Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 22

Tác giả: Trà My

“Hoàng Duy à, đừng uống nữa!”
Mặc cho lời khuyên bảo của Tùng, chàng trai trẻ vẫn uống hết ly R*ợ*u này đến ly R*ợ*u khác. Mặt anh đỏ bừng vì R*ợ*u và vì tức giận.
Kiều Nga nhẹ nhàng giữ ly R*ợ*u của anh lại:
“Hoàng Duy, anh còn trẻ, không nên uống R*ợ*u nhiều như vậy. Vân Hoa chỉ là bị sốt nên ngất thôi, Phương Nga và Ngọc đã chăm sóc cô ấy rồi, cớ gì anh phải thế này chứ?”
Nhưng Hoàng Duy gạt mạnh tay Kiều Nga ra đến nỗi văng cả R*ợ*u vào người cô.
“Tránh ra, đồ con gái khốn kiếp!!!”
Mạnh Duy từ ngoài nhìn thấy hết. Không thể đứng yên được anh chạy vào giữ chặt lấy Hoàng Duy:
“Cậu ta say rồi! Mau đưa cậu ta ra ngoài đi!”
Bỗng “BỐP!!!”
Một cú đấm giáng thẳng vào mặt Mạnh Duy khiến anh không kịp chống đỡ.
Bảo, Tùng, Nam và Kiều Nga kinh hãi vội giữ Hoàng Duy lại. Mạnh Duy loạng choạng suýt ngã, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng anh chưa kịp lấy lại tinh thần thì Hoàng Duy trợn mắt quát:
“Đồ khốn! Vân Hoa…tại sao lại thế…?”
Chỉ nói được thế rồi Hoàng Duy gục xuống…
***
Đêm lặng lẽ trên vùng núi Sa Pa, gió rít lạnh ngoài cửa sổ. Ai nấy đều mệt ngủ như ૮ɦếƭ giấc, có người ngáy to cả khách sạn nghe thấy.
Chỉ có mỗi Mạnh Duy là không ngủ. Anh bỗng bật dậy, đi đến căn phòng gần đó.
Cửa không khoá.
Anh mở cửa bước vào.
Trong căn phòng nhỏ gọn gàng sạch sẽ, một cô gái đang nằm trên chiếc giường. Gương mặt xinh đẹp rất nhợt nhạt và mệt mỏi, dường như cô ngủ rất say. Trên trán cô đắp một cái khăn lạnh. Sức khoẻ cô đâu được tốt, chỉ ngấm mưa một cái là sốt cao rồi.
Mạnh Duy ngồi xuống bên giường cô. Lại lần nữa anh nhìn thấy cô ngủ. Nhưng chẳng thấy đáng yêu nữa mà thấy có vẻ cô ngủ không yên giấc, chốc chốc lại run lên.
Cái khăn lạnh bị lệch đi khỏi trán.
Như một phản ứng, Mạnh Duy đưa tay để lại cái khăn đấy vào vầng trán đang nóng hừng hực của cô.
Đúng lúc đó Vân Hoa mở mắt.
“Anh…!” – Cô ngỡ ngàng nhìn thấy anh.
Anh cũng giật mình không kém:
“À tôi để lại cái khăn cho cô thôi!”
“Nhưng sao anh lại vào đây?”
“Hoá ra cô bị cảm lạnh sao?”
“Vâng, nhưng…” – Vân Hoa lúng túng.
“Chỉ là sốt mà cậu Hoàng Duy đó phải uống nhiều R*ợ*u, đánh người và đau khổ gọi tên cô như thế à?”
Hoa bỗng cảm thấy nhói lòng. Hoàng Duy đã có hành động như vậy ư?
Mạnh Duy bỗng quay lại gọi cô:
“Vân Hoa!”
Cô giật bắn mình, nhìn anh. Sao anh gọi tên cô như vậy chứ?
“Mọi khi cô rất vui vẻ cơ mà, sao hôm nay cô lại buồn như vậy chứ? Cô tạo ra cái không khí chẳng hề vui vẻ gì, cũng là tại cô mà ra đấy!”
Vân Hoa cúi mặt:
“Em xin lỗi…”
“Thôi bỏ đi! Tôi chỉ mong cô hứa với tôi một điều thôi.”
“Điều gì ạ?”
Mạnh Duy nhìn thẳng vào mắt Vân Hoa:
“Đừng hát bài hát đó nữa!”
Hoa ngạc nhiên vô cùng. Cô không hiểu anh nói gì nữa.
“Tại sao?”
Mạnh Duy ngập ngừng một lát rồi đáp:
“Vì tôi không muốn yêu ai khác ngoài Kiều Nga!”
Vân Hoa sững người, cô tưởng sét lại đánh lần nữa.
“Tôi đã công bố với tất cả mọi người Kiều Nga là bạn gái của tôi, đó là sự thật! Ở bên cô ấy tôi cảm thấy rất vui và không phải lo nghĩ gì cả. Còn bài hát ấy khiến tôi không vui…”
Im lặng.
Anh không thể nói được.
“Bài hát ấy khiến tôi nhớ đến những ký ức đã giày vò tôi, không để tôi nhớ lại. Nhưng tôi nhớ tôi đã từng yêu người có giọng hát như cô. Giờ tôi chỉ muốn yêu Kiều Nga, tôi không muốn nhớ người đó là ai…”
Anh không dám nói.
Vì anh không muốn tiết lộ thêm bí mật nữa.
Nhưng anh không biết…
Cô đã hiểu anh muốn nói gì rồi.
Chỉ là cô không biết anh đã từng yêu…
…yêu cô…
“Được, em hứa với anh!”
Mạnh Duy ngẩng lên. Hoa cười:
“Nếu bài hát ấy khiến anh không vui, em sẵn sàng không hát nữa! Kiều Nga là một cô gái tốt đấy, chúc mừng anh nhé. Cứ tưởng người lạnh như đá Mạnh Duy này không biết yêu chứ, hehe!”
Giọng nói vui vẻ dễ thương nhưng thực chất đáng thương thì đúng hơn…
Đôi mắt Mạnh Duy dường như vui vẻ hơn. Cô thực sự cần đôi mắt ấy.
“Ừ cám ơn cô, vậy cô nghỉ đi!”
Anh đứng lên định đi ra, nhưng cô nắm lấy cánh tay anh giữ lại:
“Mạnh Duy, anh cũng hứa với em một điều được không?”
“Hứa gì?”
“Có phải anh định theo nghề diễn viên?”
“Ừ…”
“Nhưng anh có thể hứa sẽ dạy thể thao cho em đến khi nào em thành công được không? Em sẽ cố gắng học, giờ em đang rất cần thể thao, rất cần sự giúp đỡ của anh! Khi nào xong anh có thể đàng hoàng theo nghề diễn.”
Mạnh Duy im lặng nghĩ ngợi, rồi gật đầu.
“Cứ theo ý cô đi!”
Rồi anh bước ra ngoài.
Nhưng bỗng đứng lại ở cửa.
“Còn nữa, cô hát rất hay!”
Và cửa đóng lại.
Còn lại cô, cô không biết nên khóc hay nên cười.
Ngày…tháng…năm…
Thật xui xẻo vì hôm nay em bị sốt! Nhưng anh biết vì sao em lại sốt không?
Có thể là do ngấm mưa…
Nhưng cũng là do đã nhìn thấy niềm hạnh phúc của anh!
Em đã từng nghĩ rất ngây thơ rằng anh là một người lạnh lùng như vậy thì anh sẽ không bao giờ yêu ai. Nhưng em nhầm rồi. Anh đã yêu. Và em thấy Kiều Nga giống như một vị anh hùng vậy. Cô ấy có thể chiếm trọn trái tim anh, tan chảy sự băng giá trong anh, tìm lại niềm vui cho anh. Anh có biết, em đau khổ thế nào không? Nhưng em còn vui hơn thế. Vì chỉ cần nhìn thấy anh vui là em cũng sung sướng như một đứa trẻ được quà.
Anh đừng bao giờ không vui! Em muốn được thấy anh cười. Dù anh chưa cười nhưng em tin anh sẽ là con người của ngày xưa. Kể cả có không nhớ ra em, cũng không sao, chỉ cần anh trở lại làm Báo Đốm vui vẻ, thân thiện hôm ấy, em sẵn sàng đánh đổi tất cả.
Em chỉ muốn anh hứa với em: hãy dạy thể thao cho em. Bởi vì em không còn sức níu kéo anh lại đường đua nữa, chỉ còn cách này thôi. Nếu trời thương, biết đâu anh sẽ quay lại với ước mơ của mình?
Trước đó, em chưa hề nghĩ mình sẽ lại thế này…
Nhưng giờ, khi anh biết yêu một con người
Em cũng nhận ra
EM YÊU ANH! (đừng chém ta vì tội tuổi nhỏ dám viết ra câu này nhá)
“Cháu chào cô ạ!” – Cô gái xinh đẹp lễ phép chào.
Người cha của Mạnh Duy – ông Mạnh Hải cười đáp lại:
“Ừ chào cháu!”
Chỉ có mỗi người mẹ – cô Vân thì thờ ơ:
“Ờ…”
Đúng lúc đó Mạnh Duy đi xuống:
“Em đến rồi à?” – Ánh mắt anh sáng bừng khi thấy cô.
“Vâng, hôm nay em đến để chuẩn bị cho bài hát mới để kịp phát hành album vol.1 trong tháng 11 này.”
“Ừ vậy nhanh lên phòng thu thôi.” – Mạnh Duy bước tới khoác vai Kiều Nga.
Khỏi nói cô Vân chướng mắt tới mức nào. Từ lúc đi tham quan Sa Pa về thấy thằng con trai công bố đứa con gái này là bạn gái, suốt ngày thấy tới tới lui lui, bà không thể chịu nổi. Nhưng cô con dâu bà đã chọn thì sao giờ chẳng thấy đến vậy chứ?
Bà nhìn ra cửa bỗng reo to lên:
“Vân Hoa!!!!”
Mạnh Duy và Kiều Nga đang định đi lên cũng phải quay lại. Cô Vân chạy tới ôm chầm lấy cô gái mà bà yêu quý như con ruột:
“Trời ơi cô đợi con đã mấy tuần rồi! Sao con không đến chứ?”
“Con xin lỗi cô, con bị ốm, vả lại bận học quá nên con không đến được!”
Cô Vân nhìn Hoa, xuýt xoa:
“Con ốm sao? Tội con quá, chắc chẳng ai quan tâm con đúng không (ám chỉ Mạnh Duy)? Con xanh xao quá đi, đúng là vô tâm mà!”
Mạnh Duy nghe thế chỉ biết lườm một cái.
Vân Hoa cười:
“Con quyết định về tiếp tục làm cho bà và cả cô nữa chứ, bà đâu ạ lâu lắm con mới gặp bà?”
“Ừ con lên nhà đi, bà cũng ngóng con lắm đấy.”
Vân Hoa cười thật tươi đi lên. Một nụ cười dễ thương khiến ai cũng phải xao lòng, thế mà có người lại chẳng hề rung động gì cả!
Cô lướt qua hai người ấy rồi đi lên, dường như cô đã không để ý đến họ…
“Em sẽ để bài Trái tim không từ bỏ làm tên album vol.1, anh thấy sao?”
“Anh lại thích để cái bài Yêu bằng Thế giới hơn đấy!”
“Nhưng mà Trái tim không từ bỏ là anh Bảo sáng tác mà, em phải để làm bìa chứ. Bạn của anh cũng là bạn của em!”
Mạnh Duy tặng Kiều Nga một nụ cười qua ánh mắt, ôm lấy cô:
“Cám ơn em!”
Kiều Nga mỉm cười:
“Có gì mà cám ơn chứ. Giờ chúng ta ra sân chơi gì đi! Đã lâu em không tập thể thao rồi.”
“Ừm vậy em thích gì? Cầu lông nhé?”
“Ôi hay đấy, chúng ta ra chơi đi!”
Hai người cầm vợt đi ra và nhìn thấy Vân Hoa đang phơi quần áo ngoài sân vườn.
Dù là đang làm một công việc vất vả nhưng Hoa lại không hề tỏ ra mệt mỏi mà còn hăng hái nữa, miệng cô hát mấy giai điệu vu vơ nhưng giọng hát ngọt ngào cao ✓út của cô cũng đủ làm cho cả gió ngừng thổi.
Kiều Nga nói với Mạnh Duy:
“Chị Hoa làm việc nhẹ nhàng thật đấy!”
“Ừ sau khi khoẻ cô ấy cũng làm chăm chỉ, tháng này khéo tăng lương đấy. Thôi để cô ấy làm, ra đằng kia chơi vậy. Sân nhà anh rộng mà.”
Hai người ra một góc sân, nơi này cũng để sẵn một cái lưới. Kiều Nga cầm cầu lông và vợt:
“Em đánh nhé, cẩn thận mà đỡ!”
“Ừ đánh đi!”
BỐP! Kiều Nga đánh quả đầu tiên. Không hổ danh là lớp trưởng lớp thể thao, cô đánh cầu chuẩn từng milimet, kỹ thuật cũng đẹp nữa, quả cầu đưa đi theo đường cong rất đẹp.
Mạnh Duy cũng nhanh chóng đánh lại dễ dàng. Hai người đánh qua đánh lại rồi cũng đánh mạnh hơn. Thấy mãi mà chưa phân thắng bại, Mạnh Duy cũng hơi sốt ruột dù vẫn vui vẻ thôi. Anh vụt mạnh hơn.
Quả cầu vượt quá tầm vợt của Kiều Nga bay thẳng ra góc sân đằng kia…
Và quả cầu bay trúng vào một cái áo mà Vân Hoa đang rơi. Vì cầu mạnh nên rơi cả áo xuống. Hoa giật mình nhặt áo lên, bẩn hết cả rồi! Cô cũng tìm “thủ phạm” và cầm quả cầu lên.
Mạnh Duy gọi:
“Hoa, đó là quả cầu của tôi đấy!”
“À vâng để em mang đến cho anh.” – Hoa mang quả cầu chạy đến.
Cô nhanh chóng đưa cho Mạnh Duy rồi định đi luôn, nhưng anh giữ tay cô lại.
“Ở lại tập thử đi!”
“Dạ??”
“Thì tôi hứa sẽ tiếp tục dạy cô mà, môn tiếp theo là cầu lông cô nằng nặc đòi tập còn gì?”
Vân Hoa lấm la lấm lét, cô làm sao dám tập khi có Kiều Nga ở đây chứ? Nhưng Kiều Nga cười tươi:
“Không sao đâu, chị cứ tập tự nhiên đi! Ai lúc đầu chẳng kém!”
Nghe thế Hoa mới yên tâm và đi vào cùng Mạnh Duy. Nhưng không ngờ Mạnh Duy lại bảo:
“Kiều Nga, em hãy dạy lại Vân Hoa kỹ thuật cầm vợt với đánh, đỡ cầu đi. Sau đó sẽ đánh với anh!”
Vân Hoa nghe vậy mà rụng rời chân tay.
Kiều Nga dạy ư?
Sẽ thế nào đây? Đầu cô toàn những lo sợ vẩn vơ, Kiều Nga sẽ dạy khủng khiếp hơn cả Mạnh Duy quát tháo thì sao?
Nhưng “Tào Tháo” vẫn đến rồi. Kiều Nga đưa cho Vân Hoa một cây vợt khác. Hoa run run, cầm vợt cũng chẳng chắc nữa.
“Này cầm cái kiểu gì đó?” – Mạnh Duy nhìn thấy liền gắt.
૮ɦếƭ rồi, Mạnh Duy mà mắng thì Kiều Nga sẽ…
Nhưng không ngờ Kiều Nga mỉm cười, cầm tay của Vân Hoa để lại:
“Chị phải cầm thế này này!”
Vân Hoa thực sự rất ngạc nhiên.
Kiều Nga vẫn cười trấn an Hoa, rồi đưa bàn tay kia lên trước vợt đập đập giống đánh cầu:
“Chị thử làm giống em đi! Tưởng tượng tay chị là cầu.”
“Thế này à?”
“Đúng rồi đó! Đấy cũng là một cách đánh cầu, còn cách nữa là tung cầu lên trên để đánh. Nào thử nhé!” – Kiều Nga đưa vợt lên trên đánh (tất nhiên đánh vào không khí thôi).
Vân Hoa cũng làm theo, chẳng hiểu sao cô làm được hết.
“Tốt lắm! Chị học nhanh đấy chứ, tiếp nào. Giờ thì đỡ cầu nhé! Chị đưa tay ra đỡ như thế này.”
“Đúng rồi, tiếp đi, vụt mạnh vào!”
“Đấy, cứ tưởng tượng cầu trước mặt mình, xác định điểm rơi xuống, đừng để cầu chệch mất.”
“…”
Loáng một cái Vân Hoa đã có thể tập được kỹ thuật, khi đánh cùng Mạnh Duy thì đỡ được khá nhiều quả. Thế đấy, Kiều Nga thì cũng cố chấp thật nhưng mà cô vẫn có bản chất rất tốt, và giảng giải dịu dàng hơn Mạnh Duy kia!
Đúng lúc đó chuông điện thoại reo. Kiều Nga vội vàng nói:
“Em xin lỗi, em ra đây nghe điện thoại cái đã!”
Cô chạy ra ngoài. Còn lại mình và Mạnh Duy, Vân Hoa ngồi xuống cạnh anh, vừa lau mồ hôi vừa nói:
“Thế nào? Khéo mai anh chuyển bài luôn cho em được rồi đấy!”
“Đã được cái gì mà đòi chuyển? Cô đúng là hay sốt ruột.”
“Thì rồi em sẽ luyện tập nhiều hơn mà! Nhưng công nhận Kiều Nga dạy tốt ghê ha, tốt hơn anh đó.”
“Thì tất nhiên vì thế tôi mới chọn cô ấy làm bạn gái tôi. Cô thích thì cứ nhờ cô ấy dạy, tôi đỡ mệt!”
“Chọn cô ấy làm bạn gái tôi.” Nghe câu này Vân Hoa cảm thấy chẳng vui gì, liền nói luôn:
“Không! Anh phải dạy em!”
“Gì chứ? Kêu không thích tôi dạy mà?”
“Em chỉ nói cô ấy dạy tốt hơn anh thôi mà, anh vẫn phải dạy em, nhất là đến môn chạy thì không ai được dạy ngoài anh!”
“Cô bướng bỉnh vừa chứ? Tôi không dạy thì sao nào? Mệt ૮ɦếƭ!”
Hoa chu mỏ xì một cái rồi:
“Mưa trong đêm tình theo bóng ai xa vời, một ánh sao…”
“Thôi thôi lạy bà, được rồi tôi dạy! Đừng có ca cái bài hát ấy nữa.”
Vân Hoa cười hí hí. Đúng là tên Mạnh Duy này cũng dễ chống trả gớm!
Đúng lúc đó Kiều Nga đi vào, tay cầm điện thoại nhưng gương mặt thất thần. Mạnh Duy giật mình:
“Kiều Nga, em làm sao thế?”
Kiều Nga mặt mày tái mét nhìn Mạnh Duy:
“Anh, mẹ em…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc