Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 842

Tác giả: Mặc Linh

Lúc này Kỷ Niên tại Kỷ gia kỳ thực vô cùng khó chịu, Kỷ lão gia thấy không ổn nhưng ông ta lại biểu hiện bình thường.
Những người này muốn thừa kế Kỷ gia, liều mạng đưa hắn vào chỗ ૮ɦếƭ.
Hắn đứng tại chỗ nhìn người trong thủy tinh...
Muốn ôm lấy cô...
Hu hu...
Vợ lão tử.
Không biết Sơn Âm đã rời khỏi phòng từ lúc nào, Kỷ Niên liếc bốn phía phòng này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Kỷ Niên quyết tâm đi thẳng tới, đưa mắt nhìn khuôn mặt cô: "Chiến hạm tôi không bồi thường nổi, cô muốn cái gì?"
"Tôi cái gì cũng có." Môi đỏ mọng của Minh môi đỏ mọng khẽ mở.
"Trước đây không phải cô muốn tôi sao?"
Minh Thù liếc mắt nhìn, ánh mắt từ trên mặt hắn trượt đến cái cổ, ***g ***, bỗng nhiên quay lại trên mặt hắn, cười như không cười nói: “Tôi nói lúc nào?”
Nụ cười Minh Thù thực sự chói mắt làm cho Kỷ Niên có cảm giác không ổn, nhưng vẫn là nhắm mắt nói: "Thành phố Khoa Học Kỹ Thuật..."
"Tôi có nói qua tôi muốn cậu ba chữ này sao?"
Kỷ Niên như nghe được sấm sét giữa trời quang khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Cô! Không! Nói! Qua!
Cô...
Không...
Nói...
Qua...
Khinh thường!
Khi đó cử chỉ của cô có chút khác người, nhưng đúng thật cô từ đầu đến cuối đều chưa nói qua cô muốn hắn câu này.
“Vậy khi đó cô có ý gì?”
"Cậu xác định muốn biết?" Nụ cười Minh Thù càng rực rỡ.
Có thể kéo một phát giá trị thù hận thì kéo một phát giá trị thù hận.
Kỷ Niên yếu ớt từ chối: "Không phải, không cần."
"Tinh vực Sao chổi có rất nhiều nghành nghề." Minh Thù đâu chịu buông tha cơ hội tốt như vậy.
Cô nói điều này, sao Kỷ Niên có thể không hiểu cô đang nói cái gì.
Lúc này người này thiết lập phản ứng như thế nào.
Không được, đầu óc rối tung rối mù.
Tỉnh táo một chút!
Minh Thù nhìn Kỷ Niên đứng ở đó bên một lát cũng không có động tĩnh, cũng không có chút rung động nào thậm chí đôi mắt cũng không hề biến hóa.
Ngầu vậy tiểu yêu tinh của trẫm.
Kỷ Niên hít sâu, trở về thiết lập của mình: "Cô có cần phải làm nhục tôi như vậy không?"
Cô chờ lão tử đi!
Lão tử đánh ૮ɦếƭ cô!
Minh Thù thở dài một cái, nhẹ nhàng nói: "Thiếu nợ trả tiền không phải rất bình thường sao? Cậu còn chạy trốn, chạy đến hai lần, Kỷ thiếu gia không muốn trả nợ thì phải."
Kỷ Niên: “...” Hắn chạy hai lần khi nào? Lần thứ hai không phải cô kêu lão tử cút sao?
Phụ nữ sao lại vô lý như vậy!
Đừng tưởng rằng cô là vợ lão tử thì lão tử sẽ nhường cô! Không có cửa đâu!
“Trả thì trả.” Giọng Kỷ Niên cao vài phần: "Tôi sẽ trả lại cho cô."
“Ha ha.”
"Cô cười cái gì?" Còn dám cười nhạo lão tử.
"Tôi cho cậu một con đường tắt." Minh Thù đứng thẳng người: "*** áo ở chỗ này đợi đến buổi đấu giá kết thúc thì không cần trả nữa, hơn nữa tôi sẽ giúp cậu ngồi vững vị trí ở Kỷ gia."
"Cô..." Kỷ Niên tức kinh khủng.
Thật ra hắn rất muốn cởi cho cô thấy, sau đó lấy cái cớ này ép cô dẫn mình về.
Thế nhưng...
Số khổ quá mà!
Minh Thù híp mắt cười, trẫm sẽ xem xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào.
"Cô nói lời giữ lời?" Đột nhiên Kỷ Niên như gỡ được gán***.
Thiết lập này.
Lão tử muốn vợ.
"Đối với cậu, tôi luôn nói lời giữ lời."
Tim Kỷ Niên ngừng đập một chút, thế nhưng còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Minh Thù tìm chỗ thoải mái ngồi xuống: "Bắt đầu đi, một chiếc cũng không được để lại."
Trong đầu Kỷ Niên đều là tiếng hệ thống trừ điểm tích phân.
Tích phân bị trừ xong, chủ hệ thống sẽ trực tiếp phán định hắn trong vòng ba tháng không thể tiến hành bất kỳ nhiệm vụ nào.
Hắn nắm chặt hai tay, xem ra chỉ có thể làm lỗi hệ thống.
Kỷ Niên chỉ mặc hai món quần áo, một bộ tây trang màu đen, một chiếc áo sơ mi.
Hắn ném áo khoác xuống, ngón tay từ từ *** áo ra lộ ra vóc dáng chuẩn.
Vì ngày này, hắn đã lén luyện tập từ một chàng trai trắng nõn yếu ớt trở thành một người đàn ông tám múi hoàn mĩ.
Quần áo rơi trên mặt đất.
Hắn đá giày và vớ ra, đi chân trần đứng trên mặt đất tự tay tháo dây nịt xuống.
Mắt Minh Thù tối xuống.
Trong ấn tượng của cô, chuyện như vậy với hắn mà nói hẳn là một chuyện vô cùng khó có thể chịu đựng được, hắn tuyệt đối sẽ không cởi hết.
Nhưng tình huống bây giờ dường như không đúng.
Tên này...
Không phải là muốn làm tới chứ?
Kỷ Niên nhìn thẳng Minh Thù, mặt không đỏ không thở mạnh cởi hết quần.
Kim loại trên dây nịt rơi trên mặt đất phát ra tiếng rất nhỏ, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Minh Thù đột nhiên đứng dậy, không biết từ đâu lấy ra một tấm thảm quấn lấy người hắn: "Được rồi."
"Còn có một cái chưa cởi." Kỷ Niên kéo tay vào phía ngoài của quần: "Không phải cô muốn xem sao? Tôi cho cô xem..."
"Được rồi!" Giọng Minh Thù nặng hơn: "Có phải bất kỳ người nào giúp cậu, cậu cũng làm như vậy không?"
"Thiếu nợ thì trả nợ, chuyện vốn dĩ là vậy." Kỷ Niên nói: "Tôi thiếu vực chủ, đương nhiên phải trả."
Cô cho rằng người nào cũng có thể nhìn thấy cơ thể của lão tử sao?
Lão tử không biết xấu hổ sao!
Minh Thù đè tay của hắn lại: "Cậu còn nhúc nhích nữa tôi sẽ ném cậu ra ngoài."
Bàn tay đang dùng sức của Kỷ Niên từ từ dừng lại.
Minh Thù quấn người hắn cẩn thận, sau đó ôm hắn đến cái ghế bên cạnh.
Kỷ Niên ôm cổ cô: "Vực chủ đây là ý gì? Đưa ra yêu cầu là cô, bảo ngừng cũng là cô."
"Vực chủ thay đổi lương thiện cậu không biết sao?" Minh Thù muốn đẩy tay hắn ra nhưng mà Kỷ Niên ôm vô cùng chặt: "Buông tay."
"Cô coi tôi là gì?" Kỷ Niên thoáng như không nghe thấy, ngược lại sát lại hơn nữa.
Minh Thù có thể thấy rõ ràng hàng lông mi dài của hắn, *** trắng nõn nhẵn nhụi nhìn không thấy lỗ chân lông, ánh mắt âm trầm nhìn cô.
"Muốn chơi thì chơi, muốn bỏ thì bỏ sao?" Kỷ Niên tiếp tục nói: "Vực chủ, cô chưa hiểu rõ tôi rồi."
Cho nên cô muốn thoát rồi!
Minh Thù không hề tức giận: "Cậu muốn như thế nào?"
Cô mở nhiệt độ trong phòng cao một tí, ung dung chờ hắn ra điều kiện.
Kỷ Niên ghé sát tai Minh Thù: "Thiếu vực chủ nhiều như vậy trong lòng tôi cũng thật không dễ chịu, cho nên tôi sẽ lấy thân báo đáp!"
"Không cần, tôi không cần cậu trả, buông tôi ra."
Kỷ Niên cả người đều dính vào cô: “Không.”
Ôm vợ mình thì sao?
Muốn ôm!
Minh Thù trước đây cũng không có biện pháp gì với tên ăn vạ này.
Đặc biệt hoàn toàn không để ý tiểu yêu tinh ăn vạ này...
Thực sự bó tay không còn cách nào nữa,
"Buổi đấu giá đã bắt đầu, buông tôi ra trước."
“Cô đáp ứng tôi trước đi.”
"Kỷ thiếu gia, lúc nãy bước vào là ai không cam tâm tình nguyện như bị *** vậy? Cậu không cảm thấy cậu chuyển biến rất nhanh, khiến người khác nghi ngờ sao?" Minh Thù nhắc nhở.
Kỷ Niên chỉ chỉ chính mình: "Như vậy vẫn không tính hả?"
"Có phải cậu có hiểu lầm với chữ cưỡng không?" Minh Thù cầm lấy cánh tay hắn dùng sức kéo, kéo cách xa khoảng cách của hai người một khúc.
"Tôi biết rồi."
Minh Thù: “...” Cậu biết cái gì vậy!
Đột nhiên Kỷ Niên dang tay kéo tấm khăn đang quấn mình lại, bàn tay trượt xuống rơi vào bên hông Minh Thù, hắn dùng sức Minh Thù đã bị ép ngồi trên người hắn.
Hắn ngửa đầu ngậm lấy môi Minh Thù. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc