Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 180

Tác giả: Mặc Linh

Dưới cái nhìn soi mói của mọi người xung quanh, Minh Thù ăn kem rồi rời đi. Tần Triệt đương nhiên không thể để Minh Thù đi tìm trai bao, nên đuổi theo một tấc không rời.
"Trời ạ, thật đẹp trai, thật dịu dàng, bọn họ là một cặp sao? Hu hu hu hu, tôi cũng muốn bạn trai vừa đẹp, lại vừa dịu dàng như thế."
"Tần Triệt có bạn gái ở đâu ra vậy?"
Người quen biết Tần Triệt hỏi.
Cái vòng này lớn như vậy, nhưng nếu như người như Tần Triệt có bạn gái thì đã sớm truyền khắp nơi rồi.
"Cậu không nghe gì sao? Gần đây Tần tổng đặc biệt cưng chiều một cô gái, bình thường nửa đêm còn đi đón cô ấy, không phải bạn gái thì là cái gì?"
"Vậy sao?"
"Tôi cũng nghe nói như vậy, cũng rất lãng mạn, nếu tôi là cô gái đó thì tốt rồi."
Tiếng bàn tán dần dần nhỏ xuống.
Tần Triệt oán thầm, cưng chiều cái rắm, như vậy hắn còn chưa Gi*t ૮ɦếƭ cô, kết quả lại bồi thường bản thân vào.
Bồi cũng bồi thường rồi, không thể cứ mãi thiệt thòi chứ?
Vậy thì chỉ có thể ςướק đoạt thôi.
Minh Thù để cho Tần Triệt biết một chút về cấp kỹ năng tổ sư mua đồ của phụ nữ, Tần Triệt không chỉ ở phía sau cầm đồ, mà còn phải hỗ trợ quẹt thẻ.
"Hay là chúng ta mua trung tâm mua sắm này về đi."
Cuối cùng, Tần Triệt không chịu được nữa, bắt đầu suy tính mua cả trung tâm mua sắm.
Minh Thù: "..."
Chuyện này còn không tức? Còn mua trung tâm mua sắm?
Mẹ nó, đối tượng giá trị thù hận này cũng có độc.
Minh Thù suy nghĩ rốt cuộc như thế nào mới có thể kéo giá trị thù hận, lúc đi ngang qua một cửa tiệm, liếc thấy Nam Ưu Ưu ở bên trong.
Cô lập tức dừng lại.
Nam Ưu Ưu và một phụ nữ ăn mặc tinh tế đứng đối diện nhau, nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nâng một bộ lễ phục trong tay, vẻ mặt áy náy xin lỗi phụ nữ kia.
"Dựa vào cái gì mà cho cô ta?"
Cô gái kia không phục.
Nhân viên cửa hàng hết sức áy náy: "Thật sự xin lỗi tiểu thư, cô có thể xem kiểu dáng khác được không?"
Người phụ nữ không đồng ý: "Nhưng mấy hôm trước tôi đã đặt hàng chỗ các cô, sao các cô còn bán cho người khác chứ? Không được, gọi giám đốc tới đây."
Nhân viên cửa hàng khó xử: "Cái này..."
Cô gái kia vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn nhân viên cửa hàng:
"Cái này cái gì mà cái này, nhanh đi, đắc tội với tôi cô gánh vác được sao?"
Nhân viên cửa hàng sợ dính líu, chạy đi gọi điện thoại tìm giám đốc nhanh như chớp.
Chờ lúc giám đốc đến, cô gái kia đã soi mói Nam Ưu Ưu từ đầu đến đuôi một lần, Nam Ưu Ưu chỉ nho nhã đứng đó không nói một lời.
Giám đốc rất nhanh đến đó, nghe nhân viên cửa hàng giải thích xong, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Rất xin lỗi, vị tiểu thư này, chúng tôi đồng ý cho cô quyền ưu tiên chọn mua trong quý tiếp theo. Hy vọng cô có thể bớt giận, nhường bộ quần áo này cho Nam tiểu thư."
Cửa hàng này, đương nhiên sẽ không xuất hiện giảm giá. Quyền ưu tiên chọn mua đối với một số tiểu thư, quý bà mà nói vẫn rất mê người.
Rất nhiều quần áo đều chỉ có giới hạn duy nhất một bộ, không mua được thì thế nào cũng không mua được. Mà thường đồ tốt nhất đều bị người có quyền ưu tiên chọn mua mất.
Người phụ nữ đánh giá một chút, có chút động lòng nhưng lại không muốn cứ bỏ vậy, cô ta cắn cắn răng:
“Vậy không được, bộ quần áo này là tôi nhìn thấy trước.”
Giám đốc không ngờ quyền ưu tiên chọn mua, cũng không thể khiến người phụ nữ kia nhường lại.
Nam Ưu Ưu đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng lên tiếng, lấy thẻ đưa cho nhân viên cửa hàng:
"Tính tiền đi."
Nhân viên cửa hàng liếc mắt nhìn giám đốc, giám đốc đồng ý nên cô vội nhận thẻ.
Người phụ nữ nhất thời nóng nảy:
"Các ngươi làm gì vậy? Các người muốn đắc tội với tôi sao?"
"Chị gái, cô xé quần áo đó đi, dù sao cũng không phải là cô không mua nổi, đồ bản thân không có được, thà phá hủy cũng không để lại cho người khác."
Bên tai cô gái kia đột nhiên vang lên giọng nói dễ nghe, cô ta bỗng dưng quay đầu lại. Không hề đề phòng đối mặt với một đôi mắt trong suốt, đáy mắt dâng lên chút ý cười, người hiền lành dịu dàng.
"Nguyễn Ly!"
Nam Ưu Ưu vừa thấy Minh Thù, thì có chút không giữ được hình tượng đoan trang.
Minh Thù vội nói: "Nam tiểu thư, cao quý nho nhã, tuyệt đối đừng nóng giận, bình tĩnh."
Nam Ưu Ưu suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài. Thấy Nguyễn Ly là tức giận, vậy mà cô ta còn dám cười tủm tỉm bảo mình đừng nóng giận.
Lúc này mới càng tức giận hơn. Có lẽ người phụ nữ hiểu được, cô gái này cũng có mâu thuẫn với cô gái đối diện kia.
Minh Thù lại hỏi: "Chị gái, cô xé hay không xé?"
Người phụ nữ ưỡn иgự¢ lên, dũng cảm nói: "Xé!"
Cô ta giật lấy trang phục trong tay nhân viên cửa hàng, vào tay liền xé chất liệu không tệ, chị gái xé có chút phí sức.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cây kéo.
Người phụ nữ không chút suy nghĩ, quả quyết lấy kéo cắt bỏ "soàn soạt".
Minh Thù đưa kéo cực kỳ nhanh, hình như đã sớm chuẩn bị, nhân viên cửa hàng và giám đốc không kịp ngăn cản, chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn.
Cắt xong quần áo, người phụ nữ vứt quần áo rách rưới lên người Nam Ưu Ưu, nâng cằm liếc giám đốc:
"Bây giờ các người còn muốn bán cho cô ta không?"
Giám đốc: "..."
Trải qua nhiều chuyện, cũng chưa từng thấy hành động nào khiến người ta ngạt thở như vậy.
Hắn theo bản năng nhìn Minh Thù đột nhiên xông ra, đây là tiểu thư nhà nào, đập phá quán à? Có cần báo cảnh sát trước không?
Nam Ưu Ưu nhìn quần áo không còn hình dạng nằm trên đất, cắn răng, đôi mắt đẹp trừng Minh Thù:
"Nguyễn Ly, cô cứ muốn gây khó dễ với tôi?"
Minh Thù gật đầu: "Ừ ừ, đúng."
Nam Ưu Ưu: "..."
Cứ thừa nhận như vậy sao? Một chút cũng không che giấu? Cô rốt cuộc muốn làm gì?
Nhân viên cửa hàng run rẩy:
"Giám đốc, làm sao bây giờ?"
"Cung đấu" của các bà hoàng thật khủng khi*p.
Giám đốc cũng lạnh run, âm thầm lau mồ hôi:
"Tôi cũng không biết... Cứ quan sát đã."
Ba người phụ nữ, một sân khấu, bọn họ chỉ là binh lính, không chen vào chiến tranh của các bà hoàng.
"Sao vậy?"
Thẩm Viễn Chiêu từ bên ngoài đi vào, mặt lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc.
Đôi mắt cô gái kia liền sáng lên, vẻ đẹp của Thẩm Viễn Chiêu làm cho cô ta choáng váng, nhưng sau đó mặt cô ta có hơi biến sắc.
Thẩm Viễn Chiêu...
Người phụ nữ này và Thẩm Viễn Chiêu có quan hệ gì?
Trong cái vòng tròn này, không ai không biết hắn.
Nam Ưu Ưu cắn môi dưới, thu lại ý hận dần dần hiện lên trong mắt:
"Thẩm tổng."
Dường như Thẩm Viễn Chiêu bất mãn với xưng hô của Nam Ưu Ưu, nhưng không nói nhiều.
Ánh mắt của hắn rơi vào Minh Thù và người phụ nữ xé quần áo, lạnh như băng hỏi:
"Nguyễn tiểu thư, sao cô lại ở chỗ này?"
Minh Thù hừ cười: "Vì sao tôi không thể ở đây, nhà anh mở sao?"
Đôi mắt Thẩm Viễn Chiêu híp lại, giọng điệu lạnh hơn:
"Ưu Ưu đắc tội với cô sao?"
Nguyễn Ly này... Còn chưa tìm cô ta tính sổ chuyện lúc trước, cô ta còn dám xuất hiện trước mặt mình.
Minh Thù cười vô tội:
"Không có, tôi chỉ đi ngang qua." Thuận tiện kéo giá trị thù hận thôi.
"Đi ngang qua?"
Thẩm Viễn Chiêu rõ ràng không tin.
"Thẩm tổng, không liên quan đến tôi, là cô ta bảo tôi cắt bỏ quần áo, đều là chủ ý của cô ta."
Chị gái xé quần áo đột nhiên bước ra, trực tiếp đẩy tội cho Minh Thù.
Có người có thể đắc tội, có người tuyệt đối không thể đắc tội. Đối với việc cô gái kia đột nhiên đẩy tội cho mình, Minh Thù không hề tức giận.
Cô nhìn đầu ngón tay của mình, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi:
"Tôi chỉ cho cô một đề nghị, cô không nghe tôi thì chẳng lẽ tôi còn có thể nắm tay cô bắt cô cắt sao? Nói chuyện cũng phạm pháp sao?"
"Cô..."
Chị gái kia trừng mắt với Minh Thù, cố hết sức lực cắt đứt quan hệ với Minh Thù:
"Thẩm tổng, thực sự không liên quan đến tôi, đều là cô ta bla bla bla..."
"Thẩm tổng, chuyện là như vậy..."
Giám đốc sợ Thẩm Viễn Chiêu giận lây, vội vàng kể lại sự tình một lần nữa.
Từ khi Thẩm Viễn Chiêu xuất hiện, Nam Ưu Ưu không nói dù chỉ một câu, nhưng vẻ mặt mang theo chút oan ức, im lặng còn tác dụng hơn lên tiếng.
Hay cho một đóa hoa Bạch Liên xinh đẹp.
Ánh mắt Thẩm Viễn Chiêu rơi trên người Minh Thù, có nghiên cứu và xem xét.
"Thế nào, muốn đánh nhau sao?"
Minh Thù nhướng mày cười khẽ, ý khiêu khích rõ ràng:
"Đến đây."
"Tôi không đánh phụ nữ."
Thân là tổng tài, cho dù không thích một người thế nào, phong độ nên có vẫn phải có, không thể ném thân phận đi, để cho người khác nắm giữ biến thành tiêu đề câu chuyện.
"Vậy anh đừng xem tôi là phụ nữ."
Trẫm không ngại.
Thật đó.
Đến đây đi.
Đánh nhau.
Khóc thua.
Thẩm Viễn Chiêu: "..."
Trong không khí áp lực đến lạ lùng. Một lúc sau, Thẩm Viễn Chiêu mới mở miệng:
"Nguyễn tiểu thư vì Tần tổng, tình nguyện tới công ty nằm vùng, không ngờ tình cảm của Nguyễn tiểu thư và Tần tổng tốt như vậy."
"Lời có thể nói lung tung... À không phải, lời không thể nói lung tung. Tôi đến công ty, chả có cọng lông quan hệ nào với Tần Triệt."
Đừng chuyện gì cũng kéo lên trên người Tần Triệt.
Tất nhiên, Thẩm Viễn Chiêu không tin:
"Vậy xin hỏi vì sao Nguyễn tiểu thư phải đến công ty tôi làm việc?"
Minh Thù ra vẻ đương nhiên: "Thực tập, nếu không thì đến công ty nhà anh ăn cơm à? Tuy rằng, cơm nhà ăn của công ty anh cũng không tệ lắm."
Thẩm Viễn Chiêu cười lạnh: "Cô thân là người thừa kế Nguyễn thị, còn cần đến công ty tôi thực tập sao? Nguyễn tiểu thư nói lời này thì ai tin."
"Cô ta thân là tiểu thư Nam gia cũng không phải thực tập ở công ty anh sao?"
Minh Thù hất cằm về phía Nam Ưu Ưu: "Sao tôi lại không thể đến chứ?"
Nam Ưu Ưu âm thầm trừng mắt nhìn Minh Thù, lúc này lại kéo theo mình làm gì, có bệnh sao?
Thẩm Viễn Chiêu nhìn Nam Ưu Ưu, nói thay cô ta:
"Ưu Ưu và tôi quen biết từ nhỏ, cô ấy thực tập ở công ty tôi và cô ở công ty tôi, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau."
[Ký chủ, cô không cần giải thích, cô cứ để hắn nghĩ cô đi nằm vùng là được, giá trị thù hận bắt đến tay rồi. Gánh tội như vậy cũng có điểm tốt.]
Minh Thù: "..."
Hệ thống đang khuyên ta nghĩa hiệp gánh tội sao? Trẫm cũng chưa từng thấy qua hệ thống nào như vậy.
"Được rồi, vậy coi như anh nói là thật đi, tôi nằm vùng ở công ty anh, anh muốn thế nào?"
Nằm vùng mà thôi, công ty nhà nào không có. Thứ nhất cô không bán đứng công ty, thứ hai không lấy thứ gì của công ty. Dưới tình huống này, Thẩm Viễn Chiêu không có bất kỳ bằng chứng nào, thì có thể làm gì cô chứ? Cùng lắm thì tìm người trùm bao tải đánh cô thôi.
Không sợ hãi mà!
Thẩm Viễn Chiêu: "..."
Cô thật đúng là dám thừa nhận.
Ai cho cô can đảm đó.
Cô đúng thật cũng dám thừa nhận.
"Nguyễn tiểu thư, chờ đó, chúng ta tranh đua so tài thử xem."
Chuyện Joseph tiên sinh, hắn sẽ không quên. Chuyện của Nam Ưu Ưu, hắn cũng nhớ kỹ.
"Xin lỗi nhé, tôi ở phía trước chờ anh. Thẩm tổng phải nỗ lực đuổi theo, phân cao thấp với tôi nhé."
Minh Thù mỉm cười, ánh mắt kiêu ngạo đầy tự tin.
Thẩm Viễn Chiêu suýt chút nữa tức đến bật cười. Lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, dù cho là người đứng trên đỉnh kim tự tháp cũng không dám nói lời như vậy.
"Nguyễn tiểu thư, một người quá mức ngông cuồng tự phụ sẽ bị thua thiệt."
"Thua thiệt cũng là phúc mà."
"..."
Thực sự là nói chuyện không nổi nữa. Thẩm Viễn Chiêu hừ lạnh:
"Chúng ta cứ chờ xem."
Hắn nhanh chóng kéo Nam Ưu Ưu bỏ đi.
Minh Thù vẫy tay ở phía sau: "Thẩm tổng đi cẩn thận kẻo ngã."
Nam Ưu Ưu có chút mù mịt, cứ như vậy mà đi sao? Không đòi công bằng cho mình sao?
Thẩm Viễn Chiêu bị Minh Thù chọc cho tức đến muốn mổ bụng, thì làm sao còn để ý đến nguyên nhân ban đầu nữa.
Nam Ưu Ưu sợ sụp đổ hình tượng mình vất vả mới dựng nên, đương nhiên cũng không dám gây sự đòi Minh Thù xin lỗi gì nữa, nhịn uất ức bị Thẩm Viễn Chiêu kéo đi, mắng Minh Thù một trận trong lòng.
Hai người kia vừa đi, không khí trong cửa hàng bớt đi áp lực.
Người phụ nữ phản bội đứng yên, mặt đỏ tới mang tai, không biết nên làm gì. Cô ta cẩn thận nhìn Minh Thù.
Ánh mắt Minh Thù bỗng rơi trên người cô ta, nụ cười trên môi không thay đổi chút nào:
"Chị gái, trả tiền nhé."
Sau lưng chị gái toát mồ hôi lạnh, không dám nói một chữ nào. Đây là ai mà ngay cả Thẩm tổng cũng dám chọc? Giám đốc và cô gái kia có chung một suy nghĩ như thế.
Đây là ai vậy?
...
"Anh có thể đừng đi theo không?"
Minh Thù bị Tần Triệt làm phiền. Hắn là một tổng tài, dù cho mất trí nhớ cũng không thể rảnh rỗi như vậy chứ.
"Em là bạn gái tôi, vì sao tôi không thể đi theo em chứ?"
Tần Triệt nhấn mạnh hai chữ bạn gái.
Ai là bạn gái ngươi? Ai? Trẫm không phải!
Muốn Trẫm nói bao nhiêu lần đây? Nghe không hiểu tiếng người hay sao?
Không kéo được giá trị thù hận, còn khiến mình tức giận như vậy, không được!
Minh Thù hít sâu một hơi, xoay người mỉm cười:
"Anh, anh biết thời xưa yêu đương cấm kỵ sẽ bị thế nào không?"
"Không biết."
Tần Triệt nhanh chóng trả lời: "Thế nhưng, tôi biết bây giờ không phải thời xưa."
Minh Thù: "..."
Minh Thù quay đầu tiếp tục đi về phía trước, vẫn nghĩ biện pháp nhằm kéo giá trị thù hận.
Lúc Minh Thù xoay người, khóe miệng Tần Triệt lộ ra một nụ cười đắc ý, cũng nói theo đuổi theo phụ nữ nhất định phải mặt dày.
"Lúc nãy, trong cửa hàng em nói chuyện gì với Thẩm Viễn Chiêu vậy?"
Tần Triệt đi bên cạnh Minh Thù, yếu ớt giúp cô ngăn cản dòng người.
"Nói chuyện yêu đương."
Trong giọng nói Tần Triệt không nhịn được châm chọc: "Hai người giương cung bạt kiếm, nói chuyện yêu đương sao?"
Tuy hắn không đi vào, nhưng có thể hiểu một số việc.
"Tiểu tam và tiểu tứ gặp mặt, khẳng định phải ầm ĩ."
Tiểu tam, tiểu tứ?
Cô và Nam Ưu Ưu? Hay là Nam Ưu Ưu và người phụ nữ kia.
Tần Triệt hơi nghi ngờ: "Ai là vợ cả?"
Minh Thù bỏ thịt viên vào miệng: "Sao em biết được."
Minh Thù còn chưa nói hết, thì nhìn thấy Giang Đóa và Nam Ưu Ưu vừa khéo ᴆụng nhau.
Trà sữa trong tay Giang Đóa ngoài ý muốn, hắt trên người Nam Ưu Ưu.
Âm mưu, âm mưu, âm mưu.
Minh Thù mở ra xem hình thức phim, âm mưu được lòng người, phải xem.
Ban đầu, Thẩm Viễn Chiêu không thấy rõ người, nên vươn tay đẩy Giang Đóa. Sau đó, nhanh chóng ϲởí áօ khoác khoác lên người Nam Ưu Ưu, ngăn lại trang phục bị trà sữa thấm ướt.
Giang Đóa bị đẩy, thân thể lung lay ngã nhào trên đất, trà sữa cũng đổ tung tóe.
"Giang Đóa..."
Thẩm Viễn Chiêu cau mày nhìn Giang Đóa:
"Cô làm gì vậy?"
"Xin lỗi... Tôi không cố ý."
Giang Đóa không dám nhìn Thẩm Viễn Chiêu.
"Không cố ý, mỗi lần cô đều không cố ý, cô không thể làm chuyện gì cẩn thận chút sao?"
Thẩm Viễn Chiêu hơi tức giận.
Trước đây, không biết tại sao hắn lại nghĩ bộ dạng lóng nga lóng ngóng của cô thật đáng yêu. Bây giờ nghĩ lại mỗi lần Giang Đóa phạm sai lầm, thì mình toàn gặp chuyện rắc rối.
"Xin lỗi..."
"Thẩm tổng, em về trước thay quần áo."
Nam Ưu Ưu không có ý truy cứu, cô ta thấp giọng nói với Thẩm Viễn Chiêu một tiếng chuẩn bị đi.
Thẩm Viễn Chiêu kéo cô ta lại, tay vòng qua eo: "Tôi đưa em về."
Dường như Nam Ưu Ưu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cắn môi không lên tiếng.
Giang Đóa nhìn Thẩm Viễn Chiêu và Nam Ưu Ưu rời đi, không biết là khổ sở hay gì khác, trái tim đau một trận cô cố nén mới không bật khóc.
Người đi ngang qua chỉ trỏ cô, cả người Giang Đóa phát lạnh, có một cảm giác như bị toàn thế giới vứt bỏ.
"Sao lại đi không cẩn thận vậy."
Trước mặt có người ngồi xổm xuống hỏi:
"Té ngã chỗ nào rồi?"
Giang Đóa nhìn người trước mặt, mắt chợt đỏ lên: "Tiểu Ly..."
"Khóc cái gì chứ?"
Minh Thù kéo nữ chính đại nhân đứng dậy: "Không phải chỉ té một chút thôi sao, đi, mời cậu ăn."
Giang Đóa nhất thời không nhịn được mỉm cười.
Không biết tại sao, lúc nhìn thấy tiểu Ly nói ăn, đôi mắt ấy lấp lánh, cô ta cảm thấy đáy lòng ấm áp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc