Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi - Chương 23

Tác giả: JenRee Nguyễn

Trở Về
Đừng để một ai khác đứng giữa anh và em
Sợ bàn tay chẳng còn thuộc về nhau
Đừng để câu xin lỗi trở thành một thói quen
Vết thương chưa lành mãi không thể lành
Đừng dùng lời nói dối níu kéo nụ cười em
Em sẽ bước để anh tìm hạnh phúc
Dù bao nhiêu nước mắt tim em đau thắt lại
Giữa cơn mưa lạnh chỉ có mình em.
*********
- Uyển Nhi em là của anh, của anh.
Hàn Phong xoay người đuổi theo cô, tay hắn không ngừng đập lên cánh cửa bằng gỗ đóng im lìm.
- Uyển Nhi, mau mở cửa.
Trong căn phòng lớn tôi vẫn bịt chặt hai tay ,ngồi co ro một góc trên chiếc giường, nước mắt cứ được thế lăn dài trên má nhưng tuyệt nhiên không phát ra một âm thanh nào. Tôi không giận Hàn Phong có người yêu khác trước tôi mà điều tôi giận chính là hắn đã lừa dối tôi, xem tôi như một người thay thế. Tại sao chứ? Tôi không có lỗi tôi vì lí gì mà lại làm thế thân cho người khác tôi không cam tâm, tôi đã tin tưởng hắn như thế. Nếu như tôi không biết được chuyện này thì hắn còn giấu tôi đến bao giờ tôi không phải con ngốc.
___________________________________________________________________
Quán bar Black&White.....
Hàn Phong ngồi một góc tối trong bar, tiếng nhạc xập xình vang lên đến át cả tiếng nói tuy lớn như vậy nhưng căn bản là hắn không để tâm. Một tay cầm chiếc ly thủy tinh chứa đầy whisky hắn ngửa cổ lên uống một hơi động tác nhanh gọn. Đôi mày kiếm đã hoàn toàn nhíu lại, trong lòng hắn giờ phút này chỉ nghĩ đến cô. Hàn Phong rót ra thêm một cốc nữa, màu cam vang sóng sánh trong đáy mắt hắn. Hàn Phong uống một hơi gương mặt lạnh lại càng thêm lạnh, cô đơn nối tiếp cô đơn.
Trên tay là một *** đang cháy hắn rít một hơi dài rồi từ từ nhã ra, màu xám tro bay lên hòa quyện vào không khí. Ánh mắt âm ưu khiến người khác nhìn vào đều hoảng sợ dáng vẻ cao lớn trông thật cô độc. Vũ đứng cạnh nhìn Hàn phong, dáng vẻ rầu rĩ này thật khiến anh ngạc nhiên, từ trước đến nay chưa bao giờ anh thấy Hàn phong như thế. Vũ giành lấy chiếc cốc Whisky từ tay Hàn phong cất giọng.
- Anh phong anh đã uống nửa chai Whisky rồi. Tiếp tục uống e sẽ say đó.
Hàn Phong nhíu mi tâm đôi mắt ưng nhìn Vũ liếc một cái lạnh lùng nói:
- Buông.
Vũ nhìn dáng vẻ của Hàn phong hơi nới lỏng tay lập tức chiếc cốc bị Hàn Phong dành lại ngửa cô uống hết whisky.
- Nếu Uyển Nhi thấy chắc sẽ không vui đâu. - Gương mặt trở nên cương nghị ánh mắt thăng trầm nhìn vào Hàn Phong.
Hắn tức giận đập vỡ chai R*ợ*u trên tay ngay cả chiếc cốc cũng vở tan thành từng mảnh , vang lên tiếng kêu xoảng khiến mọi người đều quay lại trong phút chốc tất cả trở nên im ắng lạ thường họ đều có cùng một suy nghĩ. " Hàn phong giận rồi lần này mệt rồi "
- Vũ cậu không xem tôi ra gì à? Tôi muốn uống bao nhiêu thì uống cậu dám quản tôi.
Vũ nhíu đôi mày gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ không hề xảy ra biến cố sau cơn tức giận vừa rồi của Hàn Phong giọng nói trầm thấp:
- Tôi chỉ nói sự thật nếu Uyển Nhi biết anh như thế cô ấy cũng sẽ không vui.
Hàn Phong nhếch một bên môi đi đến cạnh Vũ lạnh lùng nói:
- Cậu hiểu Uyển Nhi được bao nhiêu hả?
Vũ vẫn đứng im đáp:
- Tôi chỉ là có sao nói vậy nếu anh không muốn nghe thì tôi sẽ không nói nữa.
Hàn Phong đặt tay lên vai vũ đánh một đấm khiến người anh khụy xuống nhưng vẫn cố đứng cho vững. Hàn Phong hờ hững nhếch môi lạnh lùng nói:
- Được rồi về thôi.
- Tay anh có cần phải đến bệnh viện hay không? - Vũ nhìn qua bàn tay đang chảy máu của Hàn phong từ tốn nói.
- Không cần về tòa thành đi. - Hàn Phong nhìn qua bàn tay đang nhuốm thành màu đỏ rồi lạnh lùng nhếch môi lạnh lùng nói.
- Được.
Chiếc xe Lamborghini màu xám bạc nhanh chóng lướt nhanh trên con đường đêm tĩnh mịch có thể nghe rõ tiếng gió lạnh . Dùng một vận tốc lớn để đi thì chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã về đến tòa thành.
Hàn Phong không nói không rằng vừa về đến là đã lên phòng Uyển Nhi gõ cửa. Bên trong vẫn không có tiếng trả lời, hắn đẩy cửa bước luôn vào trong. Cô đang ngủ, tấm thân mềm mại đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp gương mặt khi ngủ thật đáng yêu. Hắn đi đến ngồi cạnh bên cô không nói gì chỉ chăm chăm nhìn thiên thần nhỏ bé mái tóc xõa dài vương vài sợi trên khuôn mặt ngủ say. Hàn Phong mỉm cười, chỉ cần nhìn cô yên bình khi ngủ là hắn đã rất vui trong lòng dâng lên một cảm xúc vui vẻ gạt bỏ những sợi tóc bết lại trên mặt.
Ưm. Cô kêu lên một tiếng cọ nguậy người theo đó cái miệng bé xinh chép chép rất đáng yêu.
- Hàn Phong đồ lừa gạt.
Tiếng nói ngái ngủ vang lên bên tai hắn lập tức khiến Hàn Phong trở nên buồn bã sao hắn lại khiến cô ghét đến thể khi ngủ cũng chửi hắn. Hàn Phong vuốt ve gương mặt mịn màng của của cô không biết trải qua bao lâu hắn vẫn ngồi đó nhìn cô cho đến khi đôi mắt đẹp tựa lưu ly mở to nhìn hắn.
- Á Á Á anh làm gì trong phòng tôi vậy? - Tôi ngồi bật dậy như chiếc lò xo vội vàng hét lớn nhìn quần áo hắn rồi nhìn lại quần áo tôi tah6t5 may mắn hắn không làm loạn.
- Anh...Anh xin lỗi. - Hàn Phong đột nhiên trở nên ngượng nghịu, gãi đầu nói.
- Đi ra ngoài ngay. - Tôi hét toáng lên chỉ tay ra phía cửa.
Hàn Phong lắc đầu im lặng giữ nguyên vị trí hiện tại.
Sau khi suy đi tính lại tôi quyết định làm vệ sinh cá nhân trước xong rồi sẽ giải quyết chuyện này sau.
Hàn Phogn thấy cô bỏ chạy thì mỉm cười nhẹ nhàng hắn muốn xin lỗi cô nhưng ngay chính hắn cũng chẳng biết mình làm gì sai chỉ là cô thấy tấm hình của Thiên Băng rồi khóc và hắn phải dỗ dành.
- Anh vào phòng tôi làm gì? Tôi cất tiếng hỏi
- Anh muốn xin lỗi em. - Hàn Phong thấp giọng nói, ánh mắt cũng trở nên rất chân thành.
- Anh nói đi. - Tôi đứng lại nhếch môi tạo thành một nụ cười lạnh lùng.
- I’m sorry, can you forgive me? ((tôi xin lỗi, em tha thứ cho tôi nhé?) - Hàn Phong đi đến ôm tôi vào lòng nhưng chỉ là một cánh tay tôi nhìn xuống phía dưới, cánh tay còn lại đang buông thõng máu từ trên đó cũng đã đông lại tạo thành một màu nâu sẫm.
Tôi vội vàng buông tay hắn ra, nâng cánh tay ấy lên dịu dàng hỏi:
- Sao vậy?
Hàn Phong mỉm cười rồi nói:
- Không sao bị thương nhẹ thôi. em có đồng ý hay không?
Tôi kéo hắn ngồi xuống giường đi lấy hộp sơ cứu vết thương.
- Anh hay nhỉ trên người còn có mùi R*ợ*u anh uống bao nhiêu whisky rồi?
Hàn Phong mỉm cười ôm tôi bằng một tay vui vẻ nói:
- Chỉ có nửa chai.
Tôi xùy một tiếng rồi thoát khỏi vòng tay hắn cẩn thận nâng lòng bàn tay bị thương. Lấy một ít bông băng thấm nước tôi lau vùng máu đã đông, gắp đi vài miếng thủy tinh nho nhỏ.
- Anh... sao lại có thủy tinh ở đây?
Hàn Phong cúi đầu nhìn tôi mỉm cười không nói gì.
- Lần sau mà còn thế này thì em sẽ may tay anh lại luôn đây, mùi R*ợ*u nồng nặc em chẳng thích chút nào.
- Vậy sao? Sau này anh không uống nửa.
- Ừ. Xong rồi nè.
Hàn Phong nhìn cánh tay đã được băng lại cẩn thận của mình thì mỉm cười nhẹ. Cất giọng trầm thấp.
- Anh xin lỗi rồi em có đồng ý tha thứ cho anh không?
- Được, nhưng đừng để lời xin lỗi là một thói quen.
- Anh biết rồi. - Hàn Phong ôm tôi vào lòng cúi đầu vừa định hôn tôi thì cùng lúc đó có điện thoại.
Hắn nhíu mày lấy từ trong túi ra rồi nói.
- Alo.
-.....
- Sao? - Hàn Phong nhìn sang tôi rồi cất bước đi ra ngoài ban công. tôi nhìn hắn khó hiểu nhưng cũng không nói gì nếu như hắn không muốn để tôi biết thì thôi vậy.
- .....
- Được rồi anh tới ngay. Nói rồi Hàn Phong cúp máy đi về phía tôi hôn nhẹ lên đôi môi rồi mỉm cười nói.
- Anh có việc phải đi rồi, tạm biệt.
- Việc gì? - Tôi ôm Hàn Phong từ phái sau dịu dàng hỏi.
- Không có gì đâu.
Hàn Phong gỡ vòng tay tôi ra rồi bước đi, không hiểu sao khoảnh khắc Hàn Phong cất bước tim tôi lại nhói đau cảm giác hoang man lo sợ đang dấy lên,
___________________________________________________________________
- Thiên Băng là em thật sao? - Hàn Phong ngồi đối diện một cô gái xinh đẹp, mái tóc uốn lượn buông dài nụ cười của cô lúc nào cũng vậy đều là dịu dàng đến thế.
- Phải, Phong em đã trở về rồi. - Thiên Băng mỉm cười ngọt ngào ánh mắt lộ ra vẻ sung sướng nhìn Hàn Phong.
- Sao em lại đi vậy, anh đã tìm em khắp nơi em đã đi đâu? - Hàn Phong vắt chéo hai chân ngữ khí có chút kích động.
- Em đã được Đông Âu cứu sống em về đây là muốn đưa lại cho anh một thứ. - Thiên Băng lấy từ trong túi xách ra một chiếc chìa khóa bằng vàng đặt lên tay Hàn Phong.
Hàn Phong nắm chiếc chìa khóa trên tay, ngạc nhiên hỏi:
- Đây là cái gì?
Thiên Băng mỉm cười, đôi mắt to tròn đẹp tựa ánh trăng đêm rằm. Nhỏ giọng nói
- Đây là di vật của mẹ anh trước lúc qua đời đã nhờ em đưa cho anh.
Hàn Phong nhìn vào chiếc chìa khóa trở nên kích động hơn hẳn, hắn nắm chặt lại đến nổi hết cả gân xanh.
- Tại sao đến giờ em mới đưa nó cho anh?
- Mẹ anh đã nói với em là chờ khi anh có sự nghiệp ổn định thì đến lúc đó đưa lại cho anh.
Khuôn mặt cương nghị đã từng chút trở nên biến đổi, Hàn Phong nhếch môi nói:
- Chìa khóa này có gì mà mẹ anh phải nhờ em đưa cho anh?
- Chìa khóa này là dùng để mở một thứ nhưng mẹ anh không nói đó là gì. Em nghĩ anh nên tự tìm kiếm. - Thiên Băng mỉm cười
- Được rồi cảm ơn em.
- Phong em về tòa thành cùng anh nhé. - Thiên Băng đứng lên định đi cùng hắn
- Nhưng mà... Đợi một thời gian nữa đi em bây giờ... - Hàn Phong không thể để Thiên Băng biết Uyển Nhi đang ở trong tòa thành đó và càng không muốn để họ biết nhau chẳng may...
Nhưng bây giờ điều quan trọng là phải tìm ra bí mật đằng sau chiếc chìa kháo vàng này.
Nhốt Lại
- Sao, em muốn gặp anh à? Ừm Hoàng Nhật.
Hàn Phong cúp máy gương mặt vốn đã lạnh nay còn lạnh hơn gấp bội lần, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khoảng không. Ánh nắng hắt lên thân hình cao lớn đứng vững như bức tượng bằng thạch cao đễ lài một chiếc bóng đỗ dài trên nền gỗ. Một nụ cười nửa miệng vụt qua rồi đột ngột tắt liệm trên gương mặt cương nghị . Hắn xoay cửa rồi bước ra ngoài.
- Phong, anh đi đâu vậy? - Tôi từ trên cầu thang đi xuống định ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành thì gặp Hàn Phong đang bước ra cửa. Thấy vậy tôi bước đến cạnh hắn cất tiếng hỏi.
Nghe thấy tiếng tôi Hàn Phong dừng bước quay đầu lại, gương mặt hiện lên ý cười hắn đưa bàn tay to lớn xoa lấy mái tóc của tôi.
- Công ty anh có việc thôi anh đi đây.
- Vậy sao anh mau đi đi.
Hàn Phong cất bước rời đi khỏi tòa thành, trong phút chốc chiếc xe Hummer phân khối lớn đã mất hút sau cánh cổng màu đen cao đến vài mét.
Tôi nhìn hắn đi một lúc rồi mới cất bước đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác lo âu kì lạ nhoi nhói nơi đáy tim. Đột nhiên ý nghĩ về cô gái tên Thiên Băng vụt ngang qua đầu không suy nghĩ gì nhiều tôi lập tức gọi điện cho Gia Khang.
- Gia Khang Hoàng Nhật đi tôi muốn đi chơi với cậu.
- Được. Tôi đến ngay.
- Ừm.
Tôi cất máy vào chiếc túi thở dài một tiếng. Đầu óc trở nên rối tung rối mù không biết nên phải làm thế nào. Tôi lắc nhẹ đầu bước trở về phòng, mở chiếc tủ quần áo rồi chọn bừa một chiếc.
Bầu trời hơi âm u, mây đen ùn ùn kéo đến đánh đuổi những tia nắng cam vàng chói lọi. Có lẽ thời tiết lúc nãy rất giống với tâm trạng của tôi đều là mù mịt. Gió thổi nhẹ lay từng chiếc lá xanh non đung đưa, đánh rơi những chiếc lá màu vàng héo úa buông thả xuống nền đất. Tôi nhanh chóng bước thật nhanh đến Hoàng Nhật, chọn một cái bàn cạnh cửa sổ không vội vã từ tốn ngồi xuống, cái bàn này luôn là nơi tôi lựa chọn. Hướng ánh nhìn ra ngoài vườn xuyên qua lớp cửa kính bằng thủy tinh, ánh mắt xa xăm khó hình dung nhưng tôi cảm thấy nó khá giống với tâm trang bây giờ của tôi chỉ gôm gõn trong hai chữ " rối bời ".
- Uyển Nhi.
Gia Khang thong thả đi đến , mái tóc nhẹ nhàng được gió thổi bay. Cậu ấy mặc một bộ âu phục màu xám tro nhả nhặn, hai tay *** túi quần, thân hình vạm vỡ anh tuấn thu hút mọi ánh nhìn.
- Đến rồi à. - Tôi ngước nhìn Gia khang cười nhẹ.
- Sao đến sớm vậy? - Gia Khang nhìn tôi , hai tay đan ***g vào nhau đặt lên trên mặt bàn. Tôi gật đầu gọi một ly whisky cho mình và một ly cafe cho Gia Khang.
Tôi cúi đầu đảo nhẹ ly whisky rồi đưa lên môi, hương thơm nồng của loại R*ợ*u mạnh lập tức xọc lên trên mũi khiến tôi bất giác nở một nụ cười khinh khỉnh.
- Sao hôm nay lại uống Whisky thế? Có gì buồn à? - Gia Khang không động vào ly cafe nhìn tôi cười cười hỏi.
- Không biết. Chỉ đơn giản là muốn uống thôi. - Tôi đặt ly R*ợ*u xuống bàn hai tay đan lại ngẩng đầu nhìn Gia Khang nhún vai nói.
- Vậy sao? Tôi không biết có nên tin lời của cậu không. - Gia Khang nửa cười nữa không khuấy lên tách cafe.
Tôi chỉ cười, uống một ngụm Whisky, cảm giác nống nồng đăng đắng như nghẹn lại ở cổ, cho dù dùng cách nào cũng không thể nuốt xuống khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Sao không xưng hô như lúc trước.
Gia Khang nghe tôi nói thế thì dừng lại động tác khuấy ly, ngước nhìn tôi cười thành tiếng vội vã xua tay.
- Có phải là con nít nữa đâu mà xưng hô kiểu ấy chứ.
Tôi cũng cười nói.
- Cũng phải.
Gia Khang đột nhiên dừng lại nụ cười, gương mặt trở lại nghiêm nghị như thường cậu ấy nói:
- Được rồi có gì thắc mắc thì nói đi.
Đúng là không ai hiểu tôi ngoài Gia Khang. Nâng chiệc ly R*ợ*u sóng sánh màu cam vàng tôi khẽ nhếch nhẹ một bên môi mỉm cười nói.
- Đúng vậy, thật không có ai hiểu tôi như cậu.
Gia Khang vắt chéo chân, tựa người vào thành ghế.
- Đương nhiên.
Tôi còn chưa kịp nói thì như hóa đá tại chỗ khi thấy Hàn Phong đang cùng một cô gái khác bước vào. Họ đi đến cái bàn cạnh một góc khuất nên họ không hề thấy tôi nhưng với góc độ này tôi có thể hoàn toàn nhìn rõ họ. Cô gái đó đang cười với hắn, Hàn Phong cũng cười rất vui, rất vui.
Chiếc ly thủy tinh trong tay tôi rơi xuống đất vỡ toang ra những giọt R*ợ*u bắn cả vào người tôi phát ra một tiếng choang rõ rệt. Tôi nhìn chằm chằm vào bọn họ, từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống mu bàn tay đang nắm chặt lại của tôi, lòng co thắt đến khó thở.
Tôi nhếch một bên môi, thì ra đây là việc bận của hắn, hắn xem tôi là một con ngốc haha. Tôi đúng là ngốc mà không, có lẽ không bằng một con ngốc . Nước mắt vỡ òa không ngừng tuôn rơi khiến tôi không thể kiềm hãm lại. Bây giờ trong tôi có biết bao nhiêu cảm xúc, nào là bàng hoàng, ngỡ ngàng rồi đau đến vỡ toang khi nhìn hắn.
Tôi nhếch môi tự khinh bỉ cho cái sự tin tưởng của mình , có lẽ đối với hắn nó chẳng đáng một đồng. Kéo ghế và đứng lên tôi quệt dòng nước mắt đang lăn dài tự nhủ sẽ không để cho hắn nhìn thấy kiêu ngạo mà đứng trước mặt Hàn Phong giáng cho hắn một cái tát thật mạnh. tôi mỉm cười, nụ cười đậm chất khinh khi dành cho hắn, ánh mắt hoàn toàn là sự lạnh lẽo.
- Là tôi sai, tạm biệt đồ tồi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi nhìn hắn rồi liếc nhìn sang cô gái đứng bên cạnh đang trợn to mắt nhìn tôi. Cô gái này hình như tôi đã gặp được ở đâu rồi. Cố vò tìm trong trí nhớ cuối cùng tôi cũng đã nhớ ra , là Thiên băng thì ra cô ta đã trở về. Cũng nên dẹp bỏ con rối là tôi rồi tên tồi.
Mưa, mưa rơi tí tách thấm ướt người tôi khiến toàn thân run lên bần bật, xem ra cũng đã đến lúc hắn vứt bỏ tôi. Tôi tự mình mỉm cười như một người mắc bệnh, tự giễu cho một sự ngu ngốc . Giờ này hắn chắc rằng đang ở cạnh cô ấy có lẽ sự tồn tại của tôi ở bên cạnh hắn là có cũng được, không có cũng không sao! Tôi ôm lấy thân mình tự che chở sải từng bước nặng nề trên con phố đông.
- Nhi. - Hàn Phong vội vã chạy đến nắm lấy cánh tay cô chợt bàng hoàng vị sự lạnh ngắt đến khó tin.
Ra là Hàn phong, còn tìm tôi. không biết là nên vui hay nên buồn.
Tôi xoay người lại nhìn vào Hàn Phong một cách lạnh lùng trong mắt không hề có nửa lần tức giận mà ngược lại tất cả chỉ bao chùm vào sự buốt giá. tôi nhếch nhẹ đôi môi cất lời.
- Buông.
Hàn Phong cảm thấy trong lòng thật rối loạn, hắn đã cố tìm cô nhưng giờ đây đổi lại chỉ là tia nhìn lạnh lẽo và nụ cười dửng dưng bất cần trên mặt. Đột nhiên trở nên tức giận hắn nắm chặt tay cô ra lệnh.
- Đi về. Trời đang mưa.
Phải là trời đang mưa. Nước mưa rơi vào mắt tôi khiến tôi thấy đau lắm và cả gió, không ngừng lớt qua mặt tôi , từng đường lướt cứ như mũi dao găm chĩa thẳng vào mặt tôi cảm giác đau đớn khiến ngữ điệu của tôi theo đó mà trở nên run rẩy.
- Đó không phải nhà tôi.
Hàn Phong đã thật sự tức giận không nói không rằng vác tôi lên trên vai mặc kệ cho tôi la hét nhưng hắn trước sau vẫn im lặng và bước đi.
- Thả tôi ra. Tôi muốn đi tôi muốn rời khỏi anh. - Tôi không ngừng đập vào người hắn hét lớn nhưng vẫn không khá hơn được gì ngoài sự im ắng của hắn và nỗi khó khănn mới thốt ra. Rời xa hắn? Từ trước đến nay tôi đều là chưa từng nghĩ qua.
- Đừng ồn nữa, căn bản là em không thể thoát khỏi tôi. Tốt nhất hãy ngoan ngoãn mà ở cạnh tôi.
Mặc kệ ngược chiều gió hắn vẫn ung dung mà bước đi không thương không tiếc xô tôi ngã vào thành ghế phụ. Chẳng hề liếc mắt nhìn tôi hắn chỉ nhếch môi khởi đông chiếc xe.
- Anh có buông tha cho tôi không?
- Không. - hàn Phong trả lời mà không hề nhìn vào tôi vẫn tiếp tục điều khiển chiếc xe lao đi trong gió.
- Vậy thì đừng trách tôi....
Nói rồi tôi nhướng người về phía hắn cắn thật mạnh vào bờ vai như muốn trút bỏ hết mọi oán hận lên trên vết cắn này cho đến khi mùi máu tanh tưởi xộc vào khoang miệng tôi ngay cả trên mũi.
- Uyển Nhi em điên à? Sẽ ૮ɦếƭ đấy.
Han 2Phong lập tức dừng bên đường, tức giận xô tôi ra khiến cánh tay đập mạnh vào thành ghế đau điếng.
- Ha ha phải tôi điên rồi, tôi đang muốn ૮ɦếƭ đây tôi rất muốn ૮ɦếƭ để được tự do mà thoát khỏi anh. - Tôi cười lớn, máu từ môi đang trào ra.
- Hừ e...૮ɦếƭ tiệt ૮ɦếƭ à? Em dám chống đối lại tôi.
Dường như Hàn Phong thật sự rất tức giận tay nắm chặt lại thành đấm hướng vào mặt tôi mà đấm thẳng vào nỗi sợ hãi khiến tôi nhắm tịt mắt lại. Một lúc lâu sau không cảm nhận được gì tôi từ từ mở mắt ra, khuôn mặt tím tái đang nhìn về tôi tức giận không thôi ánh mắt đỏ ngầu có vài nét đau đớn. Tôi nhìn đôi đồng tử màu đen của hắn, tất cả chỉ có sự lạnh lùng của tôi.
Qúa tức giận Hàn Phong chỉ còn cách đấm thẳng nắm đấm ấy vào vô lăng, bàn tay lập tức hiện lên màu đỏ.
Brừm. Hắn như đã điên loạn không ngừng đạp ga khiến chiếc xe lao đi trong gió mặc kệ những lời nói gào hét của tôi hắn vốn dĩ không để lọt vào tai. Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại trong khuôn viên của tòa thành. Không nói năng gì hắn lại một lần nữa bá đạo mà vác tôi trên vai sải bước lên phòng rồi kế đó ném tôi lên trên chiếc giường.
- Em muốn tôi buông tha cho em? Tôi nói cho em biết thứ mà Hàn phong này muốn thì tuyệt đối sẽ đạt được cho dù phải dùng bất cứ giá nào. - Hàn Phong đóng sầm cửa lại.lạnh lùng tuyên bố, ánh mắt ***c ngầu tức giận nhìn chằm chằm vào tôi.
- Tôi nhìn hắn khinh khi không nói lời nào.
- Sao? Không nói được gì à, nếu em ngoan ngoãn tôi nhất định sẽ không phải nhốt em ở nơi này. - Han 2Phong mỉm cười. Nụ cười này so với khi hắn tức giận cón ghê gớm hơn là biểu cảm của sự tức giận.
Khoan đã, tôi không nghe lầm chưa là hắn nói muốn nhốt tôi sao? Tôi trợn to đôi mắt nhìn vào hắn đầy tức giận.
- Nhốt? Ai cho anh nhốt tôi hả?
Hắn vẫn giữ thái độ như vậy nhưng lúc này đã từng bước tiến lại phái tôi ánh mắt gian tuân.
- Là tôi tự mình quyết định
Tôi theo lẽ thường lùi về phái sau hai tay vớ lấy chiếc gối ôm vào trong lòng nhìn Hàn Phong đầy sự cảnh giác.
- Anh...anh muốn làm gì?
hàn Phong nhếch môi hai tay *** túi quần thong thả đi từng bước dài đến chỗ tôi.
Tôi vẫn cố lùi lại cho đến khi cả người ép sát vào góc tường, xoay mặt lại là khuôn mặt của Hàn Phong. Tôi đưa chiếc gối cao lên chắn ngang tầm nhìn của hắn, sỡ hãi nói:
- Anh ...muốn ...gì?
Hàn Phong cười to thành tiếng nhấc cánh tay gạt chiếc gối của tôi ra xa , cuối cùng gương mặt hắn đã kề sát vào tôi dường như mỗi một nhịp thở, mỗi một nhịp tim tôi đều có thể nghe ra.
Hàn Phong nhếch môi đưa tay chống vào tường từ từ áp sát vào tôi cho đến khi hai chiếc mũi cuối cùng cũng chạm vào nhau. Tôi nhìn Hàn Phong tỏ vẻ nghi hoặc vội vã xô đưa tay đẩy hắn ra nhưng đã quên mất một điều. Sức lực của tôi căn bản là không bằng hắn. Tình huống của ôi trong lúc này có thể ví như một chú cừu non đã nằm gọn trong móng vuốt sắc nhọn của cáo già tinh ranh . Tôi hoảng sợ nhắm tịt mắt lại cho đến khi bị chính hắn xơi tái nhưng .... lát sau quanh mũi tôi đều không cò hương thơm nam tính ngay cả đầu mũi cũng không hề chạm nhau . Xung quanh đều vang lên tiếng nói lạnh lùng kèm theo giogn5 cười như ác quỷ của hắn:
- Đừng nghĩ đến chuyện được tôi buông tha, tôi nói cho em biết sẽ không bao giờ em thoát khỏi tôi..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc