Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi - Chương 16

Tác giả: JenRee Nguyễn

- Cậu mau ra ngoài gọi Anh Luân đến đây cho tôi.
Hàn Phong như phát điên lên gương mặt đen lại khiến mọi người cảm thấy khi*p sợ. Đôi mắt ưng long lên sòng sọc.
- Tôi tới rồi đây.
Anh Luân mặc bộ áo blouse xanh thong thả đi đến, gương mặt tự tin bình thản trái ngược với Hàn Phong. Anh Luân đặt một tay lên vai Hàn PHong thấp giọng:
- Cậu cứ bình tĩnh tôi nhất định cứu sống Uyển NHi cho cậu.
Hàn PHong thấy Anh Luân thì tâm trạng đã bình ổn hơn trước, nhếch nhẹ một bên môi ngữ khí nghe như đe dọa, hắn nói với Anh Luân:
- Cậu hãy cứu cô ấy giúp tôi, nếu Uyển NHi mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ san bằng bệnh viện của cậu bất cứ ai cũng không thể ra khỏi đây.
Anh Luân nở một nụ cười tươi trên gương mặt, an ủi cậu bạn thân:
- Yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu sống cô ấy.
- Viện trưởng, cô gái đó… cô ấy.
Vị bác sĩ đứng cạnh Hàn Phong lúc này mới lên tiếng giọng nói run rẩy.
- Cô ấy thế nào? – Anh Luân nhíu mày hỏi.
- Cô gái đó, cô ấy còn chưa qua được thời kì nguy hiểm. – Mặt vị bác sĩ này đã trở nên tím tái toàn thân run lên bần bật ngay cả trong lời nói cũng toát ra vẻ sợ hãi.
- Sao? Các người còn không mau cứu cô ây.
Hàn Phong như một con dã thú không kiểm soát được bản thân lao vào túm lấy cổ áo vị bác sĩ kia đạp lên xác của Harry. Ánh mắt Hàn Phong lúc này từ màu đen vốn có mà chuyển sang màu đỏ. Đôi đồng tử kinh người nhìn xoáy vào đôi mắt run rẩy vị bác sĩ khiến ông ta toàn thân co rúm lại. Đôi mày khẽ nhíu lại từng cơn giận dữ tuôn trào. Ngữ khí vừa lạnh như ngàn băng vạn năm lại nóng như núi lửa Hỏa Diệm Sơn khiến ai có mặc ở đó đều phải co người sợ hãi. Bộ dạng lúc này của Hàn Phong thật khiến người khác liên tưởng đến một con sói cuồng dã muốn ăn tươi nuốt sống cừu non.
Anh Luận nhận thấy tình hình không ồn này thì ngăn Hàn Phong lại.
- Hàn Phong cậu hãy bình tĩnh, còn có tôi mà.
Sau khi kéo được tay Hàn Phong ra khỏi người của vị bác sĩ thì Anh Luân hỏi:
- Tịnh trạng của Uyển NHi thế nào.
- Ngàn lời khó nói, viện trưởng xin mời ngài theo tôi.
Vị bác sĩ bước đi thật nhanh đến phòng cấp cứu sợ rằng nếu còn ở lại thêm một giây phút nào đó không chừng Hàn phong sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ ông không ngại ngùng như đã Gi*t cái người đàn ông mà hắn đã đạp dưới chân. Anh Luân cùng vị bác sĩ kia nhanh chóng khuất bóng sau cánh cửa phòng cấp cứu để lại Hàn Phong đang mất khả năng kiểm soát. Hắn nhướng đôi mày hai bàn tay nắm chặt thành hình quả đấm, hắn dùng hết sức đấm mạnh vào tường. Máu từ trong tay hắn rỉ ra ngoài nhỏ từng giọt xuống đất nhưng hắn không cảm thấy đau, nhiêu đây có là gì kia chứ.
- Tên tài xế đó, không thể tha.
- Anh Phong hắn cũng là bất đắc dĩ.
- Bất đắc dĩ? Tôi nói Gi*t là Gi*t, từ khi nào mà cậu trở nên nhiều lời thế hả? – Han 2Phong gằn từng chữ ánh mắt đỏ ngầu đang long lên sòng sọc.
- Tôi hiểu rồi.
Vũ vừa định bước đi thì lại nghe tiếng nói lạnh lùng của Hàn Phong.
- cái xác này đem quăng đi. Thật ô nhiễm bầu không khí.
- Tôi sẽ làm ngay.
Nói rồi Vũ bảo đám vệ sĩ lôi cái xác ra ngoài thi hành nhiệm vụ.
Một lúc sau Anh Luân trở ra, vẻ mặt lo lắng đi đến bên Hàn Phong.
- Hàn Phong nguy rồi cô ây… Uyển Nhi….
- Có chuyện gì, Uyển Nhi làm sao cậu mau nói đi.- Hàn Phong kích động nói
- Có lẽ không cứu được. – Anh Luân buồn rầu ngồi xuống cạnh Hàn phong.
- Sao lại không cứu được? Không phải cậu là bác sĩ sao? Anh Luân tôi xin cậu cậu hãy cứu cô ấy cho tôi. Hãy cứu Uyển Nhi cho tôi. – Hàn Phong quay mặt sang Anh Luân nắm chặt vai anh ta. Lần đầu tiên trong đời Hàn Phong lại van xin người khác nhưng hắn không quan tâm .
Anh Luân lắc đầu, ánh mặt hiện lên vẻ bất lực:
- Cậu hãy vào nhìn mặt Uyển Nhi lần cuối đi. Có thể sau này cậu sẽ không còn thấy Uyển Nhi nữa đâu.
- Mẹ kiếp Anh Luân tôi đã van xin cậu như thế sao cậu lại không giúp tôi không phải chúng ta là bạn thân sao!
Hàn Phong tức giận đứng lên ánh mắt đỏ ngầu nhìn Anh Luân đang bất lực.
- Phải chúng ta là bạn thân. Tôi đã cố gắng hết sức, cậu hãy vào nhìn cô ấy đi.
- Bằng bất cứ giá nào cậu phải cứu sống cô ấy cho tôi. Hãy cứu sống cô ấy.
Hàn Phong không tin vào sự thật này, hắn nổi điên lên ngữ điệu bỗng dưng cao ✓út. Hắn không nói gì chạy đến phòng cấp cứu.
- ra ngoài. Ra ngoài hết cho tôi.
Hắn hét lên đuổi tất cả bác sĩ và y tá có mặt trong đó. Hàn Phong đi đến chiếc giường trắng toát, khuôn mặt lạnh lùng như núi băng đã tan chảy khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt đi, đôi mắt nhắm nghiền không buồn nhìn hắn. Hàn Phong nắm lấy tay cô, nó rất lạnh lạnh hơn hắn tưởng.
- Uyển Nhi tay em lạnh quá, có phải là rất lạnh không?
Hắn nói như người mê sảng, kẻ tàn nhẫn này lại vì cô gái đang nằm trên đó mà đau buồn xót xa. Hắn đưa bàn tay cô lên miệng rồi hà hơi vào. Hắn cứ làm thế nhiều lần, khi bàn tay cô ấm hơn một chút rồi hắn dịu dàng nói:
- Uyển Nhi tay em ấm hơn rồi này.
Cô vẫn nằm im lìm không trả lời hắn. Hàn Phong nhìn cô chứa đầy vẻ thương yêu nhưng cô gái này vẫn không thể thấy được tình cảm của hắn cô vẫn không mở mắt. Hàn Phong mỉm cười nói:
- Uyển Nhi sao em xấu thế? Sao em lại ngủ một mình mà không đợi anh hả? Chờ em tỉnh dậy anh sẽ đánh em cho xem.
Cô vẫn nằm đó, không hề lay động dù chỉ là một cử chỉ nhẹ. Hàn Phong tiếp tục nói. Giong5 nói nghẹn ngào chứa trong cổ hắn, có một cái gì đó đang len lỏi vào trong từng tế bào của hắn khiến toàn thân hắn run lên.
- Em mau mở mắt ra cho anh, đó là mệnh lênh. Uyển Nhi mau mở mắt ra.
Không ai đáp lại hắn, chỉ có nỗi lạnh lẽo đang xâm chiếm cơ thể hắn làm hắn đau buồn nhìn cô.
- Uyển Nhi em vẫn cứng đầu nhỉ sao em không nghe lời anh thế hả?
Hắn nắm tay cô mỗi lúc một chặt ánh mắt ứng thôi đỏ ngầu mà thay vào đỏ là một đôi đồng tử đen láy thâm tình nhìn cô.
- Uyển Nhi anh van xin em hãy tỉnh lại, em không được ngủ nữa.
Hắn hôn nhẹ lên tay cô. Bàn tay này đã không còn hơi ấm, nó đang từ từ trở nên lạnh dần. Hơi lạnh từ bàn tay chạm vào môi Hàn Phong nó đang từng chút một mà đóng băng con người hắn lại.
- Uyển Nhi, tay em lại lạnh nửa rồi. Anh sẽ làm nó ấm hơn nhé, nếu em lạnh thì nói cho anh biết nhé.
Hàn Phong lặp lại động tác hà hơi vào tay Uyển Nhi không ngừng, mỗi lần thôi trong lòng hắn lại nghẹn ngào , nước mắt bất lực chảy xuống khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Đây là lần đầu Hàn Phong rơi nước mắt, ngày xưa cho dù có Gi*t bao nhiêu người máu chảy ra nhiều như suối thì Hàn Phong vẫn chỉ lạnh lùng nhếch môi, gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm mà ngay giờ khắc này. Một Hàn Phong cao cao tại thượng, tuyệt tình lãnh khốc đang rơi lệ vì một người con gái đủ thấy rằng hắn xem trọng cô đến thế nào.
- Hàn Phog cậu hãy bình tĩnh Uyển Nhi sẽ không muốn thấy cậu như thế này đâu.
Anh Luân đặt một tay lên vai Hàn Phong an ủi hắn.
- Tôi không cho phép cậu tùy tiện nói cô ấy ૮ɦếƭ, Uyển Nhi chỉ đang ngủ thôi. Cô ấy chỉ là đang ngủ. Phải rồi chỉ là đang ngủ thôi.
- Hàn Phong cậu đừng như thế. – Anh Luân nhìn Hàn Phong , cậu bạn thân của anh thật sự đã yêu cô gái này rồi, một Hàn Phong như núi băng vạn trượng ngàn năm không tan chảy mà rơi lệ vì một người con gái thì đủ thấy cô ấy quan trọng với hắn như thế nào. Anh Luân nhìn Hàn Phong rồi lại nhìn Uyển Nhi đang nằm đó. Khuôn mặt nhợt nhạt toàn máu, hàng mi dày rợp phủ xuống che đi đôi đồng tử to tròn xin đẹp.
Đột nhiên vị bác sĩ lúc nãy hớt hãi chạy vào.
- Thưa viện trưởng không phải ngài vừa nghiên cứu được một loại thuốc có thể chữa được tình trạng của cô gái này sao?
- Phải rồi, xém chút tôi đã quên mất nhưng…. – Anh Luân đập hai tay vào nhau vẻ mặt vui mừng hớn hở nhưng sau vài giây gương mặt anh ta lại thay đổi.
- Nhưng sao?- Hàn Phong hỏi.
- Loại thuốc tôi vừa chế tạo còn chưa thử nghiệm trên người, dùng loại thước này e rằng sẽ có nguy hiểm. – Anh Luân bất lực nói.
Hàn Phong nhíu mày bằng cách nào cụng phải cứu sống được Uyển Nhi phải cứu sống được cô ấy. Hàn Phong lạnh lùng nhìn Anh Luận gương mặt không hề toát ra vẻ lo lắng, nói chắc nịch.
- Cậu hãy thử nghiệm lên người tôi.
- Hàn Phong , cậu… Có thể ૮ɦếƭ bất cứ lúc nào đấy. – Anh Luân nhìn Hàn Phogn tỏ vẻ ngờ vực, thật không ngờ hắn lại chấp nhận hy sinh cả cái mạng mình vì một cô gái.
- Không nói nhiều cậu mau làm đi. – Hàn Phong lạnh lùng nói, điệu bộ không hề lo lắng.
- Thôi được rồi. Ông hãy vào phòng làm việc của tôi, trong hộc tủ bên trái có một mũi kim tiêm mang xuống đây.
- Vâng thưa viện trưởng.
- Hàn Phong cậu đã chắc chắn rồi chứ? Bây giờ cậu hối hận vận còn kịp.
Hàn Phong nở một nụ cười đánh vào lưng của Anh Luân.
- Tôi luôn tin tưởng câu.
Anh Luân mỉm cười. Chỉ cần một lời nói này anh sẽ cố gắng hết sức, người bạn này tuy rằng suốt ngày hay gây chuyện với anh nhưng hắn là người trọng tình trọng nghĩa, Anh Luân biết chắc rằng hắn sẽ nói lên lời này vì một khi hắn yêu ai thì nhất định sẽ yêu tới cùng cho dù cả thế giới này ngăn cản
- Đây thưa viện trưởng,- Vị bác sĩ trên tay cầm một ống kim tiêm khuôn mặt sợ hãi nhìn Anh Luân, bàn tay không ngừng run rẩy.
- Được rồi, ra ngoài đi. - Anh Luân nhận lấy ống kim tiêm rồi nói.
Anh từ từ mở ống kim tiêm ra rồi nhìn Hàn Phong tỏ vẻ lo lắng. Trái lại với sự lo lắng của anh thì gương mặt Hàn Phong trước sau vẫn vậy không một chút bộc lộ cảm xúc. Hắn xăng tay áo lên rồi nói:
- Nhanh đi Anh luân.
- Tôi biết rồi, cậu nếu thấy có biểu hiện gì lạ thì hãy lập tức báo cho tôi biết. - Anh Luân đưa ống tiêm từ từ sát gần với cánh tay của Hàn Phong.
- Lúc nãy vị bác sĩ kia đã nói Uyển Nhi mất rất nhiều máu như vậy có cần truyển máu cho cô ấy không?
- Đương nhiên là cần rồi. Tôi sẽ xem cô ấy thuộc loại nhóm máu nào rồi truyền máu cho cô ấy.
- Anh Luân đặt ống tiêm lên tay Hàn Phong rồi nhẹ nhàng ấn xuống
Gương mặt hắn vẫn không chút cảm xúc chờ cho Anh Luân tiêm xong. Sau vài giây nước màu vàng từ trong ống tiêm đã truyền hết sang người hắn. Hàn Phong không nói một lời nào lẳng lặng buông tay áo xuống. Anh Luân nhìn hắn một lúc rồi cất giọng:
- Từ giờ đến ngày thứ năm cậu phải ở trong bệnh viện để tôi còn theo dõi
- Tôi biết rồi, cậu nhất định phải cứu bằng được Uyển Nhi không thì tôi sẽ Gi*t ૮ɦếƭ cậu. - Hàn Phong lạnh lùng nhếch một bên môi nụ cười nhàn nhạt
- Cậu yên tâm. Cả cậu cũng không được có chuyện gì đâu đó Hàn Phong.- Anh Luân nói
- Tôi thì có chuyện gì được chứ. Cậu mau truyền máu cho Uyển Nhi đi mất cả năm phút rồi. - Hàn Phong thúc dục.
- Hàn Phong cậu yên tâm, mất năm phút không ૮ɦếƭ được đâu. - Anh Luân nhìn Hàn Phong đang lo lắng thì gương mặt hiện lên ý cười đâm.
- Tôi nói cậu mau truyền đi, cho dù là bạn thân thì tôi cũng sẽ Gi*t cậu. - Hàn Phong nhìn Anh Luân lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nữa miệng đầy giễu cợt
- Thôi được rồi, cậu mau ra ngoài đi. - Anh Luân nhìn Hàn Phong nhoẻn miệng cười. Nhưng sau khi thân hình to lớn được che khuất sau cánh cửa trắng toát thì gương mặt ấy lại hiện lên vẻ buồn, Ống tiêm này Anh Luân sợ sau khi tiêm vào người Hàn Phong họa may không ૮ɦếƭ thì sẽ có tác dụng phụ để lại di chứng sau này. Hàn Phong là người bạn thân nhất của anh, anh không thể mất đi người bạn này. Bây giờ anh chỉ có thể chờ đợi năm ngày này sẽ mau chóng qua đi để anh biết được kết quả nhưng....Anh lại sợ năm ngày tử thần này lại ςướק mất người bạn thân nhất của anh. Trong lòng Anh Luân lúc này rối như tơ vò, nửa muốn thời gian trôi qua nhanh lại nữa muốn nó trôi chậm lại thật mâu thuẫn, thôi thì để mặc tự nhiên.
.....................***********************************...........................................
- Tôi có một thắc mắc. - Triệu Tử Hào nhìn người thần bí đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh ban công thì hỏi.
- Nói. - Người thì bí từ tốn mà đưa điếu thuốc vào miệng, động tác không nhanh không chậm lại như đang ung dung hưởng thụ nhếch một bên môi.
- Tại sao lại thả Uyển Nhi về thế ạ? - Triệu Tử Hào nhìn người thần, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu.
Người thần bí khẽ nhếch một bên môi, từ từ thả ra một làn khói thuốc mờ mờ ảo ảo che khuất đi tâm tư. Ngữ khí bình thản:
- Ngươi đoán xem
Triệu Tử Hào gãi đầu, thật sự là ông ta không thể nào hiểu được tâm tư của người này, có thể gọi là như mò kim đáy bể. Mò thế nào cũng không tìm thấy được, cho dù đã bỏ không ít công sức mà Triệu Tử Hào cũng không nhìn ra. Ông ta nói:
- Thật sự là tôi không hiểu, xin ngài hãy giải thích cho tôi được mở rộng tầm nhìn.
Người thần bí hừ lạnh một tiếng, hai chân vắt chéo sang hai bên. Khắp người toát ra một vẻ khí khái của bậc quyền quý hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi là đồ ngu hay sao? Có thế mà cũng không biết. Chẳng phải Hàn Phong là người Gi*t ba của cô ta sao, chỉ cần nói cho cô ta biết được bí mật này thì ngươi nghĩ Uyển Nhi sẽ không điên lên mà Gi*t ૮ɦếƭ Hàn Phong sao?
- Nhưng Hàn Phong đâu dễ Gi*t như thế ạ. - Triệu Tử Hào thắc mắc.
Người thần bí một lần nữa hừ lạnh, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười khinh bỉ.
- Đầu óc người làm bằng cao su phẳng lì hả, có nhiêu đó mà cũng không hiểu. Có phải Hàn Phong yêu cô ta không?
TRiệu Tử Hào gật đầu.
- Vậy thì Uyển Nhi muốn Gi*t hắn thì có phải hắn sẽ không đề phòng không?
- Nhưng nếu Hàn Phong phát giác được thì phải làm sao ạ?
- Chuyện này cũng không có gì là khó. Ta nghĩ rằng Hàn Phong mà không phát giác được thì trò chơi này sẽ không còn thú vị nữa. Hắn quá tầm thường đến kế hoạch Gi*t hắn do một người con gái yếu đuối tạo ra mà không phát hiện được thì ta đã không tốn công mà dựng nên trò chơi này, ta biết chắc Hàn Phong sẽ phát hiện đến lúc đó hắn sẽ phát điên lên vì không ngờ rằng người mà hắn yêu thương bấy lâu lại phản bội hắn thế thì hắn sẽ không còn là Hàn Phong bất bại, hắn sẽ như một con vật nhỏ bé bị tổn thương thì chúng ta chẳng phải sẽ dễ dàng một tay mà Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn sao!
Triệu Tử Hào thật không ngờ người này lại thâm hiểm đến như vậy. Ngay cả kế hoạch không có điểm sơ hở thế này mà người này lại có thể nghĩ ra thật đúng là khiến ông phải nể sợ. Triệu Tử Hào liên tục gật đầu.
..................................**********************************.................................................
Ngày thứ nhất...
Hàn Phong đến thăm Uyển Nhi, hắn nhìn cô qua tấm kính trong suốt mà quặn đau . Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi hàng mi dày ảo não phủ xuống che đi đôi đồng tử to tròn long lanh. Gương mặt cô được gắn ống thông mũi hầu và đầy những dây dẫn của nước thuốc, đôi môi nhỏ nhắn trở nên tím tái, cánh tay vô lực không buồn mà động đậy. Hắn đặt tay áp lên cửa kính mà nhìn cô trong lòng như có một nút thắt chưa được tháo gỡ mà khiến tâm tư của hắn bị cột chặt lại không cách nào khi thông, như từng chiếc kim sắt nhọn từng mũi từng mũi xuyên qua trái tim của hắn khiến Ⱡồ₦g иgự¢ trở nên đau buốt tê tái từng cơn.
Khuôn mặt Hàn Phong trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, hắn muốn nhanh chóng trôi qua năm ngày để cứu sống Uyển Nhi. Hắn không mong thời gian dừng lại dù có thể sau năm ngày hắn sẽ ૮ɦếƭ nhưng hắn không quan tâm cho dù có ૮ɦếƭ cùng cô hắn cũng cảm thấy không hối tiếc. Hằng ngày Hàn Phong sống trong sự buồn bã và ũ rũ mỗi ngày nhìn thấy cô trong tình trạng đó thì Ⱡồ₦g иgự¢ hắn lại đau nhói lên cho dù tay hắn có kìm chặt đến đâu thì cũng không cách nào thoát khỏi cơn đau này, Nó dằn vặt Hàn Phong dặt vặt tâm tư của hắn, dằn vặt sự vô tâm của hắn đã để cô lâm vào tình trạng này. Cuối cùng cũng đến ngày mà hắn mong đợi, Hàn Phong ngồi trước mặt Anh Luân vẫn khỏe mạnh như ngày nào nụ cười nhàn nhạt in trên gương mặt đẹp như tượng tạc . Hắn mỉm cười nói:
- Anh Luân tôi không sao cậu có thể tiêm liều thuốc này vào Uyển Nhi.
Anh Luân mỉm cười vui vẻ, anh nói:
- Phải không sao cả, liều thuốc này khi vào người cậu không những không xung khắc mà còn rất hòa hợp. Bây giờ thân thể của cậu rất tốt khỏe còn hơn lúc trước, tôi có thể tiêm cho Uyển Nhi rồi.
- Còn không mau đi.
- Bây giờ tôi có thể chuyển sang phòng hồi sức cho cô ấy rồi. - Anh Luân đi từ phòng bệnh đặc biệt ra, mỉm cười nói.
- Vậy tôi có thể vào thăm cô ấy không? - Hàn Phong nhìn vào trong phòng, gương mặt hiện lên ý cười đậm.
- Có thể nhưng không phải lúc này.
Hàn Phong nghe Anh Luân nói vậy thì khẽ nhíu mày.
- Không phải lúc này thì lúc nào?
- Tối nay đã, bây giờ còn chưa chuyển.
- Thôi. được. - Hàn Phong nói vẻ mặt như vừa ăn phải bồ tạt nhăn nhó không thôi.
Cùng lúc đó một vị cảnh sát đi đến trước mặt hai người, người đó nói:
- Tôi là Lâm Hạo cảnh sát điều tra cái ૮ɦếƭ của thiếu ta Harry làm phiền ngài Hàn Phong đến sở cảnh sát lấy khẩu cung.
- Hừm. Tôi có việc bận tôi sẽ bảo Vũ đến. Cảnh sát Lâm Hạo cứ về trước. - Hàn Phong tỏ ra không vui, đã năm ngày rồi hắn còn chưa vào thăm Uyển Nhi sao có thể nghe theo một tên cảnh sát cỏn con thế này.
- Xin lỗi ngài. Ngài là người bị tình nghi chứ không phải Vũ- kẻ thân cận của ngài. Tôi chỉ làm theo lệnh mời ngài về sở cảnh sát hợp tác điều tra. - Lâm hạo nói chắc nịch, ngữ điệu không tỏ vẻ gì là sợ hãi.
- Hừ, tôi đã bảo có việc bận anh nghe không hiểu à? - Hàn Phong nhếch môi lạnh lùng nói. Tên cảnh sát này quả thật không biết sợ ૮ɦếƭ là gì.
- Tôi biết nhưng thưa ngài phải theo chúng tôi, một mạng người không phải là nhỏ, - Lâm Hạo kiên trì nói.
Hàn Phong quả thật tức giận, tên này không coi hắn ra gì mà. Hàn Phong tức giận trong lòng nhưng bề ngoài vẫn lạnh lùng nụ cười nhàn nhạt bên môi. Anh Luân thấy tình hình không khả thi nên kéo tay hắn, nhỏ giọng giảng hòa.
- Hàn Phong cậu theo cảnh sát Lâm Hạo đi lấy khẩu cung không mất bao nhiêu thời gian đâu. Với lại Uyển Nhi cũng không thể lập tức tỉnh dậy.
- Hừ , thôi được. Cậu mau gọi Luật Sư Á cho tôi
- Được rồi cậu mau đi đi. - Anh Luân thấy Hàn Phong chịu nể mặt anh mà đi thì thở phào nhẹ nhõm, Lập tức gọi điện cho luật sư Á.
...............................**********************************...............................................
- Chủ nhật ngày 13 - 7 - 2014 vào lúc 10h 30 phút anh đang ở đâu và làm gì? - Lâm Hạo hỏi.
Trong căn phòng kín , Hàn Phong nhìn Lâm Hạo chỉ nhếch một bên môi, hắn nói:
- Bệnh viện.
- Vậy tại sao ngài lại Gi*t Thiếu úy Harry, thiếu úy làm gì ngài? - Lâm hạo nghiêm mặt,
Đáp lại sự nghiêm túc của Lâm Hạo, Hàn Phong chỉ nở một nụ cười khinh khỉnh:
- Sao anh lại nói tôi Gi*t hắn, tôi không làm gì cả.
- Có người nói là thiếu Uý Harry ૮ɦếƭ sau khi gặp ngài và không quay về.
Hàn Phong cười thành tiếng nụ cười lạnh nhạt đủ khiến người khác phải lạnh sống lưng, Đôi đồng tử đen láy nhìn xoáy vào Lâm Hạo, Hàn Phong nở nụ cười nhàn nhạt:
- Anh cũng nói là ૮ɦếƭ sau khi gặp tôi và không quay về thì đương nhiên là sau khi gặp tôi hắn ta vẫn sống, Và hắn đã đi đâu thì cảnh sát Lâm Hạo sao lại hỏi tôi, anh nên cho người tìm đi. Vạn nhất hắn ૮ɦếƭ ở nơi nào thì sao lại đến bắt tôi. Tôi không còn gì để nói, tôi về đây.
Lâm Hạo nhìn chằm chằm vào Hàn Phong. Anh vốn biết hắn có một đầu óc rất nhạy bén nhưng không ngờ lại có thể đổi trắng thay đen đến chóng cả mặt. Lâm Hạo nhìn hắn tức tôi rồi nói:
- Sau khi còn đang trong quá trình điều tra thì ngài là kẻ đáng tình nghi nhất vậy nên tôi không thể thả ngài về cho đến khi điều tra ra hung thủ thật sự,
Hàn Phong nhếch môi nhún nhẹ vai. Hắn biết Lâm hạo sẽ không thể giam giữ được hắn. Chưa đầy 5\' luật sư Á đã đến.
- Chào anh tôi là luật sư Á, xin hỏi thân chủ tôi đã làm gì mà anh bắt đến đây giam giữ?
- Cảnh sát tình nghi ngài Hàn Phong đã Gi*t Thiếu Uý Harry - Lâm Hạo nói
Luật sư Á mỉm cười nói:
- Đã có chứng cứ chưa?
Lâm Hạo lắc đầu nói:
- Còn trong quá trình điều tra.
- Vậy hiện giờ là chưa có chứng cứ xác thực.
Lâm Hạo bất đắc dĩ lắc đầu.
- Vậy mời cảnh sát Lâm thả thân chủ tôi ra khi nào có chứng cứ xác thực thì chúng tôi sẽ theo anh về sở cảnh sát.
Lâm Hạo ngậm bồ hòn làm ngọt, gượng cười nói:
- Được xin mời cô theo tôi.
Hàn Phong nhếch một bên môi, tên cảnh sát đó muốn đấu với anh. Hừ hắn không có khả năng đó đâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc