Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 533

Tác giả: Mặc Linh

Giản Oánh muốn dẫn Minh Thù đi tìm Yêu đan gì đó.
Đương nhiên Minh Thù không đi, cô ngồi tại chỗ không lo lắng, bắt đầu ăn.
Giản Oánh bị cột lên cây, ngoại trừ giương mắt lên nhìn cũng không làm gì được.
“Chẳng lẽ cô không muốn sức mạnh sao?” Giản Oánh không cam lòng.
“Có được viên Yêu đan kia, tu vi của cô sẽ tăng lên một bậc, cô không động lòng chút nào sao?”
“Ăn được không?”
Giản Oánh: “…” Cô là heo sao? Chỉ biết ăn!
Hơn nữa Yêu đan vốn là có thể ăn được!
Nhưng Minh Thù cũng không cảm thấy hứng thú gì với Yêu đan.
Giản Oánh không ngừng ngẩng đầu nhìn trời, biểu cảm càng ngày càng lo lắng.
Quả thực Mộng Khiết đến nhưng sự thật không phải như cô ta nói với Minh Thù. Là cô ta nói với Mộng Khiết ở đây có Yêu đan, cô ta đã đọc sách…
Viên Yêu đan kia vô cùng quan trọng với nam chính.
Cô ta muốn ςướק trước khi An Tri Linh tìm được nhưng cô ta không có năng lực của An Tri Linh. Cánh rừng lớn như vậy, dựa vào miêu tả trong sách căn bản không biết được ở chỗ nào.
Cho nên cô ta nói với Mộng Khiết.
Mộng Khiết là người của tổng bộ tới, Giản Oánh biết trong số bọn họ sẽ có người muốn. Chỉ cần Mộng Khiết truyền tin về, nhất định tổng bộ sẽ phái người tới.
Sự thật chứng minh kế hoạch của Giản Oánh là chính xác.
Quả nhiên Mộng Khiết truyền tin về.
Nhưng cô ta không ngờ, An Tri Linh lại một mình tới đây trước. Giản Oánh không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Mộng Khiết.
Không ngờ người nghe điện thoại là Lộ Cửu, cô ta bắt buộc phải nói với bọn họ là An Tri Linh bị yêu quái đuổi, Lộ Cửu đưa người qua đây trợ giúp.
May mà An Tri Linh đi nhanh, không bị bọn họ đuổi theo.
Thế nên mới có cảnh vừa rồi.
Nhưng bị Minh Thù đột nhiên xuất hiện làm hỏng, cô ta còn không đi theo kịch bản, dã tâm giết Minh Thù của Giản Oánh cũng có.
Sột soạt…
Có tiếng từ trong rừng truyền tới, bầu trời càng âm trầm hơn, mây đen ùn ùn giống như có thể sẽ ập xuống bất kỳ lúc nào.
Người thứ nhất đi từ trong rừng ra.
Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng lại, toàn thân người nọ khẩn trương không tự nhiên nhìn chằm chằm Minh Thù đang ăn, ánh mắt quét về phía Giản Oánh đang bị trói lại và An Tri Linh đang nằm trên đất không biết sống ૮ɦếƭ.
“Giản Oánh.” Mộng Khiết lùi một bước, chứng kiến Giản Oánh bị trói lại, thất thanh gọi một tiếng.
Những người phía sau lục tục xuất hiện, ai nấy ăn mặc đen thui, sắc mặt nghiêm trang như là có thể lao vào chiến trường bất cứ lúc nào.
“Chị Mộng Khiết.” Trong lòng Giản Oánh đều đang chảy máu, nếu như bọn họ giằng co, những lời nói trước đó của cô ta có thể sẽ bị bại lộ. Nét mặt Giản Oánh giả dạng người bị hại, mách lẻo trước:
“Chị Mộng Khiết, Đào Tiễn không phân tốt xấu trói em lại.”
“Đào Tiễn, cô trói Giản Oánh làm gì? Bởi vì chuyện của Hoa Giản, Mộng Khiết vốn cũng không muốn gặp Minh Thù, hung tợn nhìn cô chằm chằm.
“Còn không mau thả Giản Oánh xuống.”
Sau đó, Mộng Khiết lại khoa trương chỉ vào An Tri Linh: “Cô còn đánh ngất xỉu An Tri Linh, cô muốn làm gì!”
Mộng Khiết hạ giọng nhắc nhở người đàn ông bên cạnh: “Tôn Đội, cô ta chính là con yêu tinh tôi đã nói với anh.”
Ánh mắt của người đàn ông được gọi là Tôn Đội kia rơi trên người Minh Thù, dùng kiểu ánh mắt kỳ quái quan sát cô, loại ánh mắt này vừa lộ liễu lại quái dị.
Minh Thù chẳng cảm thấy gì, cong môi mỉm cười: “Làm gì mà cô không nhìn ra sao? Tôi giải thích cho cô, cô sẽ cho tôi đồ ăn vặt ư?”
“Đào Tiễn, mau thả Giản Oánh xuống.” Có lẽ là có Tôn Đội kia ở đây, Mộng Khiết ưỡn thẳng lưng:
“Tôn Đội của tổng bộ ở đây, không sợ ૮ɦếƭ thì cô cứ tiếp tục hồ đồ, thức thời thì mau chóng thả Giản Oánh xuống, còn có thể tranh thủ được xử lý khoan hồng.”
“Ôi chao, tôi sợ quá cơ.” Ngữ điệu của Minh Thù có chút lạ, cô chậm rãi đứng dậy, tò mò hỏi:
“Tôn Đội là ai vậy?”
Mộng Khiết: “…” Loại quyền đánh một phát lên bông vải cảm thấy bất lực này khiến cho Mộng Khiết bực mình không thôi, ánh mắt oán độc không ngừng bắn đến người Minh Thù.
Tôn Đội tiến lên phía trước một bước, âm thanh khàn khàn, ở trong rừng nghe có vẻ càng chói tai, khó nghe.“Cô chính là Đào Tiễn?”
“Sao hả, muốn hẹn hò?” Minh Thù nheo mắt.
“Được thôi, trước tiên anh hãy hẹn trước với người đại diện của tôi đã.”
Sắc mặt Tôn Đội trầm lại: “Cô biết cô đang nói chuyện với ai không?”
Minh Thù suy nghĩ một chút: “Mặt người dạ thú?”
Mọi người: “…”
Mắng chửi người thế này rất có trình độ!
Đáy mắt Tôn Đội tràn đầy hung hiểm: “Đào Tiễn, cho cô cơ hội cô lại không nắm lấy, vậy đừng trách tôi.”
“Khoan đã!” Minh Thù giương tay: “Tôi gọi điện thoại cái đã.”
Mọi người: “…” Thời điểm căng thẳng như vậy, cô đột nhiên muốn gọi điện thoại để làm gì, còn có thể gọi người tới cắt ngang nguy hiểm ở nơi hoang vu hẻo lánh này sao.
Có lẽ Tôn Đội cũng nghĩ vậy, lại không ngăn cản Minh Thù gọi điện thoại.
Minh Thù nhanh chóng gọi một số điện thoại. Có lẽ là tín hiệu không tốt, lần đầu tiên không gọi được, cô lại tiếp tục gọi.
Lần thứ hai thì được.
“Đại vương? Sắp lên chưa?”
Minh Thù mở loa ngoài, âm thanh trực tiếp truyền tới tai đám người Tôn Đội.
Minh Thù cao giọng nói vào di động: “Thời điểm nổ phát pháo đầu tiên tới rồi, các anh em cầm lấy VK trong tay các ngươi, đoạt… đầu người.”
“Được lắm! Lên cho ta!” Tôn Đội lập tức lên tiếng.
Dường như cùng lúc Tôn Đội dứt lời, trong rừng có âm thanh náo loạn một trận, tiếp theo là một đám người từ trong rừng lao ra, a a hò hét nhắm về phía đám người Tôn Đội.
“Là yêu…”
“Tất cả đều là yêu! Tôn Đội, bọn họ đều là yêu!”
Mặc dù bọn họ làm việc ở lĩnh vực chuyên quản lý yêu quái, cũng chưa từng cùng lúc thấy nhiều yêu quái như vậy.
Yêu tinh thời hiện đại căn bản không đoàn kết, ai làm việc nấy, nào có hợp thành đội như vậy… còn không phải là tình cảnh tộc yêu cùng chủng loại tụ tập lại.
Tôn Đội được người bảo vệ ở chính giữa, hắn ta nhìn xuyên qua đám người hỗn loạn về phía thiếu nữ áo hồng đứng ở sau.
Nụ cười của thiếu nữ ráo hoảnh, ánh mắt trong suốt lại tinh khiết tựa như hồ nước trong suốt dưới trời xanh mây trắng, gợn lên rung động nhè nhẹ khiến lòng người đều khẽ dậy sóng.
Minh Thù ςướק một cây măng từ tay Đại Bảo. Măng trên Tĩnh Sơn mang theo một chút linh khí, tuy là sống ăn không ngon nhưng vẫn tốt hơn một chút so với thức ăn bình thường.
Đại Bảo ai oán nhìn Minh Thù.
Đại vương cũng không phải gấu trúc, vì sao cũng muốn ăn măng.
Măng của ta…
“Tôn Đội!”
Mộng Khiết kinh hô một tiếng.
Tôn Đội hoàn hồn, giơ tay lên bổ về phía một con yêu bên cạnh, kéo Mộng Khiết đến phía sau.
“Cô ta là yêu gì?” Tôn Đội hỏi Mộng Khiết, dĩ nhiên hắn không nhìn ra bản thể của cô là gì, việc này hơi bất ổn.
Mộng Khiết thở hổn hển: “Không… không biết, trong tài liệu không ghi chép.”
Tài liệu là do Hoa Giản chuẩn bị, trên cột chủng loại là chỗ trống. Hoặc nói là, ngoài cái tên ra, những thứ khác cơ bản đều trống không.
Hoa Giản là người phụ trách nơi này, hắn làm như vậy, bọn họ có thể nói gì?
“Tôn Đội, cô ta tập hợp nhiều yêu ở đây như vậy chắc chắn không có ý tốt.” Mộng Khiết cắn răng nói:
“Nhất định không thể để cho âm mưu của cô ta được thực hiện.”
Lúc này Tôn Đội cũng có chút lửa giận, hắn không ngờ hôm nay lại phức tạp như vậy. Giữa chừng chui ra một con yêu như vậy, còn mang theo cả số lượng yêu tinh khổng lồ như thế.
Làm sao bây giờ?
Đại loạn đã phát triển thành như vậy còn có thể làm sao, chỉ có thể tiếp tục đánh.
Tôn Đội gia nhập vào chiến cuộc, nhóm tiểu yêu tinh lập tức có chút ngứa ngáy tay chân, người làm đội trưởng chắc chắn không giống với đám tiểu lâu la.
Minh Thù cắn măng đi về phía chiến cuộc.
Lại đến lúc trẫm ra sân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc