều điều xui xẻo có thể xảy đến.
Các vòng trôi qua…
Chỉ còn một vòng nữa là vòng cuối, Mạnh Duy vẫn chạy ở phía sau nhưng kỹ thuật của anh được coi là tốt nhất.
Và, sức mạnh Báo Đốm thực sự của anh lại trỗi dậy…
Chỉ riêng đôi chân anh đã dài tới 1m15, anh sải rộng và bắt đầu lấy sức. Anh trở thành một con báo và trước mắt là những con mồi đang cố chạy thoát khỏi móng vuốt. Đừng có mơ là chạy được nhé lũ mồi kia! Tốc độ anh nhanh một cách khủng khiếp, sức mạnh của anh được dồn hết vào đó, chẳng mấy chốc mà cả sân bụi mù lên, và anh lao về phía trước trong những cái nhìn mắt tròn mắt dẹt.
Tim anh bắt đầu đau…
Như vô thức anh quay ngay lên khán đài – tìm cô gái có thể quên đi cơn đau này của anh!
Nhưng…
…trên đó chỉ còn là một chỗ ngồi trống!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc