Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi - Chương 37

Tác giả: JenRee Nguyễn

Xoay Chuyển Tình Thế
- Ông làm ăn kiểu gì mà lại chọn hai tên sát thủ không ra gì như thế hả? - Người thần bí tức giận đập mạnh tay lên bàn, một lực lớn tác động lên khiến cho chiếc bàn rung chuyển dữ dội xém nữa là đã đổ.
- Tôi… tôi xin lỗi. Ngài hảy tha cho tôi. - Triệu Tử Hào quỳ rạp xuống đất, ông ta liên tục dập đầu. Phía trên vầng trán già nua đã hiển thị vệt máu đỏ nhưng điều đó không khiến ông ta dừng lại, liên tục van xin.
- Hừ. Tôi nói cho ông biết mau tập trung người của tổ chức chúng ta lại, lần này ta quyết phải giết cho bằng được Hàn Phong huyết tẩy tổ chức D.H. - Người thần bí hét lớn, hắn ta ngồi như một vi vua trên chiếc “ ngai vàng “ xoa hoa lộng lẫy.
- Dạ. Dạ.
Lần này chắc chắn sẽ xảy ra vụ thảm sát lớn nhất từ trước đến nay, hai tổ chức đứng đầu hắc giới cùng giao chiến e sẽ “ long trời lỡ đất ’’
- Họ đang muốn đến giết tôi à? - Hàn Phong ngồi bên trong tầng hầm của tổ chức D.A nhếch môi cười khinh bỉ. Một bên bàn tay cầm cốc R*ợ*u vang trắng xoay xoay , lâu lâu lại hớp một ngụm .
-....
Không biết người bên kia nói gì mà Hàn Phong tay cầm chiếc điện thoại rất chặt, nét mặt không thể nói là không chút chuyển biến. Một lúc lâu sau hắn mới từ từ nói:
- Không vấn đề, cậu cứ nói đi. Tôi rất mong chờ đây.
-...
- Không hề, tôi không lo lắng gì cả, hắn muốn đấu với tôi, tôi chơi đến cùng xem là kẻ nào thiệt. - Hàn Phong uống cạn ngụm R*ợ*u cuối cùng vẻ mặt khó tả nhìn ra phái bên ngoài lâu lâu lại cười gằn từng tiếng.
-....
- Không phải lo cho tôi, cậu cứ hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này là được. - Hàn Phong không muốn nói nhiều với người này lập tức ngắt máy, chiếc ly thủy tinh bị hắn quăng mạnh vào tường. Dùng chiếc khăn trên tay mà lau đi vệt máu.
- Nguyên, cậu vào đây. - Hàn Phong cất tiếng gọi.
Nguyên nghe Hàn Phong kêu mình thì đi vào, cúi đầu nói:
- Ngài kêu tôi có việc gì không?
Hắn ngồi trên cao nhìn xuống, mỉm cười nói:
- Cậu tập hợp tất cả người trong tổ chức lại, đề phong cẩn mật.
Nguyên gật đầu, anh định lui ra nhưng thắc mắc hỏi lại:
- Có chuyện gì thế ạ?
Hàn Phong đưa *** đang cầm vào môi rít một hơi, làn khói trắng ***c từ từ được nhả ra hòa vào không trung. Cái nhíu mi nhẹ nhàng hắn trả lời:
- Thì cậu cứ làm theo lời tôi nói. Cậu cho một top người đứng phía bên ngoài đề phòng còn tất cả tập hợp vào đây cho tôi.
Nguyên thấy việc này có vẻ kì lạ nhưng cũng không nói gì lẳng lặng làm theo.
Đáng lẽ hắn ta định sẽ trực tiếp đi đến nơi đó nhưng họ đã muốn đến đây huyết tẩy tổ chức của hắn thì ngại gì mà không ngồi chờ? Hàn Phong mỉm cười vừa *** vừa uống R*ợ*u lại còn có khách quý sắp đến đương nhiên là phải vui mừng rồi.
_______________________________________________________
- Vương Lâm Vũ ngươi có chắc là ở đây không?
Người thần bí nhìn vào khu nhà trước mặt, hắn nhíu mày quay sang hỏi anh.
- Chắc chắn. - Vũ đáp lại chắc nịch, bên miệng nở một nụ cười.
- Ngươi mà phản ta thì đừng có trách. - Hắn ta giơ khẩu S***g chĩa thẳng vào trán Vũ chỉ cần hắn ta P0'p cò, Vũ lập tức ૮ɦếƭ.
- Tôi sẽ không phản lại ngài. - Vũ gật đầu, giọng nói chắc nịch.
- Được, ta tin tưởng ngươi. - Người thần bí thu lại khẩu S***g, hắn nhếch môi nhìn về phía trước chờ động tĩnh.
Hắn cảm thấy rất lạ, tại sao lại không có người canh giữ kia chứ? Cho dù là như thế hăn ta cũng cùng bọn họ ngang nhiên đi lên. Đi đến chiếc cửa đóng kín, hắn ta chưa kịp gọi bọn thuộc hạ mở cửa
đã nghe rõ tiếng nói trầm thấp của Hàn Phong:
- Ta chờ ngươi đã lâu.
Vừa dứt lời cánh cửa đã được mở ra, bên trong tối om om chỉ thấy xa xa là hình dáng của Hàn Phong đang ngồi trên chiếc ghế cao xung quanh chứa đầy thuộc hạ.
- Ngươi là người đứng đầu tổ chức D.A? - Hàn Phong tay chỉ vào người đeo mặt nạ che lấp nữa khuôn mặt, hắn cười gian xảo.
- Phải. - Người thần bí nét mặt không đổi lạnh lùng đáp lời.
- Haha, bây giờ mới chịu lộ mặt hay sao?
- Hahaha, ngươi là đã có chuẩn bị trước. - Người thần bí đột nhiên nhíu mày, tiếng nói trở nên tức giận. Tuy cười trông sảng khoái thế nhưng thực chất rất khó chịu.
- Đương nhiên.
- Làm sao ngươi biết rằng ta sẽ đến đây? - Người thần bí trở nên tức giận, nét mặt đã sớm thay đổi, hắn ta nói.
- Điều đó, ngươi không cần biết. Nơi đây ta đã cho bố trí hết rồi e rằng người muốn thoát ra cũng không dễ dàng như lúc ngươi vào đây đâu. Ta và ngươi nên kết thúc thôi, ngươi phải ૮ɦếƭ.
Huyết Tẩy
Hàn Phong vừa dứt lời liền rút từ trong ghế ra một khẩu S***g mini nhắm vào người thần bí mà ra tay. Hắn nhanh chóng nấp vào sau chiếc ghế to, tay đưa về phía họ không ngừng nổ S***g. Người thần bì nhíu mày, cũng may mắn hắn ta đã tránh kịp không thì toi mạng với Hàn Phong rồi. Những người trong tổ chức D.A lẫn D.H đều bắn nhau loạn xạ, khắp căn phòng đều tràn ngập một mùi thuốc S***g. Tôi núp phía sau cánh cửa đứng nhìn bọn họ không ngừng đấu S***g kịch liệt mà hoảng sợ trong lòng. Tôi phút chốc đã không nhìn thấy Hàn Phong, hắn không biết có bình an hay không? Tôi lo lắm.
Tôi tái mặt, bình thường chỉ xem những pha đấu S***g trên phim truyền hình thật không ngờ ngay lúc này lại được thấy một màn đấu ghê gớm như thế. Tôi không hề cảm thấy có hút nào hứng thú với những cảnh này, thậm chí còn muốn tránh xa nhưng là vì… trong đó có Hàn Phong. Dù biết thế nhưng mỗi lần muốn đứng lên hai chân tôi lại mềm nhũn vì không có sức lực, lại nhìn thấy có người nhìn về phía này nên tôi kịp trốn.
_________
- Hàn Phong, ta bắt được ngươi rồi.
Người thần bí cười ha hả, hắn ta tóm lấy một bên tay Hàn Phong nhếch môi nói.
- Hừ. Không dễ thế đâu. - Hàn Phong mỉm cười xoay một cái đã có thể dễ dàng thoát khỏi vòng vây của người thần bí. Hắn ta vung một chân đá ngang hông người đó khiến hắn ta loạng chọang ngã ra phía sau. Người đó cũng đâu phải vừa, đang mất đà vội vung tay lên, một cú đấm thẳng vào *** của Hàn Phong.
Người thần bí nhếch môi nói:
- Ta không tin là không thắng ngươi.
Hàn Phong xoa ***, hắn ta cười đểu chạy nhanh đến nắm lấy cổ áo người đó, tốc độ của hắn ta nhanh như gió thật khiến người khác hoảng sợ.
- Hừ. Để rồi xem. Gương mặt phía sau chiếc mặt nạ này là ai….
Hàn Phong đưa một tay ý định gỡ chiếc mặt nạ ra thì người thần bí nhanh chóng xoay phắt người lại, khiến tay Hàn Phong chỉ lơ lửng vào trong không khí. Hắn nhíu mày nói:
- Ta cá là gương mặt ngươi đã bị biến dạng nên mới sợ hãi như thế,
- Không hề. - Người đó đấm vào bên má Hàn Phong tạo trên gương mặt đồng một lớp mảng đỏ nổi bật, khóe miệng còn rỉ máu.
Hắn quệt vết máu trên môi, nhíu mày nói:
- Ta không tin, ngươi có gan thì mở mặt nạ ra ta xem ngươi là kẻ nào.
Cánh tay dài dùng hết lực đấm vào người thần bí, hắn ta ra tay cũng không thua gì người đó, khóe môi chảy máu ròng có khi còn nhiều hơn của hắn.
- Hự. Ta không muốn. - Người thần bí loạng choạng ngã ra đất hắn cau lại mi tâm nỗi giận nói.
- Không phải ngươi muốn là được.
Hàn Phong chớp lấy thời cơ đi đến gỡ nhanh chiếc mặt nạ ra. Đằng sau lớp mặt nạ xấu xí ấy là gương mặt rất đẹp, lại rất lạnh lùng nhưng điều đáng nói ở đây người đó không ai khác là….
Là Gia Khang.
- Hừ. - Gia Khang bị hắn ta nhìn thấy gương mặt thì hừ lạnh lùng
- Thì ra là cậu. - Hàn Phong cười lớn, thì ra bấy lâu nay người mà hắn luôn tìm kiếm lại là thằng nhóc này.
- Tôi thì sao? - Gia Khang mỉm cười nhếch mép, là cậu thì đã làm sao?
- Tôi không có thù oán gì với cậu càng không có thù hằn gì đến Hoàng Gia cớ sao cậu lại muốn *** tôi hả? - Hàn Phong không nén khỏi cơn tức giận. Cậu nhóc này lại là đối thủ của hắn mà mãi hắn vẫn không tìm ra, ૮ɦếƭ tiệt thật mất mặt.
- Tại vì ngươi đã ςướק mất Uyển Nhi của ta. Uyển Nhi phải là của ta. - Gia Khang sau khi bị vạch trần cũng không thấy gì là sợ hãi chỉ nhếch môi nói.
- Thì ra là vì Uyển Nhi. ngươi đừng mơ mộng. - Hàn Phong tức giận nói. Muốn ςướק Uyển Nhi của hắn, tên này nằm mơ à?
- Ngươi không có tư cách giữ cô ấy ở bên mình. - Gia Khang lạnh lùng nói.
- Tại sao? - Hàn Phong như nghe kịch hay, thản nhiên nói
- Ngươi là người *** cha cô ấy có tư cách gì lại ở bên cô ấy hả? - Cậu ta cười lớn, tiếng cười *** vào ***g *** cả hai người, Hàn Phong và cô.
- Ngươi đã kể cho cô ấy nghe chuyện này? - Hàn Phong sớm đã có câu trả lời nhưng vẫn muốn xác định lại cho rõ ràng.
- Phải, là ta. Ngươi thử nghĩ đi sau này có chuyện thì cô ấy sẽ nhớ đến cái quá khứ ấy còn ngươi, ngươi sẽ vui vẻ hay sao cô ấy sẽ vui ve hay sao? - Gia Khang nhếch môi không hề che giấu.
- Không cần ngươi lo. - Hàn Phong tức tối hét lên, vấn đề này hắn đã không muốn nhắc đến mà người này còn cố khơi lên vết thương này. Hắn hận cô là con của Trần Trọng Lâm nhưng không hận về việc đã *** ba cô, người đó đáng bị vậy.
- Hahaha. Ta nói đúng quá phải hay không? - Gia Khang không hề nể nang Hàn Phong cất tiếng nói, nụ cười càng khoét sâu vào đáy lòng của Hàn Phong một nhát cứa sâu sắc.
Một người đàn ông nhìn thấy tình hình có vẻ không ổn liền lùi sâu vào cánh cửa, tình cờ ***ng phải tôi. Ông ta nhìn thấy tôi liền bắt tôi kiềm lại dẫn tôi đến trước mặt họ, Hàn Phong và Gia Khang.
- Phong, cứu em.
Hàn Phong nghe thấy tiếng tôi liền xoay lại, mặt hắn trở nên tái lại nhưng vẫn cố lấy bình tĩnh cất tiếng nói:
- Triệu Tử Hào mau thả Uyển Nhi ra không thì ngươi đừng hối hận.
Triệu Tử Hào nhếch môi, giọng nói khàn khàn vang lên:
- Các người muốn cứu con nhóc này thì mau chuẩn bị năm trăm triệu và một hiếc xe cho ta.
Tôi cảm thấy hoảng sợ, nước mắt không ngừng trào ra trên gương mặt non nớt, không thể nói gì.
- Được. Ngươi thả cô ấy ra ta lập tức sai người chuẩn bị. - Gia Khang vội lên tiếng.
- Không nói nhiều mau. - Triệu Tử Hào chỉa S***g vào thái dương của tôi, bộ dạng rất hung tợn.
- Nguyên mau chuẩn bị.
Hàn Phong lạnh lùng lên tiếng, gương mặt không hề thay đổi nhưng trong lòng sớm đã sợ hãi tột cùng. Hắn sợ cô xảy ra chuyện, sợ cô tổn thương.
Chỉ vỏn vẹn mười phút, chiếc xe Hummer đã đỗ ở phía trước, một túi tiền được đặt trước mặt ông ta. Triệu Tử Hào nhìn thấy người tên Nguyên quăng túi tiền lên xe thì mỉm cười, ông ta uy hiếp Hàn Phong dẫn tôi lên chiếc xe rồi không chịu thả ra chạy đi mất.
Phong, cứu em. Em rất sợ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc