Boss Phản Diện Đột Kích - Chương 1007

Tác giả: Mặc Linh

Bây giờ Minh Thù online là có thể nhận được những lời hỏi thăm tấp nập từ người già đến trẻ nhỏ.
Mà người chơi hoặc là trực tiếp đánh hoặc là oán hận cô.
Một vị anh hùng đầy khí phách có một câu nói "Mặc cho ngươi gió nổi mây tuôn, bản thân ta vẫn đứng yên bất động".
Cho dù Tư Bức tông sư gặp nhau gấp như vậy, Du Diêm không vào, nhân vật nói chuyện không hợp liền động thủ, cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện nhận thua.
Xét về da mặt.
Bọn họ thua.
Xét về thực lực.
Bọn họ cũng thua.
Xét về người đứng sau...
Bọn họ tình nguyện chấp nhận chịu thua.
Tư Trầm: Cô không có gì muốn nói với tôi?
Cuối cùng Tư Trầm cũng nhịn không được, ở trên trò chơi chỉ muốn gặp mỗi Minh Thù.
Minh Thù vừa mới đấu với một người chơi mười phút thì nhận được tin nhắn của Tư Trầm, cô chỉ nhắn lại bằng một dấu chấm hỏi đơn giản.
Tư Trầm: A.
"A" xong Tư Trầm quyết định đăng xuất.
Minh Thù nghi hoặc, hắn lại phát bệnh thần kinh gì vậy?
Minh Thù có chút đói, cũng thoát trò chơi đi tìm đồ ăn, không biết Vân Ngư lấy từ đâu ra một đống đạo cụ.
"Kỷ Hòa bảo bảo, đến khiêng giúp tôi một tay đi, nặng quá à." Vân Ngư quệt quệt miệng, giọng yếu ớt gọi Minh Thù.
Minh Thù ngậm miếng thịt bò khô, xắn tay áo lên lại bưng cái rương giúp Vân Ngư.
"Cậu làm cách nào mà đem lên được?"
Vân Ngư chống tay lên cái rương thở dốc nói: "Xã đoàn hỗ trợ mang về cho, mấy ngày nữa trên trường cần dùng, ký túc xá của người khác quá xa nên không tiện, cho nên liền để ở ký túc xá của tôi, Kỷ Hòa bảo bảo không để bụng chứ?"
Minh Thù lắc đầu, nhét miếng bò khô vào trong miệng, phủi phủi tay nói: "Đi ăn cơm."
"Tôi mời cậu." Vân Ngư H**g phấn nói: "Gần đây có một cửa tiệm mới mở, tôi từng ăn rồi cực kỳ ngon."
Trong nháy mắt ánh mắt Minh Thù sáng lên, ăn rất ngon...
Vân Ngư cầm túi lên kéo Minh Thù ra khỏi cửa.
Ng'n t Vân Ngư chạm phải sợi dây màu đỏ trên cổ tay Minh Thù, cô tò mò hỏi: "Lần trước tôi muốn hỏi rồi, Kỷ Hòa bảo bảo sợi tơ nhân duyên này phải đến miếu Nguyệt lão xin sao? "
"Hử? "
"Không phải à? Vậy là có người tặng cho cậu rồi?" Vân Ngư trừng Minh Thù: "Kỷ Hòa bảo bảo không phải nói là chưa có đối tượng sao?"
Lừa đảo!
Người đàn ông lần trước đẹp trai như vậy, Kỷ Hòa Bảo Bảo nhất định là có tình ý với hắn!
"Cái gì mà sợi tơ nhân duyên?"
"Cậu không biết?"
"Không biết."
"..."
Lúc ăn cơm Vân Ngư giải thích một chút về sợi tơ nhân duyên cho Minh Thù biết.
Gần đây có một ngôi miếu Nguyệt lão rất nổi tiếng, nam nữ chưa kết hôn đến miếu Nguyệt lão cầu nguyện, không phải tỏ tình thành công thì cũng nhanh chóng thoát kiếp độc thân, đặc biệt linh nghiệm.
Miếu Nguyệt lão sẽ tặng cho nam nữ trẻ tuổi đến cầu duyên một sợi tơ màu đỏ, đồng nghĩa với câu nghìn dặm nhân duyên một sợi tơ hồng, nguyện cầu của bọn họ chính là sợi tơ kia.
Đem tặng sợi nhân duyên đó cho người khác, ý tứ chính là bày tỏ yêu thích.
"Kỷ Hòa bảo bảo, cậu thực sự là người hiện đại sao? Việc này coi như không đáng tin, cũng phải nghe qua rồi chứ?"
"Sao cậu biết nó là ở miếu Nguyệt lão?" Lỡ như chỉ là sợi dây đỏ bình thường thì sao?
Vân Ngư giơ tay Minh Thù lên đặt dưới ánh nắng buổi chiều lật bàn tay lại, dưới đáy mắt Minh Thù toát lên vẻ phức tạp: "Nhìn thấy chưa, sợi nhân duyên ở miếu Nguyệt lão là được đặt làm, liếc mắt là có thể nhận ra. Kỷ Hòa bảo bảo, ai tặng cái này cho cậu."
Minh Thù giơ tay, trong chốc lát mắt hơi híp lại: "Một... tiểu yêu tinh."
Hiện giờ tỏ tình đều hàm súc như vậy?
Hèn gì vừa rồi hắn hỏi mình có gì muốn nói với hắn.
"Tiểu yêu tinh? Cái gì mà tiểu yêu tinh." Vân Ngư nghe xong có chút khó hiểu: "Có phải anh chàng đẹp trai lần trước hay không? Anh chàng đẹp trai kia là cực phẩm, Kỷ Hòa bảo bảo trăm ngàn lần không nên bỏ qua hắn."
Minh Thù cười một tiếng: "Tôi còn có việc, cậu tự về đi."
"A, không phải nói đi dạo phố với tôi sao!"
"Lần sau đi."
Vân Ngư bĩu môi, đôi lông mi vừa dài vừa dày nhìn giống như hai cái bàn chải nhỏ run run: "Vậy được rồi, dù sao cậu là người bận rộn, tôi tìm người khác thì được rồi."
Minh Thù bắt xe đến biệt thự, lúc cô ở chỗ này kỳ thực cũng không dài, nhìn tất cả mọi thứ vẫn như cũ nhưng lại xa lạ như vậy.
Người ở lầu hai cũng đã đi gần hết, Ngô Thanh ngược lại vẫn còn ở.
Thế nhưng Ngô Thanh bảo hôm nay Tư Trầm chưa qua đây.
Minh Thù từ trên lầu đi xuống lúc ra khỏi biệt thự gặp phải người đàn ông lần trước gặp ở tầng một.
"Kỷ tiểu thư." Người đàn ông chào hỏi một cách thuần thục.
Minh Thù mỉm cười đáp lễ, chào hỏi vô cùng lễ phép.
"Thực sự không cần suy nghĩ một chút sao?" Người đàn ông vậy mà vẫn chưa hết hy vọng.
"Không cần suy nghĩ." Minh Thù và hắn cùng rời khỏi biệt thự, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Tôi không có hứng thú với chuyện này, việc mà không hứng thú làm thì rất nhàm chám."
Người đàn ông liếc mắt nhìn khuôn mặt người con gái dưới ánh hoàng hôn, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Người con gái xinh đẹp giống như một bức tranh.
Bày ra trước mặt hắn.
Tĩnh lặng mà đẹp đẽ.
Người đàn ông đột nhiên hỏi một câu: "Kỷ tiểu thư hứng thú với điều gì?"
Minh Thù hất cằm, trong đôi mắt trong suốt phản chiếu màu xanh của trời: "Cái gì cũng đều không hứng thú."
Người đàn ông sửng sốt.
Rõ ràng cô rất có thiên phú...
Minh Thù liếc mắt, trong đôi mắt gợn sóng lăn tăn, nhẹ nhàng mà ôn hòa tựa như hồ nước mùa xuân, cô cười một cái sau đó liền bước đi trong bóng đêm mịt mờ.
-
Tư Trầm mở bữa tiệc trong ngày, nghe những người kia không ngừng nói có, rồi không có khiến đầu đau như muốn nứt ra.
Trợ lý đẩy lùi tiếng ồn ào náo nhiệt, mệt mỏi bước ra từ Hoàn Diệu Tư Trầm có chút mờ mịt nhìn bốn phía, giống như không biết mình đang ở đâu.
Phía sau là tòa nhà Hoàn Diệu với ánh đèn sáng chói, ánh sáng của nơi này thắp sáng cả đêm.
Phía trước lại là màn đêm tối mịt mù, không biết đường chính ở chỗ nào.
Dường như hắn mơ màng ngay lúc này, không biết phải đi đâu, không biết phải làm cái gì.
Loại mơ màng này hắn đã xuất hiện rất nhiều lần.
Hắn luôn cảm thấy...
Bản thân mình không thuộc về nơi đây.
Tư Trầm giơ tay lên vân vê chân mày, ánh mắt chợt dừng lại.
Ranh giới giữa sáng và tối có một người đang đứng đó.
Hầu như không cần nhìn kỹ, trong đầu hắn liền nhảy ra một cái tên.
Kỷ Hòa.
Sao cô lại ở chỗ này?
Tư Trầm theo bản năng đi sang phía bên kia, khoảng cách giữa hai người ngừng rút ngắn lại.
Tim Tư Trầm đập một cách khác thường.
Không biết đèn xe từ đâu quét tới, trước mặt Tư Trầm tất cả đều là ánh sáng trắng, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất cực kỳ chói tai.
Trực giác nói cho hắn biết nguy hiểm, nhưng ánh sáng làm chói mắt khiến hắn không biết nên tránh sang bên kia.
Thân thể Tư Trầm đột nhiên bị người ta đánh, tiếp theo liền ngã xuống bên cạnh, lăn hai vòng sau đó lưng chạm mặt đất.
Không biết xe ***ng phải cái gì, ầm một tiếng, xe bị lật nghiêng ngay bên cạnh bụi cây xanh.
Đầu Tư Trầm ***ng phải xe, hắn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cố gắng mở mắt: "Kỷ Hòa..."
Hai tay Minh Thù nắm hai bả vai hắn, nhìn xuống hắn: "Tư tiên sinh tôi thế mà lại cứu anh một mạng."
Có người của tòa nhà Hoàn Diệu chạy đến, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Tư Trầm cong môi: "Sao cô lại tới đây?"
"Đi ngang qua."
Người của tòa nhà Hoàn Diệu kéo Minh Thù lên, tiếp đó hắn cũng được người đỡ dậy, hai người bị tách ra.
Tư Trầm nhìn Minh Thù bị kéo ra, cảm giác buồn bực lập tức xuất hiện, mấy lần muốn đẩy bọn họ ra nhưng đều bị kìm chặt đến sít sao.
Những người này giống như không cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn và sự giãy dụa của Tư Trầm, nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện.
Trong lòng Tư Trầm đều muốn giết những người.
Một đám đồng đội ngu như heo!
Cũng may Tư Trầm kiểm tra xong, Minh Thù vẫn ở lại.
Hắn đã chỉnh sửa xong, đang chuẩn bị gửi tin nhắn khấu trừ tiền lương của toàn thể trợ lý.
Các đồng đội ngu như heo, hoàn toàn không biết tiền lương đang đi một vòng bên bờ sinh tử. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc