Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 382

Tác giả: Mặc Linh

“Tôi muốn cùng chơi với cô.”
“Không thích.”
Thư Lâm lắc cánh tay cô, hại cô đánh kỹ năng vào người Xuyên Bối khiến Xuyên Bối ồn ào một trận.
Minh Thù không còn cách nào khác đành cầm một laptop khác trên bàn trà. Màn hình sáng lên, Thư Lâm mới phát hiện bên trên có một biệt hiệu nhỏ, đang tự động thu thập đồ đạc.
Minh Thù xóa hết biệt hiệu, đưa laptop cho hắn.
Thư Lâm ôm laptop đăng nhập, điều khiển nhân vật vội vàng chạy đến cửa địa cung.
“Anh chọn nữ làm gì, anh thích chơi nhân yêu?” Minh Thù liếc màn hình của hắn, khóe miệng chứa ý cười.
Nhân yêu ông nội cô!
Không dùng cái này chúng ta có thể chơi cùng sao!
“Hay là cô chọn nhân vật nam đi, tôi và cô vừa đẹp đôi.” Thư Lâm hất cằm, hắn cười đến giảo hoạt.
“Cái này gọi là duyên phận, trời đã định chúng ta phải bên nhau.”
“Trời đã định ngươi phải diệt vong.” Minh Thù lầm bầm tiếp lời.
Thư Lâm kêu lên: “Cô ra đón tôi đi chứ.”
“Tự mình vào đi.”
“Sao tôi vào được, phải tổ đội mới có thể vào.”
“Tự mình tổ đội mà vào.”
“Tôi muốn cùng đội với cô.”
“Tôi không đem theo dầu ăn.”
“Hiện tại tôi đã rất lợi hại rồi.” Lão tử lợi hại rồi, không ai là địch thủ cả.
Minh Thù bất động, Thư Lâm uất ức nhìn cô.
Cô mau nhìn ta đi.
Lương tâm của cô không đau sao?
Sự thực chứng minh lương tâm Minh Thù sẽ không đau.
“Nếu còn tiếp tục thì cút ra khỏi nhà tôi nhé.”
Thư Lâm chỉ ừ một cái, chớp chớp mắt đáp lại Minh Thù, trực giác cho hắn biết cô nói là làm, lúc này mới thành thật.
Một mình di chuyển trong địa cung, danh sách của hắn trống rỗng, cũng chỉ có một bạn là Minh Thù. Hắn đi tới đi lui, cuối cùng nhân vật cũng bắt đầu ngồi.
“Ăn thôi.”
Không biết Thư Lâm đặt cơm từ lúc nào. Hắn đưa một phần cơm lươn cho Minh Thù, hương vị khiến cho Minh Thù không thể tiếp tục chơi được.
“Ngày nào cô cũng ăn nhiều đồ ăn vặt vậy sao?” Thư Lâm dọn cái túi trên bàn.
“Nhìn thế nào cũng không thấy cô có chút thịt. Mấy cái này ăn nhiều không tốt, sau này cô ăn ít một chút!
“Người bạn nhỏ Thư Lâm, anh cũng chẳng phải là cái gì của tôi, quản tôi làm gì?” Ai cho ngươi dũng khí đó hả!
Thư Lâm trực tiếp ngồi dưới đất, buồn bực nói: “Tôi thích cô đương nhiên quan tâm cô, nếu tôi không thích cô, thèm vào quản cô.”
Tỉnh táo một chút.
Chiến lược tấn công đã nói rồi, phải quan tâm từ phương diện đời sống, mục tiêu nhiệm vụ chăm sóc.
“Đứng lên.” Minh Thù đá hắn.
Thư Lâm nhìn cô: “Làm gì?”
“Cản trở tôi ăn cơm, ảnh hưởng tới sự thèm ăn của tôi, ngồi dậy.” Sàn nhà của trẫm ngươi được ngồi à!
“Tôi cách xa như vậy…” Thư Lâm thức thời câm nín, từ dưới đất bò dậy ngồi trên ghế sofa.
“Anh không ăn?”
Thư Lâm lắc đầu: “Không ngon miệng.”
“Vậy tôi không khách khí nhé.” Minh Thù giải quyết nốt phần còn lại.
Thư Lâm: “…” Không thèm hỏi mình vì sao không thấy ngon miệng sao?
Tại sao có thể có bệnh rắn độc như vậy.
Thư Lâm ngồi bên cạnh vẽ vẽ vòng tròn cầu nguyện Minh Thù mau mau thích mình, không để ý Minh Thù đã thu dọn xong cái bàn từ khi nào, ngồi xuống cạnh hắn.
“Ngây ngốc cái gì, không vào đội là tôi đi đấy.”
Thư Lâm chớp mắt, mê mẩn nhìn Minh Thù. Qua một lát, vội bay đến laptop, tiến vào đội Minh Thù.
[Đội] Tây Tử Lâm: Chúng ta không soát địa cung nữa à?
[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ta không muốn ૮ɦếƭ cả nút.
Thư Lâm nhẫn nhịn nhăn mặt nhìn Minh Thù.
[Đội] Tây Tử Lâm: Vậy chúng ta đi soát hành lang Ám Dạ đi.
[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: OK.
Tổng tài Minh Thù bá đạo đưa theo Thư Lâm đến soát hành lang Ám Dạ. Lần trước từng bị boss đánh, Tây Tử Lâm còn nhớ như in, cho nên lúc soát phải đặc biệt chú ý động tĩnh của Minh Thù, cũng may cô không phải yêu, chỉ đứng nhìn hắn soát boss.
[Đội] Tây Tử Lâm: Ta soát đến Vũ Mao rồi.
Thư Lâm quăng máy tính, nhào về phía Minh Thù: “Tôi soát đến Vũ Mao rồi.”
Minh Thù vốn đang dựa trên sofa, Thư Lâm nhào tới như vậy, hai người đều ngã lăn xuống đất. Nửa người Thư Lâm đè lên Minh Thù, trong đôi mắt tràn đầy vui mừng.
Minh Thù: “…” Tên này ngu hả trời?
“Có phải tôi có thể bái cô làm thầy rồi không?” Thư Lâm nghiêng đầu nhìn Minh Thù, ngữ khí bướng bỉnh chân thành: “Lúc đó cô đã đồng ý với tôi.”
“Một ngày làm thầy cả đời làm mẹ.” Minh Thù mỉm cười:
“Anh muốn làm con trai tôi sao?”
Thư Lâm khẽ biến sắc: “Vậy… thôi không bái nữa.”
Dường như lúc này hắn mới phát hiện tư thế hai người không đúng, tay chân luống cuống đứng dậy.
Đợi Minh Thù ngồi lại trên ghế sofa, Thư Lâm rón rén ngồi xuống: “Không bái sư, chúng ta có thể thành thân chứ?”
Minh Thù cười: “Tôi còn ở dưới làm đệm đỡ cho anh, cái đầu rỗng của anh bị ngã đến ngớ ngẩn rồi hả?”
Thư Lâm: “…”
Không nói được nữa, một lời không hợp đành làm ngơ.
[Chat mật] Khô Lâu: Đại Lão, nhiệm vụ ma quỷ kia của Hoa Linh vẫn chưa hoàn thành, cùng đi đi!
Minh Thù suy nghĩ một lúc mới nhớ ra nhiệm vụ ma quỷ trước kia của Hộ Hoa Linh. Sau khi tìm thấy ác mộng, bọn họ chưa chơi tiếp.
[Chat mật] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Mọi người không thăng cấp?
[Chat mật] Khô Lâu: Mấy địa điểm thăng cấp đều bị các bang phái lớn chiếm đóng, hiện tại đi cũng không có vị trí. Ta để cho Xuyên Bối bọn họ đi trước, ta và Hoa Linh đi sau, dù sao chúng ta cũng thăng cấp nhanh.
Minh Thù: “…” Có thực lực quả là tùy hứng.
Minh Thù suy nghĩ một lát, đồng ý lời đề nghị của Khô Lâu. Khô Lâu lập tức mời cô vào đội. Cố Tiểu Thố và Tiêu Cảnh Hàn cũng không có ở đây, trong đội chỉ có cô, Khô Lâu cùng với Hộ Hoa Linh.
[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ta có thể đem theo một người không?
[Đội] Khô Lâu: Chà chà, có phải tiểu cô nương vừa rồi đi bên cạnh ngươi không, Đại Lão hư hỏng nhà ngươi!
[Đội] Khô Lâu: Người của Đại Lão ai dám không cho, kéo vào đi!
Minh Thù kéo Tây Tử Lâm vào đội.
Hộ Hoa Linh chỉ chia sẻ nhiệm vụ, trước sau như một không nhiều lời.
[Đội] Khô Lâu: Đại Lão, trước kia vì sao ngươi đánh Tiêu Tịch?
[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Nhìn hắn khó ưa có được gọi là lý do?
[Đội] Khô Lâu: …
[Đội] Tây Tử Lâm: [Xấu hổ]
Minh Thù trông thấy biểu cảm này, khóe miệng cô co lại, hắn lại thêm vở kịch gì cho mình rồi.
[Đội] Hộ Hoa Linh: Nhiệm vụ là giao ác mộng cho NPC Triệu Bạch ở Hư Vô Chi Địa.
[Đội] Khô Lâu: Đi thôi, xuất phát!
[Đội] Tây Tử Lâm: Đại thần, ngươi sẽ bảo vệ ta chứ?
[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Còn lâu.
[Đội] Khô Lâu: Không sao đâu muội muội, nàng đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.
[Đội] Tây Tử Lâm: …
Ai cần ngươi bảo vệ.
Hắn liếc Minh Thù một cái rồi dựa vào ghế sofa, lười nhác điều khiển nhân vật đi theo Hoa Hộ Linh.
Hư Vô Chi Địa là bản đồ cấp sáu mươi, phải xuyên qua một đám tiểu quái cấp sáu mươi. Rất hiển nhiên, Tây Tử Lâm sập bẫy.
[Đội] Khô Lâu: Muội muội, rốt cuộc sao nàng tăng lên nhiều cấp như vậy?
[Đội] Tây Tử Lâm: Đại thần, đưa ta theo.
[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi đơn giản ૮ɦếƭ ở đây là được.
[Đội] Tây Tử Lâm: Đừng, muốn ở cùng đại thần cơ.
Minh Thù quay lại đưa Tây Tử Lâm ra khỏi đám quái vật.
[Đội] Khô Lâu: Hoa Linh, ngươi nhìn xem bây giờ ánh mắt của tiểu cô nương là gì.
[Đội] Tây Tử Lâm: Đại thần rất lợi hại.
[Đội] Khô Lâu: Ta cũng rất lợi hại, nàng xem ta đây còn có trang bị đầy người. Ta đây là đại thần anh tuấn tiêu sái như vậy mà không để ý, lại thích ông già thô lỗ đó.
Ông già thô lỗ cái con khỉ mốc!
[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi đây là đang buộc ta rời khỏi đội mở thảm sát ư.
[Đội] Khô Lâu: Đại Lão ta sai rồi, mọi người tán gẫu đi, Hoa Linh đợi ta với.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc