Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 418

Tác giả: Mặc Linh

Linh Yển dọn dẹp xung quanh quan tài, có mấy chiếc hộp xung quanh quan tài. Mặc dù hộp không được mở ra nhưng Minh Thù vẫn có thể cảm giác được âm khí âm u.
Mà ở vị trí phần đuôi quan tài, rõ ràng thiếu đi một chiếc hộp.
Linh Yển nhìn một lúc rồi đem vùi về lại trong đất.
Hắn liếc mắt nhìn quan tài, tìm được nắp quan tài đậy xong liền lấp hố lại.
“Ngươi không hiếu kỳ là ai làm sao?” Đào quan tài của người ta lên nhưng lại không mang thứ gì đi.
Linh Yển phủi phủi tay, liếc nhìn Minh Thù: “Đào rất tùy tiện, chắc là người không biết gì. An Ca, trước đây cô rất thông minh mà.”
Minh Thù nghĩ đến chuyện trước khi đến đây được nghe qua những lời bán tán ở thôn Đại Tần, cô cười một cái, lười biếng nói: “Đói bụng, không muốn động não.”
Ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi, heo sao!
“Bây giờ chúng ta làm gì?”
“Đợi.” Linh Yển rời miếu đá, hắn yên lặng nhìn chằm chằm miếu đá: “Vì mấy thứ này nên sẽ đến thôi.”
“Ừm, xuống núi ăn gì đi.” Dù sao cũng không liên quan gì đến trẫm, trẫm muốn ăn no rồi trở về tăng giá trị thù hận thôi.
Linh Yển: “...”
-
Cách một trăm cây số trên đường cao tốc tỉnh.
Một người đàn ông mặc áo sườn xám kiểu Trung Quốc ngồi ở ghế lái phụ từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi. Tài xế là một người đàn ông khỏe mạnh, nhìn trang phục hẳn là người bản xứ.
“Ta nói đại sư nghe, ông từ xa xôi tìm đến chỗ này của chúng tôi làm gì vậy?” Người đàn ông nói giọng phổ thông không được chuẩn lắm, giọng còn to nên trong xe đều là giọng của hắn.
Tô Nhu ở phía sau bị đánh thức, cô chậm rãi ngồi dậy nhìn sơ qua xung quanh không thấy được Cô Dực, cô thầm thở phào một hơi.
Triệu Đức Sinh mở mắt to, cười ôn hòa: “Ông anh, anh từng nghe qua Tây Sở quốc bao giờ chưa?”
“Tây Sở quốc?” Người tài xế lắc đầu:
“Sở quốc thì tôi có nghe qua, địa điểm Sở quốc xưa kia cũng không ở đây, nhìn tiên sinh ăn mặc trang phục này là khảo cổ sao?”
“Anh cũng biết khảo cổ sao?”
“Hả, không đâu, Tây Bắc chúng tôi mặc dù không giống như những nơi khác thế nhưng những nhóm đến khảo cổ cũng không ít, nhưng cũng không có kết quả gì.”
Triệu Đức Sinh cười không rõ ý tứ: “Tây Bắc là chỗ tốt.”
“Tốt cái gì chứ, nghèo ૮ɦếƭ.”
“Triệu tiên sinh.” Tô Nhu gọi một tiếng:
“Tôi muốn đi vệ sinh một chút.”
Triệu Đức Sinh quay đầu, ánh mắt đảo qua người cô, rõ ràng hơi không vừa ý, nhưng vẫn cho tài xế đỗ lại: “Nhanh lên một chút.”
Tô Nhu cắn môi gật đầu, xuống xe đi vệ sinh.
Chờ cô trở lại, Cô Dực đã ngồi ở đằng sau, Triệu Đức Sinh không biết hay là không thấy được, hay là giả bộ như không thấy, luôn miệng nói chuyện với tài xế.
Tô Nhu lạnh sống lưng, chậm rãi lên xe.
Xe khởi động, tiếp tục đi về phía Tây Bắc.
Thực sự dung mạo Cô Dực rất đẹp trai, áo mũ chỉnh tề, mặt mũi hiên ngang, toàn thân đều lộ ra vẻ thân sĩ. Nhưng Tô Nhu biết hắn ta rất điên cuồng, *** giết quỷ đều không chớp mắt.
Không biết vì sao Triệu Đức Sinh lại muốn thức tỉnh hắn.
Tô Nhu không dám ngồi quá gần hắn, Cô Dực lại chủ động ngồi lại, tay lạnh như băng đặt lên đù* cô, đầu ngón tay thuần thục tiến vào làn váy.
Tô Nhu chỉ cảm thấy có một con rắn độc trườn theo bắp đù* của cô ta làm cô dựng cả tóc gáy.
Cô ta cắn môi, không dám lên tiếng.
Có lẽ là có Triệu Đức Sinh và tài xế, Cô Dực chỉ dùng tay dày vò cô chứ không làm gì quá đáng.
“Kỳ quái... sao đột nhiên trở nên lạnh.”
Tài xế xoa xoa cánh tay, chà xát đến nổi da ga.
Triệu Đức Sinh liếc mắt nhìn về phía sau. Cô Dực ôm Tô Nhu, tay còn đặt ở dưới lớp váy của cô nhưng ánh mắt lại nhìn phía trước, dáng vẻ rất nghiêm chỉnh.
Triệu Đức Sinh tâm lý ném cho Tô Nhu một chiếc áo: “Hơi lạnh đấy, đừng để bị lạnh.”
Chiếc áo vừa lúc che đi chân Tô Nhu và tay Cô Dực. Cô Dực nhìn cười với Triệu Đức Sinh một cái.
Tô Nhu nhìn Triệu Đức Sinh với vẻ cầu cứu nhưng Triệu Đức Sinh đã quay đầu về lại.
Chiếc áo đắp lên trên đù* Tô Nhu, Cô Dực ôm cô đặt ngay trên đù* mình, xốc váy cô lên. Tô Nhu hoảng sợ nhìn hắn, đừng...
Phía trước có người.
Cô Dực đưa tay che mắt của cô lại, Tô Nhu kinh hồn bạt vía, rất sợ hắn moi mắt cô ra.
Tô Nhu hận.
Tất cả những điều đáng lý là do Tô Đồng phải chịu, tại sao lại bắt cô tới chịu thay.
Vì sao...
“Ối, cô gái này...” Tài xế phát hiện Tô Nhu khác lạ, cố gắng quay đầu hỏi.
“Phía trước có phải sắp đến huyện An Phong rồi không?”
Tài xê bị Triệu Đức Sinh cắt ngang lời nên quay qua trả lời:
“Sắp rồi, qua trạm thu phí trước mặt chính là địa phận huyện An Phong rồi. Nhờ mấy năm gần đây có chính sách tốt để sửa đường, nếu không... chúng ta muốn đi huyện An Phong phải tốn rất nhiều thời gian.”
Tô Nhu hoàn toàn không dám ngẩng đầu, sợ bị tài xế trước mặt phát hiện sự khác lạ. Tài xế bị Triệu Đức Sinh quấn lấy hỏi, trong lúc nhất thời không đếm xỉa tới cô, Cô Dực lại càng thêm không kiêng nể gì cả.
-
Đêm lạnh như nước, thân thể Tô Nhu giống như một tảng băng. Mỗi lần Cô Dực muốn cô xong, cô cảm giác mình giống như người được vớt ra từ trong hố băng.
Cô được Triệu Đức Sinh đỡ, sắc mặt tái nhợt đi về hướng khách sạn.
“Ba phòng.” Tài xế đến tiếp tân đặt phòng, bởi vì cần phải có chứng minh nhân dân nên hắn đến hỏi Triệu Đức Sinh. Nhưng Tô Nhu không có, tài xế nói với lễ tân một hồi mới xong được chuyện phòng ở.
Khách sạn không có thang máy nên phải đi thang bộ, một chàng trai mặc quần cộc hoa đón tiếp nói: “Tôi còn ở huyện An Phong, yên tâm đi, có thể xảy ra chuyện gì...”
Ánh mắt Tạ Hồi rơi trên người Tô Nhu, dường như vô cùng kinh ngạc về chuyện Tô Nhu tại sao lại ở chỗ này. Triệu Đức Sinh đỡ Tô Nhu đi nhanh qua, có mấy bước sai nhịp.
“À, đang nghe đây.” Tạ Hồi nói với người trong điện thoại phía bên kia:
“Tôi có chút việc nên cúp trước nhé.”
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên lầu, người đi lên trên đã biến mất.
Vừa rồi sao hắn cảm giác có âm khí không bình thường?
Nhưng cảm giác kỹ thì giống như không có.
Còn Tô Nhu tại sao lại ở chỗ này?
Tạ Hồi nhớ tới chuyện lần trước, người đàn ông đi cùng Tô Nhu kia... Tạ Hồi vỗ đầu một cái, chân nam đá chân chiêu vội đuổi theo lên trên.
Nhưng hắn tìm toàn bộ khách sạn cũng không tìm được người.
Triệu Đức Sinh nhận ra Tạ Hồi, đi lên xong liền từ bên kia đi xuống lại rồi rời khỏi khách sạn.
Hiện hắn không muốn chọc đến đám thiên sư như Tạ Hồi.
Tạ Hồi không tìm được người, càng nghĩ càng không đúng, hắn rời khách sạn đi thẳng đến thôn Đại Tần.
Minh Thù và Linh Yển đều còn ở thôn Đại Tần. Lúc trước hắn đi có gặp nhưng trong thôn chỉ là người ૮ɦếƭ, có đứa bé bị điên, cũng không có chuyện khác nên hắn rời đi nơi khác.
Giờ mới vừa trở lại huyện An Phong chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì gặp Tô Nhu.
Thôn Đại Tần và huyện An Phong cách nhau hai mươi cây số, buổi tối sẽ không có xe đi đoạn đường đó nên hầu như chỉ dựa vào đi bộ, cho nên Tạ Hồi đến đó thì cũng đã là nửa đêm.
Trong thôn rất yên tĩnh, hắn nhìn phía xa liền thấy Minh Thù và Linh Yển đang bay ở bên ngoài một hộ gia đình.
Linh Yển rõ ràng hơi mất kiên nhẫn, khuôn mặt âm trầm.
“Hai người đang làm gì đấy?” Tạ Hồi chạy tới, cũng nhìn vào bên trong một chút, chỉ thấy trong đám heo đó có một con heo mẹ đang sinh một con heo con.
Tạ Hồi: “...”
Hai kẻ thần kinh này nửa đêm bay đến bên ngoài nhà người ta nhìn heo mẹ sinh heo con sao, đúng là sở thích khác người.
“Ái chà, Tạ thiên sư.”
Tạ Hồi: “...”
Mỗi lần cô ấy gọi mình là Tạ thiên sư, cứ luôn cảm giác cô ấy đang châm chọc mình vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc