Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 417

Tác giả: Mặc Linh

“Cho nên, ta phải gả cho ngươi?”
Tế tư dường như không thể thành hôn mà?
Chưa từng nghe qua Tây Sở quốc, e rằng bối cảnh không giống nhau, tế tư có thể thành hôn...
Linh Yển lắc đầu: “Chỉ là bảo vệ mà thôi. Nhưng bây giờ cô có thể gả cho ta.”
“Nằm mơ đi.” Minh Thù cười coi thường:
“Một cô gái tài sắc vẹn toàn như ta đây, lúc đến thì mực tàu điểm sắc, lúc đi thì lưu danh muôn đời, ai rãnh sống với ngươi chứ.”
Linh Yển: “...”
Đúng là không biết xấu hổ.
Cô cũng chỉ có thể để tiếng xấu muôn đời thôi.
Cắt đứt mạch suy nghĩ kịch bản của lão tử... nói đến chỗ nào rồi nhỉ?
Linh Yển chỉnh lại tâm tình, tiếp tục nói: “Hai ngàn năm trước, có Yêu tộc tràn lan, ςướק giết tộc người, bách tính khổ không thể tả, oán khí ngút trời. Tuy cuối cùng Yêu tộc cùng bị tiêu diệt nhưng oán linh ngưng tụ từ bách tính không có cách nào tiêu trừ.”
“Cho nên ngươi chỉ có thể chí công vô tư dùng thân thể của chính mình để chứa đựng oán khí này?” Minh Thù cắt lời Linh Yển:
“Ta không nhìn ra ngươi chí công vô tư như vậy.”
Linh Yển: “...”
Có thể không cắt đứt lời lão tử nói không? Lão tử tạo một cái kịch bản dễ dàng lắm sao?
Linh Yển hít sâu một hơi: “Có người đưa ra ý kiến, tế tư sức mạnh to lớn, lại là thứ mà những điều dơ bẩn thích nhất. Nếu như dùng bản thân tế tư thu hút hết oán linh này, lại bố trí trận pháp thì có thể tiêu diệt hết thảy chúng.”
“Đây là biện pháp duy nhất, bởi lúc đó vì đối phó Yêu tộc nên đã tổn thất rất nhiều người có năng lực, và tế tư như ta thì nhất định phải hi sinh vì sinh linh thiên hạ.”
“Bọn họ vung máu của ta ra từng giọt một, oán linh ngửi mùi máu mà đến, chen lấn tràn vào cơ thể của ta... nhưng cuối cùng chúng thất bại. Ta còn sống nhưng trở thành kẻ nửa người nửa quỷ, bọn họ sợ hãi. Không biết vì sao ta vẫn luôn tỉnh táo được, ta nhìn bọn họ nghĩ mọi cách đối phó ta.”
Linh Yển nắm tay Minh Thù thật chặt, tuy đây chỉ là ký ức hắn kế thừa lại được nhưng lại vô cùng đau khổ, có thể khiến hắn xúc động lây.
Linh Yển đột nhiên yên lặng.
Minh Thù vốn đang được hắn cầm tay, lúc này lại chủ động quay lại cầm tay hắn, một lát sau mới hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó...” Ánh mắt Linh Yển sâu xa nhìn vào quan tài cô gái:
“Sau đó lúc ta tỉnh lại thì bọn họ chôn sống ta, dùng vài món bảo vật bố trí trận, ta không ra được.”
Hắn chợt nghiêng đầu: “Thế nhưng, bọn họ không yên tâm cho nên cô đã đến. Nói là bảo vệ ta, thực ra là người cuối cùng trấn áp ta. Nếu như ta muốn thoát ra ngoài, cô có thể dùng bảo vật đồng quy vu tận cùng ta.”
“Có lẽ là xảy ra điều gì ngoài ý muốn, linh hồn của ngươi cũng chưa từng xuất hiện bên cạnh ta. Một mình ta đợi ở chỗ này, mãi đến rất nhiều năm sau, có người thả ta ra. Đó là thời thiên sư thịnh hành, nhưng không bao lâu ta bị giam tới tầng mười chín địa phủ không thấy mặt trời được nữa.”
“Ta cũng không muốn đi ra ngoài, tầng mười chín rất yên tĩnh, rất bình yên khiến cho ta cảm thấy không còn đau khổ như vậy nữa.”
Linh Yển dừng một chút.
“Vậy tại sao ngươi muốn đi ra ngoài?”
Linh Yển mang dáng vẻ như suy nghĩ: “Bởi vì có người động vào những bảo vật bố trận này.”
Hắn nói:
“Lúc ta được thả ra, những bảo vật kia đã hấp thu không ít oán khí. Nói một cách gián tiếp, trong những bảo vật kia chứa đựng sức mạnh của ta, ta và chúng tương sinh tương trợ. Chúng cân bằng ta với những oán khí trong cơ thể, bây giờ bị người ta động vào cho nên dù là ở tầng mười chín, ta vẫn sẽ chịu ảnh hưởng như cũ.”
“Nếu như không đưa bảo vật trở về vị trí cũ, sớm muộn có một ngày, ta sẽ không khống chế được, giống như...”
Giống như lần trước vậy.
Minh Thù ngồi xổm trên mặt đất nhìn cô gái trong quan tài đó. Nếu không phải không có hô hấp, cô ấy chỉ giống như đang ngủ, ngay cả sắc hồng trên mặt vẫn còn.
Quan tài bị người ta mở ra nhưng người ở bên trong không có chuyện gì, là bởi vì...
“A...”
Minh Thù thu tay về, Linh Yển kéo cô ra, đầu Ng'n t quét qua chỗ vừa bị lửa làm bỏng của cô, thậm chí còn đặt lên đó một nụ hôn.
Linh Yển nói: “Thân thể này người quỷ không thể ***ng.”
“Nhưng ta là linh hồn của cô ấy, ta còn có thể trở về chứ?” Minh Thù hơi nóng lòng muốn thử, làm người thì có thể ăn uống thỏa thích rồi.
Linh Yển nhìn cô với vẻ kỳ cục, có phần lạnh nhạt: “Cô muốn làm người sao?”
“Làm người không tốt sao?” Có thể ăn các loại đồ ăn vặt.
Linh Yển đột nhiên cười nhạt: “Cô đừng mơ tưởng.”
“Linh Yển tiên sinh, ta phải nhắc nhở ngươi, làm một người theo đuổi hợp lệ thì cần thỏa mãn tất cả nguyện vọng của người được ngươi đeo đuổi.” Minh Thù bắt đầu ma mãnh:
“Bây giờ nguyện vọng của ta là làm người, ngươi có thể thỏa mãn không?”
“Không thể.” Người theo đuổi Linh Yển mặt mày âm trầm cự tuyệt:
“Cô đừng mơ tưởng!”
Minh Thù xí một tiếng: “Vậy ngươi đi ra ngoài trường thành xếp hàng đi.”
Linh Yển: “...”
Cô ấy, chỉ có mỗi lão tử là người theo đuổi, coi mình là vạn người mê sao? Mặt mũi đâu chứ!
Minh Thù mặc kệ Linh Yển đang nghĩ gì, cô đi vòng quanh quan tài nghiên cứu, đi vào thế nào nhỉ?
Nhưng kết quả cuối cùng rất đáng giận, hoàn toàn vào không được.
Minh Thù nghiên cứu một hồi không còn hứng thú nên ngồi vào một bên ăn đồ ăn.
Linh Yển đào đất xung quanh quan tài.
Minh Thù đảo tròng mắt rồi đột nhiên lên tiếng: “Linh Yển, người ngươi thích là ta hay là người trong quan tài?”
Linh Yển lạnh lùng hừ một tiếng: “Cả hai là một người.”
Minh Thù ngẫm lại cũng đúng: “Vậy là ngươi thích ta hai ngàn năm trước đây, hay là ta của bây giờ vậy?”
Linh Yển dừng động tác, xoay người lại nhìn cô gái đang ngồi trong đống đá lộn xộn, co chân. Mái tóc đen dài sau lưng, nụ cười cô nhàn nhạt như mẫu đơn nở rộ tươi đẹp trong tranh thuỷ mặc.
Thời khắc hắn quay đầu tiếp tục đào đất, không gian yên lặng lại, chỉ có đào đất tiếng sột soạt.
“Ta thích cô.”
Hắn thích cô, không phải là An Ca hai ngàn năm trước, mà người hắn thích chính là An Ca hiện tại khiến hắn tức đến mức muốn đánh ૮ɦếƭ này.
Linh Yển sửng sốt.
[Cửu thiếu người xong đời rồi.]
Linh Yển yên lặng một hồi, thở dài, ta chắc là xong đời rồi.
Hắn lại đi thích mục tiêu nhiệm vụ, còn thích đến kỳ quặc như vậy. Dường như rất lâu trước đây hắn đã quen biết cô, đã thấy cô, đã muốn thích cô vậy...
Hắn nhất định bị bệnh rồi.
[Cửu thiếu đừng hoảng hốt, chúng ta còn có khoa học kỹ thuật xóa đi ký ức, trở về người sẽ quên thôi.]
Linh Yển không muốn nói với hệ thống, trong lòng hắn bây giờ đang vô cùng mâu thuẫn, hắn muốn chống lại việc xóa đi ký ức, hắn không muốn quên cô.
Linh Yển rùng mình một cái, sao hắn lại thích một kẻ thần kinh như vậy chứ. Bệnh này hơi nghiêm trọng, không biết còn có thể chữa hay không.
Bên này Linh Yển đang nghĩ mình bị bệnh, bên kia Minh Thù mày mắt cong cong, giọng nói lanh lảnh thích nghe vang lên: “Linh Yển, nếu ngươi có thể mang đến cho ta mười cái chân giò ở ngay đây, ta sẽ đồng ý ở bên ngươi.”
Thần kinh.
Lão tử đi đâu kiếm cho cô chân giò?
Hắn không để ý tới cô, tiếp tục đào đất.
“Này, không phải ngươi muốn ở cùng ta sao?” Minh Thù lết qua.
“Mười cái chân giò là có thể ở bên ta, ngươi thực sự không thể cố gắng một chút sao?”
Linh Yển đột nhiên vén tay áo lên, đưa cánh tay lên miệng Minh Thù, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô:
“Cô cắn một cái thấy có vị chân giò hay không.”
Minh Thù chê bai:
“Cơ hội tốt như vậy cũng không quý trọng, ngươi tiếp tục cố gắng đi nha.”
Muốn ăn chân giò.
Muốn ăn chân giò đầu bếp nữ chính làm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc