Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi - Chương 03

Tác giả: JenRee Nguyễn

Hàn Phong ૮ɦếƭ Bầm Dám ςướק Nụ Hôn Đầu Của Tôi
Sáng hôm sau, đầu óc rối mù tôi thức giấc trong cơn buồn ngù. Loạng choạng bước xuống giường, tôi trượt chân ngã phịch xuống sàn.
- Ui da, cái ௱ôЛƓ tôi. Vừa nói, tôi vừa xoa xoa cái ௱ôЛƓ đang đau ê ẩm, nhăn nhó than khổ.
- Không biết bây giờ phải đối mặt với Hàn Phong làm sao nữa, thôi kệ cứ lơ đi là cách tốt nhất. Oái 7h rồi sao!
Bước ra khỏi phòng vệ sinh sau khi rủa xả cái tên đáng ghét nào đó. Và sau đó là hét lên đến bung nhà bung cửa khi đồng hồ điểm đúng 7h, tôi chạy đến trường với vận tốc cực đỉnh làm mọi người nhìn tôi với ánh mắt thật đáng nể. Sáng nào cũng vậy, mọi người sẽ nhìn thấy một con bé mặc đồng phục học sinh chạy bán sống bán ૮ɦếƭ trên đường Hà Nội. Nhưng bây giờ đây không phải là điều để quan tâm, hiện giờ cứ đến được trường mà không bị trễ là điều mà tôi mong muốn.
Phẹc. Ôi cái tiếng đáng ghét này.
- Má ơi cái con chim ૮ɦếƭ tiệc- Chỉ hướng có con chim trắng xinh xinh bay qua, tôi tức tối hét lên. Cái con chim quái quỷ mày sao lại chọn đúng tao thế hả????
Đứng giữa đường hét lên như một con ngộ, tôi điên tiết hơn khi đương sự tỏ ra vẻ vô tội đã bay đi mất để lại mình tôi với cái đầu móc lai màu trăng trắng Đã trễ rồi lại gặp phải cái cảnh này thì tôi đúng là xui tận mạng.
Chạy vội về nhà để tẩy trần rồi ba chân bốn cẳng chạy vội đến trường trong lòng thầm mong ba cô sim la chưa đến trường để thoát nạn nhưng số trời đúng là không như mình ước mong...
- Nhi, đến trễ à? Em đã nhiều lần đến trể, em có muốn tôi không cho em thi không hả?
- Xin lỗi cô em gội đầu ạ!
- Hay nhỉ đã đi học trễ rồi mà còn gội đầu nữa mau mau xuống bàn cho tôi.
Tôi chán nản nói;
- Vâng.
Tiết đầu hôm nay là tiết Anh của bà sim la, cũng may mắn là tôi học khá tốt môn này và đam mê nữa. Song, có yêu thích đến đâu đi chăng nữa tôi cũng cảm thấy rât buồn ngủ và kết quả là nằm ườn ra bàn ngủ lúc nào không hay.
- Uyển Nhi, đã đi trể còn ngủ nữa à?- Bà sim la hét to lên làm tôi giật cả mình và thế là té ghế, cả lớp được xem hài miễn phí cười rầm rộ làm tôi xấu hổ ૮ɦếƭ đi được. Tôi đứng dậy, nói:
- Dạ cô kêu em!
- Cô hay ha, ngủ trong lớp tôi ha, ra ngoài chịu phạt ha!
Cả lớp lại được dịp cười rầm rộ lên và kẻ bất đắc dĩ được xem là diễn viên hài thì tiêu nghiểu mà ra ngoài chịu phạt. Không biết hôm nay là cái ngày quái quỷ gì nữa, lúc đầu thì trượt chân, lúc sau là vinh hạnh được móc lai không tốn tiền thế là trể học; kế tiếp là té ghế và bị phạt. Trời ơi! Sao số tôi khổ thế hả trời.
Tùng...tùng...tùng. Tiếng trống vang lên không ngớt kết thúc 1 buổi học kinh khủng. Tôi đang than trời than đất tự trách cho số phận hẩm hiu của mình thì nghe 1 giọng nói vang lên:
- Tại sao con buồn?
Ngước nhìn lên, tôi thấy Gia Khang đang quơ quơ cái cây phất trần làm tôi không nhịn được mà cười to, diễn cùng cậu ta:
- Con bị cô giáo phạt
- Thế à? Hừm, thôi con đừng buồn nữa ta đi đây!!!
Nói rồi, cậu ta xách ba lô lên và đi. Ơ! Cái quái gì thế tự nhiên bỏ tôi ở đây. Thế là tôi ba chân bốn cẳng đuổi theo cậu ta miệng không ngừng hô to:
- Gia Khang đợi tôi!
Đuổi theo ngan bằng với cậu ta tôi nói:
- Ông chở tôi đến bệnh viên thăm mẹ nha!
- Ừm!-- Gia Khang sớm đã biết được tình trạng của mẹ tôi rồi nên cậu ta chở tôi thẳng đến bệnh viện đa khoa Hà Nội.
Cạch. Tôi và Gia Khang mở cửa bước vào, trên tay cậu ta cầm một đóa hoa ly trắng muốt, cắm vào chiếc bình hoa cạnh bàn. Mẹ vẫn vậy, khuôm mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, trên tay được gắn nhiều sợi dây nhựa màu trắng ***c ( p/s: mình biết không nhìu về cái này thông cảm ạ! ^^! ) Xót quá, tôi bước đến gần, ***g bàn tay của mình vào bàn tay gầy guộc của mẹ.
Tôi ngước nhìn mẹ hồi lâu rồi cất tiếng:
- Mẹ mau tỉnh dậy đi mẹ, con nhớ mẹ quá con nhớ những món ăn ngon mẹ làm, nhớ nụ cười của mẹ, nhớ những giọt nước mắt, những nỗi vất vả khổ cực của mẹ, nhớ luôn những lời mẹ mắng con. Bố đã bỏ con đi rồi, con chỉ còn có mẹ thôi mẹ đừng bỏ con đi được không mẹ, con thương mẹ lắm!
Ngước mắt lên trời để kìm hãm những giọt nước mắt nhưng tôi không sao kìm được. Nước mắt như dòng thủy triều dâng cao rồi được giải thoát sau cái chớp mi của tôi. Mọi thứ như nhòe đi trước mắt, tôi cố phát ra âm thanh, cố nói tiếp nhưng tiếng nấc đứt quãng đã nuốt tan từng câu, từng chữ của tôi.
Người ngoài nhìn vào chắc rằng ai cũng nghĩ tôi là người chẳng biết âu lo , lại có chút gì đó lành lạnh, nhưng khi tiếp xúc nhiều thì tôi là người chỉ biết vui vẻ cười tươi, chỉ có ở bên Gia Khang tôi mới thể hiện được hết mọi cảm xúc, cậu ấy là người hiểu tôi nhất, dù chỉ chơi thân gần một năm thôi!
Tiến đến, Gia Khang ôm tôi vào lòng sưởi ấm trái tim đang từ từ đông lại. Tựa vào người Gia Khang, tôi khóc nức nở, vòng tay Gia Khang ôm tôi ngay càng chặt.
Tôi đâu hay biết rằng có tiếng mở cửa nho nhỏ trong phòng; Hàn Phong định bước đến nhưng sau lùi lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Theo như những người đàn ông khác thì hắn ta phải ghen tức xông vào mà túm lấy tên kia đánh cho một trận thừa sống thiếu ૮ɦếƭ nhưng không, hắn chỉ nhếch môi rồi xoay người bước đi vì việc làm đó vốn không phải là tính cách của hắn.
Khóc xong, tâm trạng tôi cũng bớt buồn hẳn lên. Vội vàng bỏ Gia Khang ra, mặt tôi ửng đỏ lên vì ngượng.
- Bạn bè có cái áo mà cũng thế sao?
-Hừm. Gia Khang nhìn tôi bằng khuôn mặt hình sự làm tôi chỉ biết mỉm cười.
*****************************************************************************
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hàn Phong gọi cho Vũ đến đón hắn ta, chưa đầy 5\' thì anh ta đã có mặt ở đấy.
- Đến bar black& white - Hắn ta ngã ra thành ghế, đôi mắt nhắm hờ.
Nhận được lệnh, Vũ lái xe thẳng đến đấy. Thấy Hàn Phong bước vào, người đàn ông trung niên lịch sự chạy ra đón, làm động tác mời nói với hắn ta:
- Anh Phong, lâu quá rồi không thấy anh tới.
Hôm qua tôi mới tới đó thôi lâu gì chứ? Tuy nghĩ vậy nhưng hắn ta cũng chẳng nói làm gì. Chọn 1 góc bàn quen thuộc, Hàn Phong ngồi xuống tựa ông hoàng ung dung *** và không quên gọi 1 chai R*ợ*u nhấm nháp. Hắn phẩy tay gọi Vũ ngồi xuống , thong thả nhả ra làn khói xám hắn hỏi:
- Dạo này có gì quan trọng không?
- Có. Ông Dương hay làm khó dễ cho bên ta, hàng mà bên ta cần đưa sang cho đối tác bị ông ta làm khó dễ nhiều lần - đây là vấn đề quan trọng nhất hiện nay.
Nhìn sang bên Hàn Phong, anh ta khó đoán được nét mặt hiện giờ của hắn. Khói cứ bay lên không ngớt bao phủ cả đôi mày từ từ nhíu lại, hắn ta vẫn bình thản:
- Chuyện đó thì có gì là khó. Cậu kêu thêm vài người cảnh cáo ông ta còn nếu cứ không khuất phục thì giết luôn đi. Tôi không thích có kẻ làm vướng bận con đường mà tôi đi, cậu hiểu chưa?
- Vâng, tôi hiểu.
Nói rồi anh ta lập tức đi ngay không chờ Hàn Phong phải nói thêm gì nữa. Theo Hàn Phong bao lâu nay, Vũ thừa biết tính cách của Hàn Phong đã nói 1 là 1, 2 là 2 không nói nhiều. Ông Dương cũng đâu phải hạng tầm thường, công ty của ông ta có tầm cỡ Châu Á. Ngoài mặt thì làm ăn chân chính nhưng thực sự là rửa tiền cho mafia. Công ty Hàn Gia cũng nhiều lần gặp trở ngại do ông ta gây ra nên cũng không nên coi thường nhưng không lần nào ông ta thành công mà hạ được Hàn Phong.
1 chai, 2 chai rồi 3 chai... Hắn ta uống liên tục không ngừng. Dựa người vào sofa, hắn ta liêm diêm đôi mắt. Tôi nào biết ngay chính bây giờ kè máu lạnh như Hàn Phong lại bỗng chốc nghĩ về tôi cơ chứ, nhớ lại từng khoảnh khắc của lần đầu gặp gỡ. Cô gái có lúc íu ớt, có lúc lại mạnh mẽ. Lúc đầu hắn ta nghĩ cô tinh tính cổ quái, khó hiểu; mới lúc nãy sợ sệt là thế mà chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô lại dám nói hắn là tên đại ma đầu mà không hề nao núng. Hắn không đáng sợ như những tên kia sao? Có lẽ hắn không muốn làm cô sợ.
Hôm nay, cô gái đó lại khóc trên vai một người con trai khác. Cô muốn ôm ai cũng được nhưng phải coi thận phận của cô là gì chứ. Cô là bạn gái hắn mà lại cùng người khác thân thiết đến thế sao? thật không chấp nhận được.
Choang. Ly R*ợ*u trên tay hắn vỡ toang. Máu không ngừng chảy xuống, nhỏ từng giọt đỏ tươi thấm đẫm lòng bàn tay hắn nhiễu xuống cả 1 khoảng trên sàn. Nhưng nhiêu đó có là gì đối với hắn chứ, trên người hắn sớm đã nhuốm đầy máu tanh; với vẻ mặt không đổi, hắn vơ lấy cái áo khoác rồi đến thẳng nhà Uyển Nhi. Cái nhếch môi luôn thường trực trên khuôn mặt lạnh như băng: Uyển Nhi dù chỉ trên danh nghĩa nhưng em phải thuộc về tôi
Tôi đi từng bước nặng trĩu về nhà, con đường Hà Nội tối đã thưa bớt dần. Sao hôm nay nhiều sao quá, thật đẹp! Bầu trời như vận trên mình bộ áo đen tuyền tối thăm thẳm nhưng nhờ những ngôi sao xinh xắn kia, sự phối hợp tuyệt vời thành 1 chiếc áo lộng lẫy. Đi thêm vài bước thì đến nhà rồi!
Nhưng tôi chưa kịp vào thì có 1 sức mạnh kéo tôi lại, ôm vào lòng. Vòm *** rộng ấm áp, hơi thở nam tính phả vào sau gáy tôi lành lạnh. Không tự chủ được tôi vương hai tay ra choàng qua tấm lưng vững chắc ấy, an tâm mà tựa vào.
- Uyển Nhi, Uyển Nhi - Có tiếng nói khe khẽ vang lên.
Tiếng nói này, mùi hương này sao quen thuộc thế nhỉ? Nhưng ngàn vạn lần đừng là hắn nha. Một lúc sau, người đó buông tôi ra.
- Sao lại là anh?- Tôi ngỡ ngàng trợn tròn hai mắt nhìn Hàn Phong như sinh vật lạ.
Hàn Phong chỉ nhếch khóe môi, ý cười lộ ra hỏi:
- Sao lại không phải là tôi?
- Tất cả mọi người đều có thể hôn tôi nhưng ngoại trừ anh ra.
- Vậy lúc trước tôi không cần cứu cô để bọn lưu manh đó ôm cô giúp thực hiện được một phần nguyện vọng.
- Tôi...Tôi. Có anh bị điên, biến thái thì có. Tôi không muốn đâu với lại kẻ ngang ngược như anh sao lại ôm tôi giữa đường thế hả?
- Cô cũng biết tôi là kẻ ngang ngược nên chính vì điều đó tôi thích làm gì thì làm tôi thích ôm cô ngoài đường như thế này thì sao chứ? Ai dám ngăn cản tôi?
- Anh...Anh...Tôi cãi không lại anh hứ
Vừa định quay người bỏ đi thì hắn lại kéo tay tôi, nắm chặt lại. Hàn Phong nhếch môi, ánh mắt gian xảo:
- Cô đã nói tôi ngang ngược thì bây giờ để tôi cho cô xem.
Nói rồi, hắn đúng là ngang ngược mà kéo tay tôi nói là muốn đi dạo nhưng có cần phải vậy không kiểu đi dạo này thật không bình thường:
- Này đi dạo có cần phải ôm tôi thế này không hả?
- Tôi thích, cô quản được à?
- Bỏ ra coi, khó chịu quá!
- Im lặng! Cô mà nói nữa tôi bịt miệng cô bây giờ
- Này tôi nói này nè nè, Hàn Phong ૮ɦếƭ bầm, Hàn Phong xấu xí.
Nói rồi tôi toang chạy nhưng quên mất rằng tay tôi đang nằm trong tay hắn mà thế là dễ dàng kéo tôi lại bịt lấy miệng tôi. Nếu dùng bằng tay thì đỡ cho tôi quá nhưng hắn lại lấy môi hắn mà trừng phạt tôi. Tôi trợn to mắt nhìn hắn, còn hắn thì ung dung mà khép mi lại. Cái tên này, dám hôn tôi giữa đường thế này cơ chứ biết bao người đi qua, cho dù là tối đi chăng nữa thì cũng có vài người thấy. Như lúc nãy, 1 cặp tình nhân đi qua, cô gái chỉ về hướng tôi rồi nói:
- Nồng nhiệt quá à!
-Thế anh cũng làm với em ha? - Chàng trai mỉm cười
Cô gái xấu hổ đánh yêu chàng trai rồi cùng nhau bỏ đi. Tôi cố đẩy hắn ra nhưng không thể, một lát sau cuối cùng tôi không chịu nổi nữa thì hắn mới buông tha cho tôi.
- Hàn Phong, anh bị điên à? Dám ςướק nụ hôn đầu của tôi huhu, tôi bắt đền anh đấy!!!- Tôi mè nheo với hắn
Thoáng ý cưới hắn ta nói:
- Vậy cô cũng hôn tôi đi thế là huề.
Tôi đẩy hắn ra rồi đánh vào người hắn không ngừng, Hàn Phong đỡ lấy tay tôi nắm chặt lại. Tôi nhìn xuống , máu là máu đang chảy dọc theo cánh tay tôi:
- Hàn Phong sao tay anh lại chảy nhiều máu thế? Về nha tôi, tôi băng bó lại giúp anh.
Hàn Phong khẽ cười:
- Được
*****************************************************************
-Này! Anh không đau à? - Tôi lấy bông băng lau xung quanh vết máu. Gắp đi một vài miếng thủy tinh, tôi lấy thêm một ít bông băng cho vào thuốc khữ trùng lau miệng vết thương.
Khuôn mặt không đổi, hắn hờ hửng đáp:
- Không
-Đau thế cơ mà. Tôi quên mất anh là boss mà, vết thương này có đáng là bao đúng là tên ương ngạnh hứ!
Đôi mày kiếm khẽ chau lại, hắn ta nói;
- Lúc nãy cô chưa sợ à? Bây giờ tôi cho cô thấy bản tính ương ngạnh của tôi
Chưa kịp trả lời thì hắn ta đã thể hiện cái bản tính trời sinh ấy nhưng tồi tệ hơn là ngay trên người tôi. Hắn dùng đôi môi ngang nghạnh đó áp đảo đôi môi anh đào của tôi. Tôi chỉ biết cắn chặt răng lại.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau có một cái gì đó trong tim tôi đã đỗ vỡ. Làn môi của hắn không ngừng giày vò đôi môi nhỏ của tôi.
- Đau quá, thật đau đớn.
Khi tôi kêu lên thì mới ý thức việc mình vừa làm là sai, sai lầm nghiêm trọng cỡ nào. Hàn Phong đưa chiếc lưỡi ấm áp không ngừng hoành hành, ngang ngược như cái bản tính của chính hắn trong khoang miệng tôi. Cảm giác như có luồn điện chạy qua người, tôi khó thở quá, khó chịu quá nếu mà hắn không ôm tôi kịp thời thì có lẽ tôi đã không cách nào đứng vững nữa.
Tôi tham lam hít lấy hít đễ bầu không khí ấy như sợ chúng sẽ biến mất, không ngừng ho sặc sụa tôi nói:
- Anh thật bá đạo đã hôn tôi một lần rồi bây giờ lại hôn tôi nữa sao cái tên đáng ghét. Khụ... Khụ... Anh là kẻ tôi, Hàn Phong ૮ɦếƭ bầm, dám ςướק đi nụ hôn đầu và nụ hôn thứ hai của tôi ,kẻ xấu
Tôi chửi thế mà hắn ta chỉ nhếch môi, dửng dưng nói:
- Qúa khen. Cô mau tập hôn đi kỹ thuật kém quá!
- Cái tên này, tôi đã hôn ai đâu mà có kỹ thuật điêu luyện như kẻ trăng hoa như anh hả?- Đúng là tên đáng ghét, hắn ta hôn tôi mà còn dám chê kỹ thuật của tôi nữa cơ chứ
- Vậy được tôi sẽ từ từ dạy cô.
Cái tên này, còn muốn dạy tôi hừm muốn dạy sao, tôi sẽ cho anh một bài học:
-Được thôi
Hàn Phong có đôi chút khó hiểu không biết cái con nha đầu này còn có chiêu quái gỡ nào nữa đây, lây lại vẻ thường ngày, hắn ta nói:
- Đó là do cô nói đấy tôi sẽ từ từ mà dạy bảo cô.
- OK
- Thôi cô ngủ đi, tôi về đây.
Nói rồi, hắn ta nhanh chóng ra về. Tôi mỉm cười với suy nghĩ đang hiện ra Hàn Phong, tôi sẽ đấu cùng anh. Anh muốn dạy, tôi sẽ cho anh biết . Đi vào giấc ngủ một cách nhanh chóng, tôi mỉm cười thỏa mãn với ý định sẽ dạy bảo Hàn Phong.
Tôi Cắn Anh Nhưng Sao Tôi Lại Đau Thế Này?
Hay để chắc chắn anh cứ lắng nghe tim muốn gì rồi nói cho em nghe, một câu thôi
1, 2 ,3, 5 anh có đánh rơi nhịp nào không?
Nếu câu trả lời là có anh hãy đến ôm em ngay đi
Em đã chờ đợi từ anh giây phút ấy cũng lâu lắm rồi Và dẫu cho mai sau có ra sao
Thì em vẫn sẽ không hói tiếc vì ngày hôm nay đã nói yêu
- Thuê bao quý khách vừa gọi không trả lời.
Hàn Phong gọi lại lần nữa vẫn vậy, nhìn kim đồng hồ đã điểm 12 giờ, khẽ nhếch môi hắn nói: Gọi gì giờ này chứ! Thật là... Chắc chỉ có bài hát này mời hợp với cô ta thôi
- Uyển Nhi, em lại đi trễ nữa à đi ra ngoại cho tôi
Vác cái thân ra ngoài, tôi đau buồn hồi tưởng lại...
2 tiếng trước...
Oáp. Tôi ngáp dài đột nhiên ngồi bật dậy, giật mình tỉnh giấc nhìn lên đồng hồ điểm đúng 5 giờ, tôi che miệng ngáp thêm lần nữa tự hỏi sao lại dậy sớm thế này. Dù sao cũng tỉnh giấc rồi, hay là viết luôn bản kế hoạch chơi xấu Hàn Phong. Được lắm, được lắm, dây hôn hả? Coi nè tên đáng ghét
;But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone
Who cares for you
If you\'re feeling sad
Your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
Vừa nhắc tào tháo tào tháo tới liền, linh thật. Bấm nút xanh trên màn hình tôi áp vào tai rồi nói:
-Alô
Hắn ta có vẻ bất ngờ nên im lặng vài giây, lấy lại vẻ tự nhiên hắn hỏi:
- Mấy giờ cô tan học?
- 11h
-Tôi sẽ bảo Vũ đến đón cô
Hắn ta tưởng tôi là thánh chắc, ai cũng biết à? Tôi cau có nói:
-Tôi có biết Vũ là ai đâu!
- Cô không cần biết chuyện ấy, cậu ta sẽ tự tìm đến cô.
- Anh tìm tôi làm gì?
- Dạy hôn.
Nói xong, Hàn Phong ngắt điện thoại để lại tôi nhìn màn hình mà nghệt mặt ra. Nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, tôi mỉm cười viết ra một bản kế hoạch....
Haha với bản kế hoạch đầy tỉ mỉ như thế này thì...Hàn Phong anh khổ rồi Mỉm cười đầy mãn nguyện tôi nằm dài ra giường với ý đình sau mười phút sẽ dậy đi học cho mọi người hết hồn. Và ý định của tôi đã được thực hiện nhưng không phải là đi học sớm mà thay vào đó là cong suất đi trễ hằng ngày của tôi được mọi người hết sức nễ phục. Thế là tôi được ưu tiên ra ngoài và khỏi phải học
Kết thúc số phận bi ai và trở về với thực tại
- Uyển Nhi đi coopmart đi mới mở Hot and Cold đó, đi không?
- Thôi tôi có việc rồi
- Sao bận hoài vậy?
- Về nhà bồi bổ sức khỏe. ^^
- Ngủ nữa à? Thành heo bây giờ
- Có sao? Heo có gì không tốt? Ăn ngủ đã luôn luôn
- Tôi sợ bà rồi. Vậy tôi về
- Mà này, tan học rồi à?
Gia Khang sờ vào trán tôi rồi nhăn mặt nói:
- Vâng ạ! Bà có bị điếc không mà không nghe tiếng trống vậy?
- Có đâu! Hihi
Sau khi Gia Khang đi thì tôi cũng nhanh chóng ra về.
Phía bên ấy sao nhiều người đứng thế nhỉ? Tò mò tôi đi đến rồi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Hàn Phong và một chàng trai cao to tuấn tú đang dựa người bên cạnh. Tôi và anh ta chạm mắt nhau, anh ta tiến đến phía tôi làm mọi người hướng ánh nhìn vào tôi.
- Cô là Uyển Nhi à?
Mặt tôi bỗng nhiên ửng đỏ, tôi ôm siết cái cặp vào người rồi đáp:
- Phải
Anh ta kéo tôi ấn vào trong xe rồi nói:
- Anh Phong bảo tôi đến đón cô.
- Chúng ta đi đâu?
Vũ nghiêm mặt nhìn tôi rồi trả lời lạnh lùng y như hắn không sai tí nào vòn vẹn bốn chữ:
- Nhà Hàng Thượng Uyển.
Vũ lái xe đi trong con mắt nhìn khinh bỉ giành cho tôi và đầy rẫy những lời bàn tán, chắc rằng thứ hai đây sẽ đầy những tin đồn thêu dệt dựng chuyện đỗ hết lên mình tôi cho xem. Tôi thầm thở dài than khổ.
- Anh ở cạnh Hàn Phong bao lâu rồi?
-Cũng đã gần mười năm rồi.- Vũ nhìn tôi khẽ cười
- Lâu như thế rồi à? -Tôi kinh ngạc
- Phải
- Thế thì tại sao anh lại ở cạnh anh ta?
Vũ đảo tay lái một vòng rồi quay nhìn tôi, anh ta nói
- Tới rồi, sau này tôi sẽ nói cho cô biết
Tôi bước xuống xe nhưng không quên quay lại nháy mắt với Vũ.
- Anh hưá rồi đấy nha.
Tôi quay mặt bước về phía trước mà không hay biết rằng trên khuôn mặt của Vũ thoáng hiện ý cười nhưng lại được che lấp đi bằng nét cương ngkị.Thấy tôi, Hàn Phong vẫn ngồi đấy không buồn ra hiệu ám chỉ cho tôi biết hắn ngồi ở đâu. Song, tôi và hắn là oan gia nên tôi có thể dể dàng nhận ra được hắn. Kéo gkế, tôi ngồi đối diện khoanh hai tay đặt lên pàn , nhìn thẳng vào hắn tôi mỉm cười nói:
- Hàn Phong à, anh định dạy tôi ở đây đó à?
Không trả lời tôi, hắn ta gọi người phục vụ mang 2 diã mì Ý và kèm theo một chai whisky. Chờ người phục vụ đi khuất hắn ta mới nhìn về phía tôi nhếch môi nói:
- Không cần gấp làm gì chúng ta ăn trưa trước rồi tôi sẽ dạy cô
Nhịn, nhất định phải nhịn. Vì hòa bình, vì hình tượng phải nhẫn nhịn hắn ta. Dù tức đến đâu đi nưã nhưng vì sự nghiệp to lớn, tôi nắm chặt hai tay mỉm cười thật tươi:
- Anh nói phải, tôi không gấp cứ từ từ cũng được.
Hàn Phong thong thả đưa ly R*ợ*u lên môi mà nhấp nháp, dáng vẽ lịch sự tao nhã. Thấy thế, tôi cũng xoắn mì và uống R*ợ*u nhưng sao tôi lại có cảm giác kì quái khó chịu ấy nhi? Tôi ngẫng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Hàn Phong. Thấy tôi đang nhìn, hắn ta đan hai tay vào nhau rồi nói:
- Ăn xong rồi thì đi thôi
Tôi còn đang định nói chưa xong nhưng không kịp nữa rồi. Hắn bá đạo mà ôm lấy tôi không thương tiếc mà quẳng luôn vào xe. Tôi tức tối nhìn hắn nhưng tỏ ra vẻ vô tội rồi cho xe chạy đi. Tôi chỉ còn biết chu môi, trợn mắt, phồng má làm đủ mọi trò hề trong khi hắn đang chăm chú làm tài xế.
Kịch. Xe đột nhiên phanh lại làm tôi theo quán tính ngã về phía trước cắn luôn vào chiếc lưỡi đau đến chảy cả nước mắt. Tôi quay sang hắn ta trợn to đôi mắt đen láy, quát lớn:
- Này Hàn Phong ૮ɦếƭ bầm, tôi kiếp trước đâu có nợ nần gì nhà anh đâu mà sao gặp anh hoài vậy. Mà khổ nổi gặp bình thường thì không có chuyện gì đáng nói rồi mà lần nào gặp tôi đều xui xẻo cả. Cũng may là tôi kịp thắt dây an toàn rồ á, không thì có khi;Chấn thương sọ não quá. Anh thắng gấp thể làm cái quái gì chứ? Cái tên xấu xí , tâm thần phân liệt.....
- Im miệng. Hàn Phong vẫn nhìn về phía truớc mà đe dọa tôi
- Không
Dứi lời, hắn ta ôm tôi vào lòng. Khép mi lại mà áp đôi môi hắn vào đôi môi tôi. Tôi quơ cánh tay loạn xạ, thấy thế hắn kẹp tay tôi ra sau. Tôi mở to mắt mà nhìn chăm chăm vào hắn, sực nhớ đến bảng kế hoạch nên không có ý định đẩy hắn ra nữa. Hắn nới lõng vòng tay, tôi choàng hai tay ôm lấy người hắn. Được thế hắn càng mãnh liệt hơn càng tung hoành tự tác. Sau nụ hôn, tôi mềm nhũn người mà ngã vào lòng hắn, cánh tay màu đồng gắn chắc ôm gọn lấy dáng người nhỏ bé của tôi. Tôi dựa vào lòng hắn nói trong tiếng đứt quãng:
- Mệt....૮ɦếƭ tôi rồi
Hàn Phong im lặng không nói gì mở cửa bước xuống xe.
Bây giờ tôi mới nhận ra hắn đưa tôi đến cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn., vàng rực. Tôi không kìm lòng được mà hét vang lên:
- Đẹp quá!
- Tôi đưa cô đi dạo.
- oh yeah
Tôi nhảy cẫng lên sung sướng chạy vòng vòng như một đứa trẻ, cười ngoác đến tận mang tai. Hàn Phong đi đến nắm lấy tay tôi, rút từ trong áo ra một chiếc khăn tay, mỉm cười lau mồ hôi đang đọng trên gương mặt tôi, từ tốn nói:
- Tôi đưa cô đi dạo.
Tôi mỉm cười híp mí nói với hắn:
- Được
Hắn nắm lấy tay tôi đi chầm chậm. Bầu trời lúc này đạ chuyển thành màu ráng vàng, ánh nắng không quá gay gắt hoà vào vườn hoa hướng dương rộng bạt ngàn. Gió thổi nhè nhẹ mơn man lấy từng cánh hoa rung rinh theo chiều gió. Tôi cẩn thận vuốt ve nhẹ nhàng sợ nếu chạm mạnh chúng sẽ tan biến vào cõi hư vô. ;Không khí trở nên lành lạnh. Tôi run run ôm lấy cánh tay mình, thân hình mảnh khảnh khẽ run lên trong gió...
Hàn Phong cởi bỏ áo vest khoác lên mình tôi rồi bước tiếp. Tôi kéo chặt áo cho sát vào người cho bớt đi cơn lạnh nhìn phía sau hắn với vẻ biết ơn rồi đi theo hắn. Mở cửa bước vào, tôi cảm nhận được luồng khí ấm áp bao trùm trong xe. Dù có ấm hơn lúc nãy nhưng tôi vẩn cảm thấy lạnh lắm. Tôi do dự cởi bỏ chiếc áo vest rồi đưa cho hắn ta. Hàn Phong quay sang nhìn tôi lãnh đạm nói:
- Tôi không lạnh cô cứ giữ lấy đi!
Nhưng tôi vẫn kiên quyết đưa cho hắn ta không nói lời nào, toàn thân run lên bần bật. Hắn đành chịu thua lắc đầu nói:
-Cô đến đây tôi ôm cô
Tôi vẫn im lặng không nhúc nhích, hắn nhướn người qua ôm tôi vào lòng dùng chiếc áo vest phủ lên người tôi.
- Lạnh thế này mà còn cứng đầu
Vòng tay hắn ôm tôi thật vững chãi làm tôi an tâm tựa vào. Giấc ngủ bỗng dưng ùa đến làm tôi từ từ nhắm mắt lại, hai tay ôm vào mình. ;Hàn Phong chậm rãi khép mi nhưng vòng tay rắn rỏi ấy vẫn ôm lấy tôi. Bầu trời càng lúc càng trở nên huyền ảo, ánh trăng sáng soi rọi hiện lên bóng hình người con trai yêu thương triều mến mà ôm cô gái nhỏ đang nằm co người lại trong lòng . Không biết đã qua bao lâu mà tôi đã chợt tỉnh giấc. Ngước mặt nhìn hắn ta, gương mặt cương nghị đang chìm trong giấc ngủ. Tôi nâng tay lên chạm nhẹ vào hàng mày kiếm hùng dũng, vuốt nhẹ lên gò má cao từ từ mà chạm vào cánh môi đỏ run lên vì lạnh. Tôi vẫn nhìn hắn một cách chăm chú, hai bàn tay vô thức xoa cho nóng rồi tôi khẽ nhướn người áp lên khuôn mặt lạnh băng của hắn. Như cảm nhận được hơi nóng, hàng mi dày khẽ động đậy. Đáng lẽ đã đến lúc tôi rút tay về nhưng không hiểu sao tôi vẫn giữ nguyên ở đấy. Hàn Phong mở mắt nhìn về phía tôi. Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi. Đôi mắt đen khẽ nhuốm chút mị hoặc. Như hiểu rõ hành động tôi đang làm, hắn nhìn tôi một cách yêu thương rồi nâng cằm tôi lên nhẹ nhàng cúi đầu xuống đặt lên đó một nụ hôn. Kỹ thuật hắn rất tinh nghệ như con rắn luồn lách vào khoang miệng tôi mà nhấm nháp một loại R*ợ*u tuyệt hảo. Kỹ thuật này thật ra cũng không có gì khó nên tôi có thể học một cách dễ dàng rồi đáp trả lại hắn ta, từ tốn mà chơi đùa cùng hắn.. Nụ hôn bây giờ mãnh liệt hơn rất nhiều so với khi nãy. Chị Hằng xinh đẹp và hàng ngàn vì sao sẽ là người chứng kiến nụ hôn của hai người chúng tôi.
Vài ngày trôi qua, sự việc vẫn tiến triển đều đều như thế. Hàn Phong anh đã nếm đủ vị ngọt thì bây giờ thử thay đổi một chút thì mùi vị sẻ ra sao.
Hôm nay tôi diện một chiếc đầm màu đỏ khoét hình giọt nước phía trước *** dài đến ngang gối. Tóc vấn cao thành Pu'i phồng to, xõa vài sợi tóc xoăn đi kèm đôi guốc cao màu đen đậm. Tôi vỗn ý định đơn giản nhưng để kỉ niệm ngày đại công cáo thành thì chuẩn bị 1 chút cũng không tồi, tôi muốn Hàn Phong mãi nhớ đến tôi.
Tôi bước lên xe trong ánh nhìn khó hiểu của Vũ.
- Có chuyện gì sao?
-Sao tôi trông cô khác xa so với mọi ngày thế? - Vũ nhìn qua gương chiếu hậu khẽ nói.
- Anh gặp tôi chỉ có hai lần thì sao lại nói thế?- Tôi nhìn Vũ mỉm cười
- Nhưng tôi tin cô không thich dáng vẻ hiện giờ của mình!
- Sao anh lại chắc chắn là thế.
- Tôi nhìn người rất chuẩn.
Tôi lại phá lên cười nhìn bộ mặt ngây ngốc của a ta
- Phải anh nói rất đúng. Tôi thấy rất khó chịu nhưng tôi muốn Hàn Phong phải nhớ về tôi. Tôi có nói anh cũng không hiểu đâu
Đến nơi, tôi chào Vũ rồi bước xuống xe. Đi một vòng, tôi chợt dừng lại trước dáng người cao to, tôi đến gần nắm lấy tay Hàn Phong lúc này tay hắn đang buông thõng. Hắn đã cảm nhận được tôi nên siết chặt lại Kéo tôi ngồi xuống tấm vải nhung dày đã được trải trước đó, hắn nói:
- Cô có muốn biết vì sao tôi lại chọn cô làm bạn gái tôi không?
Tôi ngước lên nhìn hắn ta tỏ vẻ khó hiểu rồi không chờ tôi trả lời, hắn tiếp tục nói:
- Cô rất lạ, cô khác xa so với những cô gái khác. Cô có chút gì đó cứng đầu một chút tinh nghịch, một chút yêú đuối cần được che chở. Lúc đầu tôi cũng không nghĩ sẽ đưa ra lời đề nghị với cô nhưng ngay cả tôi cũng không hiểu nổi chính mình. Sau này ngày càng gần cô thì tôi mới hiểu rõ.
Hàn Phong dừng một chút rồi quay sang tôi nhìn tôi dịu dàng cơ hồ như đong đầy tình cảm dùng một tay còn lại vuốt khuôn mặt tôi, hắn chầm chậm nói:
-Tôi muốn cô phải ở cạnh tôi
Tôi trợn to mắt nhìn hắn nói:
- Anh chập mạch à? Không bao giờ đâu nhé!
Tình hình này không ổn rồi, cũng tại tôi hết thôi mau mau thực hiện kế hoạch rồi chuồn lẹ -Tôi nhủ thầm rồi nhắm ngay môi hắn mà cắn đến bật máu. Hắn đau đớn đẩy tôi ra rồi quệt đi một dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy. Nhìn tôi bằng đôi con ngươi vô hồn, hắn nhếch môi nói:
- Rất tốt. Cô hãy xem như từ nãy giờ tôi chưa nói gì cả.
Tôi nhìn hắn một cách lạnh lùng lãnh đạm nói:
- Được thôi.
Sau khi hắn quay lưng bước đi tôi còn khẽ mỉm cười. Thế nhưng.... Tôi đặt tay lên tim, chỗ này sao mà nhói quá, sao đau quá. Tôi không hiểu bản thân mình muốn gì nữa, đã trả được hận rồi mà sao tâm trạng tôi lại thành ra thế này. Bỗng dưng một giọt nước mặn chát đắng ngắt rơi vào môi tôi chắc có lẽ giọt nước lúc nãy cũng là một trong số chúng, rồi ào....ào mưa tuôn xuống bất ngờ làm ướt hết cả người tôi. ;Tôi gạt đi những lọn tóc bết vào trong mặt, gượng cười đứng lên cất bước về nhà nhưng trước khi đi tôi còn gắng gượng ngoái đầu lại nhìn ;sau đó mới thật sự trở về nhà không ngoảnh lại lần nào nưã
Theo dõi page để cập nhật truyện hay