Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi - Chương 30

Tác giả: JenRee Nguyễn

Vết Thương
Máu đỏ tươi nhuộm đầy áo sơ mi màu trắng của Hàn Phong, hắn không thể ngờ là cô lại có thể đâm hắn như thế, khuỵu xuống nền gỗ, vết thương không làm hắn đau mà ngược lại cô lại làm hắn đau lòng gấp bội lần, không ngờ đúng là không ngờ mà. Mi tâm nhíu chặt lại, hắn gắng gượng đứng lên dùng một tay đầy máu gọi điện cho Anh Luân,
- Mau đến giúp tôi. - Giọng nói khàn khàn vì mất sức.
- Cậu sao thế? - Anh Luân vội vàng quên đi cơn buồn ngủ mà hỏi Hàn Phong, giọng nói của hắn cho thấy hắn không được ổn.
- Mau đến nhà tôi, phòng Uyển Nhi. - Hàn Phong nhăn mặt, hơi thở đầy mệt nhọc môi tím tái lại vì mất quá nhiều máu.
- Sao cậu lại bị thế? - Anh Luân mặc vội chiếc áo sơ mi vào chạy nhanh xuống gara lấy đại một chiếc xe mà phóng đến nhà Hàn Phong.
- Tôi bị dao đâm, tôi mất rất nhiều máu. - Hàn Phong nhìn máu đang rỉ ra từ vết thương thì cau mày lại, ngữ điệu trầm thấp khàn khàn.
- Cậu khoan hãy rút dao, sơ cứu trước chờ tôi đến. Cúp máy đây.
Hàn Phong ngắt điện thoại, dùng một tay mở cánh cửa tủ ra lấy chiếc hộp y tế ở bên trong từ từ sơ cứu. Cũng may là hắn đã từng học qua một lớp sơ cứu dù đã lâu nhưng ngược lại nhớ rõ là đằng khác. Cũng may mắn có thể dùng được vào lúc này.
Sau một lúc chật vật cuối cùng cũng tạm coi là ổn, máu không chảy nữa lúc đó hắn mới nằm vật ra giường cho Anh Luân đến. Dao cũng cắm ngay đó theo lời dặn của Anh Luân. Đôi mắt nhắm hờ, mồ hôi tuôn ra thành dòng như suối khiến hắn mất rất nhiều sức, thật sự rất mệt.
Chỉ trong chốc lát Anh Luân đã có mặt tại tòa thành, liền đến nơi của Hàn Phong. Thấy hắn ta nhăn nhó khổ sở, là bạn thân anh cũng không vui vẻ gì.
Vội đi đến sơ cứu lại vết thương cho hắn, Anh Luân hỏi:
- Là ai làm cậu ra nông nỗi này hả?
Hàn Phong không muốn trả lời im lặng không đáp.
- Hừ, tôi biết người đó là ai rồi. Sao Uyển Nhi lại làm cậu bị thương? - Anh Luân lấy ra con dao, Hàn Phong nhăn mặt chịu đau cũng không than một tiếng, Kẻ ngốc cũng nhìn ra được là Uyển Nhi làm. Hắn ở trong phòng cô còn cô thì biến mất dạng không phải sợ tội bỏ trốn thì là gì? Thế nhưng anh lại muốn hỏi, muốn dò xét thái độ của Hàn Phong.
- Cậu nói nhiều quá, tôi không có sức để tiếp cậu. - Hàn Phong đặt cánh tay chặn trên trán, nhắm mắt lại.
- Tôi biết rồi là nữa đếm cậu đến phòng cường hãm cô ấy, nên mới chịu thế này chứ gì? - Anh Luân không có chuyện gì làm, rãnh rỗi thả câu cho Hàn Phong buông lời châm chọc.
- Hừ. Cậu tưởng tôi rảnh như cậu chắc, là cô ấy bổng dưng cầm S***g bắn tôi cũng may thân thủ nhanh nhẹn nên tôi tránh được nhưng ai ngờ lại lãnh nhát dao này còn cô ấy thì biến mất dạng. - Hàn Phong hừ lạnh.
Nghe Hàn Phong nói vậy khiến anh cũng bất ngờ. Không tin được Uyển Nhi lại muốn *** Hàn Phong, lí do gì khiến cô ấy phải làm vậy chứ? Không phải Hàn Phong luôn đối xử rất tốt với cô sao?
- Lí do gì vậy?
- Là cô ấy muốn trả thù cho ba. - Hàn Phong lạnh lùng buông một câu nói lãnh đạm nhưng nếu nhìn ra thì là một sự đau khổ thống khiết khi bị phản bội.
Uyển Nhi là một cô gái khó đoán, nhìn bề ngoại ngây thơ là thế nhưng thật sự trong lòng cô ấy nghĩ gì thì khó có thể biết đoán. Nó như một cái hố màu đen ngòm sâu hun hút không có đáy sợ rằng Hàn Phong quen cô ấy cũng đã lâu mà còn chưa biết chắc chắn về tính cách e là một kỳ phùng địch thủ
- Ba cô ấy là ai? - Anh Luân vừa làm vừa hỏi, trong câu nói không giấu được sự ngạc nhiên.
- Trần Trọng Lâm. - Hàn Phong đáp, nở nụ cười nhàn nhạt bên môi.
Về việc này Anh Luân cũng đã nghe qua, người này cấu kết với Triệu Tử Hào ra tay sát hại Hàn Phong nhưng không thành kết quả thì lãnh cái ૮ɦếƭ, có ૮ɦếƭ cũng đáng đời, là tự mình hại mình. Anh nhíu mày ra một câu hỏi:
- Sao cô ấy biết được là câu ***, không phải mọi người đều tin đó là tai nạn hay sao?
Hàn Phong nghe vậy thì cũng tỏ thải độ ngạc nhiên, hắn chưa suy xét về khía cạnh này may nhờ Anh Luân nhắc nhở không thôi... Một người như hắn lại bỏ qua chi tiết đáng ngờ này.
- Phải rồi. Ai là người dám cả gan qua mặt tôi mà nói với cô ấy? Tình cảnh năm đó cũng chỉ có cậu và những người trong tổ chức biết thôi, à còn có người trong bar hôm ấy nhưng tôi dám khẳng định không phải họ....
Anh Luân nhíu mày.
- Sao cậu lại chắc chắn là thế?
Hàn Phong nở một nụ cười ma quỷ, giọng nói đúng chất lạnh lẽo.
- Họ mà dám mở miệng một câu chã lẽ không sợ tôi làm thịt họ hay sao? Cho dù không biết thương bản thân nhưng người nhà cũng phải thương chứ.
- Câu chắc vậy? - Anh Luân hỏi lại.
- Chắc. Tôi nghĩ đây là tổ chức D.A. Cậu còn nhớ có người đã từng bắt cóc Uyển Nhi không?
- Nhớ. Cậu nghi ngờ là họ?
- Phải, cậu nghĩ xem. Họ nói với cô ấy là tôi giết ba của cô ấy rồi Uyển Nhi kích động lao ra dòng xe ngay cả tôi còn không ngăn lại được thì chắc 100% họ là người nói. - Hàn Phong cười
- Phải rồi. Bây giờ chỉ cần tìm được Uyển Nhi thì chắc chắn sẽ tìm ra được tổ chức thần bí đó. - Anh Luân vỗ tay giọng nói hào hứng
- Phải. Tôi nhất định sẽ tìm. Uyển Nhi cô ấy sẽ là của tôi, tôi nhất định sẽ thuần phục cô ấy. - Hàn Phong nói rồi vang lên một nụ cười ghê rợn đậm chất nguy hiểm.
Tôi không biết đã qua bao nhiêu thời gian nhưng mà giờ đây tôi lại đứng trên một đất nước xa lạ. Nơi đó có rất nhiều hoa hướng dương và tôi sẽ quên đi tất cả bắt đầu một cuộc sống mới tại nơi đây, nơi đó sẽ không có Hàn Phong..
Người Đàn Ông Đáng Sợ.
- Hàn Phong, ba cần gặp con. - Giọng nói một người đàn ông trung niên vang lên.
- Có chuyện gì? - Hàn Phong cầm chiếc điện thoại trong tay mà như muốn P0'p nát chúng thành mảnh vụn, nghe giọng nói giả nhân giả nghĩa của người này làm tâm trạng hắn càng thêm bực tức.
- 5h ngày mai hãy đến biệt thự của ta, con không đến cũng không được. - Ông ta cất lên một giọng cười, nghe tiếng nói có vẻ đôn hậu thế nhưng thật ra con người ông ta chỉ có Hàn Phong mới biết rõ, là một loại cáo già hắn so với ông ta có lẽ còn thua vài phần.
- Ông đang uy hiếp tôi đấy hả? - Hàn Phong gằn giọng, nhíu đôi mắt ưng.
- Con muốn nghĩ thế nào thì tùy . Nhưng bắt buộc 5h ngày mai phải đến cho ta. - Giọng nói không lạnh không nóng chỉ khẽ như lời nhắc nhở nhưng lại ẩn chứa sự uy hiếp sâu xa.
Hàn Phong không trả lời ngược lại bực tức trút giận lên chiếc điện thoại quăng mạnh vào tường, bây giờ không còn nhận ra các linh kiện trong ấy nửa chỉ còn lại những mảnh rời rạc.
- Mẹ kiếp.
__________________________________________________________________
Tôi đi khắp khu vực cánh đồng hoa hướng dương hỏi thăm nhà ở bằng tiếng Nga còn thay đổi cả tên cầu mong thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.
- Cô ơi cho cháu hỏi nhà này đang cho thuê phải không ạ? - Tôi dùng tiếng Nga lưu loát hỏi một người dân bản địa.
- PHải. Cháu muốn thuê sao? - Người đó nhìn tôi một lượt rồi nói.
- Vâng ạ, cô là chủ nhà phải không ạ? - Tôi mỉm cười nhìn một người phụ nữ đứng tuổi.
- Phải. Cô có một căn nhà còn trống cháu có muốn ở đó hay không? - Người phụ nữ hỏi tôi.
- Dạ được ạ, kiếm được nhà là cháu mừng rồi. - Tôi vui vẻ kích động nắm lấy tay của người phụ nữ. Thấy thái độ quá khích của tôi cô ta cũng không nói gì chỉ mỉm cười dẫn tôi đi xem nhà.
- Phòng có toilet riêng, máy lạnh, wifi cáp quang, giường tầng, tủ âm tường, quạt máy. Bếp nấu ăn ngoài phòng và phía sau căn nhà còn có khoảng đất trống để cháu dùng để phơi đồ hay làm đại loại những thứ khác chỉ có 1688 rub cháu thấy thế nào quá rẻ phải không? - Ngu7oi2 phụ nữa nhiệt tình giới thiệu dẫn tôi đi tham quan khắp khu nhà.
Nhà vừa đẹp, lại không quá hẹp đủ để tôi ở mà tiền thuê nhà rẻ như thế chỉ có 1000000đồng tiền Việt Nam, đúng là quá tốt mà. Không ngần ngại tôi liền gật đầu lập tức làm hợp đồng. Bây giờ tên tôi không còn là Trần Uyển Nhi nữa mà là Sarah.
Việc tìm kiếm công việc tôi nghĩ cũng không khó lắm.
___________________________________________________________________
- Ông tìm tôi có việc gì? - Hàn Phong ngồi trên một chiếc ghế gỗ ở phòng khách, vè mặt chán chường.
- Dạo này con sống thế nào? - Người đàn ông trung niên vẻ mặt đôn hậu nhưng không kém phần lạnh lùng nhìn vào Hàn Phong. Đúng thật là hai cha con, y chang nhau đều từ một khuôn mặt.
- Tốt, được rồi chứ, tôi rất bận. - Hàn Phong đáp qua loa.
- Từ từ đã con đừng gấp. - Ông ta mỉm cười nói, trên tay cầm một tách trà thơm ung dung nhấp một ngụm.
- Ông mau vào vấn đề đi, tôi không có thời gian. - Hàn Phong mất kiên nhẫn, liên tục nhìn vào đồng hộ.
- Xem con kìa lâu lâu về thăm ta mà thế sao? Bộ dạng đứng ngồi không yên.. - Ông ta cười thành tiếng, hai chân vắt sang hai bên.
- Tôi là do ông uy hiếp mới trở về không bao giờ tôi muốn bước vào căn nhà này ông hiểu không? - Hàn Phong nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh lùng của ông ta, nhếch môi khinh bỉ. Chuyện lúc trước hắn vẫn còn nhớ như in.
- Haha, tính tình vẫn không đỗi. Ta rất thích tính cách của con, nó rất giống ta khi còn trẻ. Làm cái gì cũng vội vàng. - Ông ta cười lớn
- Hừ, còn tôi thì luôn căm ghét ông, chỉ có tăng chứ không có giảm. - Hàn Phong hừ lạnh.
- Vậy à? Ta nghe nói con bị con bé nào tên Uyển Nhi làm cho bị thương đúng không?
- Ông.. Tôi cấm ông ***ng đến cô ấy. - Hàn Phong nghe đến tên cô liền vội vàng sừng cổ lên, hai mắt trợn trắng trông thật khiếp sợ.
- Xem nào, con yêu cô ta hay sao? Ta chỉ mới hỏi con đã như thế? - Ông ta biết được nhược điểm của Hàn Phong mỉm cười vui vẻ.
- Ông... Ông muốn gì? - Hàn Phong lạnh lùng hỏi.
- Rất dễ con chỉ cần nghe lời ta là được rồi. - Ông ta nâng tách trà lên uống chầm chậm như là thưởng thức
- Không bao giờ, tôi là Hàn Phong mà dễ dàng bị ông điều khiển hay sao? - Hàn Phong gạt phăng lời đề nghị của ông ta.
- Ta chỉ cần con lấy Thiên Băng thôi. Con cũng biết ta khiến con lên được cũng khiến con ngã được. - Ông ta nhếch môi cười, nụ cười thâm hiểm.
- Đó không phải là công ty do tâm sức của ông hay sao mà giờ ông lại muốn hủy nó?
- Không sao, ta còn có một công ty khác chỉ là không công bố cho con biết thôi. - Ông ta nhìn vào Hàn Phong đang mặt đỏ tía tai thì chỉ lẳng lặng cười.
- Ông. Tôi không làm thì không ai có thể bức ép tôi ngay cả ông. - Hàn Phong nhếch môi, đôi đồng tử trở nên sắc bén.
- Vậy sao? Con là con ta ta cũng không muốn còn phải thiệt thòi giờ ta muốn con cưới Thiên Băng, con bé yêu con như vậy có gì không tốt?
- Tôi không yêu Thiên Băng và tôi.... sẽ không chịu sự sai khiến của ông đâu. - Hàn Phong nói rồi toang đứng dậy.
- Con.. vậy được ta không ép nhưng ta không đam bảo con bé Trần Uyển Nhi đó có vấn đề gì hay không. - Ông ta không có gì là kích động trước thái độ của Hàn phong chỉ lạnh lùng nói.
- Cha nuôi. - Thiên Băng từ đâu xuất hiện cất giọng gọi Hàn Thiên- ba của Hàn Phong một cách thân thiết.
- Con gái, ra đây. - Ông ta mỉm cười nhìn Thiên Băng.
- Tôi về đây. Ông không có tư cách để tôi làm theo sự sai khiến của ông. - Hàn Phong hừ lạnh cất bước ra về.
- Phong, anh quả thật không còn yêu em sao? - Thiên Băng rớt nước mắt, một tay níu lại Hàn Phong.
- Phải. - Hàn Phong lạnh lùng gạt tay cô ta ra bước thẳng về phái trước trong lòng hắn bây giờ ngoài Uyển Nhi ra bất kí ai hắn cũng không cho vào mắt
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc