Bước Chân Cho Nụ Cười - Chương 03

Tác giả: Trà My

Story 4:
Ốc Sên trố mắt:
“Ước mơ của anh tầm thường vậy sao?”
Nụ cười rất đẹp của Báo Đốm dập tắt, cậu sa sầm mặt lại:
“Em nghĩ nó tầm thường đến vậy à?”
Ốc Sên vội vàng chữa lại:
“Không không, vì em chạy chậm nên nghĩ nó tầm thường thôi!!! Nhưng sao anh lại ước mơ được chạy mà không ước mơ cái gì khác to tát hơn?”
“Trở thành vận động viên điền kinh cũng giàu lắm đấy cô em chậm chạp, nhưng người như em thì có trở thành nổi không nhỉ?” – Báo Đốm hết giận rất nhanh nhưng cậu vẫn chọc tức cô em này một tý, vì đằng nào cũng dễ bắt nạt
“Nhưng sao anh lại muốn trở thành vận động viên điền kinh?” – Ốc Sên không hiểu Báo Đốm chọc mình, vẫn ngây thơ hỏi.
“À nếu anh nói ra thì triết lý lắm, khéo anh còn muốn chuyển nghề làm nhà văn đấy! Haha!” – Báo Đốm lại cười tươi hơn.
Ốc Sên chợt lặng đi…
Có một cảm giác nào đi qua trong nó khi nhìn thấy nụ cười tuyệt đẹp ấy.
Nó dốt Văn, không biết tả nụ cười của Báo Đốm thế nào.
Chỉ biết, khi nhìn cậu cười, nó lại thấy lòng mình vui vẻ phấn chấn hơn.
Vết đau ở chân, cả những buồn rầu tự ti trong lòng đều được nụ cười ấy xóa đi.
Xóa đi nỗi buồn rồi, nó mới ngửi thấy mùi chè thơm lừng bên vỉa hè.
Bỗng dưng nó chảy cả nước miếng vì thèm, chè là món mà nó thích nhất mà!
Báo Đốm vô tình nhìn thấy, bật cười:
“Không phải em đang thèm chè đấy chứ? Nước dãi chảy hết kia kìa, bẩn quá!”
Ôi trời xấu hổ ૮ɦếƭ! Ốc Sên vội lấy tay áo quệt tạm miệng (a bẩn hết cái áo đồng phục đẹp trắng tinh, ghét quá à ).
Báo Đốm mỉm cười:
“Dẫu sao thì cũng đã quen nhau, vậy thì đi ăn!”
Ốc Sên sướng rơn người, hôm nay may mắn quá đi!
Vì có buổi học thêm liền luôn đến chiều nên Ốc Sên mới dám ăn chè lúc này, chứ ăn chè vào sau khi tan học buổi trưa thường ngày thì chắc nó không dám, lạnh bụng ૮ɦếƭ đi à!
“CHÈ BÀ BÉO”. Haha cái quán vỉa hè này mà nổi tiếng siêu ngon! Học sinh lúc nào cũng đông đúc, Ốc Sên và Báo Đốm ngồi một chỗ.
“Bác ơi cho cháu cốc chè đỗ đen!” – Ốc Sên gọi.
“OK có liền!”
Báo Đốm nghe thế liền hỏi:
“Chà giản dị thế, gọi mỗi đỗ đen thôi à?”
“Ngon mà anh, em đâu có xa hoa gì?” (Giàu tiền tỷ dám kêu không xa hoa)
Báo Đốm quay lại bác bán hàng:
“Bác ơi cháu cốc chè thập cẩm!”
A đúng là, muốn hạ đo ván mình hay sao vậy? Mình gọi cái chè đơn giản thì bố lại gọi chè thập cẩm, hừm mất nhiều tiền cứ ngồi đó mà khóc!
Báo Đốm cẩn thận lau lau cái thìa trước khi ăn, trong khi Ốc Sên đã chén được 1/4 cốc chè rồi, miệng nó đen thui vì đỗ đen. Nó ngẩng lên, vẫn nhồm nhoàm nhai đỗ đen vừa nói:
“Gớm sao mà anh lắm chuyện thế? Chắc là công tử nhà giàu nên ăn uống cẩn thận nhỉ?”
Nó chỉ đùa thôi, ai dè:
“Ừ!”
“Hả? Anh là công tử nhà giàu à?”
“Bố anh là giám đốc một công ty thiết bị số!” – Báo Đốm vẫn nhìn cốc chè, nói với giọng nghe không hề vui.
“Thế thì tốt chứ sao, anh sướng rồi!” – Nói thế nhưng thực ra lòng Ốc Sên nghĩ khác.
“Không sướng đâu, tuy rằng có bố có mẹ giàu thật nhưng anh như là trẻ mồ côi ấy!” – Gương mặt Báo Đốm lại càng buồn hơn.
“Là sao ạ?”
“Là sao thì chỉ có ai giàu mới hiểu, cô em ăn uống thế này biết ngay là nghèo rồi!” – Cậu ngẩng lên, cười cười.
“Đâu có nghèo, em…” – À không được, mình đã bị khinh vì giàu nhiều lắm rồi, mình phải giả vờ nghèo khó một tý mới được – “À vâng, có lẽ em không biết được!”
Nhưng thực ra, nó quá rõ tâm trạng của một người con sống trong gia đình giàu…
Báo Đốm ngoáy ngoáy chè một tý rồi đưa lên miệng cả cốc, trong vòng 1 giây cậu đã húp được nửa cốc chè đặc xịt! Đúng là sức ăn của một kẻ ham thể thao, ăn ghê như Ốc Sên cũng trố cả mắt.
Cậu hạ cốc chè xuống, nói tiếp:
“Nhưng đúng là nghèo như em thì còn vui hơn thật! Vì được ăn chè thoải mái thế này còn gì?”
“Dạ vâng, thoải mái…”
“Mà nghèo thì có gì mà cười chê nhỉ? Anh thấy Vân Hoa cũng rất xinh, hồn nhiên đấy chứ?”
Ốc Sên đỏ cả mặt, trời ơi trong phim mình cũng chưa nghe thấy lời khen nào tuyệt diệu hơn thế.
“Nhưng không biết em có tốt bụng không nhỉ? Anh chưa dám khen được, em có thể giúp anh một chút không?”
Ốc Sên gật đầu cái rụp:
“Anh nói đi!”
Báo Đốm đưa cốc chè húp lần 2, hết sạch chè, lấy giấy lau miệng rồi ghé sát mặt mình gần mặt Ốc Sên. Ốc Sên luống cuống cả người, khuôn mặt đẹp trai đang ở trước mặt nó khiến nó không biết làm thế nào.
“Giúp anh, được chứ?” – Báo Đốm cất giọng ngọt ngào.
Ốc Sên gật đầu chắc như đinh đóng cột.
Báo Đốm mỉm cười đẹp mê hồn:
“Hoa tốt bụng lắm, trả tiền chè giùm anh nhá!”
Rồi cậu đứng ngay dậy, biến thẳng với tốc độ báo đốm để mặc Ốc Sên biến dạng cả mặt.
AAAAA đồ đáng ૮ɦếƭ!!!!
Cái đồ Báo Đốm Báo Gấm gì đó kia!! Anh đúng là hạng người vô liêm sỉ!!!!!!!
Kêu là công tử nhà giàu mà dám đẩy cho ta thanh toán cái cốc chè đáng nguyền rủa này sao!!????
Mà nó lại còn là chè thập cẩm nữa, cháy túi!
Mình giàu thì giàu thật, nhưng làm sao mà chấp nhận chuyện này kia chứ????
Bố mình mà biết tiền mình tiêu vào hai cốc chè này thì…
Ốc Sên đau khổ nhìn cái ví hết nhẵn tiền.
Tháng này còn 10 ngày nữa, bố chắc chắn sẽ chưa cho tiền đâu. Tháng nào bố cũng cho Ốc Sên mấy trăm liền, không phải vì Ốc Sên tiêu hoang mà lũ bạn cứ viện cớ để bắt nạt “tống tiền”, nhất là tên Ngựa Đua kia! Chỉ tiếc Ốc Sên quá nhát gan
Vừa nhắc đến Tào Tháo đã thấy ngay!
Xui tận mạng, tên Ngựa Đua kia đã lù lù dẫn xác đến cùng cái xe đạp đua đã khiến cho Ốc Sên bị đau chân thế này đây. Ngựa Đua hất hàm:
“Có tiền không cho vay!”
“Làm gì?”
“Sửa xe rồi, nhưng không có tiền, năm mươi nghìn có không?”
“Sửa xe quái gì mà đắt thế?”
“Xe xước hết, phải thay đủ thứ mới nên đắt! Mà nhằm nhò gì chứ, mày là con đại gia cơ mà, có không đưa đây nhanh, bác ấy không cho nợ đâu!”
“Mày đi vay đứa khác đi, tao làm gì có tiền?” – Ốc Sên giãy nảy.
“Mày không có tiền? Chém vừa thôi, mày giấu cả tỷ đồng trong đó chứ gì?”
“Tao không có thật, đây cho mày xem ví luôn! Tao phải trả tiền chè nên không có!” – Ôi quá ngây thơ đấy Ốc Sên của tôi!
“Ăn chè? A con này mày được nhỉ, dám giấu tiền ăn chè! Có đưa tiền đây không?” – Ngựa Đua hùng hổ nhảy xuống xe.
“Tao không có, mày đừng có mà giở trò bắt nạt tao!” – Ốc Sên vội chạy khỏi móng ngựa của Ngựa Đua, nó cứ thế phi ra khỏi vỉa hè, và một chiếc xe ô tô lao đến không kịp phanh…
Ngựa Đua không hiểu là phản xạ gì, bỗng hai cánh tay cậu chồm lên đỡ lấy Ốc Sên. Nó ngã vào người cậu, thoát ૮ɦếƭ trong gang tấc!
Cả thân hình Ốc Sên đập mạnh vào người nên Ngựa Đua đau điếng. Ốc Sên thấy mình dựa vào Ngựa Đua thì ૮ɦếƭ vì xấu hổ, nó vội vàng buông cậu ra. Cậu xuýt xoa, rồi gầm lên:
“Lại còn dám làm tao đau nữa à? Đã thế thì 100 nghìn, mau đưa đây nếu không tao sẽ tẩn ૮ɦếƭ mày!!”
“Không tao không có tiền thật mà, là tại cái đồ con báo đáng ૮ɦếƭ ấy!!” – Ốc Sên hét lên khi Ngựa Đua định tóm lấy mình.
“Vẫn còn sống, chưa ૮ɦếƭ đâu!” – Giọng nói vang lên từ đằng sau Ốc Sên…
Story 5:
Cả hai quay lại. Báo Đốm đang đứng đó, trên vai vẫn đeo chiếc balo to kềnh, cái dáng cao ráo mạnh mẽ của một cậu thiếu niên yêu thể thao khiến ai cũng phải trầm trồ. Cao 1m71, Báo Đốm không những chạy nhanh mà ngoại hình của cậu đúng là niềm mơ ước của những ai yêu thể thao. (Thưa các bác, có điều là cậu Báo này không cao = cậu Vỹ nhà mình, cậu Vỹ 1m72:)))
Nhưng Báo Đốm không hề cười, có vẻ cậu không vui. Cậu lừng lững bước tới Ngựa Đua:
“Có chuyện gì à?”
“Dạ không có gì đâu…” – Ngựa Đua nhìn Ốc Sên với ánh mắt sắc lạnh.
“Em cần tiền để sửa xe đúng không?” – Báo Đốm đã nghe thấy hết rồi.
Ngựa Đua im lặng thay cho câu trả lời “Đúng thế”.
“Vậy thì cầm lấy đi!” – Báo Đốm rút ra một tờ polyme 50.000 đồng còn cứng!
Ốc Sên mới là người trố mắt, vừa ăn chè bắt mình trả tiền kia mà, sao giờ lại…
“Anh Duy, không cần đâu!!” – Ngựa Đua vội theo lệ từ chối.
“Ngại ngần gì, cứ nhận đi! Dẫu sao khi thấy em chạy anh cũng rất thích, khéo chúng ta là đồng minh ấy chứ!” – Báo Đốm nở nụ cười coi như trấn an.
Khỏi nói Ngựa Đua sướng thế nào (bởi vì 50.000 chỉ là khai dối thôi, thừa tiền để còn đi chơi mà, bắt nạt Ốc Sên dè gì được cả ông anh này). Cậu nhận tiền, cúi đầu:
“Cám ơn anh, em sẽ không quên ơn anh!”
Ốc Sên tí nữa nôn mửa, cái gì chứ? Nói chuyện với mình thì “mày mày tao tao”, được tiền của anh ấy là “em không quên ơn anh”. Đúng là đồ con ngựa lẻo mép, mình mà không nhát gan chắc là đạp cho cái rồi!
“Mà em vừa nói em cần 100 nghìn cơ mà, anh đưa thiếu thì phải?” – Báo Đốm hỏi tiếp.
“Thôi khỏi anh, em chỉ dọa thôi, 50.000 là được rồi!” – Rồi Ngựa Đua biến mất luôn.
Bóng Ngựa Đua vừa khuất hẳn thì nụ cười của Báo Đốm cũng dập tắt. Ốc Sên nhìn cậu, giật mình nhớ câu nói vừa rồi của mình:
“…là tại cái đồ con báo đáng ૮ɦếƭ ấy!”
Thôi xong rồi, Báo Đốm đúng là có hiền hơn Ngựa Đua thật, nhưng một khi đã nổi cái “chất báo” trong người thì…
Báo Đốm quay lại, đôi mắt đã sáng lại như rực lửa:
“Sao, phải trả tiền cho mấy cốc chè ranh đã rủa người ta ૮ɦếƭ à?”
“Không không, em chỉ tức giận nhất thời mà anh…” – Ốc Sên hoảng sợ lùi một bước. – “Nhưng anh cũng có tiền còn gì, vậy mà bắt em trả!”
“Lúc đó anh làm gì có tiền, thấy em thèm quá nên anh đành ngồi ăn cùng thôi! Nhưng thấy Ngựa Đua bắt nạt em ghê quá nên anh mới lấy hết tốc lực chạy về lấy tiền cho em đấy chứ, người nhà anh đi hết nên chẳng gọi được cho ai. Em nhìn đi, balo anh còn chưa kịp cất! Haizzz hôm nay là ngày gì thế không biết, chạy hết cả sức tận mấy lần liền, em nghĩ anh không ૮ɦếƭ được sao?”
Ốc Sên cúi gằm mặt, không ngờ Báo Đốm lại tốt đến vậy…
Cậu thở dài không nói gì, bực tức quay đi về. Nhưng mình chưa cảm ơn anh ấy mà! Ốc Sên vội quay lại, chạy theo:
“Anh Mạnh Duy, em…Á!!!” – Bỗng nó kêu lên.
Nó lại vấp ngã thêm lần nữa, vết thương trên chân trào máu ra mạnh hơn. Ốc Sên đau đớn ngồi xuống ôm lấy vết thương. Máu đã ra hết tay nó, càng cố gắng thì vết thương càng đau hơn, mặt Ốc Sên tái lại. Nó không chịu được mất!
“Bỏ tay ra, không được động vào!”
Ốc Sên ngẩng lên. Báo Đốm đang đứng đó.
Không phải anh ấy đã đi rồi sao?
Báo Đốm quỳ xuống bỏ tay Ốc Sên ra. Vết thương bị vấp ngã 2 lần liền nên máu loang khắp chân, sưng vù lên. Không hề nao núng, bằng sức khỏe của mình, Báo Đốm xé luôn một mảng tay áo đồng phục đang mặc của mình, buộc chặt quanh vết thương của Ốc Sên. Ốc Sên hơi sợ:
“Anh, đó là áo đồng phục đấy!”
“Kệ, xé ra thì thành áo cộc cũng mát hơn chứ sao!” – Báo Đốm không ngẩng lên, vẫn chăm chú vào vết thương.
“Anh, cám ơn anh…” – Ốc Sên run run.
“Cám ơn cái gì?”
“Cám ơn vì anh đã tốt với em, chưa có ai tốt với em như anh dù rằng em cũng mới quen anh…”
Báo Đốm không nói gì cả, nhưng cậu đã nghe hết…
“Em đứng được không?” – Cậu hỏi sang chuyện khác.
Ốc Sên cố gắng vịn vào một thân cây và đứng lên, cũng đơ đỡ rồi dù vẫn đau lắm. Nhưng mình cứ làm phiền Báo Đốm thế này có được không, thôi đằng nào mình cũng có người nhà mà.
“Cám ơn anh, anh về đi!”
“Em đi được đấy chứ?”
“Em đi được, anh cứ đi đi!” – Ốc Sên chắc như đinh đóng cột.
Nghe thế Báo Đốm cũng hơi yên tâm, cậu quay lại đi về. Ốc Sên đứng lặng nhìn theo. Hôm nay nó đã quen được một cậu học sinh lớp 9 có tốc độ chạy nhanh như loài báo đốm, có nụ cười đẹp như tỏa nắng, có khả năng lừa được kẻ khác trả tiền chè cho mình và có một chiếc áo đồng phục rách tay…
Ốc Sên rút điện thoại ra – một chiếc Iphone gần 20 triệu:
“Bác Lâm à, cháu đau chân, bác đến đón cháu được không?”
“Lần đầu tiên cô chủ gọi bác đó nhé, đợi bác một lúc!”
Chưa đầy 5 phút sau một chiếc xe ô tô rất đẹp màu đen đã đỗ bên vỉa hè. Ốc Sên bước vào trong xe – xe riêng của nhà nó do bác Lâm làm tài xế. Ôi cái mùi xăng xe, muốn say quá! Hôm nay bất đắc dĩ phải đi xe thế này, chứ lúc khác đừng hòng.
Vụt! Một chiếc xe màu đen đi qua tung cả bụi.
Cậu thiếu niên trẻ rất tuấn tú đi trên vỉa hè vội đưa tay dụi mắt vì bụi bay vào. Nghĩ đến bụi cậu lại nghĩ đến cái cô bé mới quen hôm nay. Chắc lúc mình chạy cô bé này đã hít bụi của mình bao nhiêu lần!
Lần đầu tiên gặp cô bé ấy ở vườn trường.
Cậu không cảm thấy đó là một người đáng ghét như những đứa khác nghĩ.
Cô bé đúng là xấu thật, lại nhút nhát, hay khóc, chạy chậm, nói chung chẳng được cái gì cả.
Thế nhưng có những thứ mà cô bé đó có mà cậu không có…
Cậu chỉ biết, cô bé Ốc Sên đó rất nghèo.
Và cậu cũng thích được nghèo như thế, được tự do như thế.
Chứ không phải cứ trở về cái Ⱡồ₦g sắt dù rất đẹp nhưng như nhà giam của cậu!
Và còn nhiều điều nữa…
Mà cậu cảm thấy cô bé đó không phải là người đáng để ghét.
Nhưng tại sao cái cậu Ngựa Đua Hoàng Duy kia.
Nhìn có vẻ ngoan hiền lễ phép thế mà lại ghét cô bé đó đến vậy nhỉ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc