Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 471

Tác giả: Mặc Linh

Tiên giới và Yêu tộc đánh nhau triền miên. Minh Thù bị Ngọc Huy quấn quít không có thời gian trở về Tiên giới, cô chỉ có thể chuyển lời với Ngô Đồng để nàng một mình đi trước tìm chỗ tị nạn.
Còn hai vị tiên tôn vẫn chưa lộ diện. Long tộc rất bất mãn với Tiên giới vì cái ૮ɦếƭ của Long Sa Tuyết, cũng không muốn viện trợ mà lục tung thế giới tìm hung thủ - Minh Thù và Ngọc Huy.
Vì vậy Minh Thù và Ngọc Huy thường xuyên bị rồng truy đuổi.
“Là do ngươi giết, tại sao lại truy đuổi ta?” Minh Thù không phục. Cô còn chưa kịp ***ng đến một đầu ngón tay của Long Sa Tuyết, dựa vào cái gì truy đuổi cô. Ây da, đói bụng quá.
“Sư phụ có nạn cùng chịu.”
“Ta chỉ muốn có phúc cùng hưởng.” Vẫn là Minh Thù đáng hận mỗi ngày.
“...”
Minh Thù tiếp tục gây hận: “Phu thê đại họa giáng xuống còn thân ai nấy lo, nói gì đến chúng ta là sư đồ. Ngươi cản bọn hắn, ta chạy trước.”
“Sư phụ, nàng không sợ ta sẽ bị bọn họ bắt lại.” Ngọc Huy tăng tốc chạy đến trước Minh Thù, thẳng thắng mạnh dạn nói:
“Người thân là sư phụ nên bảo vệ đệ tử.”
“Ta đã đá ngươi khỏi sư môn.”
Cứ xem như tội đồ đã phạm lỗi lầm đi.
Vừa chớp mắt Ngọc Huy đã bị trục xuất khỏi sư môn: “…” Hắn chỉ muốn biết có chuyện gì cô không làm được.
Phía sau, Long tộc không ngừng truy đuổi, Long tộc muốn giết bọn họ để báo thù cho Long Sa Tuyết. Minh Thù liền dẫn chúng nó đến Tiên giới, trộn lẫn vào cuộc chiến giữa Yêu tộc và Tiên giới.
Trong lúc nhất thời, cục diện càng thêm hỗn loạn.
Đợi bọn họ phản ứng kịp, Minh Thù đã sớm nhân cơ hội bỏ trốn rồi.
-
Minh Thù quấy rối tăng được không ít giá trị thù hận, ít nhất hiện tại những kẻ đứng đầu Tiên giới kia đều vô cùng hận cô. Nhưng Minh Thù bị Ngọc Huy lôi về Bồng Lai tiên đảo, thời gian cô ở Tiên giới ít đi nhiều.
Trước đây, Phù Hề bị đuổi về Bồng Lai tiên đảo đoán chừng không dám nói cho bọn họ biết việc đã xảy ra ở Tiên giới cho nên khi Ngọc Huy trở về, người của Bồng Lai tiên đảo cũng không biết.
Từ lúc Ngọc Huy trở về, Phù Hề nói muốn ra ngoài tập luyện liền rời khỏi Bồng Lai tiên đảo, sợ Minh Thù và Ngọc Huy trở về tìm nàng tính sổ.
Minh Thù còn gặp được một vị tiên tôn khác ở Bồng Lai tiên đảo, là một lão bà bà tóc bạc hoa râm.
Theo lý thuyết, giống như bọn họ vậy, muốn duy trì dung mạo rất dễ dàng nhưng vị tiên tôn này lại để dung mạo như vậy, ắt có nguyên nhân khác.
“Sư phụ, ta đã cho người làm cho nàng hai bộ y phục, nàng thử xem sao?” Ngọc Huy đứng ở bên ngoài gọi.
“Không thử.” Minh Thù không chịu phất tay.
Ngọc Huy đứng một lúc lâu rồi đi.
Thu Vãn tiên tôn ngồi cạnh cô phơi nắng, mở mắt ra, ánh mắt giống như hoài niệm nhìn hướng Ngọc Huy đang rời đi: “Nếu như năm đó ta có được một nửa dũng khí của ngươi, có lẽ sẽ không như bây giờ.”
Minh Thù hơi sửng sốt.
Thu Vãn tiên tôn cười ôn hoà, rõ ràng là đồng bối nhưng bây giờ Minh Thù giống như một vãn bối.
Minh Thù nhớ lại, cũng hiểu không ít.
Lúc Thu Vãn tiên tôn chưa rời khỏi Tiên giới, nàng cũng từng thu nhận đồ đệ. Đồ đệ đó chính là chủ nhân tiền nhiệm của Cửu Liên sơn - Cảnh Phong chân quân.
Trước đây, Dạ Nguyệt chân quân nói rất mơ hồ, chỉ nói Cảnh Phong chân quân bởi vì phạm sai lầm bị giáng chức đày xuống hạ giới.
Cô cũng lười đi tìm hiểu sâu xa những ký ức ấy.
“Nếu thích, vì sao không ở bên nhau?”
Thu Vãn tiên tôn trầm ngâm chốc lát, giọng nói tang thương tràn đầy nhớ nhung: “Không có đủ dũng khí, đây là loại cảm tình thế tục không cho phép.”
“Tình cảm thì có gì là thế tục không cho phép, chỉ có trong lòng ngươi có cho phép hay không thôi.” Minh Thù gặm ngô.
“Tùy ý tìm một chỗ ẩn cư không cho người ngoài tìm được đối với ngươi mà nói rất khó sao? Chỉ là ngươi không qua được cửa ải của bản thân.”
Thu Vãn tiên tôn trước là ngẩn người, sau đó buồn vô cớ: “Đúng vậy, bây giờ nói gì cũng đã muộn.”
Cũng là bởi vì nàng không có dũng khí nên bây giờ nàng mới ở chỗ này.
Minh Thù cầm quả ngô đứng dậy: “Bây giờ còn kịp.”
Thu Vãn tiên tôn nhìn cô nương trước mặt, hai hàng lông mày của cô mang theo nụ cười thản nhiên đang nhìn về phía chàng trai anh tuấn lần nữa xuất hiện bên ngoài sân, nụ cười đó dường như càng ấm áp bội phần.
“Bây giờ Tiên giới rối loạn, sẽ không có ai quan tâm ngươi làm gì. Cơ hội tốt như vậy, nếu như ngươi từ bỏ sẽ rất đáng tiếc.”
Lòng của Thu Vãn tiên tôn như mặt hồ phẳng lặng đột nhiên bởi vì hai câu này mà gợn sóng nhưng lập tức lại cười khổ: “Không biết hắn đã chuyển thế bao nhiêu lần, làm sao còn nhớ đến ta.”
Minh Thù quay đầu nhìn lại: “Nếu như hắn yêu ngươi đến khắt cốt ghi tâm, vậy thì cho dù chuyển thế bao nhiêu lần, hắn vẫn sẽ yêu ngươi.”
Ánh nắng chiều ở Bồng Lai tiên đảo vô cùng diễm lệ, cả thế giới dường như đều là màu đỏ cam.
Cô gái đứng ở trước sân, ngoài sân chàng trai đang cúi đầu nói gì với cô. Cô ngẩng đầu liếc hắn một cái giống như hơi bất mãn nhưng chàng trai dỗ hai câu, cũng không biết nói gì đó, chớp mắt đôi mắt cô liền sáng lên.
Ánh nắng chiều trong mắt cô rạng ngời rực rỡ.
Thu Vãn tiên tôn nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt có chút lay động, lại có chút do dự.
Lúc màn đêm phủ xuống, lão bà bà tóc bạc hoa râm biến thành một thiếu nữ, nàng chậm rãi đi ra sân nhìn mặt trăng trên cao.
-
Ở bờ biển Bồng Lai tiên đảo.
Lúc này Minh Thù ngồi ở bờ biển, Ngọc Huy ra sức lặn biển bắt vài con cá. Tuy là hắn không biết làm nhưng vì cô nên hắn vẫn phải biết.
Làm cá sạch sẽ, Ngọc Huy đưa tất cả cho Minh Thù.
Ngọc Huy cũng phát hiện Minh Thù rất thích ăn nhưng cô không muốn làm, kể cả những món ăn đơn giản. Những chuyện vào bếp cô sẽ không bao giờ làm.
Minh Thù ăn xong cá nướng, rất hài lòng nằm trên bờ cát.
Ngọc Huy dời đến bên cạnh quan sát cô một lúc lâu, cẩn thận ôm cô vào trong lòng, rất sợ Minh Thù đột nhiên đánh hắn.
Minh Thù ăn no rồi nên lười di chuyển, dựa vào ***g *** hắn ngắm bầu trời đầy sao.
Ngọc Huy bắt lấy ngón tay của Minh Thù: “Sư phụ, nàng thích Bồng Lai tiên đảo không?”
“Ăn cũng được.”
“Vậy nàng thích những món ăn đó sao?”
“Thích.”
“Vậy nàng có thích ta không?”
“Không.” Câu trả lời nằm trong dự tính. Ngọc Huy trước đây còn thất vọng, bây giờ đã không thất vọng nữa - hắn tuyệt vọng.
Ngọc Huy cúi đầu hôn người trong lòng, một lúc lâu vẫn chưa buông ra.
“Sư phụ...”
Hắn nóng bỏng hôn từ trên môi xuống đến cổ, xương quai xanh, một đường đi xuống. Lúc Minh Thù phát hiện, y phục trên người cô đều đã bị cởi hết rồi.
“Ngươi không sợ có người đi qua đây?” Minh Thù thở hổn hển, đẩy hắn một cái.
“Sẽ không, ta đã bày kết giới.” Ngọc Huy nghiêng người về trước, thì thầm hôn cô: “Sư phụ không nên phân tâm.”
Những hạt cát mềm mại bên dưới cơ thể trở nên nóng bỏng.
Minh Thù thật ra không thích cảm giác này lắm, nó làm cho cô mất lý trí.
Thế nhưng lần nào cũng không dừng lại được.
“Sư phụ, gọi tên ta.”
“Ngọc... Ngọc Huy...”
Giọng nói sâu kín truyền ra làm cho người nghe đỏ mặt tía tai, lại vô cùng du dương.
-
Bóng đêm mịt mờ, ngoài khơi đột nhiên xuất hiện vài đóm ánh sáng nhàn nhạt càng ngày càng nhiều, dày đặc từ bãi biển qua đây giống như những ngôi sao đang rơi ngoài khơi.
Ngọc Huy dùng y phục che chắn Minh Thù, ôm cô ngồi trên tảng đá ngoài bãi biển: “Sư phụ, đẹp không?”
“Đây là cái gì?”
“Một loài cá.” Ngọc Huy nhẹ giải thích rõ:
“Hằng năm nó sẽ đến bãi biển Bồng Lai tiên đảo đẻ trứng. Nghe đồn cùng người yêu chứng kiến cảnh này sẽ bên nhau dài lâu. Sư phụ... chúng ta sẽ mãi bên nhau đúng không?”
Minh Thù không hé răng, lẳng lặng nhìn những ánh sáng lấp lánh mập mờ này, một lúc lâu cô hỏi: “Có thể ăn không?”
Ngọc Huy: “...”
Tại sao lão tử phải xem những thứ có thể ăn này cùng một kẻ háo ăn như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc