Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 19

Tác giả: Trà My

“Trời ơi cái kịch bản phải nghĩ thế nào bây giờ?” – Hoàng Duy ôm đầu.
“Anh Phong và Long đâu, sao lại không ra giúp nhỉ? Mấy anh ấy nghĩ kịch bản siêu lắm mà!”
“Nhưng mà nghe thấy Kiều Nga kể lại về quá khứ của cô ta thì lại đi ủng hộ cho Kiều Nga rồi, rõ là lũ phản bội!”
Hoa im lặng không nói gì cả, mãi sau cô mới lên tiếng:
“Thôi vậy chúng ta sẽ tự làm, không cần hai người đó nữa.”
“Thế là sao chứ? Phải gọi bằng được hai tên này về!”
“Thôi khỏi, họ đang tập trung cho một MV rất hoành tráng. Tốt hơn hết là chúng ta chỉ cần nghĩ ra một MV đơn giản thôi, phù hợp với nội dung bài hát.”
“Vậy thì mày thử nghĩ đi xem nào!”
“Ừm…Được rồi như vậy đi…”
“Được rồi như vậy đi!” – Mạnh Duy đứng lên sau khi bàn bạc.
Phong và Long cũng đứng dậy cùng Kiều Nga. Hai chàng trai nói:
“Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ đi tìm địa điểm quay nhé, kịch bản xong rồi, làm nhanh càng tốt.”
Mạnh Duy lạnh lùng quay đi, Kiều Nga mỉm cười:
“Anh ấy như vậy là đồng ý đấy ạ, cám ơn hai anh nhiều!”
Phong và Long nhìn nhau. Đúng là tên Mạnh Duy này thay đổi quá khác so với Báo Đốm mà hai người đã quen.
“Hoàng Duy à, địa điểm chính của chúng ta vẫn sẽ là công viên Thủ Lệ nhé!”
“Nè mày quay MV cùng thú vật là sao vậy?”
“Thế mới dễ thương chứ! Mượn thêm cái sân vận động nữa, mày có diễn viên quần chúng chứ?”
“Yên tâm tao thiếu gì. Nhưng mày chắc có được không đấy? Tao nghe nói bên Mạnh Duy là MV khủng lắm!”
“Khủng thì sao? Đơn giản mới thấm!”
“Nói lại cái kịch bản tao nghe nào.”
“Mày sẽ đóng vai một vận động viên thi chạy, tao đóng vai con bạn của mày luôn tiếp sức cho mày trên đường đua. Còn quay với động vật là để cho cảnh đẹp và làm mới MV lên thôi, coi như là những giây phút hạnh phúc của hai người bạn. Và tao sẽ yêu mày, “ăn dưa bở” rằng mày cũng vậy, nhưng rồi mày bỏ tao đi theo đứa con gái khác.”
“Lạy Chúa mày biến tao thành kẻ ác thế à?”
“Ơ hay thì nội dung bài hát nó như thế, phải buồn, phải ác thì mới thấm chứ bộ.”
“Mà nội dung bài hát này liên quan gì đến cuộc sống ngoài đời của tác giả không đó?” – Hoàng Duy chọc.
“Hả? Thì…Làm gì có chứ? Mày chỉ hỏi vớ vẩn! Thôi chúng ta đến sân vận động quay cảnh đầu tiên nào.”
“Mạnh Duy nhà ta đúng là đẹp trai nhất Thế giới!” – Phong và Long hô ầm lên khi Mạnh Duy hóa trang xong.
Nhưng nói thực là ta chỉ thấy buồn cười các bạn đọc thân mến ạ! Mạnh Duy để xịt keo tóc bóng bẩy, đeo kính râm rất “ngầu”, mặc bộ quần áo vest hàng hiệu nhìn cũng biết là đang đóng vai cho một ngôi sao thứ thiệt rồi, hahaha!!!
Còn Kiều Nga thì mặc một chiếc váy trắng dịu dàng mà tinh nghịch, đóng vai một cô nàng teen girl điệu đà và cá tính. Long bắt đầu một tràng dài giới thiệu kịch bản:
“Mạnh Duy – một ngôi sao hạng A đẹp trai, lạnh lùng; là chàng diễn viên luôn đứng đầu tỷ lệ rating trong mọi phim (đảm bảo bắt chước phim Hàn, Việt Nam làm gì có rating phim), là ca sĩ được hàng nghìn fan hâm mộ vì giọng hát điên đảo, sân khấu hoành tráng, MV khủng,…Kiều Nga là một teen girl cá tính yêu nghệ thuật nhưng lại không hề thần tượng Mạnh Duy vì cô nàng cứ nghĩ Mạnh Duy rất kiêu ngạo khi làm ngôi sao. Cho đến một ngày kia khi đi thăm vườn thú cô đã gặp Mạnh Duy đời thường, hiểu được cuộc sống bên ngoài giới showbiz của anh, anh và cô cùng yêu động vật, yêu thiên nhiên, hợp nhau rồi “I love you”, hehe tuyệt chứ?”
Ai nấy vỗ tay sau khi đọc kịch bản, chỉ có Mạnh Duy vẫn hờ hững:
“Cái chi tiết gặp nhau ở vườn thú là ai nghĩ ra đấy?”
“Em!” – Kiều Nga lên tiếng – “Em rất thích động vật mà.”
“Vậy địa điểm ở đâu?”
“Em quyết định rồi, chúng ta sẽ quay ở công viên Thủ Lệ. Nhưng mà giờ cứ quay một cảnh giới thiệu hai nhân vật đã. Anh sẽ được làm ngôi sao đấy nhé!”
Mạnh Duy “xì” một tiếng rồi lên xe ô tô cùng mọi người.
“Cố lên cố lên!!!” – Tiếng mọi người reo hò ở sân vận động.
Chàng trai đang chạy dưới sân vận động trông thật đẹp và hăng hái. Dù mồ hôi đã ướt đẫm người nhưng anh vẫn chạy thật nhanh như một chú ngựa đua thuần thục, và đơn giản là nụ cười trên môi anh vẫn không hề dập tắt. Tốc độ của anh đúng là rất đáng nể, bỏ xa bao nhiêu người đang chạy đằng sau.
Bỗng nhiên “Á!!!”. Chàng trai trượt chân ngã giữa đường đua, máu chảy đầy chân anh. Sự đau đớn thực sự đã khiến cho anh không tài nào đứng được dậy.
Và một cô gái bước ra. Cô gái vội vàng đỡ lấy anh, dìu anh đứng dậy bằng mọi cách. Cô gái nói anh không được bỏ cuộc, phải tiếp tục đứng lên.
“CẮT!!!!” – Đạo diễn hô. – “Tốt lắm, rất tuyệt!”
Hoa và Hoàng Duy cũng dừng lại. Hoa dìu Hoàng Duy ngồi xuống ghế:
“Ngã giả vờ cũng được mà, sao mày phải ngã thật chứ?”
“Ngã thật mới diễn có cảm xúc chứ!” – Hoàng Duy mỉm cười.
“Mày ngốc thật đấy, có đau không?”
“Không sao đâu, đừng lo!”
“Không sao cái gì, bầm dập ra rồi này. Quay nốt cái cảnh nữa rồi phải băng bó ngay đấy!” – Hoa lấy cái khăn lau máu cho Hoàng Duy.
Hoàng Duy nhìn cô, mỉm cười tươi:
“Nếu như mày sửa kịch bản rằng tao yêu mày thì có vẻ đúng hơn ấy chứ? Mày tốt thế kia mà!”
“Đừng có đùa nữa, ai yêu tao thì chắc người đó muốn trời sập!” – Cô vẫn cúi xuống.
Hoàng Duy không nói gì nữa, dù anh rất muốn nói:
“Tao đang muốn trời sập đây…”
“Cái gì kia? Bắt tôi lên hát sao?” – Mạnh Duy giãy nảy.
“Anh là ca sĩ nổi tiếng cơ mà, phải lên hát chứ! Cứ lên đi, chỉ là quay MV thôi mà.”
“Không, nếu bắt tôi hát thì còn lâu tôi mới hát!”
“Thế thì hát nhép vậy, có sao đâu, lên đi!”
Và cảnh đầu của MV Trái tim không từ bỏ đã được diễn.
Chàng ca sĩ đứng trên sân khấu cất giọng hát mê hồn – nhưng giọng hát đó là của một ca sĩ khác vì Mạnh Duy không chịu tự hát. Nhưng vẻ đẹp trai của anh cũng đủ điêu đứng tất cả rồi. Những diễn viên quần chúng (fan của Mạnh Duy luôn) đứng dưới hò reo dữ dội vì quá thần tượng.
Chỉ riêng cô nàng teen girl ngồi xem chẳng có phản ứng gì, gương mặt biểu lộ rất tốt một cô nàng khinh thường những ngôi sao có tiếng.
“CẮT!!!” – Đạo diễn nói – “Kiều Nga diễn rất tốt, còn Mạnh Duy sao chẳng chịu hát thế, cứ để cho hát nhép hoài à!”
“Tôi không thích. Giọng hát của tôi chỉ có tôi mới được nghe thôi!”
“Ôi trời sao cậu này ương bướng vậy chứ??” – Vị đạo diễn gắt.
Kiều Nga cũng bước tới:
“Anh không thích hát sao? Anh diễn rất tốt mà, nếu tự hát chắc là tuyệt vời lắm.”
“Tuyệt cái gì chứ, tôi hát chán lắm.”
“Chán thì cũng phải một lần hát chứ. Hay để em làm người đầu tiên nghe anh hát nhé?” (Để ý câu này nhá, xem ai sẽ là người đầu tiên nghe Mạnh Duy hát)
“Thôi khỏi, mau đến Thủ Lệ quay tiếp đi!”
“Mạnh Duy, anh có vẻ thích được quay nhỉ?”
“Là sao?” – Mạnh Duy ngạc nhiên.
“Anh thấy làm diễn viên vui không?”
“Ừ vui…”
“Nếu vui sao anh không làm, mà cứ đi chạy làm gì chứ? Anh làm diễn viên thì đỡ hẳn phải chạy tiếp sức, ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Thế mới biết là vì sao Kiều Nga muốn được quay MV với Mạnh Duy! Ra là muốn hướng anh đến với nghề diễn, không thích anh chạy nữa. Xem ra đối đầu với Vân Hoa đấy, Hoa thì muốn Mạnh Duy chạy mà.
Mạnh Duy không nói gì nữa. Anh quay đi, nhưng trong lòng thì đã ghi nhớ những lời Kiều Nga nói.
Công viên Thủ Lệ, Hà Nội.
Vừa có bằng lái xe nên Hoàng Duy có vẻ “oách”, không đi ô tô cùng mọi người mà đi trên chiếc xe máy xịn của mình (tên này được gớm, hồi bé có cái xe đạp, lớn lên có cái xe máy, chắc cũng thi chạy mà ra chứ nghèo rớt mồng tơi làm gì có tiền). Anh còn “ga lăng” chở cô diễn viên đến địa điểm quay kia (ai thì đừng hỏi nữa nhá).
Công viên Thủ Lệ buổi chiều có rất nhiều các em nhỏ đến xem hơn là người lớn (tất nhiên người lớn vẫn phải đi theo các bé). Và cũng may là giờ mới 2h chiều nên còn vắng vẻ, quay MV là hợp nhất.
Đang đợi mọi người gửi xe mà Hoa giật mình khi nghe tiếng gầm của chú hổ trong cái nhà to tướng ở đằng kia (gọi “nhà” cho trang trọng chứ nó vẫn là cái chuồng thôi). Cô háo hức vô cùng, đến đây cô chỉ thích gặp hổ, khỉ, gấu, voi và mấy con thú dễ thương nữa (hổ báo mà cũng dễ thương, yêu động vật ghê).
Hoàng Duy cũng đi ra. Lập tức Hoa kéo luôn anh đi, ra vẻ vội vã quay MV lắm chứ thực ra đi ngắm thú thì đúng hơn. Một bên là hồ nước mát mẻ, cây xanh soi bóng, một bên là các chuồng thú với đủ loại con vật như chim chóc, voọc, chồn, khỉ, hươu, ngựa…rất dễ thương. Những chú tê giác đang ngâm mình dưới bùn, hồ nước nhỏ gần đó thì có mấy con cá sấu nhăn răng ra “cười”. Cái chuồng lớn ở cạnh hồ thì có chú voi đang tắm. Và những chiếc chuồng to bự thì dành cho các bạn thú có hàm răng sắc nhọn như “chúa sơn lâm”, báo (ôi trời Mạnh Duy đâu rồi ta), sư tử, gấu.
Hoa hết ngắm con này rồi nhìn con kia:
“Ôi yêu quá đi! Sao con nào tao cũng thích?”
“Thôi đi trẻ con quá đấy, chúng ta đến đây để quay MV đấy!”
“Quay gần xong rồi!” – Đạo diễn lên tiếng.
Cả hai tròn mắt quay ra. Đạo diễn cười khì khì:
“Haha chẳng cần phải kịch bản làm gì, hai người vừa kéo nhau đi khắp nơi thế kia thì cũng là quay xong cái cảnh hai người bạn vui vẻ bên nhau rồi còn chi?”
“Ôi đạo diễn quay sao lại không thông báo với bọn cháu chứ?” – Hoa vờ trách.
“Thông báo thì mất hứng lắm, quay trộm mới hay!” – Vị đạo diễn cười sảng khoái. – “Cháu lúc không diễn thì thấy tự nhiên hơn, đúng không?”
Hoa cũng phải công nhận thật, khi nhập vào vai thì cô gượng ép lắm, nhưng cứ để tự nhiên thì diễn rất tốt. Cô quay sang Hoàng Duy:
“Mày cũng thấy thế, đúng không?”
Nhưng đáp lại cô là gương mặt thất thần của Hoàng Duy, anh không hề nhìn cô cũng không đáp lại.
“Này, mày không thấy tự nhiên sao? Quay trộm cũng hay đấy chứ bộ!”
“Không phải, nhưng mà…” – Anh chỉ về phía trước.
Hoa nhìn theo, cô cũng cứng đơ cả người lại.
Trước mặt họ là một đoàn người hùng hậu với các máy móc và đồ dùng quay phim rất hiện đại. Một chàng trai ăn mặc dù khá thường với phong cách áo phông quần ngố quen thuộc mà rất đẹp trai đi cạnh cô gái cũng rất xinh, và bao nhiêu người đi sau nữa.
“Mạnh…Mạnh Duy…”
“Họ cũng quay ở đây sao?” – Hoàng Duy không tin nổi nữa.
Mạnh Duy cũng nhìn thấy Hoa và Hoàng Duy. Anh tiến đến:
“Hai người cũng quay ở đây à?”
“Ừ, còn hai người?” – Hoàng Duy đáp luôn. – “Nhìn hùng hậu vậy mà đến vườn thú quay à?”
“Chúng tôi thích vậy đấy, trong kịch bản như thế mà!” – Kiều Nga đáp.
Hoàng Duy nghe đến hai từ “kịch bản” liền ngẩng lên. Hai kẻ phản bội Phong và Long thấy thế vội vàng cúi xuống để trốn, nhưng Hoàng Duy đã nhìn thấy rồi. Anh cười:
“Mấy người nghe theo kịch bản của hai người trong fan club của tôi sao? Vinh dự thật đấy!”
Thấy bị “đá xoáy” Kiều Nga cũng tức lắm, cô liền đáp:
“Vậy còn anh? Tự túc cũng vất vả nhỉ, trong khi bài hát rất cảm xúc như thế!”
“Chả có gì vất vả, tụi này diễn rất tự nhiên, đúng không Vân Hoa?” – Hoàng Duy khoác vai Hoa ra vẻ rất sảng khoái vui vẻ.
Nhưng Hoa thì không hề phản ứng gì, cô chỉ biết nhìn Mạnh Duy đang lạnh lùng nhìn về chỗ khác không hề nhìn cô.
Kiều Nga nói với đạo diễn:
“Bác à, chỗ này đẹp rồi nè, diễn luôn ở đây nhá!”
“Ê chỗ này tụi tôi đang diễn mà?” – Hoàng Duy gắt.
“Thôi mình cũng quay xong rồi mà, chúng ta ra nghỉ chút đi cho họ diễn.” – Hoa vội kéo Hoàng Duy ra.
Đoàn Hoàng Duy ra ngồi ở bãi cỏ cạnh đó và xem đội Mạnh Duy diễn thế nào.
Phong đọc kịch bản:
“Chỗ này là Mạnh Duy trong trang phục đời thường đi dạo ngắm công viên và Kiều Nga thì đang chụp ảnh các con thú và tình cờ hai người ***ng nhau.”
Đạo diễn hô:
“BẮT ĐẦU!!!”
Chàng trai cho tay vào túi quần, đeo chiếc kính râm vừa đi vừa ngắm các chuồng thú vật và cây cảnh. Cô gái đang nhảy chân sáo rất vui vẻ, vừa nhảy vừa chụp ảnh các con thú bằng chiếc máy ảnh Canon màu hồng rất xịn.
Và “ỐI!!!”. Cô gái nhảy quá nhiều không để ý nên ***ng vào chàng trai. Chiếc máy ảnh bị rơi xuống đất.
“Ôi tôi xin lỗi!” – Chàng trai định cúi xuống nhặt máy ảnh.
Thế nhưng, mọi chuyện không diễn ra như mong đợi như đạo diễn muốn.
Bởi vì từ đâu có một gã mặc đồ đen, đội mũ và đeo kính đen kín mặt lao tới ςướק lấy chiếc máy ảnh dưới đất nhanh như chớp rồi chạy vù đi. Ai nấy bàng hoàng, hét lên:
“TRỜI ƠI CƯỚP!!!!”
Bảo vệ công viên nghe vậy vội vàng chạy tới. Nhưng họ ở xa quá, nếu đợi họ đến thì thằng ςướק chạy mất rồi. Sao lại xảy ra chuyện này chứ? ςướק giật ngay giữa đông người thế này!
“Trời ơi máy ảnh của em, đó là cái máy của mẹ em!” – Kiều Nga run sợ nhớ đến người mẹ độc ác, hét ầm lên.
Không nao núng, Mạnh Duy vụt chạy đuổi theo thằng ςướק. Tất cả cũng như có phản xạ chạy theo, cả Hoàng Duy và Vân Hoa cũng vậy.
Chạy đuổi theo một thằng ςướק…
Sao Mạnh Duy thấy quen quá vậy nhỉ?
Hình như trong một quãng thời gian nào đó anh đã từng đuổi theo một tên ςướק (ai nhớ không nào, đó là đoạn mà lần đầu tiên gặp Ốc Sên ấy, Ngựa Đua bị một thằng ςướק mất xe đạp và Báo Đốm đã cùng Ngựa Đua đuổi theo bắt tên ςướק bằng tốc độ phi thường).
Thôi nghĩ ngợi gì, phải đòi lại máy ảnh cho Kiều Nga đã!
Cái thằng ςướק kia sao nó chạy nhanh thế? Dù tốc độ của Mạnh Duy từng lên tới 32km/h nhưng mà thằng kia chắc cũng phải hai mươi mấy ấy chứ!
Anh tăng tốc dần, nhưng càng tăng tốc thì lại…
…đau tim!
Căn bệnh lại tiếp tục ђàภђ ђạ anh, mồ hôi anh túa ra. Dù mọi người đã theo ngay sau anh nhưng anh vẫn không dừng lại, anh quyết lấy chiếc máy ảnh cho Kiều Nga bằng được.
Sự đau đớn khiến anh không để ý mình đã chạy đến một đoạn đường đang thi công ở công viên.
Đoạn đường đầy sỏi đá, chỉ cần vấp ngã chắc anh sẽ…
Và có một người đã nhìn thấy!
Không hiểu sao tốc độ của cô nhanh như sao xẹt, một phần cũng nhờ Hoàng Duy giúp và một phần là nhìn thấy Mạnh Duy đi vào đoạn đường nguy hiểm…
Mạnh Duy vấp phải cục đá, ngã chúi về phía trước – nơi có đoạn đường đầy sỏi đá.
Nhưng một bóng người đã lao ra phía trước anh, quay lại đỡ lấy anh.
Và anh ngã xuống, nhưng lại ngã đè lên người đó.
Anh kinh ngạc mở mắt ra, và người đó chính là…
…VÂN HOA!
Anh đã ngã xuống người cô, vậy có nghĩa anh không ngã vào đoạn đường sỏi đá nguy hiểm ấy mà là…
Mặt anh bỗng trắng bệch, cơn đau tim đang dần đến đỉnh điểm, anh gục ngất. Kiều Nga cũng vừa chạy đến, vội kéo anh ra. Đạo diễn hốt hoảng:
“Mau đưa anh ấy đến bệnh viện!”
“Không cần!” – Kiều Nga nói to.
Tất cả im bặt. Kiều Nga cúi xuống lấy hết sức hô hấp nhân tạo cho Mạnh Duy.
Lúc này Hoàng Duy cũng đã chạy đến, anh vội đỡ Vân Hoa dậy khỏi chỗ đoạn đường sỏi đá ấy. Nhưng Và anh dường như giận đến bầm gan tím ruột khi nhìn thấy lưng cô…
Mạnh Duy được Kiều Nga cứu đã tỉnh lại, cô vội đỡ anh đứng dậy. Ai cũng khen cô giỏi vì đã cứu được Mạnh Duy. Nhưng Kiều Nga quay lại Vân Hoa đang dựa vào người Hoàng Duy, mặt cô dường như không quá xây xước nhưng đã tái lại.
“Tất cả là tại chị ta! Sao chị dám chạy ra trước Mạnh Duy như vậy để anh ấy ngã chứ?”
Hoàng Duy không chịu được nữa liền hét lên:
“Im cái mồm cô vào! Nếu Mạnh Duy không ngã vào Hoa mà ngã vào cái đống sỏi đá thì cô tự mà trả tiền phẫu thuật mặt cho anh ta nhé! Còn Hoa, vì anh ta mà cô ấy đã đỡ anh ấy ra đến nông nỗi này đây!!!” – Anh xoay người Hoa lại.
Tất cả sững sờ khi thấy lưng của Hoa.
Chiếc áo đã bị rách toạc, lưng cô đầy máu và các vết bầm dập. Đoạn đường sỏi đá ấy công nhận là quá nguy hiểm, tấm lưng mỏng manh của Hoa tưởng rằng đã bị xé toang ra rồi (có ghê quá không mọi người).
Mạnh Duy nhìn thấy, anh không nói gì nhưng đôi mắt bàng hoàng đến cực độ. Anh không ngờ Vân Hoa dám hành động kinh khủng đến vậy!
Đạo diễn bên Hoàng Duy vội nói:
“Hôm nay có sự cố nên chúng ta tạm nghỉ, giờ mau đưa Vân Hoa đến bệnh viện.”
Hoàng Duy liền đỡ Hoa đi trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người.
Ánh trăng chiếu sáng vằng vặc trên trời.
Chàng trai đứng một mình bên cửa sổ, gương mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt vẫn chứa đầy sự hoảng hốt. Anh còn chưa hết dư chấn của cơn đau tim, nhưng sự bàng hoàng về hành động của cô gái ấy chiều nay mới khiến anh không tưởng tượng nổi.
Anh nhìn xuống dưới cửa và thấy cô gái đó cùng một chàng trai:
“Mày đúng là điên rồi! Sao lại đỡ một thân hìn*** hơn mày 30kg (Vân Hoa có 45kg nhưng Mạnh Duy 75kg cơ các bồ ạ!) như thế chứ? Nhìn mày đi, thảm hại quá rồi!”
“Không sao đâu, băng bó thế, nghỉ ngơi là được mà. Sẽ chóng khỏi thôi.”
“Nghỉ ngơi thì phải ở nhà chứ sao lại đòi đến đây?”
“Tao đến trả đồ cho bà nội Mạnh Duy thôi, rồi tao sẽ về mà. Mày cứ về trước đi, cám ơn đã đưa tao đến!”
“Nhưng mà…”
“Cứ đi đi, kệ tao!” – Hoa đẩy đẩy Hoàng Duy.
Cuối cùng thì anh vẫn phải đi. Hoa bước vào trong nhà, và cô giật mình khi thấy Mạnh Duy lừ lừ đứng đó, gương mặt lạnh như băng.
Cô thấy hơi căng thẳng liền cúi đầu chào Mạnh Duy rồi đi vào. Nhưng anh đã nắm lấy tay cô giữ lại:
“Tại sao lại cứu tôi?”
Hoa cắn môi. Cô không biết trả lời thế nào nữa.
“Cô dám đỡ lấy tôi dù rằng nguy hiểm đến mức đấy ư?”
Hoa cười gượng:
“Có gì nguy hiểm đâu anh…”
“Tôi không thích những kẻ nói dối!”
“Mạnh Duy, em cứu anh cũng không phải ý gì khác, dẫu sao anh cũng là thầy dạy thể thao cho em, là chủ nhà nơi em làm việc, và là một người quan trọng cho MV của Kiều Nga, em không thể để anh ngã vào cái đống sỏi đó.” – Cô đành nghĩ ra một cái lý do.
Mạnh Duy im lặng không nói được gì. Mãi lúc sau, anh nói:
“Tôi sẽ không chạy nữa!”
Hoa ૮ɦếƭ đứng người.
“Tại sao?”
“Tại sao ư?” – Anh quay lại – “Tại vì nếu tôi còn chạy thì vẫn còn đau tim đến ૮ɦếƭ đây! Và tôi không muốn mọi người phải vì tôi mà làm sao nữa. Tôi không muốn dây dưa đến cô, không muốn cứ phải nợ cô một cái gì đó!!!”
Hoa sững sờ thực sự.
Anh…
…lại dễ dàng buông xuôi đến vậy sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc