Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 707

Tác giả: Mặc Linh

Mạc Nguyên đi đâu Minh Thù đúng thật là không biết, có điều cô hỏi qua a Sâm, dường như Mạc Nguyên còn có tác dụng khác nên bị mang đi.
Bắc Đường muốn dẫn Minh Thù đi bệnh viện kiểm tra thân thể.
Minh Thù ngơ ngác.
Cô đang rất khỏe mạnh, tại sao muốn đi kiểm tra?
Minh Thù từ chối đi bệnh viện, Bắc Đường chỉ có thể mời bác sĩ tới trang viên, còn lấy về một bộ máy kiểm tra.
Có tiền... thật đúng là có thể muốn làm gì thì làm.
Minh Thù bị ép đi kiểm tra, thế nhưng kết quả là bình thường.
Bắc Đường nhận được kết quả này mới yên tâm.
Minh Thù bị ђàภђ ђạ nửa ngày cho nên ngày hôm đó ở lại trang viên, ngày hôm sau mới đi học.
Mới vừa vào trường học liền phát hiện không ít học sinh chỉ trỏ về phía mình.
Minh Thù cắn bánh bao, không hiểu sao nhưng vẫn đi về lớp học.
Lúc đi ngang qua bảng thông báo của trường học, có một đám học sinh vây bảng thông báo.
"Cô ta tới..."
"Vậy mà cô ta vẫn còn dám đến trường."
"Thật là không biết xấu hổ, lại dám quyến rũ thầy giáo Bắc Đường."
Minh Thù lúc đầu không định qua đó, nhưng nghe được mấy câu nói này chân liền chuyển hướng, học sinh vây quanh bảng thông báo, không tự chủ được tránh ra một con được cho cô đi vào.
Trên bảng thông báo dán rất nhiều ảnh, rõ ràng là ảnh chụp cô và Bắc Đường ở chung với nhau, thậm chí còn vô cùng thân mật.
"Chụp thế này chưa được đâu."
Nhìn mọi người tỏ ra căm ghét, tức giận, kích động, phản cảm, ghen tỵ trong tầm mắt, Minh Thù chậm rãi nói một câu.
"Chụp không được đẹp."
"..."
Cô ta còn cười, còn có mặt mũi cười!
"Nam Chi, sao cô không biết xấu hổ như vậy. Lại dám đi quyến rũ thầy Bắc Đường!"
Minh Thù nghiêng đầu nhìn nữ sinh vừa nổi nóng: "Làm sao cô biết không phải là hắn quyến rũ tôi?"
"Phụt... thầy Bắc Đường mà coi trọng cô sao? Sao cô không nhìn lại bản thân mình đi, thầy Bắc Đường dựa vào cái gì mà coi trọng cô chứ."
"Đúng thế, thực sự là không biết xấu hổ, quyến rũ thầy giáo còn muốn vu oan cho thầy giáo, trước đây nhân phẩm đã không tốt, bây giờ càng khiến cho người ta chán ghét."
"Vậy mà tôi lại cùng trường với một người như thế này…"
Minh Thù trèo lên bục trước bảng thông báo, ngang ngược phất tay: "Yên lặng đi nào, đừng có ầm ĩ nữa, nghe tôi nói được không?"
Đám học sinh bỗng nhiên yên lặng một cách lạ thường.
Chỉ nghe nữ sinh đứng ở trên cao, mỉm cười ôn hòa nói: "Tôi cảm thấy dáng người của tôi khi lớn lên xinh đẹp hơn cô nhiều."
Mọi người: "..."
Bọn họ không biết làm thế nào để đối phó với cô bạn cùng học không biết xấu hổ này.
"Nam Chi, cô có biết xấu hổ hay không?"
Minh Thù nghiêng đầu: "Ồ? Tôi không biết xấu hổ, lẽ nào mấy người định lột đồ tôi?"
"..."
Lớn như vậy rồi, bọn họ cũng chưa nghe qua câu trả lời thô tục như vậy bao giờ.
Các nữ sinh một lát sau mới lại ầm ầm lên tiếng, vì nam thần của mình mà bất bình: "Cô cô... Cô quyến rũ thầy Bắc Đường, sao cô có thể làm ra việc như vậy? Nhất định là cô ép buộc thầy Bắc Đường, nói xem, cô đã làm gì thầy Bắc Đường rồi!"
Rõ ràng chính là đồ thần kinh kia quấn quít lấy trẫm, sao lại trở thành trẫm quyến rũ hắn?
Không thể vì hắn đẹp trai, mọi người liền không có lập trường, đổi trắng thay đen!
Trẫm cũng có chút tức giận rồi!
Minh Thù ngước cằm, kiêu ngạo phách lối: "Các người cũng muốn lắm chẳng qua không dám làm."
"Cô cô cô..."
"Tôi tôi tôi, định đánh tôi sao. Tôi chính là ở cùng với anh ta đấy, chẳng những cùng với anh ta, tôi còn sờ soạng hắn, tôi còn hôn hắn, có tức hay không? Có muốn đánh tôi không?" Cho các ngươi đổi trắng thay đen, không phân rõ đúng sai.
"..."
"Muốn đánh nhau với tôi là được rồi, dù sao mọi người cũng đánh không thắng tôi. Không phải tôi nói quá, tất cả các người cùng tiến lên, cũng không phải là đối thủ của tôi, còn muốn theo tôi ςướק người, các người còn phải luyện tập nhiều."
"..."
Quá kiêu ngạo!
Phải đánh cô ta!
Các nữ sinh đã sắp tức đến mức mất lý trí, bắt đầu xoa tay muốn dạy dỗ người làm bẩn thầy giáo của các cô.
Nhưng vào lúc này, phát thanh đột nhiên vang lên.
"Nam Chi lớp ba mươi hai, mời nhanh chóng đến phòng làm việc của hiệu trưởng."
Cùng lúc phát thanh vang lên, có vài người đeo phù hiệu bảo vệ trên tay đi tới, gạt các học sinh sang một bên, đi tới bảng thông báo của trường học.
"Ai chà, xem ra không đánh được rồi, hay là buổi trưa hẹn nhau tại sân vận động!" Minh Thù nhảy xuống khỏi bục, nụ cười tỏa nắng: "Cứ quyết định như vậy đi."
"..." Ai muốn cùng cô hẹn đánh nhau?
Không đúng!
Hẹn thì hẹn, vì thầy Bắc Đường của các cô, phải dạy dỗ cô ta, không thể để cho cô ta làm bẩn thầy giáo, thầy giáo là của mọi người làm sao có thể bị một người làm bẩn.
Bảo vệ thầy giáo, người người đều có trách nhiệm.
-
Phòng làm việc của hiệu trưởng, lúc Minh Thù đến Bắc Đường đã ở đó rồi.
Hắn mặc một bộ âu phục rất nghiêm chỉnh, dường như muốn đi tham gia yến tiệc, ngồi trên ghế trong phòng làm việc của hiệu trưởng khí thế sinh ra như rồng quấn quanh ghế ngồi.
Hiệu trưởng đứng ở bên cạnh, biểu cảm vừa cẩn thận vừa khẩn trương.
Dường như sợ chọc giận Bắc Đường.
"Nam Chi, em đã đến rồi." Hiệu trưởng chào hỏi Minh Thù: "Mời ngồi, mời ngồi."
Minh Thù trực tiếp ngồi bên người Bắc Đường, trong tay cô còn cầm theo bữa sáng chưa ăn xong.
Minh Thù ngửa đầu, vẻ mặt khéo léo hỏi hiệu trưởng. "Hiệu trưởng, tìm em có việc gì?"
"..." Tìm cô làm cái gì, trong lòng cô không tự mình biết sao? Đương nhiên lời này hắn không dám nói ra, lau mồ hôi lạnh: "Là ai dán ảnh trên bảng thông báo vẫn chưa điều tra được, vì bảng thông báo của trường học không có người giám sát..."
Bắc Đường lấy bữa sáng trên tay Minh Thù bỏ ra sau, rồi mới dùng giọng trong trẻo lạnh lùng nói: "Vậy kiểm tra dấu vân tay, kiểm tra từng người từng người một."
"Bắc tiên sinh... việc này có phải là chuyện bé xé ra to không?"
Toàn trường nhiều người như vậy, nếu muốn kiểm tra dấu vân tay, sẽ phải làm lớn chuyện thế nào? Hơn nữa người bình thường căn bản không có cách nào kiểm tra được vân tay... Quan trọng hơn chính là, lỡ đâu không để lại vân tay hoặc là có học sinh sờ qua những tấm hình kia rồi thì sao?
Ánh mắt Bắc Đường quét qua, hiệu trưởng lập tức cảm thấy áp lực nặng nề, cả người đều run rẩy: "Kiểm tra, tôi nhất định kiểm tra, Bắc tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được người đã chụp những tấm ảnh kia."
Hiệu trưởng cam đoan xong, cảm giác không khí xung quanh buông lỏng, hắn như nhặt về được một cái mạng.
"Bắc... tiên sinh, chuyện này ngài xem nên giải quyết như thế nào cho tốt?"
"Đã nói rồi, cô ấy là vị hôn thê của tôi." Bắc Đường nghiêng mắt, nhìn về phía Minh Thù: "Em không có ý kiến chứ?"
Minh Thù chớp mắt, đứng lên, mắt nhìn xuống Bắc Đường: "Anh chưa từng cầu hôn em, vậy mà em thành vị hôn thê của anh rồi? Anh định một bước lên trời sao?"
Bắc Đường không ngờ Minh Thù phản ứng mạnh như vậy, nhanh chóng an ủi: "Chỉ là trước tiên giải quyết hết việc phiền toái này, yên tâm, anh nhất định sẽ cầu hôn với em. Anh không muốn em ở trường học bị người ta chỉ trỏ, nếu như em không muốn, anh sẽ tìm cách khác."
Bắc Đường với Minh Thù nói chuyện với nhau rõ ràng là chỉ như có hai người bọn họ...
Hiệu trưởng: "..." Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?
Bắc Đường là người có tâm tư riêng nhưng theo như lời hắn nói, Minh Thù không muốn, hắn cũng không dám làm loạn.
"Buổi tối anh mời em ăn cơm được không?"
Bắc Đường sửng sốt, sau đó gật đầu: "Mời, em muốn ăn cái gì tôi đều mời."
Lão tử chống đỡ không ૮ɦếƭ được!
"Em sẽ suy nghĩ."
Bắc Đường: "..." Cô còn suy nghĩ, lão tử đã xuống nước như vậy rồi!
Hiệu trưởng: "..." Có thể làm vị hôn thê của Bắc tiên sinh, bao nhiêu người mong còn không được, thực sự là có phúc mà không biết đường hưởng. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc