Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 17

Tác giả: Trà My

Trên con đường đầy gió đã bắt đầu lạnh, một chàng trai trẻ mặc chiếc áo khoác bò đang tiến về phía ngôi biệt thự của Mạnh Duy. Nhưng bỗng có tiếng gọi:
“Anh Tùng!”
Chàng trai quay lại:
“Ô Kiều Nga? Sao em không tới phòng thu đi, hôm nay thu âm luôn đấy!?”
“Anh là phụ trách văn nghệ đúng không?”
“Ừ đúng rồi! Có chuyện gì à?”
“Em có việc muốn nhờ anh đây!”
“Anh, em nhảy được 10 cái bằng 2 chân rồi đấy!” – Hoa sung sướng kêu lên.
“Ôi trời gần hết tuần rồi mới nhảy được 10 cái! Thế này đến khi già rụng răng tôi mới dạy cô chạy mất.” – Mạnh Duy chẳng hề vui gì, ngược lại còn trách.
“Anh thật là, em nhảy thế là tốt rồi còn gì! Còn hơn là không biết, hé hé bao giờ thì chuyển bài vậy? Em nhảy đúng kỹ thuật rồi mà!”
“Tôi đã nói rồi, bao giờ nhảy 100 cái thì tôi cho chuyển!”
“Anh, em không đùa đâu, bao giờ thì chuyển????” – Hoa nhảy đến, trừng mắt – “Nếu anh không chuyển cho em thì anh phải trả lại cái bánh mà anh đã ăn của em đấy, hương vị màu sắc phải y xì đúc không được khác!”
“Cô thích bắt bẻ người khác nhỉ? Giờ tôi đang rất bận, cô đi ra cho tôi nhờ.”
“Anh không nói em không đi đâu! Lại văn nghệ văn gừng cho Kiều Nga chứ gì? Cả bọn bạn của anh cũng đến sao? À há hay là em nói mình là bạn gái Mạnh Duy nhỉ…”
Mạnh Duy gắt:
“Cấm cô ba hoa thế đó! Được rồi, chuyển thì chuyển, sang học cầu lông là được chứ gì? Giờ thì biến đi!”
Hoa cười toe tưởng rằng không có ai cười nổi như thế nữa, và quay người biến đi thật.
Mạnh Duy ra mở cửa. Kiều Nga đã đứng đó, bên cạnh là Tùng, Bảo, Nam và những người khác. Tùng lên tiếng:
“Hôm nay là ngày đầu tiên cô ca sĩ mới của chúng ta sẽ bắt đầu thu âm, mọi người nhớ hưởng ứng!”
Ai nấy đều hoan hô. Kiều Nga cúi đầu cười cảm ơn, đưa mắt nhìn Mạnh Duy. Anh lạnh lùng chẳng vỗ tay gì, chỉ nói:
“Ừ cố lên!”
Nghe thế thôi Kiều Nga cũng vui lắm rồi.
Mọi người lục ᴆục đi lên phòng thu. Bảo cười:
“Em thấy anh sáng tác thế nào?”
“Dạ hay lắm ạ! Bài hát đã có tên chưa vậy anh?”
“Ôi giời mải học hát mà không để ý đến tên bài hát sao? Tên là TRÁI TIM KHÔNG TỪ BỎ, xem lại đi cô em!”
“Hihi vâng đúng rồi! Thế giờ đã bắt đầu chưa ạ?”
Nam đang chỉnh chỉnh gì đó, giơ tay:
“Rồi! Đeo cái tai nghe lên, để chỉnh lại nhạc tý, mà mấy người kia nữa, vào phụ ngay, mà có ai hát bè không thì vào luôn. Nói chung nhanh chóng thu âm nhanh, đừng có thu đi thu lại mấy lần mệt lắm!”
Kiều Nga đứng vào chỗ, đeo tai nghe lên cùng các phụ kiện thu âm khác. Cô nhìn ra phía dàn nhạc, Mạnh Duy, Tùng và những người bạn khác cũng đang xem cô hát. Cô khẽ mỉm cười, với một người…
“START!!!!”
Kiều Nga bắt đầu hát, điệu nhạc RnB sôi động của bài hát đã cuốn ngay cô vào…
Thế giới quá rộng lớn có biết bao nhiêu người
Nhưng sao trong dòng người đó vẫn nhìn thấy anh
Từ giây phút gặp đầu tiên em đã tưởng rằng
Nơi con tim này đã không bao giờ thiếu vắng…
Oh my baby, oh my baby i love you!
Em yêu anh mãi mãi
Trái tim em tuy rằng nhỏ bé
Nhưng hình bóng anh thì rộng lớn như cả Thế giới.
My baby
I want, I love, I need smile of you
Xin đừng rời bỏ em, xin hãy về bên em
Xin đừng bao giờ nghĩ đến ai khác ngoài em!
Em tham vọng, chỉ vì mong muốn được yêu anh!
Dù cho có phải đi khắp Thế giới này
Em vẫn sẽ không bao giờ từ bỏ trái tim
Yêu anh, đó là một niềm hạnh phúc
Em sẽ đi tìm một nơi hạnh phúc đó trên Thế gian
Và xin anh hãy cùng hạnh phúc như em nhé!
“UI TRỜI QUÁ TUYỆT! TIẾP TIẾP NÀO!!!” – Tất cả reo hò.
Tùng đứng cạnh Mạnh Duy:
“Kiều Nga có giọng khỏe thật, tao phục đấy! Mày đúng là biết chọn quá.”
“Có phải tao chọn đâu chứ, là cô osin của bà tao tìm được đấy.”
“Ai tìm cũng được, nhưng tao công nhận là cô gái này có năng khiếu ca sĩ thực lực. Ồn quá, ra đây tao có chuyện muốn nói với mày.”
Mạnh Duy và Tùng ra ngoài.
“Mày muốn nói gì?”
“Mày thấy Kiều Nga mà làm ca sĩ có được không?”
“Là sao?”
“Cũng không cần công ty đầu quân đâu, hiện giờ làm ca sĩ tự do dễ như chơi ấy mà. Chúng ta có đầy đủ mọi thứ thế này, nên cho cô ấy đi theo con đường ca sĩ chuyên nghiệp rất tốt đấy.”
“Hừm thì sao? Chẳng phải chúng ta đã cho cô ấy thu âm, phát hành single, lại còn sắp có minishow. Thế thì là ca sĩ rồi còn gì?”
“Nhưng vẫn thiếu! Ca sĩ ai cũng làm cái này!”
“Cái gì?”
“Em vi!”
“Hả? Em Vi là em nào? Bạn gái mày tên là Vi à???”
“Cái thằng này, em vi là MV đó mày, gà vừa thôi chứ!”
“À thế phải nói rõ lên chứ! MV (music video) thì rắc rối lắm.”
“Có gì mà rắc rối? Máy quay có đủ còn gì, chọn cảnh, lên kịch bản, diễn viên thế là xong!”
“Ờ máy quay, cảnh, kịch đều có, nhưng diễn viên đào đâu ra? Tụi mày thì biết gì về diễn đâu?”
Tùng nhớ tới những lời mà Kiều Nga nói, đưa mắt nhìn Mạnh Duy, cười:
“Ai bảo không đào được diễn viên?”
Hôm nay Mạnh Duy lo vụ thu âm của Kiều Nga nên rảnh quá đi, Vân Hoa biến luôn, nghỉ ngơi đã chứ. Nhưng vừa ra đến đầu phố thì đã có tiếng gọi:
“Ê Ốc Sên!”
Hoa quay lại. Người gọi cô như vậy chỉ có tên Ngựa Đua ngày nào!
Hoàng Duy chạy tới đi ngay cạnh Vân Hoa:
“Fan club của tao sắp tới ngày kỉ niệm 2 năm thành lập đó nhá!”
“Ui trời kinh quá nhỉ, tưởng 20 năm chứ 2 năm nhằm nhò gì.”
“Ừ thì không nhằm nhò gì nhưng tụi tao sẽ tổ chức to lắm đấy. Nhưng ca sĩ vừa bị viêm họng nặng mới đau chứ, hát như bò rống ấy, thế là thiếu văn nghệ.”
“Ôi trời biểu diễn mà không có văn nghệ chắc fan mày ngủ hết đấy.”
“Thì thế, nên mày giúp tao đi!”
“Giúp gì?”
“Làm ca sĩ cho tao! Nghe nói nhà mày giàu mà, hehe, lo được chứ? Năm nay chúng nó còn đòi ra cả MV cơ đấy!”
“Ôi mẹ ơi, quay MV thì tao không dám đâu, hát hò thì được.”
“Mày có xấu đâu mà lo, thôi giúp tao đi, ngày trọng đại thế mà mày nỡ lòng thế à?”
Hoa suy nghĩ một lát. Quay MV hả? Hình như bọn Kiều Nga kia chỉ thấy có thu âm với phát hành đĩa đơn chứ không đả động gì đến MV, biết đâu mình quay cho Hoàng Duy lại lời hơn ấy nhỉ?
“OK được rồi, tao sẽ giúp mày quay MV!”
“Giúp tao cả sáng tác, thu âm nữa nhá. Mày là ca sĩ kiêm nhạc sĩ siêu đẳng mà.”
“Siêu cái gì chứ? Siêu mà có được gì đâu?”
“Ai nói không được gì? Đang rỗi hả, đi chơi vài vòng đi!”
Không để cô trả lời, Hoàng Duy kéo cô đi.
Vậy là có hai music video sắp được ra mắt rồi…
Sáng sớm. Trời bắt đầu rất lạnh. Vân Hoa phải khoác thêm hai cái áo rồi mới đến nhà Mạnh Duy. Hôm nay là Chủ nhật, sẽ là một ngày dài đây.
Cô vừa đến thì Mạnh Duy đã đứng ở cửa, trên tay anh xách cái gì đó hình như là túi đựng vợt cầu lông thì phải, nhìn cái hình dáng túi là biết ngay. Trời lạnh như vậy mà anh mặc có mỗi cái áo thể thao thuộc loại “giống áo may ô” và quần ngố đúng theo phong cách cũ, đi giày thể thao, phục thật!
Hoa đi tới:
“Anh còn phải ra cửa đợi em ạ?”
Mạnh Duy chẳng nói gì, chỉ lườm cô rồi quay người bước đi. Hoa giật mình, anh ấy không tập mà đi đâu thế này? Cô chẳng biết làm gì ngoài cách đi theo anh.
Mạnh Duy đi đến một nơi hình như rất rộng, nhưng những bức tường xung quanh rất cao nên Hoa không biết đó là nơi nào. Mạnh Duy liền tiến tới mở cánh cửa sắt, Hoa suýt té ngửa.
Đó là một sân vận động không phải lớn nhưng khá rộng và hoành tráng (chi tiết này ta bịa ra, không có thật đâu mà đi tìm nhá). Có sân chạy, sân đánh cầu, đánh bóng thì trong một phòng,…nói chung là rất công phu.
“Anh…Đây là sân vận động…của anh ạ…?”
Mạnh Duy cũng chẳng đáp lại, hôm nay anh rất lạnh lùng. Nhưng cũng đủ cho Hoa hiểu ra rồi. Trời ơi nhà cô đã thuộc loại siêu giàu rồi mà cũng đâu có tậu cả một sân vận động riêng thế này. Trông nó đẹp thật đấy!
“Ngắm đủ chưa?” – Cuối cùng Mạnh Duy cũng lên tiếng.
“À dạ vâng, chúng ta bắt đầu tập ạ?”
“Cầm lấy đi!” – Mạnh Duy đưa Hoa cây vợt.
Hoa cầm vợt rồi hỏi:
“Ơ thế còn cầu ạ?”
“Cô không tập dùng vợt thì tôi đố cô đánh cầu được đấy! Mà cầm cái vợt cũng không cầm nổi nữa.” – Mạnh Duy tự dưng gắt.
“Cầm vợt cũng phải có kỹ thuật ấy ạ?”
“Câu hỏi ngu ngốc nhất mà tôi từng nghe đấy!” – Mạnh Duy đứng lên, gương mặt vẫn bừng bừng tức giận. – “Cầm lại đi, cầm chắc bàn tay vào cái cán vợt, có thể để một ngón trỏ lên đầu cán!”
Hoa lúng túng, không biết phải cầm thế nào. Mạnh Duy bực mình tiến tới cầm lấy tay cô sát vào chiếc vợt thật chắc. Bàn tay to lớn ấm áp của anh cầm lấy bàn tay trắng nõn bé nhỏ của cô khiến cô cảm thấy có cái gì đó rất rạo rực trong lòng…
“Nào thử tập đánh cầu đi! Kiểu đơn giản nhất là tung quả cầu.”
“Thế này ạ?” – Một tay Hoa vờ cầm quả cầu hướng xuống đất, tay kia để vợt ngửa chuẩn bị đập vào cầu.
“Không phải! Tay vợt để cao lên, úp xuống, không được ngửa như thế. Quả cầu để gần vào.”
Nhưng kết quả là cầu cứ để tít xa, chỉ gần lại một tý, còn cái vợt thì thấp lè tè xuống gần dưới đất khiến Mạnh Duy nổi khùng:
“Cô không phải là dốt cái khoản không biết thể thao, mà là dốt cái khoản không hiểu cái gì thì có!! Thật không thể chịu nổi cô nữa, cô để vậy thì đánh bằng niềm tin à?”
Dù rất tức giận muốn ૮ɦếƭ nhưng anh vẫn đi ra dạy cô cách đánh. Nhưng vì đứng cạnh cô mà dạy thì rất khó, anh liền đứng ra đằng sau cô và cầm tay cô từ sau. Và tất nhiên là cả người cô dựa vào người anh, những cái lạnh được xua tan, cô cảm thấy mình nóng rực cả lên, một phần vì hơi ấm của anh một phần vì hơi ngượng.
Nhưng tất nhiên là Mạnh Duy chẳng để ý đến điều ấy. Anh vẫn cầm tay cô đưa vợt rất bình thường, chỉ cần anh đưa tay như vậy thì chắc chắn kẻ dốt nhất cũng phải làm được. Thế nhưng do quá để ý đến việc anh đang ở đằng sau mình, cầm tay mình mà Hoa chẳng hề quan tâm anh đã dạy mình cái gì.
Một lát sau Mạnh Duy bỏ tay Hoa ra khiến cô giật mình, đã tập xong rồi ư? Anh nghiêm mặt:
“Tập lại tất cả những gì tôi vừa dạy!”
Cái gì cơ? Từ bấy đến giờ cô chẳng chú ý gì cả…Coi như xong đời rồi! Nhưng cứ tập thử xem, mình thấy cũng đơn giản mà.
Kết quả là đánh cầu lông biến thành…múa cầu lông!
Hoa lấm lét nhìn Mạnh Duy, mặt anh đỏ gay đỏ gắt, tức giận như chưa bao giờ được tức. Anh vốn không nhịn được, mà cô còn không chịu chú ý, chắc chắn anh sẽ nổi điên cho coi.
Và đúng thế thật, anh giật lấy cây vợt trên tay Hoa:
“Nghỉ đi, tôi không chịu nổi cô nữa đâu!! Giá cô bằng một phần của Kiều Nga thì tốt, cô ấy còn giỏi thể thao gấp trăm lần cô và đơn giản là cô ấy còn cố gắng hơn cô ấy!”
Hoa sững người.
Anh nói “cô không bằng một phần của Kiều Nga” sao?
Với anh, cô chỉ đáng bỏ đi, không bằng một góc nào của cô gái ấy ư?
Anh chỉ coi cô là một osin, một người không cố gắng, còn Kiều Nga thì anh coi như một ca sĩ giỏi giang, một vận động viên yêu thể thao đầy nghị lực?
Những suy nghĩ ấy khiến cho nước mắt cô rơi ra từ lúc nào mà chính cô cũng không biết…
Mạnh Duy đang dọn vợt với cầu thì nhìn thấy cô với hàng nước mắt lăn dài. Anh cũng giật mình, nhưng không phải là vì cô khóc mà vì không hiểu sao anh lại nhắc đến Kiều Nga…
Nhìn Vân Hoa khóc, anh không muốn nói gì cả. Anh không biết là mình đang tức giận hay là làm sao nữa. Anh quay gót bước đi thật nhanh, mặc cho cô đứng đó nhìn theo không ngừng tuôn rơi nước mắt.
Cô cũng đi theo, trở về phòng của mình.
Căn phòng đối diện đóng cửa im lìm.
Cô quệt nước mắt, đi vào trong phòng. Trong tâm trí cô đang rất trống rỗng vì không biết làm gì cả. Chợt cô nhớ tới Hoàng Duy và lời hứa của mình với anh. Cô ngồi xuống ghế, mở cửa sổ cho thoáng, lấy giấy soạn nhạc ra.
Thực ra, về âm nhạc từ hát, sáng tác, vũ đạo,…cô còn giỏi hơn Kiều Nga.
Ngay chỉ giọng hát thôi, Kiều Nga giọng rất khỏe nhưng nói một cách khách quan thì không thể có giọng hát trong trẻo và cao ✓út như cô.
Nhưng có quá nhiều thứ cô không bằng cô gái ấy, cho dù là cô hơn Kiều Nga chỉ 1 tuổi.
Trong số những cái “Kiều Nga hơn” đó có một cái gọi là “được Mạnh Duy nhắc đến tên.”
Mạnh Duy thực sự đã có Kiều Nga ở một nơi nào trong trái tim anh rồi…
Nước mắt lần nữa lăn dài, Vân Hoa cứ thế viết mà không cần quan tâm viết gì nữa, nghĩ gì cô viết nấy. Những nốt nhạc, và cả lời bài hát nữa cũng đều được viết bằng tất cả giọt nước mắt của cô.
Tay run run cô cầm bài hát của mình lên.
Cô sẽ phải hát bài này như thế nào đây…?
Bỗng một cơn gió thổi đến, và tay cô lại đang quá run không cầm chắc nên bài hát lập tức bị thổi bay ra ngoài cửa sổ. Hoa giật mình, định với lấy tờ giấy thì nó bay mất rồi. Nhưng may là gió nhẹ nên nó chỉ bay xuống đường mà thôi, mà giờ đang không có xe cộ gì, Hoa vội lao xuống cầu thang để ra nhặt lại bài hát.
Nhưng cô chưa kịp nhặt thì một bàn tay đã cầm tờ giấy có bài hát của cô lên.
Cô sững sờ đến bàng hoàng.
Người đó là Kiều Nga!
“Đây là cái gì?” – Kiều Nga hỏi.
“Là của chị đấy, trả chị đi!” – Hoa đưa tay xin lại.
“Của chị? Chị biết sáng tác nhạc sao?”
“Ừ có biết chút…”
“Hay quá nhỉ?” – Kiều Nga cười tươi – “Để em xem thử nhé!”
Kiều Nga chăm chú xem bài hát, vừa xem vừa lẩm nhẩm hát nốt nhạc. Hát được một đoạn thấy cô run hẳn, đôi mắt rưng rưng lệ.
“Bài hát sao buồn quá vậy?”
“Ừ buồn, em không thích đâu, trả chị đi!”
“Không, em thích!”
“Hả?”
“Single mà có mỗi một bài hát cũng chán lắm, hay chị để em hát bài này đi, em rất thích bài hát này, được không chị?”
Hoa như ૮ɦếƭ điếng với lời đề nghị của Kiều Nga…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc