Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 602

Tác giả: Mặc Linh

"Hứa tổng, xảy ra chuyện gì vậy."
Lúc thư ký đẩy cửa bước vào, giọng của Lâm Ôn Việt dường như cùng lúc từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn thư ký vội vội vàng vàng, hỏi vào điện thoại: "Có chuyện gì?"
Lâm Ôn Việt chỉ nói một câu: "Xem tin tức giải trí đi."
Cô thư ký bên kia cũng xông tới: "Hứa tổng, người đăng bài nói Lục Chước mắc bệnh tâm thần."
Minh Thù bình tĩnh: "Có ai mà không bị bệnh có gì mà kinh ngạc, hắn hiện tại đã khỏe rồi."
Thư ký mang máy tính bảng đến trước mặt Minh Thù.
Trên đó không phải ghi Lục Chước có bệnh tâm thần sao, lại còn có tin giải trí vào một năm trước Bắc Thần giúp Lục Chước che giấu sự thật hắn suýt chút nữa *** người, lấy tiền che miệng phóng viên.
Bài viết dài lên án giải trí Bắc Thần lừa dối quần chúng, phong danh hiệu lừa gạt cho giải trí Bắc Thần và Lục Chước.
#Lục Chước thần kinh.#
#Lục Chước giết ngươi.#
#Giải trí Bắc Thần giả dối.#
Nội dung từ khóa tìm kiếm như vậy cũng được lên đầu danh sách, tốc độ lan truyền cũng nhanh chóng tăng cao.
Lục Chước bên kia đang tham gia hoạt động có không ít phóng viên ở đó, sau khi sự việc xảy ra không kịp rút lui đã bị phóng viên vây chặn lại.
"Xin hỏi anh, một năm trước anh biến mất là có liên quan đến bệnh tâm thần hay sao?"
"Xin hỏi anh, trên mạng truyền thông tin anh *** là thật hay sao?"
"Xin hỏi..."
Lục Chước bị ánh đèn máy ảnh chiếu đến đau đầu, thế nhưng trợ lý không ngừng nhắc nhở hắn đừng nói chuyện, việc quan trọng bây giờ là rời khỏi nơi này.
Trợ lý Lục Chước hoàn toàn không thể chen ra khỏi đám phóng viên này, chỉ có thể liều mạng che chở cho hắn, trong đoàn người hỗn loạn phía sau đột nhiên vang lên một giọng hét thất thanh.
Tiếp đó đám phóng viên mới giãn ra.
Một đám bảo vệ từ phía sau tiến đến, mỗi người đều có khí thế mạnh mẽ, có nhiều điểm không giống với bảo vệ bình thường.
Bảo vệ kiên quyết từ bên ngoài dùng tay tạo thành một đường cho Lục Chước đi qua an toàn. Những phóng viên này đều là dân chuyên nghiệp sao dễ dàng hù dọa được họ, lại tiếp tục đuổi theo Lục Chước.
"Này này... Những người kia không được chen lấn, bảo vệ của tôi mang trên người đều là đồ quý giá, nếu chen lấn phá hỏng nó các người phải bồi thường đấy."
Tiếng loa truyền đến đã khiến đám hỗn loạn yên tĩnh trở lại.
Mọi người nhìn theo nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một chiếc xe dừng cách đó không xa, cô gái ngồi trên mui xe cầm một cái loa màu đỏ, tiếng nói vừa nãy rõ ràng là của cô ta.
Đồ quý giá ư?
Các phóng viên ở đây chuyện gì cũng đều đã gặp qua, đương nhiên có thể nhận ra những thứ bảo vệ mang trên người có phải là thứ đắt tiền hay không.
Màu sắc những trang phục này đều không khác nhau là mấy, thế nhưng mỗi món đều có điểm khác nhau, hơn nữa ống tay áo và cổ áo đều khảm viên đá có giá trị không nhỏ, đều là hàng hiệu...
Lẽ nào đám bảo vệ này không giống nhau.
Bảo vệ mà mang đồ tốt như vậy hả!
Tiếng loa lại truyền đến: "Được rồi, trên người bảo vệ đều mang trang sức giá trị, mọi người không cần lo lắng tùy ý chạm vào cam đoan chạy không thoát, tôi nhất định sẽ kiện các ngươi đến phá sản."
Các phóng viên xác định đám người kia đến là để gây sự.
Bảo vệ đưa Lục Chước thoát khỏi vòng vây của phóng viên, đám phóng viên này muốn lên trước lại gặp phải ánh sáng lóe lên của những thứ quý giá trên người những người kia, không dám bước lên trước.
Lục Chước được đưa đến trước xe Minh Thù, Minh Thù từ trần xe nhảy xuống: "Nhìn cái gì, lên xe."
Lục Chước rất nghe lời bước lên xe, Minh Thù từ một bên khác bước vào xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nơi lộn xộn này.
Lục Chước mở cúc áo ra cho thoải mái: "Hứa tổng, cô sẽ không để đám bảo vệ kia mang lên người những bộ đồ giá mấy triệu chứ?"
Vừa rồi hắn bị trợ lý ngăn lại, cũng không chú ý xem trang phục trên người bảo vệ.
"Anh cảm giác bản thân đáng để tôi bỏ ra mấy triệu ư?" Minh Thù khẽ cười với bộ dạng đáng sợ: "Tôi trông không có đầu óc đến thế ư?"
Lục Chước: "..." Cô đang ghét bỏ lão tử sao?
Cô dựa vào cái gì mà ghét bỏ lão tử?
Điên ư!
Lão tử muốn đâm ૮ɦếƭ cô, đừng ngăn cản lão tử.
Thư ký lái xe phía trước mặt tối sầm lại, gì mà mấy triệu hơn mười triệu đó!
Thư ký lần đầu tiên cảm giác được sự giàu có của Hứa gia không phải là khoe khoang.
Cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh đối xử với phóng viên như vậy.
Thật là hiếm có.
Đám phóng viên kia có lẽ cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này mới không có phản ứng gì.
Minh Thù đón Lục Chước trở về công ty, bảo Lâm Ôn Việt đưa đi. Dương Dương và Phương Thất đợi cô ở sảnh công ty, thấy cô trở về Dương Dương lập tức xông lên: "Bắc Bắc, sao rồi, đáng tin không?"
Minh Thù xoa đầu cô: "Cám ơn Dương tiểu thư đồng ý giúp đỡ."
"Đừng có sờ vào đầu tôi, đầu tôi là để cho bạn trai tôi sờ đấy." Dương Dương không chịu, Phương Thất ở bên cạnh cười, Dương Dương trừng mắt sang: "Cười cái gì mà cười."
Phương Thất nhún vai.
Minh Thù cho bảo vệ phía sau cởi trang phục ra đặt tất cả vào trong hộp.
Dương Dương sai Phương Thất sắp xếp xong trang phục, lại quay đầu về hỏi Minh Thù: "Đúng rồi, chuyện này cậu tính làm như thế nào? Chuyện này không bình thường, có người cố ý gây sự có cần các anh em hỗ trợ không?"
"Chút chuyện nhỏ này tôi có thể làm được." Minh Thù rất tự tin.
"Thật ư?"
"Đương nhiên là thật, tôi chưa từng nói dối với cậu."
Dương Dương suy nghĩ, cảm thấy Minh Thù nói có lý: "Được rồi, nếu cần thì báo cho tôi, chúng tôi đều là hậu thuẫn vững chắc, ai dám ức hiếp cậu chúng tôi đánh cho bố mẹ hắn không thể nhận ra luôn."
"Bắc Bắc, cậu cẩn thận một chút." Phương Thất căn dặn Minh Thù: "Có chuyện gì cứ gọi điện cho chúng tôi."
Minh Thù trả lời biết rồi, tiễn bọn họ ra cổng công ty.
Sau Dương Dương và Phương Thất, ông Hứa và bà Hứa cũng lần lượt gọi điện đến hỏi cô có cần giúp đỡ gì không, Minh Thù trả lời không cần.
Ông bà Hứa nhiều chuyện quá.
Bọn họ ngay từ đầu đều có tâm lý không quan tâm đến chuyện giải trí Bắc Thần phá sản, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng con người, bọn họ muốn con gái nhà mình trưởng thành trải qua một số chuyện cũng tốt.
Nhưng bây giờ thực sự là có chuyện rồi, bọn họ vẫn có lo lắng.
Bà Hứa còn đích thân hỏi Lục Chước, hỏi cô có phải là đã thích tên Lục Chước kia không, còn nghe ngóng xem có phải Lục Chước bị thần kinh không nữa.
Minh Thù tốn cả nửa ngày mới làm bà Hứa yên lòng.
Minh Thù bảo thư ký lấy tài liệu của một năm trước xem.
Lục Chước một năm trước tại đoàn phim đột nhiên đánh đập một người tàn nhẫn, đâm đối phương hai nhát may là không có đâm trúng chỗ hiểm.
Người đại diện trước đây của Lục Chước là anh Đoàn, anh Đoàn trước đây đã thực sự thấy Lục Chước có đôi khi không đúng lắm, có lúc nói rất nhiều giống như một chàng trai chói sáng, nhưng có đôi khi vừa giống như một tên *** tàn ác, thời gian kéo dài rất ngắn có lẽ là trong chớp mắt liền trở lại bình thường.
Lúc đó có một nhân vật tương tự với Lục Chước lúc bấy giờ, anh Đoàn cho là hắn không thích ứng lắm với việc quay phim, không suy nghĩ đến chuyện này.
Mãi cho đến sau khi gặp chuyện không may, kết quả kiểm tra Lục Chước bị rối loạn đa nhân cách.
Giải trí Bắc Thần không muốn vì chuyện này khiến công ty gặp phải những tin tức không hay, nên đã thương lượng riêng với người bị hại, cũng đã dùng tiền để bịt miệng người đó và những người có liên quan ở hiện trường.
Biết Lục Chước có bệnh tâm thần, và còn hiểu rõ chuyện đã xảy ra một năm về trước như vậy... 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc