Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 480

Tác giả: Mặc Linh

“Quý Việt An!”
Bà nội Quý nổi giận: “Con đưa hạng người gì về thế này, xem nhà họ Quý ta là nơi nào?”
Lương Thần có ý nhắc nhở Quý Việt Phong nhưng Quý Việt Phong có bà nội chống lưng, không thấy được ngụ ý của Lương Thần.
“Anh, chị gái này cũng đẹp nhưng anh không thể chỉ nhìn bề ngoài, không nhìn nhân phẩm. Hôm nay là ngày mừng thọ bà nội, chị ta ăn mặc như thế thì cũng thôi, còn nói như vậy, đây không phải là cố ý chọc tức bà nội sao?”
“Tôi chỉ yên lặng ăn, là các người bới móc trước.” Ngay từ đầu trẫm đã không nói gì, tự ngươi muốn gây chuyện, trách trẫm ư?
Bà nội Quý tức đến mức đưa tay chỉ Minh Thù, nói với Quý Việt An: “Đuổi cô ta ra ngoài, ta không muốn thấy cô ta.”
Mấy năm nay nhà họ Quý phát triển rất nhanh, cũng coi là cấp bậc tồn tại tương đối mạnh. Bà nội Quý lúc đầu không phải nhà giàu có nhưng bị tâng bốc nhiều quá, khó tránh có chút gắt gỏng.
“Nói cứ như tôi muốn ở đây lắm.”
“Cô…” Bà nội Quý tức giận đập bàn:
“Quý Việt An, con dẫn tới hạng người gì, xem nhà họ Quý ta là nơi nào, ai cũng có thể đến?”
Minh Thù cười: “Quả thực, ở đây vẫn chưa xứng để tôi đặt chân đến. Tôi đạp một cái chưa biết chừng nhà họ Quý các người đã đổ rồi.”
Khoe mẽ full điểm!
Có đồ ăn vặt càng hoàn mỹ hơn!
Bà nội Quý: “…”
Quý Việt Phong: “…”
Đám người vây xem: “…”
Hai tay Minh Thù vẫy vẫy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lương Thần: “Lương thiếu, muốn đi cùng không? Tôi muốn hẹn anh một chuyến.”
Mọi người khẽ kinh ngạc, cô và Lương Thần quen biết sao?
Lương Thần là do Quý Việt Phong dẫn tới, giai cấp của Lương Thần, người ở đây chỉ có thể ngước nhìn.
Lương Thần nào dám đi cùng Minh Thù, chỉ thản nhiên nói: “Ôn tiểu thư, chúng ta còn chưa thân đến mức đó.”
Minh Thù bình thản: “Không sao, tiếp xúc thêm chút nữa là thân thôi.”
Tiếp xúc nhiều sẽ thân.
Vẫn chưa thân lắm? Vậy cứ tiếp tục tiếp xúc, tiếp xúc đến khi nào thân thì thôi.
Những người khác lại lộ ra vẻ hèn mọn châm chọc, còn tưởng cô quen với Lương Thần, thì ra chỉ muốn trèo cao.
Còn ở trước mặt Quý Việt An, thật không biết xấu hổ.
“Không cần đâu.”
“Tôi chờ anh ở bên ngoài.” Minh Thù phẩy đôi tay, từ từ đi ra ngoài.
Lương Thần: “…” Vẫn cảm thấy câu nói kia của cô có ý khác.
Quý Việt An vâng cũng không được, mà không vâng cũng chẳng xong. Dưới ánh mắt phẫn nộ của bà nội Quý, cuối cùng hắn cắn răng theo Minh Thù ra ngoài. Vốn dĩ hắn cũng không ưa được những người trong căn nhà kia.
“Ôi chao, con gái bây giờ thật đúng là không biết xấu hổ, trước mặt Quý đại thiếu gia cũng dám thông đồng với người khác.”
“Lương thiếu, cậu cũng đừng để ý, có kẻ không tự biết thân biết phận. Ỷ có chút nhan sắc là ghê lắm chắc.”
Lương Thần: “…” Cô có biết thân biết phận hay không hắn không biết nhưng câu nói vừa rồi của cô không sai, nhà họ Quý còn chưa có tư cách khiến cô đặt chân, cô đạp một cước quả thật nhà họ Quý sẽ lật.
“Sao thế này, vừa rồi sao tôi lại nhìn thấy Ôn tiểu thư?” Một người phụ nữ dáng dấp yểu điệu tiến đến, trong kinh ngạc có chứa vài phần sợ hãi nhưng lại có vài phần hả hê:
“Bà nội Quý, bà mừng thọ quả đúng là mặt mũi rất lớn, ngay cả Ôn Ý tiểu thư cũng nể mặt.”
Bà ta dám nói như vậy là vì bà ta vẫn luôn ở bên ngoài theo dõi chuyện xảy ra ở bên trong.
Đại tiểu thư mà họ cũng dám đắc tội, ai cho nhà họ Quý bọn họ lá gan to thế.
“Chu phu nhân, bà nói thế là có ý gì?” Bà nội Quý không thích người phụ nữ này nhưng cảm thấy bà ta nói có chỗ không thích hợp, cau mày hỏi một câu.
“À…” Chu phu nhân rối rắm: “Ôn Ý tiểu thư ấy à, là người đứng đầu Thanh Thị. Lão Chu nhà chúng tôi muốn gặp mặt cũng không dễ gì, bà nội Quý thực sự lớn mặt vậy sao.”
Chu gia làm nghề gì trong lòng mọi người đều biết. Lúc này nghe Chu phu nhân nói, động não một chút cũng biết bà ta đang nói đến cái gì.
Chu phu nhân như không phát hiện bầu không khí có gì sai sai, vẫn mải miết thêm mắm dặm muối: “Lần trước tôi chỉ nhìn thoáng từ xa, không ngờ hôm nay có thể gặp ở đây. Sớm biết bà nội Quý lớn mặt như vậy, lão Chu nhà tôi cũng không cần mỏi mắt đi tìm người ta tạo quan hệ như thế, trực tiếp tìm bà nội Quý là được rồi.”
Tim bà nội Quý đập thình thịch không dứt.
Người đứng đầu Thanh Thị…
Là người đứng đầu cơ đấy.
Những chuyện làm ăn của bọn họ phải chuẩn bị tốt mọi mặt.
Vương quốc ngầm Thanh Thị này hoàn toàn bị một thế lực khổng lồ khống chế, thế lực của bọn họ lớn mạnh, cho dù là giới thượng lưu cũng phải kiêng kỵ.
Nhưng cô trẻ tuổi như vậy, nhìn qua còn nhỏ hơn cả Quý Việt An, sao có thể…
Chu phu nhân nói càng hăng, nhịp tim bà nội Quý càng đập nhanh lợi hại.
“Bà, bà, bà sao vậy.”
“Người đâu, bà nội ngất rồi.”
Quý Việt Phong kinh sợ gọi người, trong phòng khách lập tức hỗn loạn, vài người mượn cơ hội rời đi.
Lương Thần đứng dậy, không tiến lên mà thừa lúc loạn lui ra ngoài.
Hắn vốn muốn mượn nhà họ Quý khiến Quý Việt An càng rớt thảm hơn, nào ngờ cô gái kia nhúng tay vào, hiện giờ nhà họ Quý còn dám đắc tội với Quý Việt An sao?
Chu phu nhân cười lạnh thành công rút lui, dám đắc tội đại tiểu thư cũng không nhìn xem thân phận gì.
Bà ta ở bên ngoài nghe được hết cho nên Minh Thù hoàn toàn không biết khi cô đi khỏi, có người giúp mình mạnh mẽ bức người ta một phen.

Không biết vì sao, Lương Thần luôn cảm thấy câu nói kia của Minh Thù không phải nói chơi cho nên lúc rời đi, Lương Thần cố ý nhìn xung quanh.
Xe của hắn dừng ở bên ngoài, Lương Thần đứng vài giây rồi đi về phía xe của mình.
An toàn đến trước xe, mở cửa xe.
“Hi!”
Nữ sinh ngồi ghế phụ tươi cười như hoa chào hỏi hắn.
Hoàn toàn không cần hỏi sao cô vào được, cửa sổ xe rõ ràng như vậy, kẻ ngu cũng nhìn ra.
“Lương thiếu gia, đi thôi, hẹn hò một chuyến.” Minh Thù mỉm cười:
“Anh muốn ở đây, tôi không để ý nhưng tiêu đề ngày mai có phải là “Lương đại thiếu gia có ý đồ hành hung mỹ nữ bên đường, bị mỹ nữ trừng trị” hay không thì tôi không biết đâu.”
Lương Thần bám lấy cửa xe, tay nổi gân xanh.
Ý đồ hành hung mỹ nữ bên đường?
Cô sao?
Được rồi, thừa nhận cô có chút ít nhan sắc nhưng đây hoàn toàn không phải kiểu hắn thích, cũng chỉ có Quý Việt An thích… Nghĩ đến Quý Việt An, Lương Thần dần tỉnh táo lại, hắn ngồi vào xe.
“Ôn tiểu thư, cô biết không thể tùy tiện ngồi trên xe đàn ông chứ?” Hắn vừa khởi động xe vừa nói.
“Giờ biết rồi.”
Gò má Lương Thần lạnh lại, lái xe ra ngoài.
Hai người đều không nói gì. Minh Thù lấy một ít đồ ăn từ trong túi ra, tùy tiện thả tầm nhìn vào dòng xe cộ phía trước.
Lương Thần khom lưng lấy điện thoại di động, thấy cô không phản ứng thì lôi cả cái bình nhỏ bên dưới di động ra.
“Lương thiếu.” Minh Thù bỗng quay đầu, tay Lương Thần cứng lại, di động và cả cái bình cùng nhau rơi xuống bên cạnh. Minh Thù nhặt bình lên để ở phía trước, cô cười nhẹ nhàng từ từ:
“Không muốn xảy ra tai nạn thì tốt nhất Lương thiếu vẫn nên yên phận một chút, tôi không muốn giết anh đâu.”
Giết ngươi thì giá trị thù hận của ta cũng mất!
Ngươi tuyệt đối đừng là thiếu niên nông nổi!
Hơi thở của Lương Thần nặng thêm mấy phần, cắn răng tiếp tục lái xe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc