Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi - Chương 14

Tác giả: JenRee Nguyễn

Quyển Nhật Kí
- Hàn Phong mau bỏ em ra.- Tôi ngượng ngùng nói, hai tay không ngừng đánh vào cánh tay đang vòng ngang eo tôi.
- Không - Hàn Phong dựa đầu vào tóc tôi tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào từ mái tóc đang lan tỏa, vòng tay càng siết càng trở nên chặt.
- Ngoan đi nào. - Tôi dỗ ngọt hắn ngượng ngùng, hai tai đã đỏ lên bừng bừng.
- Á, nhột. - Tôi tránh đầu sang một bên khi Hàn Phong không ngừng vùi mặt vào mái tóc, cảm giác này...có chút khó diễn tả nha.
- Ừm, Uyển Nhi. - Hàn Phong lặp đi lặp lại câu này, nói như đang mê sảng, hai cánh tay đã thôi siết chặt tôi mà bất ngờ nắm lấy đôi bàn tay cùng nhau đan mười ngón.
- Sao thế, Phong? Tôi mỉm cười ngọt ngào.
Phong, Uyển Nhi kệu thật ngọt giọng nói ấm áp không trầm không bổng cứ vờn quanh lỗ tai của Hàn Phong khiến hắn như sa chân vào ngữ điệu ấy. Vào lúc này đây hắn muốn nuốt đi tiếng nói làm say lòng người của cô muốn chôn tiếng nói cô vào trong miệng hắn.
Hàn Phong xoay tôi lại, ánh mắt thăng trầm trở nên ***c ngầu khiến tôi cảm thấy như nghẹt thở đến nơi. Hàn Phong dùng bờ môi của mình bao phủ lấy môi tôi, siết tôi vào lòng tưởng chừng như muốn đem tôi cùng hắn hòa nhập làm một. Cái lưởi hồng hào hư hỏng của hắn không ngừng lục lọi khoang miệng của tôi, tựa như con rắn tự do uốn lượn truyền cho tôi hương vị mật ngọt,. Tôi dùng cái kĩ thuật có hạn của mình mà đáp trả lại cho hắn. Thân người của hắn khẽ run nhẹ lên, tôi mềm nhũn ngã vào hắn như mất đi khả năng đứng vững toàn thân dựa sát vào, áp hai tay lên tấm lưng săn chắc của hắn.
E hèm. A Luân dựa người vào cửa khoanh hai tay trước *** nhìn chúng tôi cười gian tà.
Hừ. Hàn Phong hừ lạnh ngồi xuống chiếc giường bên cạnh thuận tiện kéo luôn tôi ngồi xuống.
- Á Phong, anh... đang làm gì vậy? - Tội ngượng chín mặt hiện giờ tôi đang ngồi trÊn đù* hắn còn tay của hắn thì đang vòng ngang eo tôi. Tôi nhìn Anh Luân tỏ vẻ ái ngại còn gương mặt hắn thì lạnh tanh hỏi Anh Luân:
- Có chuyện gì?
Anh Luân ho khan vài tiếng rồi cười một cách đểu giả.
- Xin lỗi vì đã phá hỏng bầu không khí của hai người.
Hàn Phong nhếch môi nói:
- Qủa thật là không đúng lúc nhưng không sao vẫn còn nhiều thời gian.
Anh Luân cười lớn, xua tay nói:
- Phải Phải.
Hàn Phong im lặng không nói gì chỉ khẽ nhếch môi tạo thành mội nụ cười nửa miệng.
- Anh nói gì vậy. - Tôi thẹn quá hóa giận gỡ vòng tay Hàn phong ra rồi đứng lên.
- Ngồi yên. - Ngữ khí lạnh lùng lẫn bá đạo khôn gcho tôi đi mà kéo tôi xuống trở về chổ cũ. Gương mặt đỏ gay gắt nhìn Anh Luân đang mỉm cười vui vẻ xem tôi là môt con hề.
- Cậu tìm tôi có việc gì? - Hàn Phong nói.
- Vào thư phòng đi, ở đây...
Anh Luân bỏ lửng câu nói, ánh mắt hướng về phía tôi tỏ vẻ áy náy. Tôi nhìn Anh Luân lập tức hiểu ra ẩn ý trong câu nói của anh , gạt tay Hàn Phong ra rồi nhìn hắn tươi cười nói:
- Anh Luân nói phải , anh mau đến thư phòng đi.
Hàn Phong nhíu mày dùng tay phải nắm lấy cánh tay tôi đang cố kéo tay hắn đứng lên. Nhếch môi nói:
- Em ngồi yên cho anh,
Hàn Phong quay sang Anh Luân khẽ nhếch môi:
- Cậu nói ở đây luôn đi cô ấy không phải người ngoài.
Tôi nhìn sang phía Anh LUân liền nhận ra nét lưỡng lự trên khuôn mặt anh, vội vàng nói:
- Anh ra ngoài đi em phải thay đồ đi có chút việc. Anh ra ngoài đi.
Hàn Phong lúc này mới chịu đứng lên, hắn hỏi tôi:
- Em đi đâu?
- Em đi mua ít đồ.
- Vậy thì để anh kêu người đưa em đi.
- Không cần đâu Anh Luân đang đợi anh đ mau đi đi.
Trươc khi đi Hàn phong còn hôn lên trán tôi nháy mắt nói:
- Về sớm đó. Nụ hôn lúc này còn chưa xong đâu.
Tôi thoáng đỏ mặt vội vàng đẩy hắn ra cửa mặt cà chua tim đập thình thịch.
- Hàn Phong anh đúng là bá đạo.
....................................*******************************************...................................
- Vũ đâu? - Hàn Phong lấy từ trong ngăn kéo ra một gói thuốc, hắn rút ra một điếu rồi bật lửa lên. Làn khói từ *** nhanh chóng lan tỏa ra khắp gian phòng không bao lâu đã tràn ngập mùi TL.
Anh Luân rút từ trong chiếc cặp mà anh đem theo ra một quyển tập nhỏ rồi đặt lên bàn.
- Cậu ấy có việc nhờ tôi đưa cho cậu cái này.
Hàn Phong cầm cuốn tập lên, trước mặt hắn là hình ảnh một cậu bé cỡ tuổi thiếu niên đang nắm tay một cô bé gái xinh đẹp mỉm cười rạng rở, đôi mắt ưng trở nên lạnh hơn bao giờ hết. Nhã ra một làn thuốc mờ mờ ảo ảo che phủ mi tâm cất tiếng hỏi:
- Ở đâu có cái này?
- Tìm thấy trong nhà của Đông Âu.
Hàn Phong nhếch môi, ánh mắt ẩn hiện vẻ khó hiểu khiến Anh Luân cảm thấy tò mò. Bàn tay thon dài mở cuốn tập ra, hắn có cảm tưởng sẽ xuyên vào thế giới cua Đông Âu - chủ nhân quyển nhật kí này.
Ngày 1- 4 - 1974 trời trong xanh.
Hôm nay mình đến một cô nhi viên cùng với bạn , ở đó khá to nằm ở ngoại thành. Mấy đứa trẻ ở đây rất dễ thương cứ cười luôn miệng làm mình cũng thấy vui theo. Mình đi dạo vài vòng rồi đi đến cánh đồng bồ công anh rất đẹp nằm phái sau cô nhi viện thật không ngờ ở cô nhi viện này lại có cánh đồng đẹp đến thế. Ngồi được một lúc mình thấy bóng dáng một cô bé gái gái rất xinh vừa đi ngang qua định hỏi chuyện nhưng cô bé đã đi đâu mất. Về đến nhà mình cứ cảm thấy có gỉ đó là lạ thôi thúc mình đến cô nhi viện đó thêm một lần nữa. Còn cảm giác gì thi mình không thể hình dung.
Đọc hết trang này, Hàn Phong khẽ nhíu mày, cô bé gái này có lẽ là Thiên Băng. Không vội vàng hắn lật qua trang tiếp theo.
Ngày 10-4 - 1974
Tuy nói là sẽ đến cô nhi viện nhưng việc học khiến mình bận quá nên cho đến hôm nay mới đến được cô nhi viện đó. Mình đến cánh đồng bồ côn ganh ngồi chờ không hiểu sao ình lại có cảm giác gặp được cô bé ngày hôm qua. Thật lạ lùng. Ngồi một lúc khiến mình phát chán, đứng dậy đi về nhưng đến một góc khuất mình nghe tiếng khóc của một cô bé. Mình đi đến hỏi thăm thì biết tên cô bé là Thiên Băng năm nay 10 tuổi. Cô bé bảo họ không chơi với cô, không ai yêu thương cô nên cô mới khóc ở đây. Mình thấy tội nghiệp cô bé nên đã an ủi và nói rằng khi rảnh rỗi mình sẽ đến thăm cô bé này.
...................
Ngày 11 -4 - 1974 .
Hôm nay mình đến thăm Thiên Băng, cô bé vừa thấy mình đã chạy ào đến. Mình cảm thấy cô bé rất dễ thương có nét đẹp thuần khiết hiền lạnh. Cô bé thấy mình mang kẹo đến thì nhãy cẫng lên sung sướng thì ra cô bé rất cô độc.
..................
Ngày 13- 4 - 1974
Mình lại đến chơi với Thiên Băng, cô bé có vẻ rất mến mình luôn miệng gọi anh Đông Âu, mình còn chơi oẳn tù tì củng cô bé ấy nữa, không chỉ một trò chơi đó mà còn chơi trốn tìm thả diều... Tự dưng mình thấy trong lòng vui vẻ hẳn lên. Mình hỏi về gia đình cô bé, hỏi tại sao cô bé lại ở đây thì ra cô bị bố mẹ bỏ rơi từ lúc mới sinh ra thật tội nghiệp. Mình thấy cô bé ấy khóc không hiểu sao tim mình lại quặng đau có lẽ vì thấy thương cho thân thế của Thiên băng.
Hàn Phong cảm thấy hơi khó chịu hắn không ngờ Thiên Băng lại cô đơn đến thế đáng thương đến vậy chỉ một vài viên kẹo, một vài trò chơi đã khiến cô vui như thế quả thật cô chưa kể cho hắn nghe về bản thân mình . Ng'n t khẽ run lên vài nhịp hắn nhẫn nại lật qua trang tiếp theo.
....................
Ngày 20- 4 - 1974
Hôm nay Thiên Băng khóc, cô ấy nói là đã gặp bố mẹ mình họ không quan tâm cô không thương cô nữa. Mình hỏi là tại sao cô ấy biết thì Thiên Băng nói viện trưởng đã từng gặp bố mẹ cô khi họ để cô ở đây. Thiên Băng đã khóc rất nhiều. Cô bé bảo không còn ai thương cô hết.
Cứ cách vài ngày thì mới viết, Đông Âu viết không thường xuyên, chủ yếu là viết về Thiên Băng. Thì ra họ đã quen biết nhau từ nhỏ không phải chỉ mới đây. Tại sao mình lại không nghe Thiên Băng nhắc đến? - Hàn Phong tự hỏi.
Ngày 1-5
Hôm nay mình đến thăm Thiên Băng cô bé bị thương đầy người, không hiểu sao vết thương lại nghiên trọng đến thế. Mình hỏi nhưng cô bé không trả lời chỉ cho mình bôi thuốc vào vết thương mình sao lại đau lòng đến thế? Cô bé không tin tưởng mình sao? Trong lòng mình đột nhiên trong lòng mình nổi lên một cảm giác bất an xen vào đó một dự tính không tốt lành.
Ngày 2 -5
Mình không thể ngờ được Thiên Băng lại được một gia đình khác nhận nuôi vào chiều ngày hôm qua. Mình như suy sụp hoàn toàn khi biết được tin tức này, mình biết được là Hàn Gia đã nhận nuôi Thiên băng không biết đến khi nào mới gặp lại được cô bé.
Ngày 15 - 4 - 2004.
Hôm nay trên đường về mình gặp một cô gái trên người quấn đầy vải trắng của bệnh viện ngất xỉu gần nhà tôi. Thấy cô gái mặt mày trắng bệch nên mình đem cô gái này về nhà chăm sóc, cô ấy ngủ li bì đến tối mà vẫn không tỉnh lại.
Ngày 20 - 4 .
Hôm nay cô ấy đã tỉnh lại sau nhiều ngày hôn mê bất tỉnh, tôi hỏi cô ấy tên gì cô ấy nói mình tên là Thiên Băng. Tôi ngạc nhiên hỏi cô ấy có phải lúc nhỏ cô ấy sống trong cô nhi viện rồi được Hàn Gia nhận về nuôi không thì cô ấy bảo phải. Tôi định hỏi tại sao cô ấy lại quấn băng trắng đấy người thì cô ấy bỗng lên cơn đau đầu đau dữ dội nhưng nhất định không chịu nhập viện.
Thì ra hôm đó hắn cứ tưởng Thiên Băng đã ૮ɦếƭ, xác ô ấy đã được đem xuống mà hắn nào có để ý. Thì ra cô ấy lạc đến nhà Đông Âu. Quan hệ hai người này quả thật không đơn giản
Ngày 21- 4.
Cuối cùng cô ấy cũng nhận ra mình, mình vui lắm cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại được cô ấy chứ. Thiên Băng càng lớn càng trở nên xinh đẹp dịu dàng, nhu mì nho nhã. Ngày nào cũng được cô ấy đàn bài \\" Thần Thoại \\" cho mình mình thật cảm thấy hạnh phúc. ( Hôm trước JenRee nhầm bài Thần thoại thành thần thoại trăng sao nha hjhj ) Mình có hỏi cô ấy tại sao lại quấn băng trắng bị bệnh như vậy mà không chịu đến bệnh viện thì cô ấy cười khổ nói rằng không muốn làm cho người đó lo lăng, mình hòi người đó là ai thì THiên Băng chỉ cười khổ kể lại toàn bộ câu chuyện của cô ấy Làm lòng mình quặng lên.
Đọc đến đây, mặt Hàn Phong bắt đầu chuyển biến, Ng'n t khẽ run lên.
Ngày 30-5
Cũng đã ở nhà mình lâu rồi Thiên Băng nói là có chuyện phải đi có gì thì cứ đến nơi đó tìm cô ấy. Trước khi đi cô ấy còn đưa cho mình lời bài hát thần thoại nhắn rằng mình hãy đưa bài hát này đến một người có thể toàn tâm toàn ý cảm nhận và hát bài này một cách trọn vẹn cho cô ấy, thực hiện dùm ước mơ mà cô ấy chưa làm được.
Hàn Phong chỉ đọc được đến đây. Đông Âu đã không còn viết nhật kí nữa. Nơi đó mà Đông Âu nhắc đến trong nhật kí là nơi nào? Có lẽ chỉ Đông Âu và Thiên Băng biết bây giờ muốn biết Thiên Băng đang ở đâu thì chỉ còn duy nhất một cách ..... Đó là tìm đến Đông Âu để hỏi chuyện này.
Hàn Phong ngước mặt lên, đôi mắt thăng trầm nhìn vào Anh Luân rồi lạnh lùng nói:
- Bây giờ chỉ Đông Âu biết được nơi ẩn náu của Thiên Băng mà thôi. Câu bảo Vũ bắt hắn đến tầng hầm cho tôi.
Anh Luân nhìn Hàn Phong lạnh lùng, nhíu mày nói:
- cậu nhờ vả tôi hay là sai bảo?
- Haizz. Là tôi nhờ vả cậu.
Anh Luân cười hì hì nói:
- Phải vậy chứ.
Tôi đang đi dạo thì đột nhiên Anie gọi tới:
- Alô chuyện gì vậy Anie?
- Uyển Nhi à, chủ nhật này cô có rảnh không? - Anie ái ngại hỏi.
- Rảnh, có chuyện gì không? - Tôi vừa đi vừa hỏi.
- Tôi muốn nhờ cô kí tên cho em tôi, nó là fan hâm mộ cô đó.
- Được mà. Cô không cần khách sáo.
- Vậy hẹn cô mười gờ tại Hoàng Nhật nha.
- Ok.
Tôi đang định cất điện thoại vào túi thì có một nhóm người mặc đồ đen va phải tôi, cái điện thoại bị họ làm cho rớt xuống đât. Tôi cúi xuống nhặt thì từ phái sau môt chiếc khăn chụp vào mặt tôi Hoảng sợ tôi đạp đá lùng tung, cào vào tay người đó. Chiếc khăn bịt kín vào mũi và miệng tôi khiến tôi không thở nỗi, một mùi hăng hắc xộc vào mũi tôi. là...là thuốc gây mê, còn tôi...tôi bị bắt cóc sao. Sau khi hiểu ra sự tình đầu óc tôi bắt đầu trở nên mụ mị chếnh choáng hai mắt từ từ thiếp lại.
Bắt Cóc
Tôi mở mắt ra mọi thứ xung quanh đều nhòe đi trước mắt tôi. Đầu óc trở nên choáng váng mụ mị, lắc lắc cái đầu cho tinh thần tỉnh táo tôi nhìn thấy một người mặc áo choàng đen đeo mặt nạ quỷ chỉ để lộ ra nửa gương mặt. Người đó đang nhâm nhi một ly R*ợ*u, hai chân vắt chéo.
Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lẽo nhếch lên một nụ cười ma quỷ.
- Tỉnh rồi à?
Tôi nhìn hắn đôi mắt khẽ chấn động những Ng'n t run lên bần bật, ngữ khí cũng theo đó mà trở nên run rẩy:
- Ai...ai vậy? Tôi....tôi đang ở đâu?
Hắn nhếch môi xoay ly R*ợ*u trên tay.
- Em không cần biết toi là ai, là tôi đã bắt em về đây.
Tôi theo phản xạ ôm lấy thân mình, ánh mắt tỏ ra vẻ cảnh giác lắp bắp nói:
- Tại...tại sao lại bắt tôi.
Hắn cười, một nụ cười nửa miệng khiến tôi sởn hết gai ốc , ngữ khí lạnh lùng hắn từ từ uống một ngụm R*ợ*u rồi nói:
- Tại vì....Tôi không muốn thấy em ở cạnh Hàn Phong. Điều đó khiến tôi khó chịu.
Trong lòng tôi dấy lên nổi nghi hoặc, nhìn hắn hoảng sợ nói:
- Tôi... tôi không quen anh.
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi đi đến chỗ tôi , dùng bàn tay hắn nâng chếc cằm của tôi lên ngang tầm mắt, khẽ nhếch một bên môi:
- Không sao cả, vì em sẽ là của tôi.
Sự sỡ hãi đang len lỏi khắp ngõ ngách trong cơ thể tôi rồi được giải thoát sau cái rùng mình, tôi lắc đầu ngoầy ngoậy .
- Không bao giờ tôi chỉ yêu một mình Hàn Phong.
Gương mặt như ác quỷ đến từ địa ngục, hắn lạnh lùng tuyên bố:
- Tôi sẽ có cách làm cho em yêu tôi.
Tôi nhếch một bên môi, khẽ nói:
- Sẽ không có cách, người duy nhất khiến tôi đem lòng yêu thương chỉ có một mình Hàn Phong.
Hắn buông tay khỏi cằm tôi cười thành tiếng.
- Cứ từ từ, trước hết em hãy ngủ đi đã.
- Ngủ ở đây sao?
- Đương nhiên.
- Nơi đây làm sao mà ngủ được.
Tôi nhìn thấy một con chuột cống to bằng bắp tay chạy ngang qua hoảng sợ nói.
- Được thôi trừ phi, em cầu xin tôi. - Hắn nháy mắt, tinh nghịch nói.
- Ko bao giờ.
- Vậy em cứ ngủ ở đây đi. Lát nữa tôi sẽ cho người đem thức ăn xuống cho em.
Nói rồi hắn cất bước ra đi, tôi hoảng sợ vội vàng kéo tay hắn:
- Thôi được rồi tôi nghe lời anh.
Hắn mỉm cười, nụ cười đã bớt đi một chút lạnh lùng nói:
- Cái này mà gọi là cầu xin sao?
Tôi ngớ người , khuôn mặt buồn rầu nói:
- Xin anh.
Tôi rất sợ gián nhện và cả chuột cống. Nơi này vừa tôi vừa ẩm ướt lại dậy mùi thì chắc chắn sẽ có những con vật gớm ghiếc đó chưa kể lúc nãy tôi nhìn thấy một con chuột cống chỉ e rằng vào lúc tôi ngủ từng con vật đó sẽ từ từ mà bò vào người tôi. Eo ơi ngay cả nghĩ đến cũng làm tôi sởn hết gai ốc.
Hắn cười ha hả kéo tôi đứng dậy.
- Đi theo tôi.
Hắn đi trước, tôi theo phía sau hai tay đan vào nhau bước tùng bước rụt rè. Hắn dẫn tôi đến một căn phòng sáng sủa bài trí gọn gàng ngăn nắp:
- Được rồi chứ, bấy giờ em ngủ đi chút nữa tôi sẽ mang thức ăn lên cho em.
Tôi trèo lên giường rồi đáp:
- Ừm, cảm ơn.
Hắn đắp chăn cho tôi, xoa đầu tôi và nở một nụ cười bước ra ngoài không quên đóng cửa.
Tôi cắn chặt môi, hai tay nắm mạnh chiếc chăn bông , nỗi nhớ về Hàn Phong lại hiện lên trong đầu tôi. Nước mắt lăn dài trên gò má chạm vào đầu lưỡi tôi khiến tôi cảm nhận được nỗi tê tái quặng lòng. Cảm giác đắng ngắt là mùi vị mà tôi cảm thấy được vào lúc này. Nước mắt làm cho trước mặt tôi đều nhòe đi. Tôi thấy Hàn Phong, nụ cười bá đạo luôn thường trực trên khuôn mặt của hắn nó làm tôi cười ra nước mắt. Hình ảnh ấy từng chút chút một nhòe dần tôi vương tay ra cô gắng để chạm vào gương mặt ấy nhưng không thể , hình ảnh đó lập tức tan biến vào cõi hư vô. Bây giờ tôi rất nhớ hắn, Hàn Phong của tôi, người mà tôi iu hơn bản thân mình.
- Phong, anh mau đến đây, em sợ lắm! Phong.
Tôi thiếp đi trong dòng nước mắt câu nói ấy tôi đã lập đi lập lại rất nhiều lần trong giấc ngủ chập chờn.
...........................***********************************..........................................
- Đã tìm được Uyển Nhi chưa? - Hàn Phong lạnh lùng hỏi, ánh mắt thằng trầm xảy ra một chút biến hóa.
- Tôi đã tìm khắp nơi nhưng không thấy. Đây là đt của Uyển Nhi, có lẽ cô ấy đã bị bắt cóc.
- Mau đi điều tra xem ai đã bắt cóc cô ấy. tôi phải tự tay mình *** kẻ đó. - Hàn Phong nghiến răng, tay nắm thành nấm đâm.
- Tôi nghỉ người bắt cóc cô ấy là tổ chức D,A . - vũ bình tĩnh nói,
- Cậu mau phái người đi cho tôi dù có lục tung cả trái đất này tôi nhất định phải tìm được cô ấy. - Hàn Phong tức giận đập tay mạnh lên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Vũ.
- Tôi sẽ lập tức đi điều tra.
Sau khi Vũ ra khỏi thư phòng, Hàn Phong tức giận xô đổ hết đồ vật trên bàn ôm đầu nói:
- Uyển Nhi em đang ở đâu? Mau trở về với anh. Xin em đừng có chuyện gì.
...............................***************************............................
- Uyển Nhu mau ăn tối thôi.
Hắn đặt khay thức ăn lên bàn, ngồi xuống cạnh giường mỉm cười kéo chăn tôi ra.
Tôi đã nghe thấy hắn gọi nhưng vẫn cô tình không nghe xoay mặt sang nơi khác cố nói giọng ngái ngủ:
- Tôi không ăn.
- Tôi bảo em ăn, đừng giả vờ với tôi. - Hắn nghiêm giọng.
Hắn đã nói vậy thì có lẽ tôi không giả vờ được nữa đành làm vệ sinh cá nhân nhanh chóng rồi bước ra với gương mặt tươi tỉnh.
- Ăn thôi.
Tôi gật nhẹ đầu lẳng lặng ăn phần của mình. Một lúc sau hắn lên tiếng hỏi:
- Ngon không?
- Ừ. Anh tên gì thế? - Tôi cắn miêng thịt rồi ngẩng đầu hỏi.
- Evant.
- Tại sao anh Evant đây lại bắt tôi, tôi không hề quen anh?
- Tôi muốn em là của tôi, quen biết hay không đều không có gì quan trọng. - Evant nhếch khóe môi.
- Không bao giờ, tôi no rồi.
Nói rồi tôi trèo lên giường chùm chăn che kín mặt. Nước mắt một lần nữa lại trào ra, tiếng nức nở vang vọng trong căn phong yên tĩnh. Evant nhíu mày hừ lạnh:
- Em có khóc thì tôi cũng không thả em về trả cho Hàn Phong đâu, em phải là của tôi.
Nghe đến những lời này tôi lại càng tức giận vội tung chăn chỉ thẳng vào mặt Evant, hai hàng nước mắt không ngừng lăn dài.
- Anh nghĩ anh là ai hả? Những lời này không chỉ anh nói là được. Anh mau biến cho tôi.
Evant nhếch môi cười lạnh:
- Tôi sẹ cho em thấy Hàn Phong của em sẽ thảm hại đến mức độ nào. Em chờ đó.
Nói rồi hắn cất bước bỏ đi để tôi lại một mình . Tôi đau đớn mà gào thét trong tuyệt vọng. Ngoài trời mưa lạnh lùng không ngừng rơi, trong tôi lệ cũng tuôn trào tựa mưa sớm đã mất đi hơi ấm. Tôi khóc nức nỡ không ngừng đập tay xuống đất lạnh tự than vãn cho chính bản thân mình.
.......................**********************************........................................
- Mở cửa, thả tôi ra, thả tôi ra. làm ơn huhuhu Hàn Phong mau đến cứu em. Mở cửa, mở cửa đi mà.
Tôi khuỵu người xuống , ngồi bệt xuống sàn khóc nức nở, mấy ngày hôm nay không biết tôi đã khóc bao nhiêu lần rồi, không biết đã hết bao nhiêu nước mắt. Tôi nhớ Hàn Phong, nhớ quá không biết bây giờ Phong có khỏe không? Có nhớ tôi không, có đi tìm tôi không?
Cạch. Evant mở cửa bước vào, trên mặt hắn vẫn là chiếc mặt nạ quỷ thường ngày, hắn ra lệnh cho tôi với ngữ khí lạnh tanh:
- Đi lên giường hay lên ghế mà ngồi.
Tôi ngước mắt nhìn hắn trong vài giây ngắn ngủi với ánh mắt vô hồn rồi rời đi xem như hắn chưa từng tồn tại. Evant hừ lạnh ôm tôi đặt lên giường. Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ, Evant chỉ khẽ nhếch khóe môi ánh mắt sắc bén quét dọc người tôi.
- Em ngoan ngoãn cho tôi, còn không thì đừng trách..... Ngu7oi2 đâu mang thức ăn vào cho tôi.
- Tôi không ăn. - Tôi tức giận nhìn hắn gằn từng chữ.
Evant cười lớn nhướng mày nói:
- Không ăn. Được thôi nhịn đói luôn cho tôi.
Rầm. Cái cửa vô tội bị Evant đóng mạnh như muốn rời ra. Tôi im lặng thu mình vào một góc ôm lấy gối mà gục mặt vào.
Một lúc sau tôi nghe có tiếng mở cửa phòng, Evant bước đến cạnh tôi, đưa cho tôi một cái remote thản nhiên nói:
- Bật truyền hình lên.
Tôi im lặng không nói gì chỉ khẽ nhếch môi.
- Không phải em muốn biết Hàn Phong thế nào sao?
Hàng mi dày rung nhẹ lên, tôi không trả lời Evant trực tiếp bật truyển hình.
"Tổng giám đốc tập đoàn Hàn Gia, Anh Hàn Phong bị nghi ngờ có mối quan hệ tình cảm với ca sĩ mới Uyển Nhi. Theo thông tin mới nhất do một người giấu mặt cung cấp cho đài truyền thông thì biết rằng ca sĩ Uyển Nhi hiện giờ đã mất tích, tổng giám đốc Hàn Phong đang không ngừng truy tìm cô nhưng hiện tại vẫn chưa tìm thấy, Tổng giám đốc Hàn Phong chắc chắn rằng đã động tình với cô ca sĩ mới xinh đpẹ này mà không màng đến tình hình công ty Hàn Gia, cổ phiếu của họ cũng trên đả mất giá. Sau đây là hình ảnh Tổng giám đốc Hàn Phong hiện giờ so với trước đây....."
Tôi như ૮ɦếƭ đứnng trước màn hình, người mà tôi đang ngày nhớ đêm mong , một Hàn Phong bất khả chiến bại, cao cao tại thượng luôn lạnh lùng với bất cứ ai nhưng đối với tôi lại rất mức dịu dàng thế mà giờ đây đã tiều tụy hơn hẳn ốm đi so với trước khiến lòng tôi thắt chặt lại. Nước mắt từ trong hốc mắt trào ra ướt đẫm cả chiếc gối mà tôi đang ôm.
Evant đoạt lấy chiếc remote từ tay tôi rồi tát truyền hình. Vương tay lau những giọt nước mắt cho tôi rồi lạnh lùng nói:
- Nước mắt này không nên rơi vì hắn, thật không xứng đáng. Tôi thật không thích bộ dạng yếu đuối hiện giờ của em vì hắn mà đau lòng rơi lệ. Nước mắt này chỉ có thể rơi vì tôi.
Nói rồi Evant áp tay lên má tôi khẽ nhếch khóe môi mà hôn tôi, tôi không phảng kháng cũng chẳng đáp lại thậm chí ngay cả môi cũng không mở mắt cũng không bận tâm mà khép lại nhìn chằm chằm vào hắn. Evant nhìn tôi hắn cũng không hề khép mắt, ở khoảng cách này tôi coó thể nhìn rõ đôi mắt sắc lạnh lại nhìn ra vài nét bất lực từ trong ánh mắt Evant. Tại sao tôi lại nhìn thấy và hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt hắn, ngay cả tôi cũng không hiểu vì sao. Evant cố tìm cách khiến tôi mở môi nhưng trước sau vẫn vậy tôi vẫn trơ mặt ra ánh mắt khôn ghề có tí dao động , hắn cũng không thể tách môi tôi ra được.
Thấy nét mặt và hành động của tôi Evant đẩy tôi ra tức giận quát:
- Em...Tại sao lại phải làm như thế?
Tôi nhìn hắn vẻ mặt lạnh băng ngữ khí trở nên bình thản:
- Người khiến tim tôi đập , môi tôi mở, mắt tôi khép lại, điên cuồng mà đáp trả trong hạnh phúc chỉ có thể là Hàn Phong ngoài anh ấy ra bất cứ ai cũng không thể khiến tôi thực hiện những hành động đó,
Nỗi buồn dâng lên trong lòng Evant ánh mắt thoáng chút xót xa nhưng lập tức lấy lại nét mặt như bình thường cười to- nụ cười điển hình của ma quỷ
- Uyển Nhi em có biết không truyện tiếu lâm nhất trên đời mà tôi từng được nghe là con gái của nạn nhân lại đi yêu chính kẻ *** cha ruột mình hahaha.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc