Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 810

Tác giả: Mặc Linh

"Cậu có phải tên ngốc hay không vậy?"
Tâm tư Nguyên Dã đột nhiên bị mắng có chút hỗn loạn, tỉnh táo trong chớp mắt.
Hắn cũng đồng ý cho cô ăn rồi, sao cô còn chửi hắn ngu ngốc?
Lão tử cũng phát cáu!
Hai tay Nguyên Dã chống bên người Minh Thù, cả người ép xuống: "Hạ Vị, cô chửi một câu nữa đi."
"Ngu ngốc."
Hơi thở ấm áp đập vào mặt dường như Minh Thù nếm được thức ăn ngon, hơi thở cám dỗ người khác này khiến cho thần kinh cô căng thẳng.
"Nguyên..."
Nguyên Dã đặt cược với cô, nụ hôn triền miên vừa dịu dàng vừa bá đạo.
Đầu lưỡi Minh Thù tê dại nhưng thân thể lại kêu gào theo một cảm xúc khác.
"Nguyên Dã..." Rời xa tôi.
Rời xa tôi một chút!
Mạt thế bắt đầu nguyên chủ liền có ý thức. Cô xem bản thân mình là người cho nên chưa bao giờ ăn thịt người.
Zombie không ăn cũng không thành vấn đề, chỉ là sẽ cảm thấy rất đói bụng.
Nhưng cô vẫn luôn chịu đựng.
Đến khi cô qua đó cũng vẫn chưa từng chạm vào con người.
Đột nhiên tiếp xúc thân mật như vậy, Minh Thù suýt chút nữa không khống chế được xung động trong nháy mắt đó.
"Dừng... lại..."
Giọng Minh Thù từ trong cổ họng tràn ra, lại vỡ vụn không gì bằng.
Cô cầm lấy cánh tay của Nguyên Dã, dùng sức kéo hắn ra. Giọng cô hơi lớn: "Rời xa tôi một chút!"
Động tác Nguyên Dã cứng đờ.
Tư thế của hai người giống như bị dừng hình lại, ai cũng không nhúc nhích.
Một lúc lâu, giọng Nguyên Dã buồn buồn vang lên: "Bị tôi hôn... đáng ghét như vậy sao?"
Minh Thù đã bình tĩnh lại, cô xoay người. Mặc dù là trong bóng tối nhưng dường như cô cũng có thể tìm được đôi mắt của hắn: "Anh biết vừa rồi đang làm gì không?"
"Hôn cô."
"Tôi suýt chút nữa..." Minh Thù cứng rắn ngừng nói, cô nhắm hai mắt hít thở sâu một hơi: "Tôi là zombie, anh hôn tôi là có ý gì?"
"Hôn cô có thể có ý gì?" Nguyên Dã cúi thấp đầu: "Thích cô thôi. "
"Rời xa tôi một chút." Giọng Minh Thù mềm xuống.
Nguyên Dã quả quyết đứng dậy.
Minh Thù kéo hắn một cái.
Nguyên Dã lại cứng đờ.
"Anh tiếp xúc tôi như vậy, tôi rất khó chịu." Minh Thù nói: "Tôi là zombie, bản năng sẽ không thay đổi."

Bên ngoài đã yên tĩnh lại chỉ còn lại tiếng hít thở ổn định.
Nguyên Dã về đến phòng phân tích câu nói kia, cân nhắc nhiều lần từng chữ một.
Cuối cùng có chút hưng phấn tung tăng đến trời sáng.
Sáng sớm Tô Đài đã bị Nguyên Dã kéo dậy, không biết từ đâu lấy được gạo kê và đường trắng để hắn nấu cháo cho Minh Thù.
Tô Đài nghi ngờ: "Nguyên Dã, cậu... đây là thế nào?"
"Thế nào cái gì?" Nguyên Dã dựa vào cái bàn trong phòng bếp, xem Tô Đài dùng phương pháp nguyên thủy nhất trên mặt đất để nhóm lửa rồi nấu cháo.
"Cậu và... Hạ Vị?" Tô Đài đi ra ngoài liếc mắt nhìn, Hao Tử và Hoàng Chinh đều còn đang ngủ, lúc này hắn mới nói: "Cậu và Hạ Vị là chuyện thế nào?"
"Tôi thích cô ấy."
"Phụt..." Tô Đài suýt chút nữa vẩy gạo.
"Cô ấy là zombie." Đáy lòng Tô Đài rất rõ ràng, hắn theo Minh Thù là vì Hạ Lai mà không hề có ý nghĩ đối với Minh Thù.
Nguyên Dã hỏi: "Loài động vật móng vuốt không thể yêu đương?"
"Cậu hiểu tôi nói gì." Tô Đài hơi nghiêm túc.
"Chuyện của tôi, tự tôi biết." Nguyên Dã có chút không kiên nhẫn đứng lên.
"..."
Tô Đài lắc đầu, nấu cháo cho tốt. Nguyên Dã múc một chén, không biết từ đâu móc ra một gốc cây cắt gãy bỏ vào trong cháo, sau đó trộn thêm đường.
Tô Đài xem Nguyên Dã bưng cháo vào phòng của Minh Thù.
Hắn thở dài.
Trước đã cảm thấy Nguyên Dã kỳ lạ…

Minh Thù đã thức dậy, thân là zombie, cô có ngủ hay không thật ra cũng không khác biệt.
"Này, thử xem." Nguyên Dã đứa chén cháo tới.
"Đây là gì?" Minh Thù nhìn thứ trong bát màu xanh biếc, không dám động, tiểu yêu tinh sẽ không bỏ độc chứ?
"Cô không phải nói mùi vị ăn không ngon sao? Tôi bỏ đường cho cô rồi, cô thử xem." Nguyên Dã trực tiếp ngồi vào bên cạnh Minh Thù.
Minh Thù: "..." Cô chỉ là nói bậy.
Tuy rằng đúng thật rất khó ăn nhưng cũng không đến mức cô ăn không trôi.
Minh Thù tiếp nhận chén ăn hai ngụm, vị đắng và vị chát bị đường trắng và mùi gạo đè xuống, quả thực không khó ăn như vậy.
Minh Thù chừa lại nửa bát: "Không ngon, không ăn nữa."
Nguyên Dã nhíu mày, Minh Thù lanh lẹ xuống giường kéo cửa phòng ra đi ra ngoài.
Hai người một trước một sau từ cùng một căn phòng đi ra, vẻ mặt mọi người tỉnh lại trở nên có chút kỳ lạ.
Cái này...
Một người một zombie là tình huống gì?
"E hèm..." Tô Đài hắng giọng một cái, ánh mắt kỳ lạ rơi trên người bọn họ một lúc mới thu hồi lại.
"Ngày hôm nay chúng ta dự định xem một chút ở An Thành." Tô Đài nói.
Chuyện thịt người làm cho bọn người Tô Đài rất quan tâm, cho nên quyết định điều tra một chút.
Nguyên Dã không nói gì chỉ là dặn dò bọn họ cẩn thận.
Nguyên Dã không có ra ngoài, Diệp Tương Tư và Minh Thù cũng không ra ngoài.
Diệp Tương Tư ở trong phòng chơi đùa cùng mấy đứa trẻ, Minh Thù làm tổ ở trên ghế sô pha. Ánh sáng gay gắt chiếu vào, nướng cả phòng oi bức không gì bằng.
Thân thể như lò lửa dựa đi tới: "Vẫn là bên cạnh cô thoải mái."
"Có đói bụng không?" Nguyên Dã quay đầu hỏi cô.
Minh Thù gặm bánh quy từng miếng một, trong miệng đều là một mùi vị.
"Cậu lại không biết làm cơm."
"..."
Không biết làm cơm không chứng minh lão tử không làm được đồ ăn nha!
"Không phải nói buồn nôn, cô ăn từng miếng một như thế không phải luôn buồn nôn chứ?" Nguyên Dã muốn lấy bánh bích quy trên tay cô đi.
Vẻ mặt Minh Thù đề phòng.
Nguyên Dã giơ hai tay lên cho thấy bản thân sẽ không giành với cô.
Tật xấu gì vậy?
Bảo vệ thức ăn như thế.
Nguyên Dã đột nhiên cúi người tiến gần Minh Thù. Trong lúc Minh Thù bảo vệ thức ăn, hôn vào cánh môi cô.
Xét thấy chuyện lúc trước, hắn chỉ mổ một cái rồi buông ra, thấp giọng hỏi cô: "Tôi hôn cô có phải không buồn nôn hay không?"
Giọng nói kia rất trêu ghẹo, trong âm cuối dường như mang theo sự dịu dàng lưu luyến.
Minh Thù tốn hơi thừa lời: "Tôi muốn cắn anh."
"Vậy không được đâu, cắn hỏng rồi thì cô đi đâu tìm tôi..." Nguyên Dã có điểm đắc ý vênh váo, hắn nhanh chóng thu lại một chút.
Minh Thù giống như không chú ý tới sự lạ thường của hắn.
Trẫm xem ngươi diễn.
Nguyên Dã nhìn thời gian một chút: "Tô Đài dự là sẽ không trở về, tôi đi ra ngoài làm đồ ăn cho cô."
Nguyên Dã nấu rất nhanh. Minh Thù sau khi ăn xong, hắn mới nhớ tới Diệp Tương Tư và mấy đứa nhỏ nhưng hắn cần rất nhiều thức ăn, hắn làm cho Diệp Tương Tư vài món ăn.
"Anh Tô bọn họ có phải đi thăm dò chuyện của ngày hôm qua hay không?" Diệp Tương Tư bới cơm, hỏi không rõ ràng đối mặt hai người.
Minh Thù dựa vào sô pha, Nguyên Dã ngồi dưới đất, sau lưng dựa vào đùi Minh Thù tư thế hơi thân mật.
Diệp Tương Tư có chút không quen bọn họ như vậy cho lắm, nhưng lại cảm thấy hài hòa lạ thường, nói chung rất kỳ lạ.
Minh Thù ậm ờ một tiếng: "Không biết."
"Nếu việc này là thật..." Diệp Tương Tư nắm chiếc đũa thật chặt: "Đám người kia cũng quá đáng hận rồi."
Cô nghĩ đến chuyện mình bị trói trước đó, nếu như những người đó và những người An Thành này là một phe, vậy các cô bị trói để làm gì? Làm đồ ăn cho con người sao?
"Nếu như là thật, cô muốn thế nào?"
Diệp Tương Tư sửng sốt, sau đó ánh mắt vô cùng kiên định: "Tôi sẽ nghĩ biện pháp cứu người."
"Lý tưởng không tệ, cố lên." Minh Thù đột nhiên đứng lên.
Trước mặt Nguyên Dã tất cả đều là tài liệu, hắn nhanh chóng đẩy ra một chút, căn dặn Minh Thù: "Cẩn thận một chút."
Diệp Tương Tư lập tức bị bỏ thức ăn cho chó vào đầy miệng, vừa mới bùng cháy lên lòng hăng hái vời vợi đã bị dập tắt trong chớp mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc