Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 33

Tác giả: Trà My

“Anh điên à? Anh muốn ૮ɦếƭ thật hay sao???” – Kiều Nga không kìm được liền mắng Mạnh Duy khi anh nói sẽ thi chạy.
“Kiều Nga, đây là cơ hội tốt của anh, anh không thể bỏ được.”
“Cơ hội tốt? Cơ hội tốt để anh lại nằm viện à? Anh có biết cái nghề chạy này đã khiến anh khổ như thế nào rồi không? Em không muốn anh khổ như vậy nữa!”
Dù không thích Kiều Nga nhưng cô Vân cũng phải đồng tình:
“Đúng đấy con, con đừng thi! Muốn chạy thì con có thể chạy ở sân vận động cũng như một số cuộc thi nhỏ khác, chứ nếu con chạy một cuộc thi quá lớn như vậy thì con gặp mệnh hệ gì mẹ rất lo sợ!”
“Nếu như mẹ nói thì con giậm chân tại chỗ mấy năm nay rồi, làm sao mà con chịu nổi chứ? Đây là ước muốn của con, con sẽ tham gia cuộc thi này!”
“Mạnh Duy!” – Người cha cũng nổi giận – “Sao con cố chấp quá vậy hả? Bố mẹ muốn vậy là tốt cho con, con phải biết giới hạn của mình đến đâu chứ! Tuổi con còn trẻ, con không thể vùi lấp mình như thế được.”
“Chính việc cứ phải chạy quanh quẩn tại nơi đây mới đang vùi lấp ước mơ của con!” – Mạnh Duy bực mình gỡ dây truyền nước đi ra ngoài – “Mau xuất viện đi con không ở đây thêm nữa!”
Anh chạy ra ngoài hành lang. Anh biết việc này là nguy hiểm nhưng sao anh vẫn cứ muốn dẫn thân vào chứ?
Bỗng có hai cánh tay ôm chặt lấy anh từ sau:
“Mạnh Duy, em xin lỗi! Tại em lo sợ anh sẽ làm sao. Anh đừng đi thi, được không? Em không muốn anh rời bỏ em, em muốn anh sống thật tốt, thật khoẻ mạnh bên em!”
“Kiều Nga, cho dù là khoẻ mạnh nhưng nếu không được sống cùng ước mơ của mình, anh sẽ không sống tốt đâu…”
“Thiếu gì cách hả anh, đâu phải chỉ có cuộc thi đó mới làm nên ước mơ cho anh?”
“Thiếu gì cách? Vậy em nói cho anh đi? Anh cứ phải chạy quanh quẩn như một con gà ở xung quanh nơi này hay sao? Anh không tham vọng gì cả, anh chỉ muốn mình sẽ thực hiện ước mơ bằng thử thách lớn hơn.” – Anh lạnh lùng gỡ tay cô ra đi thẳng.
Mạnh Duy xuất viện. Tối đó, anh nhìn xuống cửa sổ và thấy cô đang quét nhà ở ngoài hành lang tầng dưới.
Anh đi xuống. Hoa nhìn thấy anh vội dừng lại, cúi chào:
“Chào anh ạ!”
“Đừng có coi tôi như vua chúa thế. Tối rồi mà vẫn còn quét à?”
“Vâng, em quét cho đỡ bụi. Hôm nay anh xuất viện mà em để nhà cửa bẩn quá!”
“Chẳng sao, thế là sạch rồi, còn sạch nữa làm gì? Chắc nhà em sạch lắm hả?”
“Thì cũng sạch tí thôi…”
“Nghe nói em là con nhà nghèo?”
Hoa giật mình. Mọi người vẫn tin cô là con nhà nghèo sao? Ờ thì cứ tin nốt đi vậy, đằng nào “đâm lao phải theo lao”.
“Vâng, em không những nghèo còn là một đứa trẻ mồ côi nữa…”
Mạnh Duy ngạc nhiên tột độ nhìn cô. Hoa cười:
“Thực ra bố mẹ hiện tại của em chỉ là bố mẹ nuôi thôi, em bị bỏ rơi từ bé rồi, chẳng sao đâu. Có một gia đình, được đi học, được làm thêm thế này thôi thế là đủ rồi.”
“Em suy nghĩ đơn giản và lúc nào cũng lạc quan thế à?”
“Em không muốn mình phải suy nghĩ nhiều, buồn khổ nhiều, vui vẻ cho sống lâu trăm tuổi mà! Hehe!”
“Tôi cũng muốn lúc nào đều sẽ lạc quan như em vậy đó!”
Hoa nhìn Mạnh Duy. Anh đang ngẩng lên trời, nhìn ánh trăng đang toả sáng vằng vặc.
“Có nhiều thứ khiến cho tôi hay suy nghĩ nhiều, tôi thường dằn vặt về những thứ đó, trong đó có cả quyết định đi thi chạy…”
“Anh thi chạy giải thành phố ạ?”
“Em biết rồi à?”
“Vâng em cũng vừa mới nghe nói thôi.”
“Vậy em nghĩ sao? Tôi có nên đi không? Hầu như ai cũng ngăn cản tôi!”
Hoa bặm môi, suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Anh cứ đi đi!”
“Hả? Sao em lại ủng hộ tôi đi?”
“Vì chạy là ước mơ của anh đúng không?”
“…”
“Em từng nói rồi mà, nếu như có ૮ɦếƭ vì ước mơ của mình đi chăng nữa thì điều đó cũng là một điều hạnh phúc chứ không phải là điều tiếc nuối hay bất hạnh gì đâu. Quan trọng là mình không được sợ, không được lùi bước, để rồi đến một ngày nào đó mình sẽ phải hối hận thì đã quá muộn màng rồi.”
Mạnh Duy lặng đi, nhìn cô không chớp mắt.
Những lời nói ấy của cô làm anh thấy ấm áp và có thêm rất nhiều niềm tin.
Anh mỉm cười – nụ cười lúc này lại nhẹ nhàng như ánh trăng:
“Cám ơn em!”
Rồi anh quay vào bên trong, nhưng cô gọi giật anh lại:
“Mạnh Duy!”
“Sao?”
“Đó là em nói thế thôi, nhưng anh không được ૮ɦếƭ đâu đấy nhé!”
“૮ɦếƭ thì có vấn đề gì? Cái ૮ɦếƭ cao cả mà, khéo tôi được tôn thờ qua bao nhiêu đời ấy!”
“Này, nếu muốn ૮ɦếƭ là ngay bây giờ em cho anh lên bàn thờ ngắm gà khoả thân luôn!”
Mạnh Duy bật cười, quay lại:
“Vậy em đang muốn làm gà khoả thân à?”
“CÁI GÌ??? Anh muốn ૮ɦếƭ hả!!!???” – Cô vung cái chổi lên doạ đánh anh.
Mạnh Duy nắm lấy cái cán chổi và kéo người cô lại về phía anh. Đứng sát anh khiến cô bỗng đỏ bừng mặt, thêm nữa anh lại cúi xuống cũng sát gần cô.
Nhưng anh chỉ mỉm cười:
“Nói chung làm mấy việc đó phí thời gian, tốt hơn hết là tôi sẽ thỉnh giáo sư phụ!”
Sân vận động của cuộc thi.
“Em có nghe lầm không? Anh muốn em dạy anh ấy hả?”
“Ừ! Từ nay em là sư phụ còn tôi là đồ đệ!”
“Không đâu, em mà dạy anh thì khi anh dạy em anh sẽ choảng ૮ɦếƭ em.”
“Em nghĩ tôi là loại người đó chắc? Vả lại tôi đâu cần em dạy tôi kỹ thuật chứ, tôi cần em dạy tôi cái quyết tâm của em kia.”
“Dạy như thế nào?”
“Em làm thế nào mà có thể chạy được suốt một đêm như vậy?”
Vân Hoa ngớ ra một hồi rồi đáp:
“Em không biết nữa! Lúc chạy em chỉ nghĩ đến việc phải thực hiện được lời hứa với anh nên em không muốn dừng lại. Em không muốn mình chịu thua ai, không muốn mình cứ bị coi là chậm chạp. Và em còn nghe nhạc nữa, để tinh thần vui vẻ lên, em không được phép để mình căng thẳng, và điều quan trọng là em không thể bỏ cuộc.”
Khi cô nói, ánh mặt trời chiếu rực sáng vào cô.
Anh nhìn cô…
Có thể, anh là người dạy thể thao cho cô.
Nhưng cô mới là người dạy ý chí cho anh!
“Không bỏ cuộc ư? Em không mệt sao?”
“Em rất mệt là đằng khác, lúc đến anh không thấy bộ dạng của em sao?”
“Nhưng em vẫn không bỏ???”
“Tất nhiên rồi, mệt mỏi thế còn hơn là chịu thua anh!” – Cô lè lưỡi trêu anh.
Mạnh Duy thực sự phục cô rồi. Cả đời dù rằng có ước mơ cháy bỏng nhưng chưa bao giờ anh hy sinh như vậy dù anh gặp rất nhiều khó khăn, vậy mà cô – một cô gái nhỏ bé, kém thể thao mà lại quyết tâm hết mình.
“Vậy tôi sẽ không chịu thua em đâu!”
“Hả?”
“Em cứ đợi đó, tôi mà đi thi Olympic được thì lúc đó em phải thua tôi.”
“Ôi dào anh chỉ cần thắng cái giải này là em phục anh lắm rồi.”
“Thật à? Thế thì phải nhớ đấy, đừng có đến lúc đó lại chối bay chối biến.”
“Em không chối đâu, mà anh cũng phải cố gắng đấy, nhưng đừng có gắng quá. Anh cứ chạy từ từ thôi.”
“Chạy từ từ để biến thành con rùa à?”
“Không, ý em là anh cứ chạy làm sao cho vừa sức, đừng có gắng quá! Anh không được khoẻ, vì thế anh cứ chạy bình thường thôi.”
“Vậy làm sao mà thắng được?”
“Anh đi thi nhiều thế mà ngốc thật đấy! Chạy nhiều vòng như thế đảm bảo các vận động viên khác sẽ mất sức, anh chỉ việc phóng vụt lên cán đích là xong chứ gì?”
Mạnh Duy bật cười, dí trán Hoa:
“Em khôn thật đấy!”
Hoa nhìn anh, cũng cười lại…
Nhưng đôi mắt không thể giấu được nỗi buồn.
Cái kinh nghiệm đó mà anh quên rồi sao? Cô vẫn nhớ cái buổi thi chạy giải báo Hà Nội mới anh đã sử dụng kinh nghiệm này, cứ chạy chậm rồi phóng vụt lên trước.
————————–
“Tiếng còi vừa dứt thì cả 4 học sinh cùng lao người phi về phía trước. Cả 4 đều phải chạy 5 vòng, người đang dẫn đầu là Hoàng Duy Ngựa Đua, sau đó là Phong, rồi đến Long, cuối cùng mới là Mạnh Duy Báo Đốm. Nhiều người quá ngạc nhiên khi chạy nhanh như Báo Đốm lại tụt cuối cùng như vậy, tốc độ không hề tỏ ra báo đốm gì cả. Ốc Sên cũng rất ngạc nhiên.
Vòng thứ 3, người dẫn đầu vẫn là Ngựa Đua. Tất cả ồ ạt reo hò ủng hộ cậu, riêng lớp 9A thì hét:
“Báo Đốm ơi sao mày chạy chậm thế?”
“Chạy nhanh lên, nó sắp thắng rồi!!”
Báo Đốm không quay mặt lại, nhưng…
Đôi chân kia đã bắt đầu chạy dài hơn.
Bụi bắt đầu tung lên chứng tỏ cho tốc độ Báo Đốm đã tăng nhanh một cách chóng mặt.
Long và Phong đã bắt đầu mệt, Ngựa Đua mồ hôi đầm đìa vì chạy quá sức, chỉ riêng Báo Đốm vẫn chẳng hề mệt nhọc gì. Tốc độ của cậu chỉ trong vài giây đang chậm chạp bắt đầu lao nhanh, nhìn cậu người ta tưởng đó là con báo thực sự. Vụt, vụt, vụt, bụi cứ thế tung lên mù mịt. Khi bụi vừa đỡ đi thì cũng là lúc ai nấy như vỡ òa cảm xúc khi Báo Đốm đã dẫn đầu tất cả, thậm chí là bỏ xa Ngựa Đua tận mấy chục mét.
Vòng 4 đã qua với sự dẫn đầu tuyệt đỉnh của Báo Đốm.”
————————-
Nếu như anh không ngất đi, có lẽ anh đã thắng rồi.
Và từ lúc đó, anh đã rời xa cô 6 năm trời, và giờ đây cô gặp lại anh không còn là ngày xưa…
“Vân Hoa, tôi nhờ tí!” – Tiếng anh gọi cô khiến cô giật mình.
“Dạ?”
Anh đưa cho cô một cái phong bì lớn.
“Đây là hồ sơ đăng ký của tôi, cô mang đến nộp hộ tôi nhé, biết chỗ rồi chứ? Tôi giờ phải đi diễn mà hôm nay lại là hạn cuối nộp hồ sơ thi chạy rồi.”
“Vâng anh cứ để em đi cho! Nhưng mà hôm nay diễn…”
“Yên tâm, tôi khoẻ rồi mà, vả lại tôi sẽ không để con mụ ấy làm gì tôi nữa đâu. Mụ ta cũng đi vắng hôm nay.”
“Vâng thế em đi đây!” – Cô yên tâm quay đi.
***
Phòng nộp hồ sơ đăng ký cuộc thi chạy.
Trong phòng có một người đàn ông trung niên nhận hồ sơ và một cô thư ký đứng cạnh. Hoa rụt rè đi vào. Người đàn ông nói:
“Tôi có thể giúp gì cô?”
“Vâng, tôi muốn đến nộp hồ sơ thi chạy…”
“Cô thi à?”
“Không, tôi nộp cho vận động viên Võ Mạnh Duy!”
Người đàn ông nghe thấy tên Mạnh Duy liền cầm lấy hồ sơ luôn. Nhưng bỗng cô thư ký chạy vụt ra ngoài.
Hoa nhìn theo, cô giật mình. Cô thư ký này nhìn quen quen, hình như…
…cô đã gặp ở phim trường và cô ta là một trong những đứa con gái trang điểm cho Kiều Duyên!
Hoa vội chạy đi theo.
Cô thư ký chạy đến ban công, Hoa ngỡ ngàng khi nhìn thấy người đàn bà đó! Bà ta ăn mặc rất sang trọng. Không lẽ, bà ta là đồng sáng lập ra cái công ty điện ảnh kia lại còn có mối quan hệ với cuộc thi chạy này?
“Cô ơi, có tin rồi! Mạnh Duy sẽ tham gia cuộc thi này!”
“Cái gì? Sao đi đâu tao cũng gặp hạn với nó vậy? Nó chưa ૮ɦếƭ sao mà còn dám thi?”
“Không đâu ạ, anh ấy thi đấy cô! Làm sao bây giờ?”
“Còn làm sao? Tao sẽ rút hồ sơ của nó lại! Thật may công ty điện ảnh của tao lại tài trợ cho cả cuộc thi chạy này, tao chỉ cần “ho” một cái là nó vĩnh viễn phải từ bỏ cả chạy lẫn diễn viên!” – Kiều Duyên nở nụ cười thâm độc.
Sự tức giận của Hoa đã lên tới đỉnh điểm, cô không thể chịu được nữa và đấm mạnh vào cửa, quên mất là người đàn bà đó đang ở trong phòng.
Cô thư ký đã nhìn thấy:
“Này ai đó?”
Hoa giật mình nhưng không kịp nữa rồi. Kiều Duyên đã nhìn thấy cô. Cô không chạy đi được nữa, chỉ còn cách đứng lại và căm hận nhìn bà ta.
Bà ta sau một hồi ngạc nhiên liền lấy lại tinh thần và bảo với cô thư ký:
“Ra ngoài đi!”
Cô thư ký vội vàng đi ra. Cô ta vừa khuất bóng thì Hoa liền chạy lại ngay về phía bà Kiều Duyên, quát:
“Sao bà có thể bỉ ổi vậy chứ?”
“Cô đã biết tôi rồi hả?”
“Phải! Tôi quá biết bà! Bà là mẹ Kiều Nga, tôi chả ưa gì Kiều Nga lắm nhưng tôi thấy em ấy còn tốt gấp ngàn lần bà. Bà đúng là đồ xấu xa vô nhân đạo!”
Kiều Duyên nghe vậy cười ha ha không có phản ứng gì trước lời Hoa nói, rồi bà ta tiếp:
“Đúng, con gái tôi tốt nên tôi mới không cho nó yêu một thằng như Mạnh Duy!”
“Mạnh Duy thì sao? Bà ђàภђ ђạ anh ấy thế chưa đủ à?”
“Xem ra cô thích Mạnh Duy chứ không phải con gái tôi thích nhỉ?”
Hoa cứng họng, tự dưng cô nghẹn lại không nói được.
“Nhưng dù thế nào, tôi cũng sẽ không vì một đứa con gái như cô mà làm hỏng việc đâu. Nói cho cô biết, hôm cô diễn thay thằng Mạnh Duy tôi đã cực kỳ ghét cô rồi, vì thế đừng mong tôi nương tay với Mạnh Duy. Nó sẽ mãi mãi không được chạy đâu!”
“Tại sao? Bà là gì mà dám ngăn cản anh ấy?”
“Tôi là gì ư? Tôi là đồng sáng lập ra công ty điện ảnh tài trợ cho bộ phim của nó. Công ty tôi cũng tài trợ cho cả cuộc thi chạy này nữa. Sao hả? Cô nghĩ tôi là ai?”
Hoa cắn môi, cô thực sự không thể làm gì được bà ta. Nếu như bà ta vẫn cứ làm theo ý mình, thì mãi mãi Mạnh Duy sẽ phải từ bỏ việc chạy sao? Vẫn cứ chạy quanh quẩn những cuộc thi tẻ nhạt, mãi mãi ước mơ sẽ không được tiến xa…
Hoa bỗng quỳ xuống:
“Xin bà, bà đừng làm thế! Đó là ước mơ duy nhất trong cuộc đời Mạnh Duy, anh ấy đã chịu khổ rất nhiều để có được ước mơ đó rồi.”
“Tôi không phải loại dễ cầu xin đâu! Mau cút khỏi tầm mắt tôi!”
“Tôi van bà, bà muốn gì cũng được, nhưng xin bà hãy để Mạnh Duy được chạy! Bà không dễ để cầu xin ư? Vậy bà thử là tôi đi, bà thử đi cầu xin ai đó mà không được chấp nhận đi, bà sẽ hiểu được. Tôi chỉ mong bà tiếp nhận Mạnh Duy mà thôi.”
Lời khẩn cầu của cô đã động đến trái tim Kiều Duyên.
Cầu xin ai đó ư…?
Ngày xưa, bà cũng đã khóc hết nước mắt để xin người đàn ông đó quay lại…
Nhưng ông ta đã bỏ mặc bà lại với Kiều Nga đã lớn dần trong bụng…
Bà cũng đã phải cầu xin…
“Vậy tôi muốn gì thì cô cũng sẽ chấp nhận chứ gì?” – Kiều Duyên hắng giọng.
“Chỉ cần bà tiếp nhận Mạnh Duy được thi chạy thôi thì điều gì cũng được.” – Hoa sáng rực mắt.
Kiều Duyên nở nụ cười:
“Vậy thì cô hãy…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay