Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 08

Tác giả: Trà My

Hoa mở mắt và thấy cô đang nằm trên một bãi cỏ xanh êm dịu, với mùi hương thơm ngát của những bông hoa đang nở đầy màu sắc. Cô ngồi dậy, nhìn ra thì thấy đằng xa kia là một con đường rất dài, dường như nó dài bất tận đến mãi chân trời xa kia. Bên con đường là những hàng cây xanh mát đung đưa xào xạc theo gió.
Cô bước đến con đường, ngẩng lên ngơ ngẩn nhìn những đám mây trôi lờ lững trên bầu trời rộng lớn. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu hơi chói mắt, nhưng giúp cô nhìn thấy một người đang đứng phía trước.
Người đó đi tới, nắm lấy bàn tay cô.
Chàng trai có gương mặt đẹp như một vị thần trong truyện thần thoại cô hay đọc, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sáng rực và có nụ cười ngọt ngào đẹp như ánh mặt trời đang nhìn cô. Bàn tay cô được anh nắm lấy cảm thấy ấm áp vô cùng. Trái tim cô bỗng run lên vì một cái gì đó rất lâng lâng, rạo rực, như vô thức trái tim gọi tên anh:
“Mạnh Duy…”
Anh mỉm cười, nắm tay cô chạy đi. Cô chạy chậm, con đường kia lại quá dài như thế, nhưng anh vẫn chạy cùng cô ư? Cô hạnh phúc vô cùng, trong lòng ngập tràn niềm vui.
Bỗng ẦM!!! Tiếng long trời lở đất vang lên!
Con đường kia bỗng nứt ra một khe nứt khổng lồ. Chuyện gì thế này? Vết nứt đã lan đến dưới chân cô, không, thế là thế nào? Mạnh Duy, cứu em với!!!
Cô giật mình…
Mạnh Duy lao tới, đẩy cô. Anh đẩy một cái mà cô đã bay ra xa khỏi vết nứt đó, còn anh thì rơi xuống mất hút trong sự hỗn loạn của những âm thanh khủng khiếp, mọi thứ xung quanh trở thành tối đen.
“KHÔNG!!!!” – Hoa hét lên.
“Hoa, mày tỉnh rồi sao?”
Hoa tỉnh dậy. Hoàng Duy đang ở trước mặt cô, và cô đang ở trên chiếc taxi, Nga và Ngọc cũng ngồi đó. Hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ sao?
Hoàng Duy nhìn cô mồ hôi ướt đầm trán, vội hỏi:
“Ban nãy sao mày lại ngất thế? Bố mày có việc không đưa mày đi bệnh viện được, tụi này đang đưa mày đi, may là mày đã tỉnh!”
“Tao…” – Hoa định nói gì nhưng cô lại thôi, buồn rầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ba người bạn cũng không hiểu tại sao Hoa lại như vậy. Còn cô thì đang buồn bã nghĩ về giấc mơ vừa rồi của mình.
Bỗng qua cửa sổ cô nhìn thấy một chiếc xe ô tô rất hiện đại đỗ ở một căn biệt thự lớn tuyệt đẹp.
Và người bước ra xe đó chính là…
“Dừng xe!!” – Hoa kêu lên.
“Hả? Sao vậy?” – Hoàng Duy giật mình.
“Bác tài, bác cho cháu xuống xe đi, cháu đang rất vội! Hoàng Duy, tao xin lỗi, tao cần xuống xe gấp!”
Thấy cô vội vã như vậy bác tài cũng dừng xe lại, cô vội mở cửa ra khỏi xe. Hoàng Duy mở kính cửa, hỏi:
“Mày không sao thật đấy chứ?”
“Không sao mà, tao ổn rồi! Mày cứ đi đi!”
“Nhưng mày về kiểu gì?”
“Tao sẽ gọi bác Lâm, đi đi nhé!”
Chiếc taxi vừa cất bánh đưa Hoàng Duy và các bạn đi, Hoa quay lại nhìn căn biệt thự đó. Căn biệt thự rất lớn, được trang trí tuyệt đẹp, người người ra vào chóng cả mặt, nhìn cũng biết phải dùng USD mới tính được giá trị. Hóa ra anh ở trong căn biệt thự này, anh giàu có hơn cô tưởng tượng nhiều. Thảo nào mà anh có cả một đội bác sĩ túc trực ở tầng hầm cấp cứu anh sau khi anh chạy.
Cô ngước lên. Có nhiều phòng quá. Không biết phòng nào là phòng của Mạnh Duy nhỉ?
“Cô gái, cô tìm gì à?” – Một giọng nói vang lên.
Hoa giật mình. Đó là một người phụ nữ già, hình như đã gần 60 tuổi, nhìn mặt bà phúc hậu và bà mặc rất sang trọng.
“Dạ, dạ cháu…”
“Cháu trẻ như vậy, chắc là quen Mạnh Duy hả?”
“Dạ cháu…” – Hoa luống cuống.
“Không sao đâu cháu, bà là bà nội của Mạnh Duy đây. Trông cháu xanh xao quá, mắt lại đỏ nữa, cháu có chuyện gì buồn à?”
Làm thế nào bây giờ? Người bà tốt như vậy, Hoa không thể không đáp, nhưng mà có đáp thì đáp kiểu gì? Không thể lấy lý do biết chuyện của Mạnh Duy được, kiếm lý do khác vậy.
“Thưa bà cháu muốn vào một lớp thể thao, nhưng mà cháu không có tiền, hôm nay vì sai sót nên các bạn không cho cháu nhận tiền thưởng khi cháu đi cổ vũ Hội khỏe Phù Đổng…”
“Ra vậy! Chắc cháu nghèo lắm à? Tội nghiệp cô bé!”
Hoa im lặng. Cô luôn giấu thân phận mình, ngoài bạn bè thì không ai biết cô rất giàu.
Bà lão mỉm cười:
“Bà có thể giúp cháu, miễn sao cháu giúp bà, được chứ?”
“Dạ, bà có thể ạ?”
“Bà đã tuổi già rồi, toàn bị bệnh đau lưng với nhiều bệnh khác suốt, nhưng những người giúp việc trong nhà thì bận bịu quá vì gia đình bà cũng đông mà, vì thế bà rất mong có một người ở cạnh bà, giúp đỡ bà chút ít! Cháu có thể không?”
Hoa suy nghĩ vài giây rồi cười:
“Bà cứ tin vào cháu, cháu rất cám ơn bà đã giúp cháu. Cháu sẽ làm việc ở đây, ở cạnh bà!”
“Cám ơn cháu! Giờ cháu vào nhà đi, tham quan với bà một chút!”
Hoa vâng dạ rồi đi theo bà. Vào trong nhà Hoa còn choáng ngợp hơn cả khi nhìn bề ngoài. Sàn nhà, tường nhà đều trang trí tuyệt đẹp, cửa sổ bóng loáng, những cái đèn chùm tinh xảo, phòng ốc rộng mênh ௱ôЛƓ ấy chứ. Nhìn đẹp gấp mấy lần ngôi nhà siêu giàu của Hoa, nhất là nhìn qua ban công ra vườn, như là vườn thiên đường cổ tích vậy.
Ai nấy đều ngạc nhiên vô cùng khi bà Mạnh Duy đưa vào một cô gái vô cùng xinh đẹp như vậy. Mẹ và cha Mạnh Duy đang ngồi ở phòng khách, thấy thế liền hỏi:
“Mẹ! Mẹ đi đâu về vậy? Cô gái này là ai?”
“Người giúp việc riêng của mẹ đấy! Cô bé trông rất ngoan và xinh đúng không?”
Nghe thế Hoa lại càng yêu quý bà Mạnh Duy hơn. ^^
Đúng là trông Hoa rất xinh, lại có vẻ ngoan nữa nên mẹ Mạnh Duy cũng hài lòng:
“Vậy thì cháu cố gắng giúp đỡ bà nhé!”
“Vâng ạ cháu biết rồi thưa cô!” – Hoa lễ phép.
“Nhưng cho cô bé này ở đâu đây?” – Bố Mạnh Duy nói.
“Không cần đâu ạ, cháu sẽ về nhà…”
“Nhưng cháu vẫn cần phải ở lại đây cả ngày, tối mới được về. Nhà bác còn phòng trống mà, nhưng phòng gần phòng bà thì chỉ còn một cái ở tầng ba thôi. Mẹ nó đưa cô bé này lên đi!”
“Được rồi, lên đây với cô!” – Mẹ Mạnh Duy nói.
Hoa đi theo, trong lòng tự dưng thấy hồi hộp. Mạnh Duy cũng đang ở trong nhà này, nhưng giờ cô không thấy anh đâu cả. Giờ thì cô sẽ đến làm ở nhà anh sao?
Mẹ Mạnh Duy đưa cô lên tầng ba. Không khí ở đây thật thoáng mát. Bà chỉ vào căn phòng trống:
“Cháu ở đây được chứ, phòng này hơi nhỏ…”
Hoa nhìn vào. Không biết phòng ai mà được chuẩn bị giường, bàn ghế đẹp thế nhỉ, nhỏ thì sao, cô vẫn rất thích. Cô mỉm cười:
“Không sao đâu cô, phòng này rất đẹp cô ạ! Cháu không quan trọng phòng nhỏ hay phòng lớn đâu!”
“Được rồi, cháu cứ ở đây nhé, rồi sang làm giúp đỡ bà. Sẽ vất vả cho cháu đấy! Đây là phòng ngủ, phòng tắm ngay bên cạnh, cháu đừng lo về phòng ốc nữa nhé.”
“Ai đừng lo về phòng ốc vậy mẹ?” – Một giọng nói vang lên và cánh cửa phòng tắm được mở.
Chàng trai mặc áo phông, quần ngố bước ra ngoài, vai còn quàng chiếc khăn tắm, tóc anh vẫn dính những giọt nước lạnh rơi xuống khuôn mặt. Nhìn anh sau khi tắm lại càng đẹp trai vô cùng, Hoa đờ người ra, một phần vì anh quá đẹp và một phần vì anh chính là…
“À cô quên không nói, phòng con chung tầng với phòng thằng con trai cô, tên nó là Mạnh Duy! Duy à, đây là cô giúp việc riêng của bà con mới vào, cô ấy sẽ ở phòng này không sao chứ con?”
“Cô ta ở đâu sao mẹ cứ phải hỏi con?” – Mạnh Duy lấy khăn lau đầu, ngẩng lên và trợn tròn mắt – “HẢ, cô….????”
Hoa cuống quá, cúi mặt xuống. Nhưng Mạnh Duy đã nhìn thấy cô rồi. Anh có thể mất trí nhớ, nhưng giờ thì anh đâu dễ quên chứ?
“Cô là cái cô gái ở Hội khỏe sáng nay đúng không!!??”
“Dạ dạ…”
“Ủa con biết cô ấy sao?” – Mẹ Mạnh Duy hỏi.
“Sao lại không biết? Mẹ, mau đưa cô ta ra khỏi nhà mình ngay!!! Không thể để cô ta làm ở đây được!” – Mạnh Duy tức giận.
“Nhưng bà con đã chọn cô ấy, con định làm trái ý bà sao?”
“Nhưng….” – Mạnh Duy mím môi – “Muốn làm ở đây thì làm, nhưng không được để cô ta ở tầng này! Nhà mình đâu có hết phòng mà cứ phải để cô ta ở chỗ này?”
“Mẹ biết là nhà ta còn nhiều phòng, nhưng phòng nào cũng ở tầng cao quá, chỉ còn phòng này là gần phòng bà thôi. Con phải thông cảm chứ, bà đã già rồi, cần có người ở cạnh chăm sóc. Nếu con không thích cô ấy thì chăm sóc bà cả ngày đi, con có làm được không?”
Mạnh Duy không cãi được nữa, anh chỉ biết đứng đó hầm hầm tức giận, trút ánh mắt đang nảy lửa sang cô gái kia. Mẹ Mạnh Duy cười:
“Thế là đồng ý rồi nhé? Cháu cứ ở đây tốt nhé, à mà cháu tên là gì nhỉ?”
“Dạ cháu tên là Vân Hoa ạ!”
“Tên cháu đẹp lắm, cháu cũng rất xinh!” – Mẹ Mạnh Duy nháy mắt với con trai, dù rằng trong lúc Mạnh Duy đau tim thì bà rất đau khổ nhưng bà cũng khá “xì tin”. – “Thôi cô xuống nhà đây, cháu từ từ làm quen nhé!”
Rồi bà nhanh chóng đi xuống nhà, chỉ còn Mạnh Duy và Hoa ở lại. Mạnh Duy gầm gừ:
“Cả nhà quen cô nhanh thật, nhưng tôi thì quen cô thế nào đây?”
Hoa sững người trước sự thay đổi quá rõ rệt của Mạnh Duy, nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần rồi:
“Anh yên tâm, em sẽ làm tốt việc của mình. Còn chuyện sáng nay, cho em xin lỗi, có lẽ em nhận nhầm người!”
“Cô có vẻ lễ phép đấy, chắc là cô sẽ làm tốt chứ?” – Mạnh Duy tiến lại.
“Vâng, nhất định là như vậy ạ!”
“Nếu làm tốt thì vào phòng tắm lấy cho tôi cái khăn ra đây!”
“Hả? Cái gì ạ?”
“Cô là người giúp việc còn gì, còn không mau à?”
“Nhưng em chỉ giúp cho bà thôi!”
“Bà là bà tôi, lẽ nào cô không giúp tôi hả? Tôi cũng có quyền đuổi việc cô đấy! Nhanh lên!!”
Nghe tiếng quát của Mạnh Duy, Hoa vội vàng quay dọc nghiêng tìm phòng tắm. Anh lại gầm lên:
“Phòng tắm ngay đằng sau tôi đây này!”
“À vâng!”
“Vâng vâng dạ dạ cái gì? Nhanh lên, 10 giây nữa cô không lấy được khăn cho tôi thì cô sẽ bị đuổi luôn đấy!”
Hoa cuống cuồng chạy tới phòng tắm đằng sau Mạnh Duy, và…
…a mẹ ơi, lúc nào chạy thì chạy rõ chậm…
…lúc vội thì phóng không biết đường đi thế nào nữa!
Chân cô vấp luôn vào chân của Mạnh Duy, á trời đất thiên địa ơi!!! Cô mất đà ngã, mũi cô đập vào cánh cửa, sưng vù lên, máu chảy lem nhem mũi, nhìn cảnh đó ai cũng phải bật cười.
Nhưng Mạnh Duy không hề cười, gương mặt anh lạnh như băng:
“Cô đúng là đồ quái dị, giúp việc mà không làm được thì bỏ nghề đi!”
Cô đau đớn với cái mũi của mình, Mạnh Duy không chỉ thay đổi thành con người lạnh lùng, mà còn thay đổi thành một kẻ cố tình “dìm hàng” người khác nữa!
Lạy Chúa, giờ cô sẽ phải sống thế nào để có được tiền vào lớp thể thao đây?
Mạnh Duy kia, sao anh lại mất trí kia chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc