Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 410

Tác giả: Mặc Linh

Tô Đồng gọi điện thoại cho Tô Nhu, Tô Nhu không nghe máy. Cô lại gọi cho mẹ. Một lúc lâu sau mẹ cô mới nghe máy, nghe giọng bà có vẻ mệt mỏi: "Bảo bối, con dậy rồi à?"
"Mẹ, mẹ đang ở đâu? Chị đâu rồi?"
"Mẹ với chị sẽ về ngay, con ở nhà làm ít đồ ăn nhé."
"Mẹ..."
Tô Đồng ngắt điện thoại, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Vừa rồi cô lại nhìn thấy con quỷ kia bay tới bên ngoài phòng khách, nó bất ngờ xuyên qua lớp thủy tinh, dữ tợn lao về phía cô.
"A!"
Tô Đồng hét lên và chạy về phòng.
Minh Thù chẳng qua chỉ giơ tay lên, con quỷ đang đuổi theo kia hóa thành tro bụi, Tiểu Hồng hết hồn, cùng Tô Đồng run lẩy bẩy.
Đại nhân thật đáng sợ.
Tiểu quỷ thật đáng sợ.
Một người một quỷ liếc nhìn nhau, tiếp tục run lẩy bẩy.
-
Mẹ Tô và Tô Nhu cùng nhau trở về, sắc mặt mẹ Tô cực kỳ không tốt, mặt Tô Nhu tái nhợt, nhìn yếu ớt khiến người khác phải thương tiếc.
"Mẹ, chị..."
Ánh mắt Tô Nhu bất ngờ nhìn qua, ánh mắt con quỷ thoáng như ánh sáng sớm, oán độc, sâu thẳm như rắn độc.
Bước chân Tô Đồng dừng lại trước cửa phòng, tim đập thình thịch.
Tô Nhu rũ mắt xuống cực nhanh, trở lại dáng vẻ yếu ớt như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
"Nhìn thấy chưa." Minh Thù dựa vào cạnh cô nói.
Sắc mặt Tô Đồng tái nhợt rồi chuyển sang trắng, cô không tin chị mình muốn hại mình, nhưng dáng vẻ vừa rồi của Tô Nhu cũng không thể nào là vì cô hoa mắt được!
"Mẹ..." Tô Nhu gọi một tiếng rất nhỏ.
Mẹ Tô khuôn mặt nghiêm túc: "Tô Nhu, mẹ hy vọng về sau con không đưa em gái ra ngoài nữa, lần này em gái con quay về sớm, nếu không… Được rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Nói đến đó, mẹ Tô dường như không nhịn được nữa, phất tay một cái.
Tô Nhu cắn môi, từ từ bước về phòng.
Cô ta không hiểu tại sao con quỷ kia phải giúp Tô Đồng. Nếu như không có con quỷ kia, cô ta sao lại có thể biến thành bộ dang này chứ. Cô ta muốn tìm một cơ hội *** con quỷ kia.
Tô Nhu không biết con quỷ kia có ở nhà hay không, nên không dám biểu lộ nhiều lắm.
"Đồng Đồng ăn sáng không?"
Tô Đồng liếc mắt nhìn theo Tô Nhu đã vào phòng.
"Con ăn rồi."
"Vậy là tốt rồi, Đồng Đồng về sau con cũng đừng tới mấy nơi kia nữa." Mẹ Tô căn dặn Tô Đồng nhưng Tô Đồng vẫn còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mẹ Tô rõ ràng cũng không muốn nói cho cô biết, nói quanh co vài câu rồi đuổi Tô Đồng ra chỗ khác.
Tô Đồng không dám hỏi nhiều, Minh Thù thì coi đồ ăn vặt là trên hết, cuối cùng chỉ có thể đi hỏi Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng đang buồn chán, xuất ra khí thế cung đấu, kể chuyện tối ngày hôm qua cho Tô Đồng nghe, diễn tả lại một lần sinh động như thật.
"Bây giờ mới biết chị cô độc ác thế nào nhỉ?" Tiểu Hồng kêu hừ hừ.
"Nhờ có đại nhân nhìn rõ mọi việc, cứu cô từ trong biển lửa."
Tô Đồng lòng đầy nghi ngờ, ngồi trên giường vuốt vuốt tóc, càng cảm thấy không thể tin nổi.
"Vì sao... vì sao chị tôi muốn hại tôi? "
Từ nhỏ đến lớn, Tô Nhu đều đối xử với cô rất tốt, cô không thể nghĩ ra vì sao Tô Nhu lại muốn hại mình. Hai người là chị em sinh đôi mà.
"Có thể là do đố kị tài nấu nướng của cô." Minh Thù *** kẹo que.
Tô Đồng: "..."
Có thể nghiêm túc trò chuyện không?
Mấy ngày nay Tô Nhu đều tự nhốt mình trong phòng, mẹ Tô ban đầu còn gõ cửa đưa cơm cho cô ta nhưng Tô Nhu một mực không ra, mẹ Tô cũng không có cách nào.
Minh Thù theo Tô Đồng đòi ăn chân giò, tâm trạng Tô Đồng cũng không được tốt lắm nhưng Tiểu Hồng bảo là cô ấy đã cứu mình. Tô Đồng chỉ có thể nhân lúc Tô Nhu và mẹ Tô không ở nhà, làm chân giò cho Minh Thù.
"Về sau cô làm cho tôi thật nhiều chân giò, tôi sẽ bảo kê cho cô." Minh Thù đập vai Tô Đồng, làm ra vẻ là một người chị lớn.
Tô Đồng: "..."
-
Màn đêm buông xuống, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái bay qua, Thẩm Hàm Nguyệt gọi tới cắt đứt tâm trạng ăn uống của Minh Thù.
Lúc đầu không định để ý tới cô ấy nhưng nghĩ tới việc Thẩm Hàm Nguyệt làm cho mình không ít đồ ăn, Minh Thù đành phải ôm đồ ăn vặt đi tìm cô.
Tới biệt thự.
Thẩm Hàm Nguyệt đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt, ánh đèn cửa chiếu xuống càng lộ ra vẻ khó coi.
"Đại nhân..."
"Nửa đêm, gọi cái gì?" Quấy rối trẫm và đồ ăn vặt hẹn hò.
Thẩm Hàm Nguyệt dẫn cô vào bên trong.
"Anh tôi không biết từ đâu dẫn về một thứ, tôi không đối phó được nó."
"Cô không đối phó được?" Dẫn hồn giả có mạnh có yếu, nhưng Thẩm Hàm Nguyệt được xem là tương đối lợi hại!
Cô ấy không đối phó được sao?
Sao thấy có chút đáng sợ!
Trẫm phải ôm chặt đồ ăn vặt.
Thẩm Hàm Nguyệt gật đầu.
Minh Thù theo cô lên lầu, Thẩm Ảnh trong phòng, một đứa trẻ sáu tháng tuổi đang nằm lì ở trên giường. Sắc mặt Thẩm Ảnh tái nhợt nằm ở nơi đó giống như gặp ác mộng.
"Tôi càng tấn công nó, anh của tôi càng khó chịu." Thẩm Hàm Nguyệt nói:
"Nó hình như là đồng tử ở Thái Lan. Đại nhân, tôi không biết phải làm gì để đối phó với nó."
Quỷ trong nước và quỷ nhập khẩu không giống nhau.
Thẩm Hàm Nguyệt có vẻ bất lực.
Thẩm Ảnh đắc tội với ai ở đâu, cô không biết, nhưng cô không thể nhìn anh mình gặp chuyện không may.
"Thẩm Hàm Nguyệt, cô nhớ kỹ chức trách của cô chứ?" Minh Thù nghiêng đầu hỏi.
Thẩm Hàm Nguyệt cắn môi, lộ ra vẻ yếu đuối nhưng giọng nói lại kiên định: "Tôi biết, đại nhân, tôi sẽ hoàn thành tốt trách nhiệm của tôi."
"Hắn rất quan trọng đối với ngươi sao?"
Trong ánh mắt của Thẩm Hàm Nguyệt có gì đó tan ra, cô chậm rãi gật đầu: "Rất quan trọng."
Minh Thù gật đầu: “Cô đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn vặt đi!"
Thẩm Hàm Nguyệt khom lưng rời khỏi phòng.
Minh Thù ở lại bên trong một lúc, khi đi ra trong tay ôm theo một đứa trẻ. Cô cũng không quan tâm Thẩm Ảnh đắc tội với ai, cầm đồ ăn vặt mà Thẩm Hàm Nguyệt đã chuẩn bị rời khỏi biệt thự.
Vừa ra khỏi biệt thự thì gặp ngay Linh Yển xuất quỷ nhập thần.
Ánh mắt của hắn nhìn đứa trẻ kia, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh:
"An Ca, ngươi không thấy thứ này bẩn sao?"
Minh Thù cười: "Ngươi ta còn không chê, sao có thể ghét bỏ nó?"
Linh Yển: "..."
Cô ta nói vậy là có ý gì?
Nói hắn bẩn?
Mẹ nó chứ, trên người hắn từ trên xuống dưới đều bẩn chỗ nào chứ.
Không tin sờ thử xem!
Phì!
Gặp cô lúc nào cũng tức giận.
Không thể khống chế nổi cảm xúc.
Bình tĩnh, thiên tài không thể tức giận.
"Vật này có chủ nhân, ngươi muốn xử trí như thế nào?" Linh Yển bình tĩnh, dính vào đồ thần kinh này đúng là tự rước họa vào thân còn trách ai?
"Tặng ngươi, không cần khách khí." Nụ cười Minh Thù nhu hòa đưa đứa bé trong lòng vào tay Linh Yển.
Linh Yển thấy ghê định hất ra.
Nhưng nghĩ nếu để nó chạy mất còn phiền toái hơn, chỉ có thể bắt lấy, mẹ nó chứ, vì sao lão tử phải giúp cô!
"Ngươi đi đâu vậy?"
“Đêm hôm khuya khoắt, ta còn có thể đi đâu, đương nhiên đi về." Giải quyết được thứ kia, Minh Thù mang theo đồ ăn vặt bay về phía nhà Tô Đồng.
Linh Yển đi theo cô: "Tại sao ngươi lại ở nhà đó?"
"Ta ở đâu liên quan gì tới ngươi." Đương nhiên là bởi vì Tô Đồng biết làm đồ ăn ngon rồi! Trẫm sẽ nói cho ngươi biết sao? Đồ ngu!
Minh Thù bay rất nhanh, chớp mắt liền bỏ rơi Linh Yển.
Linh Yển mang theo con tiểu quỷ kia, cảm xúc thay đổi liên tục, âm khí quanh thân cũng cực kỳ bất ổn.
Một lúc lâu sau hắn xoay người đi về phía Thẩm gia, dựa theo khí tức tìm được chủ nhân của tiểu quỷ, giúp tên thần kinh kia giải quyết phiền phức phía sau.
Mẹ nó, sao lão tử lại phải giúp cô ta giải quyết mỡ hỗn độn này chứ?
Tức quá!
Cho nên kẻ nuôi tiểu quỷ kia bị Linh Yển dày vò gần ૮ɦếƭ. Nuôi gì không nuôi, đi nuôi tiểu quỷ, trêu chọc ai không trêu chọc, đi trêu chọc người bên cạnh tên thần kinh kia!
Ngày hôm sau Thẩm Ảnh nghe nói đối thủ mình đột nhiên ngã bệnh, lúc trực tiếp nhận được tin này còn có chút ngơ ngác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc