Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 20

Tác giả: Trà My

“Bà ơi, hôm qua có bác gửi cho bà cái vòng ngọc trai, cháu quên mất lại cầm về. Hôm nay cháu đến trả bà ạ!” – Vân Hoa lấy ra chiếc vòng ngọc trai màu xanh rất đẹp.
“Cám ơn cháu nhiều lắm!” – Người bà nhận lấy chiếc vòng – “Nhưng Hoa, cháu có chuyện gì sao?”
Hoa chưa kịp trả lời thì mẹ Mạnh Duy – cô Vân hỏi luôn:
“Có phải vì cứu Mạnh Duy nhà cô mà cháu bị thương không? Đưa lưng cô xem nào!”
“Không sao đâu cô, cháu băng bó rồi mà, không có chuyện gì nghiêm trọng cả!” – Hoa cố nở một nụ cười.
“Trời ơi Hoa sao cháu lại tốt đến thế? Cô nhất định phải trả ơn cháu.”
“Không cần đâu cô, muộn rồi, cháu phải về đây! Cháu chào bà, cháu chào cô ạ!” – Vân Hoa cúi đầu rồi quay đi.
Cô bước xuống cầu thang. Đã cố gắng lắm cô mới có thể kỉm nén được sự hoảng loạn. Đã cố gắng lắm cô mới có thể nở một nụ cười với bà và cô Vân như vậy.
“Tôi sẽ không chạy nữa…”
Lời nói của anh cứ quanh quẩn trong tâm trí như muốn giày xéo cô.
Đôi chân đang đi bỗng dừng lại…
Cô nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng ở hành lang.
Và một bóng người đi vào.
“Anh Mạnh Duy, hôm nay anh có sao không?”
“Không sao, cám ơn em đã cứu tôi lần nữa!”
“Chị Hoa đâu ạ, em muốn xin lỗi chị ấy vì hôm nay nóng quá nên đã đổ lỗi cho chị ấy trong khi chị ấy mới là người cứu anh.”
“Chắc cô ấy ở trên kia thôi, nhưng cũng không sao đâu, có gì tôi sẽ nói cho em. Nhưng em chỉ đến đây xin lỗi thôi sao?”
“Ừm em cũng đến hỏi thăm anh, chúng ta vẫn tiếp tục quay MV chứ? Mai có một cảnh từ sáng sớm, nhưng hình như sáng sớm là anh phải tập chạy?”
Mạnh Duy ngước đôi mắt lạnh lẽo lên bầu trời đêm:
“Tôi không chạy nữa!”
“Hả?” – Kiều Nga tròn mắt.
“Tôi sẽ nghe em, tôi sẽ từ bỏ việc chạy. Cuộc đời tôi còn quá nhiều điều mà tôi chưa làm được chứ không chỉ cái nghề vận động viên điền kinh, tôi nghĩ nếu em nói tôi làm diễn viên, tôi thấy cũng rất tốt.”
Kiều Nga thực tình rất muốn anh như vậy nhưng cô cũng áy náy:
“Ơ nhưng mà…”
“Em không phải lo đâu, tôi làm vậy cũng tốt cho tất cả mọi người xung quanh tôi mà, và em cũng đừng lo lắng cho tôi nữa, tôi không muốn cứ làm phiền em phải cứu tôi mãi. Giờ em về đi, mai quay tiếp!”
Kiều Nga nghe vậy cũng yên tâm và quay về. Cô vừa đi thì Mạnh Duy cũng đi ra khu vườn tối om của nhà mình. Hoa thấy vậy thì rón rén đi theo anh.
Trong khu vườn rất tối, phải căng mắt ra cô mới nhìn thấy bóng anh đang tựa vào một gốc cây.
Ánh trăng lên cao, chiếu vào anh…
Chàng trai đứng dưới ánh trăng thêm muôn phần đẹp, đẹp cả người lẫn trăng. Cơn gió tĩnh mịch thổi làm cho đêm thêm phần cô đơn. Người con gái cứ đứng đó quan sát người con trai đứng lặng dưới cây, lòng cô thêm phần tê tái bởi vì…
…cô thấy anh khóc…
Những giọt nước mắt đọng trên mắt không thể kìm được rơi xuống trên khuôn mặt anh. Mạnh Duy lạnh lùng, trái tim tưởng rằng đã hóa đá vậy mà cũng biết khóc ư?
Anh đưa tay lên để giấu tiếng nấc nghẹn vì càng lúc anh càng khóc dữ dội hơn, chỉ là không bật lên thành tiếng.
Cô đã chứng kiến tất cả…
Cho dù anh có quên đi tất cả mọi chuyện trên Thế gian này thì ước mơ được chạy không thể nào dập tắt trong anh.
Nó là tất cả, nó là cuộc sống của anh!
Phải từ bỏ nó, đó là một điều anh không thể chịu đựng được.
Anh phải âm thầm mà cắn xé…
Cô không thể nhìn được cảnh ấy!
Cô không muốn anh bị giày vò tâm can.
Nhưng cô có thể làm gì đây…?
Sau một tuần vất vả, MV cùa Mạnh Duy – Kiều Nga và Hoàng Duy – Vân Hoa đã chính thức được hoàn thành và tung lên các trang âm nhạc trực tuyến.
MV của cả hai đội đều được đón nhận rầm rộ, chẳng mấy chốc mà đã được lên bảng xếp hạng của nhiều trang nghe nhạc online. Và trang web mà tất cả để ý chính là trang web music.lovesport.vn (ta bịa ra, không ai truy cập đâu đấy, lovesport là “yêu thể thao”).
Và anh chàng Long đã trịnh trọng tuyên bố:
“Theo thống kê của Bảng xếp hạng, MV của Mạnh Duy – Kiều Nga đã đứng đầu bảng xếp hạng, và giây phút này thì đạt 6.987.907, sắp lên 7 triệu rồi!”
Đội của Kiều Nga hò reo mừng đã thắng. Nhưng Hoàng Duy thì vẫn mỉm cười:
“Cho hỏi là bao nhiêu lượt thích?”
“Ừm, 15.709 lượt thích.”
“Haha, MV của Hoàng Duy – Vân Hoa tuy rằng chỉ đứng thứ 20 trong Bảng xếp hạng với 3.678.568 lượt xem hiện tại nhưng mà chúng ta đã đạt 74.998 lượt thích, và haha được 75.000 tròn rồi! Cái Bảng xếp hạng toàn dựa vào lượt xem ấy mà, chứ dựa vào lượt thích thì cái MV của mấy người chắc là không vào nổi đâu.” – Hoàng Duy nhìn trong laptop của mình rồi kêu to.
Đội của Hoàng Duy hét to hơn cả đội Mạnh Duy. Dù là lượt xem không cao nhưng lượt yêu thích MV của họ vẫn còn gấp biết bao nhiêu lần cái MV 6 triệu lượt coi của Mạnh Duy nhưng chỉ vỏn vẹn 15 ngàn lượt thích. Và còn chưa kể là bình luận, chỉ được cái MV rất đẹp thôi nhưng mà diễn xuất chưa tới bằng MV của Vân Hoa.
Hoàng Duy quay sang Phong:
“Nào tên Phong kia, anh hứa là nếu MV thành công sẽ cho đoàn làm MV đó đi một chuyến du lịch mà! Có định giữ lời không đó?”
“Ơ nhưng mà cả hai đều thành công…”
“Cả hai đều thành công thì cả hai đi, có mau giữ lời không?”
Phong tái mặt, đành gật đầu:
“Thì đi, nhưng mà leo núi đó, ai rét ráng chịu!”
“OK! Núi nào?”
“Năm nay leo đỉnh Phanxipang, được giảm giá rẻ cực, ai dám leo không?”
“OK chơi luôn! Đội Mạnh Duy, dám leo núi không?”
Hoa nghe thấy leo núi thì thất kinh, vì Mạnh Duy đâu có leo được núi. Nhưng không ngờ anh đứng lên:
“Đi thì đi, nhưng chúng tôi đi Sa Pa, mấy người cứ leo núi, xong thì gặp nhau dưới thị trấn luôn.”
“Được thôi! Bao nhiêu ngày?”
“3, 4 ngày gì đó, chuẩn bị đi nhá!” – Phong đáp.
4h sáng. Trời cuối thu rất lạnh, hôm nay lại có gió mùa Đông Bắc về nữa. Hoa co ro trong đống chăn, tự dưng lúc này cô lại thích căn nhà giàu có ấm áp của mình đến thế. Cô không dậy nổi luôn, gió cứ rít ngoài bầu trời còn chưa sáng ngoài kia.
“Cho em quên ngàn nỗi nhớ cứ đến khiến cho lòng em bao đêm mơ về anh mãi thôi!
Và thật lòng em sẽ cố quên những vui buồn ta đã từng…”
Hoa bực mình thật, với tay ra cầm cái điện thoại. Nhưng cũng phải nhìn xem ai gọi đã, lại gắt ỏm tỏi lên trúng phải ai thì toi mạng.
Hix đen thật! Là cái Ngọc. Biết thế mình cứ gắt lên cho đỡ mệt, lúc gắt thì trúng Mạnh Duy, lúc cẩn thận thì trúng phải con bạn, thế nó mới đau chứ.
“Alo chào lợn nướng, hôm nay thành lợn quay hay lợn rán đây?”
“Cả ba! Tao sẽ sử dụng cho mày luôn!”
“Nhưng tao có phải lợn đâu, tao đã dậy và mặc quần áo chỉnh tề rồi đây. Mày không định đi à? Nhân vật chính đó nhá!”
“Rét khiếp đảm, biết thế tao đừng quay MV cho xong!”
“Gớm được quay với Hoàng Duy là phúc tổ 70 đời đấy mày ạ. Mà nghe nói hôm nay Hoàng Duy còn muốn leo núi với mày cơ đấy.”
“Ôi dào đau chân ૮ɦếƭ đi được, cái lưng tao còn chưa khỏi đây. Mà sao mày nói thế là ý gì?”
“Ừ, là…”
“?”
“Là…DẬY NGAY!!!!!!!!” – Một tiếng hét tựa sấm vang lên.
“Ôi giời ơi con lạy mụ, mụ đừng có hét nữa con thủng màng nhĩ rồi!” – Hoa bực bội ngồi dậy, trong hai con bạn Phương Nga và Ngọc thì Ngọc là “đệ nhất mỹ nhân hét”.
Mặc bộ quần áo khá dày và ấm, đi giày leo núi, đeo ba lô Hoa đi đến chỗ hẹn. Trông cô rất xinh đẹp nhưng cũng to bự, mặc nhiều áo mà! Trời còn chưa sáng nên rất lạnh.
Mà lạnh thế nhưng mọi người đến trước cô hết rồi. Người đầu tiên cô nhìn thấy là anh. Mạnh Duy lạnh lùng đứng cạnh Kiều Nga cùng rất nhiều người khác. Hoàng Duy cũng chẳng để ý cô đang nhìn ai, cứ thế đi ra:
“Thế nào cô Ốc Sên, bắt cả lũ chờ lâu quá đấy nhé!”
Ốc Sên?
Tại sao lại quen đến vậy nhỉ?
Mạnh Duy cực ghét khi cứ phải nhớ lại một cái gì đó mơ hồ. Anh liền gắt:
“Đã chờ lâu rồi còn chào nhau lâu thế? Mau lên xe đi!”
“Haizzz chung xe với bọn này khổ thật.”
Lên xe là Hoàng Duy kéo Hoa ngồi cạnh mình luôn, hai cô bạn Ngọc và Nga ngồi đằng sau. Còn ở hàng ghế bên cạnh là Kiều Nga và Mạnh Duy ngồi một chỗ.
Mạnh Duy không hề hay biết Vân Hoa cứ quan sát anh. Mạnh Duy vẫn lạnh lùng như băng đá, Kiều Nga ngồi cạnh cũng chẳng quan tâm huống hồ là Vân Hoa.
Nhưng Vân Hoa biết anh đang giấu…
Sức khỏe của anh khác hẳn với bề ngoài mạnh mẽ của anh. Nhìn gương mặt đang tái lại của anh là cô biết anh có thể say xe bất cứ lúc nào.
Nhưng cô chỉ có thể ngồi đó mà nhìn thôi…
Vì Kiều Nga mới là người ngồi cạnh anh.
Mạnh Duy bỗng ho mạnh mấy tiếng, người anh nôn nao, bụng cứ sôi lên. Kiều Nga vội đưa cho anh viên thuốc:
“Anh uống thuốc đi, nếu vẫn còn say thì túi nilong đây!”
Sự chăm sóc tận tình của Kiều Nga khiến Mạnh Duy phải ngẩng lên và dành tặng cho cô một ánh mắt cám ơn. Sự thay đổi chỉ trên mắt thôi cũng đã được Vân Hoa nhìn thấy.
Cuối cùng thì anh cũng biết vui sao?
Phải khi mặt trời đã lên cao thì mọi người mới đến nơi. Hoàng Duy ngồi trên xe đã nhìn thấy Hoa buồn rầu suốt quãng đường, anh cảm thấy bực dọc và không thích nhìn cái mặt buồn xo như thế. Lập tức anh tuyên bố:
“Chúng ta có 2 ngày để leo núi, ai leo thì leo, ai ở lại thì ở lại.”
Dù trong đoàn rất nhiều người khỏe mạnh nhưng hầu như ai cũng không muốn bỏ ra 2 ngày để leo lên “nóc nhà của Đông Dương”, thứ nhất là họ muốn chơi nhiều hơn và thứ hai là không đủ can đảm leo *** núi quá cao này. Và người leo núi chỉ có Hoàng Duy và vài người trong đoàn của anh.
“Hoa, còn mày?” – Hoàng Duy quay ra Vân Hoa. Cô chưa hề nói gì cả.
Nếu như chỉ có một mình Mạnh Duy thì nhất định cô sẽ ở lại với anh. Nhưng Kiều Nga đang ở cạnh anh, nếu ở lại thì chẳng khác gì cô sẽ phải nhìn Kiều Nga lo lắng cho Mạnh Duy và coi như cô là người thừa, dù rằng đã có hai người bạn nhưng cô cũng không muốn…
“Tao đi với mày!” – Vân Hoa đáp.
“Được, vậy đi!” – Hoàng Duy quay bước đi luôn.
Vân Hoa nhìn Mạnh Duy. Anh lạnh băng như một tảng đá, không hề biểu lộ cảm xúc, cứ như người máy vậy nhưng cô đâu biết là anh đang khó chịu vô cùng khi thấy cô chọn đi cùng Hoàng Duy, dù cô ở lại anh cũng chẳng thiết gì.
Cô buồn rầu đi theo Hoàng Duy.
Và đoàn của anh cũng đi đến thị trấn Sa Pa, không nhìn theo nữa.
Leo núi không phải là một việc dễ dàng gì với người chậm chạp gì như Vân Hoa.
Lúc đầu cô có sức nên rất hăng hái, vượt cả Hoàng Duy. Nhưng chỉ leo được vài mét là cô đã bị Hoàng Duy bỏ xa, anh ở tít trên kia mà cô mới lò dò mãi, chưa kể cây cối đá núi khiến cô đi lại càng khó khăn hơn.
Mồ hôi tuốt ra đầm đìa, cô lại còn mặc nhiều áo như con gấu thế này chứ! Lưng đau, chân cũng mỏi. Mặt Trời lên càng cao thì càng nóng, cô hổn hển bám vào một cành cây, nhưng cũng không biết có lên nổi không nữa. Rừng núi thì vắng đâu có nhiều người, Hoàng Duy lại biến đâu rồi?
Bỗng một bàn tay nắm lấy tay cô:
“Nào đi tiếp đi, hiếm khi nào tập thể thao thế này?”
Cô ngẩng lên. Hoàng Duy đã đứng đó từ lúc nào.
“Sao mày không leo tiếp đi?”
“Tao mà leo tiếp coi như mày làm mồi cho thú dữ đấy!”
“Làm gì có thú dữ mà đòi.”
“Ai bảo không có? Rừng núi rộng thế này kia mà. Thôi lên đi, hay là nghỉ một chút?” – Hoàng Duy dìu Vân Hoa đi khỏi đoạn đá núi khá nhấp nhô rồi cùng ngồi xuống nghỉ ở một bậc thang.
“Lên đến trên kia khéo không có thang mà đi ấy chứ, vì thế phải cố gắng lên. Chỉ có ngày mai nữa thôi phải lên đến đấy.” – Hoàng Duy giở nước ra vừa uống vừa nói.
“Ừ biết rồi, cũng được một nửa còn gì?”
“Đúng ra là chưa đến một nửa đâu bà ạ! Nhanh nhẹn lên tý đi, cứ suốt ngày làm con ốc sên thì không được đâu.”
Vân Hoa nhìn Hoàng Duy. Cậu bạn nóng tính, đáng ghét ngày xưa giờ lại nhẹ nhàng đến vậy ư? Dù là nhắc nhở có phần nghiêm nghị nhưng anh vẫn dùng lời nói nhẹ nhàng tử tế nhất nói với cô, chứ không quát tháo như Mạnh Duy.
Trái tim cô đập nhanh hơn, vì mệt hay vì Hoàng Duy đây…
Hoàng Duy quay ra đập mạnh vào vai cô khiến cô bừng tỉnh:
“Làm gì đơ mặt ra thế! Đi thôi, càng nhanh càng tốt, mấy ngày nữa còn phải xuống kia chơi nữa chứ. Sa Pa mùa này khá vui đấy chẳng đùa!” – Anh nhanh chóng chỉnh lại balo rồi đi tiếp.
“Úi da đồ con ngựa kia, đi nhanh thế đợi tao với!”
“Tao mà đợi mày thì lúc đó tao ૮ɦếƭ nhăn răng ra mất. Nhanh lên!”
“Cảnh ở đây đẹp quá đi đúng không anh?” – Kiều Nga H**g phấn reo lên giữa cảnh núi rừng bạt ngàn.
Mạnh Duy đi bên cạnh, cũng chẳng nói gì, chỉ gật đầu.
“Không những đẹp, còn có không khí trong lành nữa! Rất tốt cho sức khỏe của anh đấy.”
“Cám ơn em!”
“Anh suốt ngày chỉ cám ơn thôi. Có gì mà khách sáo thế chứ? Nào ở đằng kia có con suối, anh dám lội không?”
“Lội suối mùa này ૮ɦếƭ lạnh à?”
“Thì em đố anh mà! Lội suối để làm quen với cái lạnh, suối trong mát như thế thì cũng tốt mà!” – Kiều Nga mỉm cười tươi.
Nhìn nụ cười tươi của cô mà anh cũng xiêu lòng, liền đi theo cô ra con suối chảy róc rách. Họ xắn quần, cởi dép, đi ra dòng suối. Nước suối lạnh mát với những hòn đá cuội khiến họ hơi rùng mình nhưng cũng thấy hay. Kiều Nga cúi xuống múc nước té vào người Mạnh Duy:
“Á lạnh quá!” – Anh kêu lên, rồi nhận ra cô trêu mình và cũng vẩy nước té vào cô.
“Ô anh trêu em, ૮ɦếƭ nè!” – Cô lại té lại, cười giòn giã khắp núi rừng.
Mạnh Duy không cười, nhưng anh nhìn rất rõ nụ cười ấy.
Một nụ cười thật tươi của một cô gái đầy nghị lực, mạnh mẽ như chính vẻ bề ngoài.
Đêm tối xuống rất nhanh.
Thật may là Vân Hoa và Hoàng Duy đã leo đến điểm dừng tiếp theo. Nhiều người leo núi bắt đầu dựng lều, bật đèn. Hoa hỏi:
“Mày mang theo bao nhiêu cái lều?”
“Một! Mày thì sao?”
“Vỡ mồm, tao nghe cái Ngọc bảo không phải mang nên có mang đâu.”
“Khỉ thật! Thế đêm nay ngủ kiểu gì? Hay mày ngủ trong lều đi, tao ngủ ngoài vậy.”
“Điên à, đêm xuống lạnh lắm đấy! Mày cứ ngủ trong này đi.”
“Không phải mày định…”
Hoa ngẩn người, hơi đỏ mặt:
“Ừ thì chung cái lều thôi mà, chẳng sao đâu. Thôi có gì ăn không?” – Cô vội đánh trống lảng.
“Mày ăn suốt dọc đường lên đây rồi còn đòi ăn à? Thì tạm cái bánh mỳ đi vậy.” – Hoàng Duy ném cho cô cái bánh mỳ, anh còn lấy mấy cành cây khô, bật lửa lên cho ấm.
Cả hai ngồi bên đống lửa, nhìn ra quang cảnh về đêm từ trên đỉnh núi. Không gian thật rộng lớn, bao la. Trời nhiều gió nhưng bầu trời vẫn có thật nhiều những vì sao, cả ánh trăng đang chiếu sáng vằng vặc nữa.
Vân Hoa vẫn cứ tiếp tục chén miếng bánh mỳ, còn Hoàng Duy thì ngồi cạnh cô, ngẩng nhìn lên bầu trời.
Dù là đang ngồi cạnh cô.
Nhưng sao thật là quá xa vời…
Hoàng Duy thực sự muốn nói một điều với cô…
Anh thích cô, từ lúc nào không rõ.
Từ lúc nhìn thấy cô khóc năm lớp 7, khóc vì Mạnh Duy, anh đã không muốn bắt nạt cô nữa.
Và thời gian cứ thế trôi…
Cho đến khi anh nhận ra rằng anh chỉ có cô trong trái tim mình.
Nhưng anh không nói được ra điều ấy.
“Oáp buồn ngủ quá, tao đi ngủ đây!” – Hoa chui vào lều, đắp chăn, nằm xuống định đánh một giấc thì sực nhớ còn Hoàng Duy.
Cô thò đầu ra:
“Mày không định ngủ à?”
“À ừ tao ngủ đây!” – Hoàng Duy giật mình quay ra và đi vào trong lều.
Cái lều cũng khá to, nhưng Hoàng Duy rất cao lớn nên nằm vào cũng chiếm một diện tích kha khá. Vân Hoa thì thật là nhỏ bé nên anh khá ngại:
“Hay là để tao ra ngoài cũng được, có túi ngủ mà…”
“Không sao, cứ nằm đây đi!” – Hoa quả quyết.
Hoàng Duy đành nằm xuống theo lời Vân Hoa. Cô mỉm cười nhẹ rồi nhắm ngay mắt lại. Còn Hoàng Duy thì chẳng dám ngủ, một lúc anh lại quay sang nhìn cô. Gương mặt lúc ngủ của cô trông rất đáng yêu (hình như người đầu tiên thấy cô ngủ không phải anh), đôi má phụng phịu chỉ muốn véo một cái. Cô nằm cũng chẳng yên nữa, một lúc lại quay nghiêng bên này, nghiêng bên kia. Và cuối cùng thì do rất lạnh nên cô cứ rúc vào gần Hoàng Duy, anh cao lớn nên rất ấm. Còn anh, nhúc nhích một tý cũng không dám.
Cô ngủ rất nhanh và còn ngủ mơ nữa. Bỗng Hoàng Duy nghe thấy cô khẽ nói rất nhỏ:
“Anh…Mạnh Duy…”
Hoàng Duy cảm thấy lòng mình tê tái.
Cô gọi Mạnh Duy trong giấc mơ…
Anh chẳng ngủ được, việc ngủ trên vùng núi này dường như cũng chẳng quen lắm với anh.
Cầm cốc cà phê nóng, Mạnh Duy ra ngồi ở hành lang khách sạn ở thị trấn.Cái khung cảnh ban đêm của núi rừng khiến cho anh cảm thấy lạnh lẽo chứ chẳng đẹp gì. Anh biến thành người vô cảm từ lúc nào chính anh còn không hay.
“Anh chưa ngủ sao?”
Mạnh Duy quay lại. Cô gái xinh đẹp trong chiếc váy màu vàng nhạt cũng đứng ở hành lang.
“Ừ!”
“Sao vậy? Anh không quen à?”
“Ừ, còn em?”
“Em có cái thói quen xấu là ngủ muộn lắm, toàn 12h đêm thôi, nhưng chẳng hiểu sao sáng ra cứ phải 5h là bật dậy rồi.” – Kiều Nga cười tươi – “Chắc là do cái con gà bên hàng xóm suốt ngày kêu thôi, gà thành phố mà kêu rõ to!”
Những tưởng lời trêu đùa đó có thể khiến Mạnh Duy nở nụ cười, nhưng thật tiếc cho Kiều Nga rằng Mạnh Duy không hề nhếch mép. Biết vậy Kiều Nga vẫn vui, vì được nói chuyện vui với anh và có lẽ trong lòng anh cũng cảm thấy khá lên.
“Ngày hôm nay công nhận vui thật đúng không anh?”
“Ừ, cũng từ cái trò lội suối của em mà ra đó!”
Kiều Nga bật cười ha hả. Sao cô gái này dễ cười vậy
chứ?
“Anh à, hôm nay lội suối rồi, ngày mai phải có trò vui hơn chứ!”
“Sao chưa chi đã nghĩ đến ngày mai vậy?”
“Ngày mai là sinh nhật anh còn gì?”
“Ừ em nhớ à?”
“Tất nhiên rồi! Tiếc ghê là mình vẫn ở đây, chứ lẽ ra ngày mai là minishow bắt đầu rồi đấy. Ngày mai khi mọi người leo núi về em sẽ có món quà dành cho anh, chúc anh thêm tuổi mới nhiều thành công nhé!” – Kiều Nga vui vẻ nói.
Nhìn cô vui anh cũng thấy vui. Anh gật đầu đáp lại cô, rồi cô đi vào trong. Lần đầu tiên anh cảm thấy hồi hộp và vui đến vậy, dù anh không đủ dũng cảm nở với cô một nụ cười.
Đúng 12h trưa hôm sau Vân Hoa và Hoàng Duy đã chinh phục được đỉnh núi cao nhất Đông Dương.
Đứng trên đỉnh núi cao chót vót với cái biển “Nóc nhà của Đông Dương”, Hoa H**g phấn hét lên:
“Ta là chủ của Đông Dương!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” – Tiếng cô vọng ra rất xa.
Hoàng Duy nghe vậy cười:
“Thôi coi chừng ngã bây giờ, đánh dấu ở đây nhá!” – Anh lấy một cái cờ có hai chữ HD ra và cắm xuống đấy. Chữ HD không phải là Hoàng Duy mà là Hoa – Duy, ý nói tên hai người đã đặt chân lên đến đỉnh núi.
Anh quay lại:
“Xong rồi, giờ thì an tọa ở đây hay xuống đây?”
“Xuống!”
“Sao nhanh vậy?”
“Nhanh đi, giữa chiều phải xuống đến nơi đấy!” – Hoa kéo anh đi luôn.
Vân Hoa mà không biết mệt thế này sao?
Hoàng Duy không để ý cô rất nhớ hôm nay là ngày gì…
Xuống nhanh hơn lên, cả hai chỉ mất có vài tiếng trong khi lên thì mất 1 đêm liền. Ai cũng ra đón, Ngọc và Phương Nga cho đến người khác, nhưng chẳng thấy Mạnh Duy và Kiều Nga đâu.
“Họ đi đâu rồi, tý về ngay ấy mà!” – Phương Nga nói.
“Vậy cũng tốt!” – Vân Hoa vội vàng chạy đi.
Ai cũng thấy lạ vì Vân Hoa chuyên gia mệt mỏi và lười kia mà, sao lại phấn khởi thế? Vừa từ trên núi xuống, đến Hoàng Duy còn mệt nữa là…
Vân Hoa chạy đến bãi cỏ xanh, nơi có những bông hoa dại. Dù là hoa dại nhưng nó cũng rất đẹp, cô muốn sẽ dành tặng những bông hoa này cho Mạnh Duy.
Trời xầm xì, bắt đầu có những giọt mưa nhỏ. Nhưng Vân Hoa vẫn vui vẻ hái hoa, cô nhanh chóng hái được một bó khá to.
Bỗng một giọng nói vang lên sau cô:
“Trái tim anh chỉ có em, không có những bông hoa này!”
Là giọng của Mạnh Duy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc