Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 505

Tác giả: Mặc Linh

Xe cảnh sát bao vây kín cả bệnh viện đến nỗi không còn kẽ hở, mà đúng lúc này Minh Thù và Diêm Trạm đã ngồi trong xe. Xe cảnh sát không ngừng gào thét, lướt nhanh qua người.
Trên xe, Diêm Trạm nhịn không được mở miệng hỏi: "Em hỏi Lương Thần cái gì vậy?"
Cuối cùng Lương Thần đưa cho cô một vật gì đó. Toàn bộ quá trình bọn họ đã nói cái gì Lương Thần và cô không hề đề cập đến.
Minh Thù ăn miếng khoai tây chiên, úp úp mở mở nói: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"
Diêm Trạm hít sâu một hơi nói: "Em rất xinh đẹp."
Không phải là đang khen cô sao?
Không sao cả.
Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!
Minh Thù nghẹn họng, cô không tài nào phản bác lại rằng mình không xinh đẹp.
Một lúc sau Minh Thù lấy đồ vật trong túi ra bỏ vào trong tay hắn, vô cùng chán ghét nói: "Các người tìm thứ rác rưởi này, không biết có gì tốt mà cứ giành giật nhau."
Diêm Trạm: "..." Bọn họ tìm thứ rác rưởi? Rác rưởi?
Trong tay Diêm Trạm là một chiếc đĩa kim loại hình chữ U, lạnh như băng dán chặt vào lòng bàn tay hắn. Thứ này, sẽ không phải là...
Hắn lấy máy tính xách tay dự bị từ trong xe ra gắn vào đĩa chữ U, xác định vật bên trong giống như hắn nghĩ, hắn lập tức không nói nên lời.
Chính là không có lời nào để nói.
Bất cứ từ ngữ nào đều không thể biểu đạt được tâm tình của hắn lúc này.
Cô có biết bên ngoài có bao nhiêu người đang tìm vật này không?
Vậy mà cô nói là rác rưởi...
Một lúc sau Diêm Trạm mới khép máy tính xách tay lại: "Cái này là em cho tôi?"
Mặt Minh Thù khoe khoang nói: "Rác rưởi mà anh cũng muốn?"
Diêm Trạm đột nhiên trở nên ôn nhu: "Vật em cho, dù là rác rưởi tôi cũng thích."
Lão tử độc ác cũng không sợ không xử được cô.
Minh Thù tấm tắc hai tiếng, tiếp tục ăn miếng khoai tây chiên: "Sở thích của Diêm gia thật đặc biệt."
Không ghét bỏ Minh Thù, Diêm Trạm chán ghét bản thân mình còn bị phân biệt đối xử, rất thiệt thòi.
Phải *** Lương Thần, hoàn thành một nhiệm vụ tích điểm cũng rất khách quan, cũng đủ khiến hắn phá vỡ hình tượng.
"Bác trai cũng muốn cái này, sao em không cho bác ấy?"
"Tôi không muốn cha tôi bị người đuổi giết."
Diêm Trạm: "..." Cảm giác cô chỉ mong lão tử bị người đuổi giết? Câu này nói về lòng dạ độc ác của nữ nhân này không sai chút nào!
Rầm...
Đột nhiên thân xe bị đâm, miếng khoai tây trong tay Minh Thù suýt chút nữa bay ra ngoài, cô nhanh tay che lại không cho khoai tây chiên rơi ra ngoài.
Chửi hai trăm năm mươi lần kẻ nào muốn mưu hại đồ ăn vặt của trẫm.
Két...
Lốp xe ma sát mặt đất tạo ra tiếng kêu bén nhọn, hai bên trái và phải có hai chiếc xe không ngừng tấn công vào chiếc xe của bọn họ.
Xe bên phải có người đưa S***g ra khỏi cửa sổ, Diêm Trạm chợt phủ lên người Minh Thù. Tiếng S***g vang lên, đạn bắn trên cửa sổ của xe nhưng cửa sổ không có phản ứng gì, ngược lại viên đạn bị bắn ngược trở về trúng người ngồi ở ghế phía trước phải lái xe cho người nọ.
Xe mất khống chế ***ng phải xe bên cạnh.
Minh Thù thoát ra khỏi người Diêm Trạm, che chở đồ ăn vặt của mình, cười như không cười nhìn hắn: "Diêm tiên sinh, không có việc gì không nên chiếm lợi ích của tôi."
Diêm Trạm: "..."
Kính của chiếc xe này của cô là kính chống đạn?
Trong kịch bản không phải viết như thế!
Xe của bọn Lục Mao ở phía sau, lúc này đã đuổi theo đến nơi. Mấy chiếc xe chạy như bay ở trên đường gây không ít rối loạn, chủ xe chạy rất kém, thậm chí trực tiếp tông vào đuôi xe.
“Tìm nơi không có người ở.”
"Vâng."
Nhiều xe tấn công vào xe của bọn họ, có thể là phát hiện ra đạn không thể làm gì được cửa sổ xe, lại chuyển qua bắn liên tục vào lốp xe. Nhưng có điều lốp xe rõ ràng cũng được điều chế rất đặc biệt, viên đạn hoàn toàn không xuyên qua được, chẳng qua chỉ làm cho thân xe lung lay vài cái.
Xe chạy trên đường dần ít đi, đối phương rõ ràng có chút nóng nảy nhưng chúng cũng không vội vàng rút lui, hình thành cục diện giằng co với bọn họ.
Minh Thù nhíu mày.
"Bọn họ đang khống chế tuyến đường." Diêm Trạm đã khôi phục sự lạnh lùng.
Mỗi lần đến ngã ba, đột nhiên bọn họ áp sát gần làm cho tài xế không có biện pháp rẽ ngoặt, hoặc là đi thẳng.
Minh Thù quay đầu thấy xe của bọn Lục Mao đang đuổi theo phía sau, cách có một đoạn.Xe trên đường càng ngày càng ít, cuối cùng đã không thấy chiếc xe nào xuất hiện.
Những người này đã theo dõi họ khi ra khỏi bệnh viện, có lẽ bọn chúng nghi ngờ họ đã hỏi Lương Thần chuyện gì đã xảy ra, dù sao bây giờ cũng không có biện pháp hay.
Nếu đã không có biện pháp tốt, vậy ăn vặt để an ủi đi!
Diêm Trạm thấy Minh Thù không một chút sốt ruột, cũng không biết nên nói thế nào: "Em không lo lắng sao?"
"Lo lắng cái gì?" Minh Thù nhìn đống đồ ăn vặt, đột nhiên nói:
"Nên lo lắng."
Coi như có thể cứu.
Minh Thù chán nản, âm thanh trầm bổng vang lên: "Đồ ăn vặt sắp ăn hết rồi."
Diêm Trạm: "..." Đao của ta đâu!
Phía trước có lối rẽ, những chiếc xe vây quanh xe bọn họ lại đột nhiên bắt đầu tông vào xe bọn họ, tài xế muốn thoát khỏi bọn chúng nên gia tăng thêm tốc độ. Lúc Diêm Trạm phát hiện phía trước có xe thì đã muộn, tài xế không thắng xe lại được.
Chiếc xe tải lớn cán qua, tiếng kính vỡ cực kỳ rõ ràng.
Diêm Trạm chưa kịp bắt Minh Thù lại nhưng hắn cảm giác cô đang lao về phía mình, dường như những mảnh kính vỡ bắn ra chậm lại.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt, đợi đến khi dư âm bên tai hắn lặng đi, ánh mắt mới dần dần nhìn rõ.
"Chưa ૮ɦếƭ hả?"
Bên tai Diêm Trạm vang lên âm thanh quen thuộc, hắn ngẩng đầu thì thấy Minh Thù đang nhìn mình chằm chằm, một tay còn đang nắm chặt miếng khoai tây chiên.
Minh Thù lôi hắn ra khỏi ***, thấy thần sắc Diêm Trạm có chút dại ra, Minh Thù nghiêng người qua hôn một cái: "Bị tai nạn xe dọa cho phát sợ, anh có phải đàn ông hay không?"
"Tôi có phải là đàn ông hay không, em không phải là người hiểu rõ nhất sao?" Diêm Trạm phản bác theo phản xạ.
"Quả thực hiểu rất rõ." Chuyện đêm hôm đó nhớ rất rõ.
Mặt Diêm Trạm hơi biến sắc.
Minh Thù cười khiến miếng kính trên người rơi xuống. Cô cúi người nhặt bỏ vào trong túi cạnh đống đồ đủ loại màu sắc, rồi dùng điện thoại di động gửi một đoạn tin nhắn. Diêm Trạm không nhìn rõ cô gửi tin nhắn gì.
Minh Thù gửi xong tin nhắn, ghi lại rõ ràng rồi đẩy cửa xe đã bị biến dạng bước ra ngoài.
Cửa xe bên kia Diêm Trạm mở không ra, hắn chỉ có thể bước xuống xe từ phía cửa của Minh Thù.
Minh Thù đứng ở bên ngoài cửa xe, mỉm cười đưa tay ra phía hắn.
Diêm Trạm lưỡng lự đưa tay đặt vào tay cô, nhờ vào lực của cô bước ra ngoài.
Bên ngoài đã bị người bao vây, xung quanh bọn họ đều là nòng S***g đen thùi lùi.
Đoàn xe của Lục Mao tiến lại gần, mà bây giờ Minh Thù đang đứng trong vòng vây của bọn hắn, mấy người Lục Mao cũng không dám manh động.
Những người chặn đường bọn họ tuyệt đối không sợ bọn người Lục Mao xông lên, dù sao hiện tại bọn chúng đang giữ chủ quyền.
Một người đàn ông trung niên dẫn đầu tiến lên, lời nói mặc dù khách khí nhưng giọng nói lại không có bao nhiêu khách khí: "Ôn tiểu thư, Diêm gia, đắc tội rồi."
Minh Thù mỉm cười, trong đôi mắt đen mà lại sáng dường như có dòng nước đang lay động: "Muốn ta tha thứ cho các ngươi cũng được, có đồ ăn vặt không?"
Mọi người: "..." Nói đùa gì vậy?
Từng nghe có người đòi tiền, đòi ςướק, đòi mạng bọn chúng, chứ chưa từng nghe có người đòi đồ ăn vặt từ bọn chúng.
Hơn nữa còn là dưới tình huống như vậy, ai cũng biết đây chẳng qua là câu khách sáo mà cô cũng dám tiếp lời.
Bọn chúng biết trả lời câu này thế nào?
Minh Thù nheo mắt: "Sao thế, ngay cả đồ ăn vặt cũng không mua nổi? Vậy mà các ngươi cũng muốn học đòi người khác chơi đùa cái gì mà lão đại, xã hội đen. Thanh niên bây giờ sao mà xốc nổi như vậy, một chút cũng không kiên nhẫn nổi. Nhớ năm đó..."
Mọi người: "..." Năm đó cái rắm. Tuổi của cô có bằng một nửa Quân ca hay không mới là vấn đề, cũng dám nói nhớ năm đó.
Minh Thù thổi phồng công lao hiện tại, chuyển đề tài nói: “Cho nên, rốt cuộc các ngươi có muốn giao đồ ăn vặt ra hay không?”
Người cầm đầu gọi là Quân ca, hai tay hắn đặt phía trước, người đứng thẳng, vừa nhìn là biết người này đã trải qua cuộc huấn luyện nghiêm ngặt.
Quân ca vẫn dùng câu khách sáo nhưng giọng điệu lại không khách khí chút nào: "Ôn tiểu thư, đừng vì thương vong không cần thiết, hãy để người của cô rút lui đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc