Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 718

Tác giả: Mặc Linh

Cửa hàng 24h.
Người bán hàng đang dọn dẹp bàn, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, người bán hàng theo bản năng quay đầu: "Hoan nghênh quý..."
Chữ khách nghẹn lại trong cổ họng.
Đi vào là một cô gái.
Nhưng...
Trên áo quần cô gái đều là máu, máu dầm dề.
Nhưng cô gái lúc này không hiện vẻ chật vật, không phải kiểu bị đuổi giết chạy như người bị hại.
Càng giống như một hung thủ vừa mới *** xong.
Người bán hàng như là bị hù dọa, bắt đầu lui về phía sau.
"Cho gọi món ăn." Nữ sinh gọi người gần nhất, sau khi ngồi xuống thấy người bán hàng đứng tại chỗ, kêu một tiếng.
Người bán hàng liếc mắt nhìn hướng phòng bếp, cửa phòng bếp đã đóng, đều nhìn không thấy gì cả.
Người bán hàng nhìn về phía người có máu dầm dề, trống *** đập mạnh.
Cô ta không phải là hung thủ *** chứ?
Có nên báo cảnh sát không...
Hay là không nên chọc giận cô trước, lỡ như là người điên, giết cô luôn thì làm sao bây giờ?
Người bán hàng hít thở sâu một hơi, từ từ đi tới, hai chân đều đang run rẩy.
"Cô sợ cái gì?" Minh Thù không hiểu nhìn người bán hàng đang khúm núm run rẩy, không phải là gọi một bữa ăn thôi sao? Cứ như muốn ăn thịt cô ta không bằng ấy?
Trẫm không ăn thịt người!
Ánh mắt Minh Thù quét lên màu đỏ trên áo quần mình, lập tức khóe miệng giật một cái: "Đây là sơn, không phải máu."
Sơn... sơn sao?
Người bán hàng đứng gần, quả nhiên ngửi được mùi sơn, quả thực không phải mùi máu tươi.
Người bán hàng trực tiếp chống bên cạnh bàn, thở dốc: "Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ. Cô gái, buổi tối còn sơn làm gì?" Còn bôi bẩn ở trên người, có bệnh sao!
"Cửa tiệm bên cạnh kia có phải là có bệnh hay không, hơn nửa đêm đi quét sơn?" Minh Thù cũng không lời: "Còn đổ hết lên người tôi."
Bên cạnh?
Nhà bọn họ chính là nhà cuối cùng mà...
Người bán hàng lại bắt đầu nhớ lại: "Cô gái, nhà chúng tôi là nhà cuối cùng, cô... cô gặp phải thứ gì sao?"
"À, con phố bên cạnh." Minh Thù đập bàn: "Thực đơn."
Phố bên cạnh... Người bán hàng biết Minh Thù nói nhà ai rồi, cô liền mang thực đơn tới: "Cửa tiệm kia nghe nói vội vàng khai trương, cho nên ban ngày buổi tối đều đang làm việc."
Minh Thù đói bụng đến không còn sức lực, cũng lười đi quản tại sao nó muốn quét sơn buổi tối, nếu không phải là cô không còn sức lực tránh ra, chỉ bảo vệ khuôn mặt, cô cũng sẽ không bị bẩn cả người.
Vừa rồi ở sân thượng đánh tên lừa gạt một trận, giờ cô cũng đói ૮ɦếƭ rồi.
Một tên lừa gạt lại dám gạt trẫm, phát điên sao, thế phong nhật hạ (1)!
Trẫm nhìn qua dễ lừa gạt như vậy?
Buồn cười!
Minh Thù ăn xong tính tiền rời đi, thay một bộ quần áo mới trở về bệnh viện.
Ánh mắt a Sâm có chút kỳ quái, làm sao đi ra ngoài một chuyến, lại thay áo quần rồi?
Minh Thù đẩy cửa phòng bệnh vào, thân thể đã đi vào hơn phân nửa, cô ngoái đầu nhìn lại cười: "Đi trói một tên lừa gạt trở về."
"A?"
Hơn nửa đêm trói tên lừa gạt gì?
Cô đi ra ngoài gặp phải tên lừa gạt sao?
Nhưng mà Minh Thù cũng không giải thích thêm, đi vào rồi đóng cửa lại.
A Sâm dựa theo địa chỉ Minh Thù nói đi bắt người, nhưng khi nhìn hình dáng tên lừa gạt, a Sâm liền có chút mơ hồ.
Đây là... lừa gạt?
Lạc Yến: "..." Thế mà nói hắn là kẻ lừa gạt, vậy kẻ không chịu đối mặt thực tế rốt cuộc là ai vậy!
Nhưng Lạc Yến cũng nhận ra một đạo lý.
Hắn dường như hiểu chữ "Tôi là đệ nhất vũ trụ" kia thành công chọn tấn công chiếm đóng, mà không phải trực tiếp ra tay.
Đáng tiếc, hắn dường như bị vu oan.
Chà, trở về có trò hay để xem.
"Bắt hắn nhanh lên một chút, sững sờ cái gì."
Lạc Yến nhìn về phía người bắt hắn, lập tức tâm tình cũng biến mất.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Hãy đợi đấy.
-
Chuyện gì Minh Thù đều tự tay làm, không phải để cho người khác ***ng vào Bắc Đường một chút, a Sâm không có biện pháp chỉ có thể cho người canh giữ ở bên ngoài.
Bắc Đường mọi thứ đều ổn nhưng vẫn chưa tỉnh.
Bắc Đường chẳng có chút biểu hiện của việc tỉnh lại, ngay cả bác sĩ đều cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết phẫu thuật hắn thành công, ngày thứ hai sẽ tỉnh.
Bác sĩ lại cho Bắc Đường làm một lần kiểm tra toàn thân, kết quả cũng không có phát hiện được gì.
Ba ngày sau.
Minh Thù ngồi bên giường, biểu hiện hơi mất kiên nhẫn, a Sâm cẩn thận tới gần, Minh Thù lập tức thu lại vẻ lo lắng nở ra nụ cười: "Có việc gì?"
"Cậu chủ chưa tỉnh sao?" A Sâm nhìn về phía người trên giường.
Minh Thù không nói tiếp.
A Sâm lưỡng lự một chút: "Tôi muốn đem cậu chủ ra nước ngoài, nước ngoài có bác sĩ chuyên môn của chúng tôi, thiết bị cũng sẽ tiên tiến so với trong nước. Tiểu thư, cô thấy sao?"
Nếu như Minh Thù không ở nơi này, hắn sớm đã chuyển Bắc Đường đi rồi.
Minh Thù ở chỗ này... dựa vào sự quan tâm của cậu chủ đối với cô, nếu là hắn ép đem cậu chủ chuyển đi, cậu chủ tỉnh lại, nhất định sẽ hỏi tội hắn.
"Tối hôm nay chưa tỉnh, sẽ chuẩn bị chuyển đi." Minh Thù nói.
A Sâm thở phào: "Vâng."
A Sâm rời khỏi phòng bệnh, cửa phòng "cạch" một tiếng khép lại.
Minh Thù nhéo nhéo chiếc chăn, hướng theo tay hắn đè xuống, cánh môi rơi vào trên mu bàn tay hắn: "Nhanh tỉnh lại đi."
Gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh đáp lại.
Vì sao chưa chịu tỉnh?
Bác sĩ nói thân thể hắn không có bất cứ vấn đề gì, vết thương cũng đang hồi phục, hắn bất tỉnh, chỉ có thể nói rõ hắn không muốn tỉnh lại.
Minh Thù có chút thất vọng nhắm mắt lại.
Đêm đó Bắc Đường vẫn chưa tỉnh, Minh Thù chỉ có thể thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất ngoại. Nhưng sáng hôm sau, a Sâm đã chuẩn bị xong hết, còn mỗi việc tiễn Bắc Đường lên máy bay thì hắn đột nhiên tỉnh.
Bác sĩ vây quanh Bắc Đường kiểm tra, Minh Thù và a Sâm đều bị ngăn cách bên ngoài.
Bắc Đường rất lo lắng, ánh mắt tối sầm nhìn chằm chằm bác sĩ, bác sĩ bị áp lực lớn, nhanh chóng kiểm tra xong rồi đi ra.
Hù ૮ɦếƭ mọi người.
Bác sĩ vừa đi, gian phòng lại trống trải, Minh Thù đi vào tiện tay đóng cửa lại.
Phía sau a Sâm suýt chút nữa ***ng vào mũi.
Hắn ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái, nhìn về người phía sau, nghiêm mặt: "Nhìn cái gì vậy, còn không đi hủy lịch trình."
Bắc Đường vẫn không thể cử động, đáy mắt hiện lên tia ấm ức âm trầm, khiến người ta liếc mắt nhìn đều cảm thấy tê cả da đầu.
Minh Thù đi tới, trực tiếp ôm hắn một cái.
Bắc Đường đáy mắt tăm tối từ từ hoảng loạn: "Tiểu Chi."
"Mạng cũng thật là lớn." Minh Thù buông ra hắn, giữa lông mày ý cười nở rộ: "Nằm lâu như vậy về sau còn làm ăn được sao?"
Bắc Đường vừa tỉnh lại đã bị chọc giận, lúc đầu thấy cô tâm tình tốt một chút nhưng bây giờ lập tức buồn bực.
"Làm được hay không, về sau sẽ làm cho tiểu Chi trải nghiệm."
"A..."
Minh Thù ở đó một lát rồi đi ra, để cho a Sâm đi vào.
A Sâm nói sơ qua cho Bắc Đường tình hình gần đây, bao gồm chuyện bọn họ bắt King.
Còn về làm sao bắt được, cũng tự nhiên đàng hoàng khai báo.
Sau cùng sợ Bắc Đường mới vừa tỉnh lại còn cần nghỉ ngơi, a Sâm cũng không dám nói tỉ mỉ chuyện khác.
Trong khoảng thời gian Bắc Đường dưỡng bệnh, a Sâm liền phát hiện Minh Thù không hay cãi lại như trước, phần lớn thời gian đều là xem bọn hắn hầu hạ.
Thỉnh thoảng còn mở miệng nói dỗi cậu chủ nhà bọn họ.
"Trước kia đều là em chăm sóc cho anh sao?" Bắc Đường đã có thể ngồi dậy.
Minh Thù cắn quả táo: "Nghĩ cho kỹ chuyện anh cho em bao nhiêu đồ ăn vặt đi?"
Lời nói a Sâm nghẹn ở trong cổ họng.
Tiểu thư sao lại khẩu thị tâm phi (2) chứ?
***
(1) Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ: Thời bây giờ đạo đức đều suy tàn, con người không còn chất phác như xưa.
(2) Khẩu thị tâm phi: Lời nói và suy nghĩ không giống nhau. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc