Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 408

Tác giả: Mặc Linh

Minh Thù vặn eo đứng lên, ngoắc ngón tay về phía gốc cây: “Tiểu Hồng, đi làm việc thôi.”
“Đại nhân...” Thẩm Hàm Nguyệt muốn hỏi có việc gì cô giúp được không.
“Quay về đi.” Minh Thù mỉm cười.
Thẩm Hàm Nguyệt cắn môi: “Vâng.”
Hai cô quỷ này đi theo phía sau chiếc xe kia, thậm chí Tiểu Hồng còn vào nhìn một chút.
“Tô Nhu còn gọi điện thoại cho ai đó, hình như là bảo bọn họ đóng vai thành kẻ bắt cóc. Con người thật đúng là ác độc, đây chính là em gái cô ta đấy.” Tiểu Hồng nói đến phần sau hơi lạc đề.
“Gần đây ngươi xem phim gì.” Nói cứ như trước đây cô không phải là người vậy.
“Cung đấu, đại nhân nghe tôi nói này, ở trong đó phụ nữ mới thật sự đáng sợ, hại người một cách im lặng mà người ta lại còn phải cám ơn kẻ đó, nên học hỏi những người này.”
“...”
Âm mưu không hề dùng đến đạo lý.
[...] Đạo lý của ký chủ như nắm tay, dịch qua chính là âm mưu quỷ kế không bằng nắm tay.
Rất có phong cách cá nhân của ký chủ, không có tật xấu.
Xe lái thẳng đến ngoại ô, nhà cửa ở gần đây không mấy san sát, xe đi thẳng một mạch rồi dừng lại ở một khu ngoại ô nhỏ.
Tô Nhu xuống xe trước, gọi điện thoại xong thì rất nhanh đã có người xuống đưa Tô Đồng cùng cô ta đi lên lầu.
“Đại nhân, trên đó có thiên sư.”
Tiểu Hồng đi tới liếc nhìn, lộ vẻ tức giận rồi bay xuống. Thiên sư quen thuộc với quỷ, quỷ cũng quen thuộc với thiên sư.
Minh Thù ẩn người lên phía trên, Thiên Sư không bố trận xung quanh phòng, Minh Thù lẩn vào trong không làm kinh động hắn.
“Thế nào, tôi không gạt anh chứ.” Tô Nhu đang ngồi đối diện với một người đàn ông, Tô Đồng thì bị ném xuống đất.
“Đúng là một thân xác tốt.” Người đàn ông rõ ràng rất hài lòng với Tô Đồng: “Cô muốn gì thì nói đi.”
Tô Nhu cười quái dị, lại gần rồi nói một câu. Người đàn ông thì không có phản ứng gì kỳ quái, chỉ gật đầu nói: “Không thành vấn đề, tôi chuẩn bị xong sẽ thông báo cho cô.”
Tô Nhu yên tâm: “Anh chú ý thời gian, cha mẹ tôi rất lo lắng cho nó. Phát hiện nó mất tích, họ nhất định sẽ báo cảnh sát đấy.”
Người đàn ông đưa Tô Đồng vào phòng. Trong phòng rất tối, dán rất nhiều bùa, Minh Thù đi vào thấy hơi khó chịu nên cô đã ra khỏi phòng.
Những người còn lại lần lượt rời khỏi phòng này, người đàn ông ở trong gian phòng một lúc cũng rời khỏi, Tô Nhu nghỉ ngơi ở căn phòng kế bên.
Tô Nhu nghĩ đến chuyện lần này sẽ khiến Tô Đồng sống không bằng ૮ɦếƭ, tâm trạng rất vui vẻ.
“Tô Đồng, đừng trách tôi, muốn trách thì trách cha mẹ thiên vị cô vậy.”
“Cô vốn không nên được sinh ra, đừng trách người khác thiên vị con gái của họ, cô cho mình là tiên trời hạ phàm sao?” Giọng nói lanh lảnh bỗng vang lên.
Tô Nhu kinh ngạc quay đầu. Đối diện với một khuôn mặt đang cười khanh khách, cô ta vô cùng kinh ngạc: “Là cô!”
“Là tôi, nhìn thấy tôi có phải rất vui không?”
Nhìn thấy cô ai vui nổi chứ!
Tô Nhu không kìm được lui về phía sau, rốt cuộc cô ta làm sao vào được, lẽ nào thực lực của cô ta mạnh mẽ đến vậy sao?
Tô Nhu liếc qua cửa phòng, nín thở chạy thẳng về phía đó.
Nhưng chưa tới gần cửa đã bị Minh Thù chặn lại.
Tô Nhu hoảng sợ trợn to mắt, muốn gọi nhưng tiếng trong cổ họng không thế nào phát ra được, sau đó trước mặt chỉ còn một mảng tăm tối, cô ta mất đi ý thức.
[Ký chủ, chi bằng chụp ảnh trước?]
“Có thể ban cho ngươi phần thưởng “Kẻ đưa ra chủ ý tồi” - Hài Hòa Hiệu”
[...] Không áp dụng thì không áp dụng, đâu cần phải như vậy? Nó còn có thể nghĩ ra nhiều chủ ý tồi hơn nữa ấy chứ... à không phải, là đề nghị hay.
Nhân lúc người đàn ông đó rời đi, Minh Thù chuyển Tô Nhu đến căn phòng kế bên. Cô chịu đựng sự ảnh hưởng của những là bùa với mình, nhanh chóng đổi áo quần trên người Tô Đồng và Tô Nhu với nhau rồi đưa Tô Đồng rời khỏi phòng.
May mắn là phòng khách không người nên không làm kinh động bất cứ ai.
Xuống lầu dưới, Minh Thù giao Tô Đồng cho Tiểu Hồng. Cô nhìn vết tích bị cháy trên mu bàn tay, đau đến nụ cười cũng sắp tắt lịm.
“Đại nhân, cô không sao chứ?”
“Ngươi nói xem?” Minh Thù chọc vào vết thương bị cháy xém, toét miệng cười tươi:
“Nếu không... ngươi lên trên thử xem, rất thoải mái đấy.”
Tiểu Hồng lắc đầu: “Không muốn đâu.”
Bên cạnh Minh Thù chợt lạnh, tiếp đó cả người cô đã bị ôm lấy. Theo bản năng Minh Thù muốn vật đối phương qua vai nhưng lại bị nắm chặt cổ tay lại.
“Giờ còn không thành thật?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên đỉnh đầu.
Vật qua vai không được, Minh Thù nhanh chóng thay đối kế sách, công kích Linh Yển, thành công thoát khỏi sự khống chế của Linh Yển.
Tiểu Hồng đã kéo Tô Đồng bay tới nơi xa, sợ chiến hỏa lan tràn đến người mình, cô không muốn trở thành vật hi sinh.
Khuôn mặt Linh Yển lạnh lùng, ánh mắt ẩn chứa sự mơ hồ khó có thể hình dung: “An Ca, ngươi thực sự là làm cho người ta chán ghét.”
Minh Thù hé ra hàm răng trắng: “Vừa hay, ta cũng chán ghét ngươi. Như nhau cả thôi, ngươi oán hận ta còn có thể tăng được cấp.”
Hận ta thì có thêm giá trị thù hận rồi!
Không cần khách khí, đến đây đi chàng trai!
“Hận?” Linh Yển nở nụ cười giả tạo: “Tại sao ta phải hận ngươi”
“Không phải ngươi nói chán ghét ta sao?” Chán ghét tăng được cấp, không phải là hận sao? Hoàn toàn không sai gì mà!
“Chán ghét và thích không hề mâu thuẫn.”
Minh Thù cân nhắc vài giây: “Ngươi thích khuynh hướng bị ngược đãi à?”
Nếu không... vì sao nói ra lời như vậy?
Linh Yển đột nhiên cười một cái. Lúc hắn cười và lúc hắn bày ra bộ mặt lạnh lùng hoàn toàn là hai người khác nhau, nhưng chỉ vỏn vẹn kéo dài được vài giây lại thay đổi: “Qua đây.”
“Dựa vào đâu mà ngươi nói ta qua ta liền phải qua chứ, ngươi là tổ tông của ta à?” Sai bảo ai đấy? Trẫm là ngươi có thể tùy tiện sai bảo sao?
“Ta không để tâm.”
“Tổ tông ta đều ૮ɦếƭ hết rồi.” Minh Thù mỉm cười:
“Giờ mời ngươi đi ૮ɦếƭ.”
Linh Yển: “...”
Thật không nhịn được nữa, P0'p ૮ɦếƭ kẻ khùng nay vẫn nhanh hơn.
Ngươi không qua đúng không!
Ngươi không qua thì lão tử... qua không được sao?
Linh Yển và Minh Thù chỉ cách nhau chưa đến một mét, Linh Yển bước dài một bước đến trước mặt cô. Hai mắt nhìn nhau, lại hiện ra Vân Nam bạch dược.
Minh Thù: “...”
Rốt cuộc thì Vân Nam bạch dược cho hắn bao nhiêu tiền quảng cáo chứ.
Tuy cảm thấy thuốc đạo tên Vân Nam bạch dược của người ta hơi kỳ lạ, nhưng Minh Thù không thể không thừa nhận nó rất hữu dụng đối với quỷ. Vết thương lần trước ngày hôm sau đã khỏi rồi, cứ như chưa từng bị thương vậy.
Linh Yển cúi đầu, nghiêm túc bôi thuốc lên chỗ Minh Thù bị cháy.
Nơi đang nóng rực dần dần được thay thế bởi sự mát mẻ, không hề khó chịu nữa.
“Linh Yển, lần trước ngươi còn muốn giết ta, giờ sao lại đột nhiên đối với ta tốt như vậy?” Minh Thù qua quýt nói ra sự thật chuyện hắn muốn giết cô.
Trong lòng Linh Yển trầm xuống, hắn thoáng ngước mắt, khóe miệng cười, giọng nói trầm thấp: “Ta đột nhiên phát hiện ngươi thật đáng yêu, giữ lại cũng không tồi.”
Minh Thù cười đến nghiêng ngả: “Ta cảm thấy ngươi còn muốn ăn đòn, cho nên ta cảm thấy đánh ngươi một lần cũng tốt.”
Linh Yển vô thức muốn lui về phía sau nhưng chưa kịp lùi, cổ tay hắn đã bị bắt lấy, tiếp đó đã bị ném xuống đất.
“An Ca!”
“Chớ gọi, một lát nữa rồi gọi, ta còn chưa bắt đầu.” Minh Thù xắn tay áo lên.
“Sự nhẫn nại của An Ca ta đây có hạn.” Cái tên khùng này sao mà đáng ghét như vậy, thiết lập nhân vật này cũng thật đáng ghét, gì mà vui buồn thất thường, lão tử giờ cứ giống như bị tâm thần phân liệt vậy.
Không thể cho lão tử làm người bình thường được sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc