Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 821

Tác giả: Mặc Linh

Tiến sĩ Bao trải qua sự nỗ lực không ngừng, cuối cùng nghiên cứu của ông cũng có tiến triển mới.
Chỉ cần khiến cho nhân loại tiến hóa, sau đó lại nhiễm vi-rút, vậy là có thể sống sót rồi.
Hơn nữa cũng không giống như Minh Thù là một sản phẩm thất bại, bọn họ có thể trực tiếp sử dụng thức ăn của nhân loại, sẽ không xuất hiện tình huống buồn nôn như vậy.
Đương nhiên đây chỉ là lý luận, bởi vì Minh Thù không cho phép hắn bắt nhân loại làm thí nghiệm.
Tiến sĩ Bao rất H**g phấn: "Tôi cần người đến nghiệm chứng, thành quả nghiên cứu vượt tầm thế giới. Tôi sẽ trở thành một nhà khoa học vĩ đại nhất thế giới, ha ha."
Mọi người: "..." Còn chưa có kết quả, mà đã bắt đầu nằm mơ rồi.
Bọn họ nhìn về phía Minh Thù ở bên cạnh, lão đại nói câu gì đi!
Nếu không ngăn cản, tên này sẽ lại ra ngoài bắt người đấy.
Hắn cũng là lão đại của đại quân KFC!
"Nhìn tôi làm gì? Tôi đã tiến hóa rồi." Minh Thù vẻ mặt cảnh giác bảo vệ đồ ăn vặt trong tay.
"..." Cô tiến hóa, cô giỏi rồi!
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Minh Thù vẫn thản nhiên ăn nốt miếng cuối cùng.
Cô lau tay, ung dung nói: "Anh bắt một con zombie tới, tiến trình thì để lại cho bọn họ để bọn họ cấu tạo lại cơ thể không phải là xong rồi sao."
Mọi người: "..." Cô tưởng một cộng hai bằng ba, hai cộng một cũng bằng ba đấy à! Quan tài của khoa học gia sắp không đè được nữa rồi!
"Đúng đúng đúng..." Tiến sĩ Bao dường như thức tỉnh: "Sao tôi lại không nghĩ đến chứ, ha ha, tôi sắp trở thành nhà khoa học vĩ đại nhất rồi ha ha..."
Mọi người: "..." Không phải là ông tin là thật đấy chứ! Cô ấy rõ ràng là nói bừa mà thôi!
Tiến sĩ Bao đã chạy mất như một làn khói.
Mệt tim quá.
Tại sao lại có kẻ điên thế này chứ.
Bọn họ cảm thấy thí nghiệm này không có khả năng thành công, có những thí nghiệm, ngược lại lại nghiên cứu ra những thứ khác một trời một vực.
Thế nhưng tiến sĩ Bao lại không phải người thường, hắn vậy mà lại thật sự nghiên cứu ra.
Chỉ là có hơi phức tạp, hơn nữa những người xuất hiện như vậy đều sẽ giống như những đứa bé vừa ra đời, trong đầu không có bất kỳ ký ức gì, cần giáo dục lại cho bọn họ tri thức xã hội.
Cũng may những người tiến hóa này học rất nhanh, hơn nữa cực kỳ trung thành, truyền thụ cho bọn họ thứ gì, bọn họ sẽ vững vàng thực hiện theo.
An Thành có rất nhiều zombie bắt đầu trở thành người tiến hóa, nhân loại ở An Thành cũng phát hiện ra rồi.
Tiến sĩ Bao lúc bắt đầu ở An Thành đã tìm người hữu duyên khắp nơi, muốn tìm nhân loại nguyện ý hiến dâng vì khoa học, bởi vì Minh Thù nói không cho phép bắt người, thế nhưng cô không nói không cho phép nhận người, đáng tiếc hắn chẳng nhận được ai.
Hiện tại zombie đột nhiên có rất nhiều chuyển biến, những người này có chút ngồi không yên.
Zombie vốn dĩ không sợ nóng, không ăn gì cũng có thể sống rất lâu, hiện tại vẻ ngoài đột nhiên lại giống hệt với nhân loại, zombie muốn bắt đầu thống trị thế giới sao!
Vậy nên liền có người đầu tiên nguyện ý trở thành người tiến hóa.
Kỹ thuật của tiến sĩ Bao đã rất thành thục, người nguyện ý đầu tiên đã chuyển hóa thành công.
Trải qua sự cải tiến của tiến sĩ Bao, ký ức của người tiến hóa sẽ không bị loại bỏ nữa.
Bọn họ giống như được thăng cấp, cao cấp hơn nhiều so với người tiến hóa là zombie kia.
Có người thứ nhất thì có người thứ hai.
Bây giờ không lo là bọn họ sẽ bị nóng ૮ɦếƭ nữa.
...
Mạt thế năm năm.
Tám mươi phần trăm người còn tồn tại trên toàn quốc và zombie đều chuyển thành người tiến hóa.
Thành phố bắt đầu xây dựng lại, thế nhưng thời tiết lại không có bất kỳ thay đổi nào, vì có thể sống tiếp, tất cả quy tắc đều thay đổi rất nhiều.
Tiến sĩ Bao thân làm công thần vĩ đại nhất, tượng điêu khắc của hắn có mặt ở mỗi thành phố.
Nhưng người tiến hóa là nhân loại và người tiến hóa là zombie lại chia thành hai phe cánh.
Người tiến hóa zombie do Minh Thù lãnh đạo.
Người tiến hóa nhân loại do người sống sót lãnh đạo.
Vì vậy mỗi ngày đều có người tiến hóa nhân loại khiển trách người tiến hóa zombie là ăn chơi lêu lổng, không làm việc.
Dù sao thì bọn họ cũng có một lãnh đạo ăn chơi lêu lổng, chẳng làm việc chính sự gì.
Zombie tiến hóa mặc dù không có ký ức, nhưng mà năng lực của bọn họ lại lớn hơn.
Những người tiến hóa nhân loại này ngoại trừ khiển trách bọn họ, cũng không làm gì được bọn họ.
Sau này còn bùng nổ chiến tranh mấy lần, người tiến hóa nhân loại không chiếm được gì, cũng không dám... trêu chọc bọn họ nữa.
Chỉ có thể ân cần hỏi thăm vị lãnh đạo Minh Thù ở trong lòng.
Minh Thù ngồi trên mái nhà, gió nóng thổi qua, trong không khí đã không còn mùi thối rữa trước kia, mà mang theo hơi nóng.
"Vợ."
Nguyên Dã ôm lấy cô từ phía sau, hôn một cái lên gò má cô, ngồi xuống bên cạnh cô: "Nghĩ gì thế?"
"Nguyên Dã."
"Hửm?"
"Cậu có điều gì muốn nói với tôi sao?"
"Anh thích em." Nguyên Dã liền mở miệng nói, mỗi ngày bày tỏ một lần, hắn không tin cô không cảm động.
"Không còn gì nữa?"
Nguyên Dã nắm lấy bả vai của Minh Thù, xoay cô lại, đôi mắt tăm tối nhìn cô, hỏi từng chữ một: "Vậy em có thích anh không?"
Minh Thù cười lắc đầu.
Không có bất kỳ suy nghĩ gì.
"Vậy sao em lại ở chung với anh?"
"Tôi ở chung với cậu, là nhất định phải thích cậu sao?" Minh Thù nghiêng đầu: "Ai quy định vậy?"
Bà nó chứ, lão tử quy định không được sao?
Nguyên Dã hít thở sâu một hơi: "Nếu đã ở chung với anh, vậy thì chứng minh rằng em không ghét anh, vậy thì vì sao lại không thể thích anh?"
Thích lão tử một chút thì ૮ɦếƭ à!
Lão tử đẹp trai như vậy!
Chỉ có mù mới không thích lão tử.
Minh Thù hơi nghiêng người về phía trước, ghé sát vào bên tai hắn: "Cậu sống tốt."
Nguyên Dã: "..." Lưu manh! Nông cạn!
Ánh mắt Minh Thù quét tới, Nguyên Dã lập tức nở nụ cười: "Vợ, tối nay thị tẩm cho em."
Bà nó, tối nay sẽ khiến cho em không xuống được giường thì thôi!
Sự thực chứng minh Nguyên Dã đã quá ngây thơ rồi, đêm đó Minh Thù căn bản không về nhà, lại chạy rồi.
Nguyên Dã và Minh Thù trải qua những ngày tháng náo nhiệt.
...
Minh Thù ૮ɦếƭ vào năm thứ tám mạt thế.
Năm ấy có một cơn mưa rất kỳ lạ, Minh Thù sau khi gặp mưa, liền ૮ɦếƭ một cách khó hiểu.
Cho nên đây là do dính mưa mà ૮ɦếƭ?
Thao tác của Hài Hòa Hiệu càng ngày càng qua loa có lệ.
Hài Hòa Hiệu không lên tiếng, hiện lên tư liệu của Minh Thù.
Tính danh: Minh Thù
Giá trị thù hận: 530000
***
Nhiệm vụ phụ: Vẫn chưa xong
Nhiệm vụ ẩn: Hoàn thành
Thời hạn nhiệm vụ: Hoàn thành
Ước chừng là nhiệm vụ có thời hạn và nhiệm vụ ẩn, lần này giá trị thù hận đầy khả quan.
[Ký chủ rất lợi hại, mời ký chủ tiếp tục cố gắng, trăm ắt không là mơ.]
"Trẫm tin ngươi."
Minh Thù nằm trên mây trắng một lúc, một lát sau chậm rãi hỏi: "Tới tiệm ăn ăn gì?"
...
Cục quản lý thời gian và không gian.
"Người ở trong phòng?"
"Vâng, cục trưởng."
Cửa phòng kim loại chậm rãi mở ra hai bên, cục trưởng tóc vàng bước vào, quét mắt qua gian phòng trống rỗng không có ai.
"Tự tiện xông vào phòng tôi, đây cũng là quyền của cục trưởng sao?"
Cục trưởng tóc vàng nhìn về phía phát ra tiếng nói, bức bình phong trong suốt ở bên kia hạ xuống, dáng người của thiếu niên hiện ra.
"Nghỉ ngơi thế nào rồi?"
"Ông nhốt tôi, còn hỏi tôi nghỉ ngơi thế nào, không bằng ông tự mình đến xem thử đi?" Giọng nói của Kỳ Ngự có chút giận dữ.
"Chuẩn bị một chút, ngày mai có nhiệm vụ." Thái độ của cục trường tóc vàng đối với Kỳ Ngự rất thờ ơ, dứt lời liền xoay người rời phòng.
Cánh cửa kim loại một lần nữa đóng cửa, Kỳ Ngự chậm rãi ngồi xuống nhẹ nhàng lấy hơi.
Thiếu chút nữa thì bị phát hiện.
Phải lấy lại quyền hạn của hắn... nếu không... thì hắn sẽ không nói gì được với cô.
Kỳ Ngự lại nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
Tên kỹ nữ Lạc Yến kia!
Lão tử liều mạng với ngươi!
Kỳ Ngự không để ý ngăn cản, chạy đi đánh Lạc Yến một trận.
Kết quả chưa biết, lúc đi ra, hai người đều thâm tím mặt mày.
Không gian hai mươi ba đã xong.
Chú thích: Cửu thiếu là âm thầm chạy đi, cục trưởng không biết hắn đi vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc