Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi - Chương 02

Tác giả: JenRee Nguyễn

Điều Đề Nghị Bất Ngờ
Bên ngoài, ánh nắng ban mai ấm áp đang dần dà thay thế cho màn đêm lạnh lẽo. Mùi thơm của hoa xen lẫn mùi thơm của cỏ buổi sớm. Trên giường tôi lười biếng nhắm chặt mắt lại. Tư từ mở ra, chói quá liền nhắm mắt lại ngủ tiếp.
15\' sau.....
Nhi à! Dậy, dậy, dậy trễ học rồi! ---Đến đây, tôi mở phăng mắt ra vật đầu tiên tôi nhìn đến là cái đồng hồ.
- Á Á Á. Trễ rồi mẹ ơi.
Phi thân vào nhà vệ sinh tôi tắm rửa thật nhanh rồi chạy đến trường.
- May ghê tưởng trể rồi chứ, tất cả là tại tên đáng ghét xấu xa , tại hắn mà ra tất cả. Chã là hôm qua vừa về đến nhà tôi cứ suy nghỉ về tên đại ác nhân nào đó xấu xa mà còn độc ác nữa chứ. Mà nói đi cũng phải nói lại, hắn đã cứu tôi đương nhiên phải có chút suy nghỉ chứ mà hắn còn quá đẹp nữa chứ báo hại tôi dậy muộn..
Đang suy tư, sau lưng tôi đột nhiên có tiếng nói làm tôi sợ hết hồn la toáng lên nhưng Gia Khang vẫn bình tĩnh mà tươi cười khi làm tôi sợ hãi.
-Tại ai?.
- Hàn... Xém nữa là nói rồi hehe, kiểu này mà khai ra chắc tụi nó đánh cho không có đường về vì tưởng tôi nói xạo quá. Sau 1 tràng cười như con ngộ tôi dắt tay Gia Khang về chỗ ngồi.
*************
Giờ ra chơi, tôi kéo tay Gia Khang xuống căn tin trước sự ngờ vực của mọi người. Tôi bỏ tay Gia Khang ra rồi làm vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu ta chằm chằm chân không ngừng bước ra xa. Cậu ta tiến tới, tôi lui về. Cậu ta càng tiến, tôi lại càng lùi. Tức nước thì phải vỡ bờ, cậu ta gào lên:
- Bà bị điên à? Làm trò gì vậy?
- Ông đứng xa tui ra tí đi , mắc công người ta tưởng tôi với ông có quen nhau đó, tui sợ bị ghét lắm.
- Bà bị điên à? Con ma nào nhập vô bà thế? Tại tôi đây đẹp trai ngời ngời nên họ nhìn đó.
- Gia Khang, Gia Khang đứng chờ tui tí - Tôi vừa nói vừa làm bộ dạng nhăn nhó.
- Sao vậy? Bà trúng gió à?
- Không . Tôi vẫn tiếp tục nhăn nhó.
- Chứ bà làm sao?
- Tôi đi ói, nghe ông nói xong tôi buồn nôn quá, ói ở đây làm mất mỹ quang trường học.
- Bà giỡn với tôi đó hả TRẦN UYỂN NHI - Gia Khang điên tiết hét lên, tay không ngừng vổ bôm bốp vào người tôi.
Bọn tôi cãi nhau to quá nên làm mọi con mắt hướng về phía mình và trong đó có cả Hàn Phong.
- Xin lỗi. tôi và Gia Khang vừa cúi đầu vừa làm động tác xin lỗi rồi đi lấy đồ ăn; miệng không ngừng cả nhau chí chóe còn chân thì đạp đá lung tung.
Khóe miệng nhếch lên Hàn Phong cười cười.
- Không ngờ tôi lại gặp được cô. Cô là học sinh trường tôi thì cô ૮ɦếƭ chắc, dám nói thế với tôi à?
Tôi ngoáy ngoáy tai, ai đang chửi tôi thế nhỉ? Quay sang Gia Khang tôi nghiêm mặt hình sự.
- Ai cho ông chửi tôi?
- Ma nào nhập vào người bà thì sao không chịu ra cho tôi đỡ khổ hả trời? Bà điên vừa thôi nhá, gôm hết cái điên của thiên hạ à?
Khuôn mặt Gia Khang làm tôi hết hồn, tôi đành cười cầu hòa:
- Không phải thì thôi làm gì mà gay dữ vậy?
Rè...Rè. Đang ngồi học thì bỗng dưng cái ngăn bàn rung liên hồi, tôi co ro sợ hãi.. Không lẽ....
- Điện thoại kìa
Ờ. Tôi tưởng động đất chứ. Nhìn vào màn hình hiển thị - 1 số lạ hoắc, tôi bắt máy:
- Alô
- Còn nhớ tôi không? - Giọng nói lành lùng phát ra từ đầu dây bên kia.
- Không.
- Tôi là Hàn Phong. 3h ra quán cafe Hoàng Nhật
Cúp máy rổi. Làm hết hồn, sao hắn ta lại biết số điện thoại tôi nhỉ? À! Cũng không có gì lạ, đại ca hắc giới mà. Khẽ thở dài tôi nằm trên bàn đầy ũ rũ.
- Xin chào quý khách - Chị phục vụ tươi cười khi thấy tôi bước vào.
Nhìn quanh 1 lượt, tôi dừng lại trước người thanh niên mặc vest đen lịch sự và 2 gã mặt mày bặm trợn,
- Anh tìm tôi có việc gì? Tôi nhắn nhó kéo ghế ngồi sang phía bên đối diện.
Hắn ta nhếch mép cười rồi bảo vệ sỉ ra ngoài ,bọn thuộc hạ hiểu ý liền bước ra không quên gật đêu chào hắn.
- Cô có biết cô là người đầu tiên nói thế không?
Nụ cười dửng dưng trên mặt hắn ta rút ra 1 *** rồi nói:
- Cô có hay không cảm thấy phiền nếu tôi ***?
- Không
Rít 1 hơi dài , hắn từ từ nhả khói vẻ mặt vẫn lạnh lùng, đôi mắt cương nghị nhìn tôi:
- Cô có bạn trai chưa?
Thoáng kinh ngạc, tôi nói:
- Chưa
- Vậy tôi có thể làm bạn trai cô không?
- Không.
Mỉm cười nủa miệng Hàn Phong ung dủng nhả ra 1 làn khói trắng ***c rồi nhanh chóng hòa vào không trung.
- Tôi chỉ muốn cô đóng giả làm bạn gái tôi thôi
Vẫn giử vẻ bình tỉnh, tôi nói:
- Tại sao lại là tôi?
- Cô rất thông minh, khi chia tay sẽ không rườm rà phức tạp. Tôi sẽ cho cô 100 triệu.
- Tôi không cần số tiền của anh. Chắc có lẽ anh đã hiểu nhầm gì ở đây, tôi không tệ đến mức phải lấy chính bản thân mình để có tiền.
Tôi đứng dậy, cười 1 cách khinh bỉ:
- Hẹn không bao giờ gặp lai.
- Khi nào cô đỗi ý thì hãy tìm tôi.
Khựng lại một chút, tôi lập tức bước nhanh ra ngoài sợ rằng không kiềm được mà ban tặng cho anh ta cả ly cafe.
Sau khi tôi đi, hắn nhếch môi cười đểu 1 cái, tự giễu cho cái suy nghĩ của mình.
- Cô ta đi thì cứ việc đi tại sao lại phải cho cô ta thấy không có cô ta Hàn Phong này vẫn có thể sống tốt. Môi hắn mấp máy, tự thức tỉnh cho cái lí trí đã mất đi 1 phần ung dung nhả ra 1 làn khói trắng. Chắc có lẽ kẻ độc tài như Hàn Phong không chịu nổi trước cảnh tượng thua dưới tay người khác.
Vài ngày trước....
- Xin lỗi anh - Hàn Phong, em không có cách nào quên được anh ta, e xin lỗi e không thể tiếp tục yêu anh được nữa. - Cô gái nước mắt lưng tròng ngước nhìn hắn.
Vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc, hắn cất giọng:
- Vậy là cô lừa tôi, cô rất khá sao Hàn Phong tôi lại tin cô thế nhỉ, rất khá đấy Trúc Lâm.
- Em... Em ...- Trúc Lâm mặt đẫm nước mắt khỏe môi đã cắn đến bật cả máu.
Nhếch môi cười khinh bỉ hắn ta nói:
- Đừng để tôi thấy cô, đi!
Hắn chỉ tay ra cửa, giọng nói có phần tức giận, khóe mắt long lên sòng sọc. Trúc Lâm thoáng chút kinh sợ vì ở với hắn lâu nay đây là lần đầu cô thấy hắn tức giận đên thế bình thường mọi việc dù khó đến đâu hắn cũng giữ vẻ bình tỉnh rất tốt, có lẽ lần này hắn đã tức giận thật sự. Mở cửa, cô bước ra không quay đầu lại làm khuôn mặt Hàn Phong phiếm hiện nét đau khổ.
- Anh Phong- Vũ bất chợt lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Lấy lại dáng vẻ bình tỉnh như thường, hắn ta nhả ra 1 làn khói che kín tâm tư. Cất tiếng nói:
- Chuyện gì?
- Thằng Khánh nó phản bên ta đi đầu quân cho Triệu Tử Hào, có nên xử nó không anh?
Khói thuốc như làn sương mở ảo phủ quanh dáng vẻ trầm tư của hắn. Vũ nín thở chờ đợi kết quả. Khẻ nhíu mày, Hàn Phong buông 1 câu lạnh lùng:
- Cho nó không thể thấy được ánh mặt trời.
Rùng mình 1 cái Vũ lấy lại bình tĩnh dù đã biết trước kết quả:
- Vâng, tôi đã biết phải làm thế nào.
Cúi đầu cung kính, anh ta bước nhanh ra ngoài thi hành nhiệm vụ. Triệu Tử Hào là người làm ăn lâu năm trong giới hắc đạo, tay chân ông ta có mặt ở khắp mọi nơi, địa bàn hoạt động cũng khá rộng. Nhất là khu bến tàu, ông ta chuyên vận chuyển thuốc cấm trái phép. Hàn Phong cũng không kém ông ta là bao, mới 21 tuổi đã nắm trùm không ít các khu vực làm ăn lớn từ Việt Nam sang đến thế giới. Năm nay Hàn Phong đã bước đến tuổi 28 để có được địa vị như ngày hôm nay, hắn đã đắc tội không biết bao nhiêu người, kẻ bị *** theo đó cũng nhiều vô kẻ. Triệu Long - con trai của Triệu Tử Hào cũng là 1 trong số những người bị hắn giết. Với khuôn mặt điển trai lạnh lùng không cảm xúc hắn đã hạ được nhiều băng nhóm để nắm trùm như bây giờ nên ai cũng muốn giết hắn nhưng không 1 ai có khả năng đó.
Tôi Chấp Nhận Đề Nghị Của Anh
Sáng hôm sau tôi thức dậy với vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.
- Tát cả là tại hắn - tên đáng ghét đồ xấu xa, đồ Hàn Phong ૮ɦếƭ bầm ; tôi cầu trời cho anh ngay càng già già già gia````. Tôi mặt mày nhăn nhó tự nói với chính mình. Cũng tại hắn hết nói ba cái lời ấy làm cái gì cơ chứ làm tôi cứ suy nghỉ hoài đây này. Tôi chỉ ưa cái đẹp thôi mà hắn thì... Đẹp quá ấy chứ, ngũ quang và đường nét đều hài hòa, dáng vẻ uy quyền cao ngạo còn cả khí chất nữa chứ phải nói là trên cả tuyệt. Chính vì điều đó nên mỗi lần gặp hắn tim tôi cũng có đôi lần loạn nhịp.
Haizz. Thôi mặc kệ tên đó đi, đẹp thì sao? Giàu thì sao? Khí chất có ngời ngời thì sao cơ dù gì cũng là kẻ tay đã nhuốm đầy máu tanh. Tôi khinh, hứ!
Bước xuống bếp với tâm trạng không mấy vui, tôi gọi ngay cho Gia Khang thân êu:
- Hello!
- Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã gọi thế hả?
- Ăn sáng chưa nà?
- Chưa. Ê, mà làm gì giọng bà ngọt thế hả? Khai mau!
- Hihi đúng là không hổ danh là bạn thân của tôi, qua chở tôi đi 2 đứa mình đi ăn sáng.
- Ừm cho tôi 5\'
Cúp máy, tôi ra trước nhà đợi Gia Khang. Trời ấm áp quá, làm 1 vài động tác thế dục, tôi ngồi xuống xích đu hóng gió. Gio1 hiu hiu thổi mang theo hương vị ngọt của hoa, thơm lừng của cỏ.
Bing Boong. Uyển Nhi mở cửa, Uyển Nhi
- 5\' của ông đó hả? Sao tới trể vậy? Tôi bước ra với vẻ mặt hầm hầm, gì chứ 5\' à, đã là 30\' rồi hỏi sao mà không tức cho được!
- Sorry mà. Tôi có việc bận đột xuất nên đến trể làm gì mà căng thẳng quá vậy? Bất quá tôi khao bà chầu này!
- Vậy thì tôi có thể xem xét lại.
- Lên xe.
Gia Khang đưa tôi đến 1 quán ăn gần đó. Lúc ăn, cậu ta hỏi có muốn đi đâu chơi nữa không, bảo là đền cái vụ làm tổn hại bao tử ( vì ngồi đợi ) của tôi. Nói gì thì nói chứ đi chơi là tôi chịu liền khỏi phài bàn cải thế là nhất trí đi dạo Hồ Gươm.
Hai đưa tôi ăn xong thì lái xe thẳng đên Hồ Gươm. Mùa này, hồ đẹp không gì bằng. Không khí trong lành xen lẫn ấm áp bao trùm cả Hồ. Mặt hồ gợn sóng,lăn tăn. Tôi và Gia Khang chầm chậm đi dạo quanh hồ, thấy phía trước có chỗ thuê xe đạp thì hứng khởi mà kéo cả cậu ta đi thuê xe. Vừa đi tôi vừa hỏi:
- Đi thuê xe đạp đi!
- Thế cũng được.
Chỉ chờ có thể, tôi càng hăng hái hơn, chạy nhanh hơn mà đâu hay biết rằng mặt ai đó đã đỏ bừng bừng, tim đập lệch đi một nhịp. Gia Khang vốn là một người không mấy thân thiện, trầm tĩnh ít nói hay còn được gọi là khó gần nhưng không hiểu vì lí do gì mà lại chủ động làm quen Uyển Nhi chắc là vì trên gương mặt cô ấy toát lên vẻ u buồn đau thương. Chính vì thế mà Gia Khang lại muốn đem đến sự vui vẻ yêu đời cho cô. Khi tiếp xúc lâu dài, Gia khang nhận ra ở cô có một sức hút tiềm ẩn nào đo mà kéo cậu ngày càng gần lại hay như chính bây giờ, chính Uyển Nhi lại đem đến niềm vui cho cậu. Thầm mỉm cười, Gia Khang đổi lại vẻ chủ động nắm chặt tay cô.
Tới nơi, tôi mới biết là Gia Khang đả nắm tay mình, đáng lẽ là tôi nắm tay cậu ta chứ! Ngước nhìn Gia Khang với vẻ mặt khó hiểu , tôi nhanh chóng quay lại điểm mấu chốt là thuê xe.
Nhưng sau khi thuê xe lại diễn ra 1 cuộc tranh luận...
- Bà chở tôi đi!
- Nờ ô nô
- Why?
- Có biết chạy đâu mà chở!!!
- Trời ơi! Thế thì thuê xe làm gì hả?
Ngước nhìn Gia Khang vời vẻ mặt vô tội, tôi nói:
- Tôi tưởng ông biết!
-Thì tôi...tôi...tôi...tôi biết
-Biết thì chở tôi đi hihi
- HiHi biết chạy thì mau chở tôi đi nào, nhanh lên tài xế Gia Khang!
- Nhưng mà chở con gấu mẹ vĩ đại như bà chắc tôi mệt ૮ɦếƭ quá!
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn nhưng có tức đến đâu thì cũng không còn cách nào khác chi bằng yên phận mà chở cô bé xinh đẹp là tôi đây này
Nhìn vẻ mặt như bánh bao ngâm nước tôi cố lắm mới không phát ra tiếng cười chứ nếu lúc này mà còn cười chắc cậu ta quăng cả xe mà nhào vô đánh tôi quá. Đi được vài vòng tôi bắt đầu thấy chán, tôi nói:
- Về thôi, tôi nóng quá à!
- Tôi chở mát muốn ૮ɦếƭ mà nóng cái gì? Tôi không than thì thôi chứ!
- Tôi nói vậy cho ông khỏi than với tôi cho khỏi quê mà còn chửi tôi hả?
- Mệt quá, đi vê`````!!!!!!
Phải nói chứ tài diễn kịch của tôi gần bằng Triệu Vy luôn ấy chứ ( p/s: =_=) làm Gia Khang cứ xin lỗi tôi suốt cả quãng đường về. Mà cậu ta đúng là đầu óc đơn giản, tôi diễn thế mà không biết chắc là tôi diễn quá đạt. Sau 1 tràng cười như điên loạn tôi vui vẻ bước vào phòng mẹ. Vừa mở cửa ra, tôi giật mình khi thấy mẹ nằm trên sàn nhà không động đậy, mắt nhắm nghiền. Hoảng sợ cực độ, tôi lay mẹ:
- Mẹ...mẹ tỉnh dậy đi mẹ, mẹ/
Mẹ vẫn nằm đấy, không buồn mở mắt. Nhanh chóng gọi điện cho bệnh viện, tôi rối trí trong cơn kinh hãi. Yên vị trên chiếc xe cấp cứu , tôi nắm chặt tay mẹ bằng đôi bàn tay con đang trong tình trạng run lẩy bẩy. Tôi cứ nắm chặt thế cho đến khi chiếc giường bệnh đưa mẹ đi khuất sau cánh cửa phòng cấp cứu.
1 tiếng..., 2 tiếng...,3 tiếng...rồi 4 tiếng
Cạch. Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Vị bác ỉ mặc áo blue xanh tiến về phía tôi. Lập tức đứng dậy tôi lay mạnh cánh tay bác sĩ:
- Xin bác sĩ hay cứu lấy mẹ cháu!
Nước mắt rơi lã chã, tôi khẩn khoản cầu xin , vị bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm:
- Bệnh ung thư máu rất khó chữa nhưng ta sẽ cố gắng.Cháu đến quầy thu phí thanh toán hết viện phí rồi ta sẽ đưa mẹ cháu nhập viện để tiện bề theo dõi.
- Vâng ạ!
Buông tay vị bác sĩ ra, tôi bước đi không chủ đích; trong đầu lặp đi lặp lại 1 câu nói hệt như con robot đã được lập trình : tiền, cần có tiền!
Tôi bước đi trong vô vọng trên con phố đông đúc người, tôi cảm thấy mình sao mà nhỏ bé quá như lọt thõm giữa phố đông. Vù...ù...ù gió lạnh ở đâu tràn về, tạt vào khắp mặt tôi tư từ mà khoét sâu vào chổ trống trong lòng ăn sâu vào các tế bào. nhìn về 1 phía, tôi dừng lại trên bảng hiệu bar black& white. Tiến lại gần hơn, tôi ôm 2 cánh tay lạnh buốt ý định bước vào nhưng anh bảo vệ bước tới ngăn tôi lại:
- Em không được vào, em bao nhiêu tuổi?
Chắc có lẻ anh ta nghỉ rằng tôi chưa đủ tuổi vị thành niên nhưng tôi đã 20 tuổi rồi trông tôi trẻ thế cơ à? Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
- 20 tuổi
- Em muốn xin việc làm sao?- 1 giọng nói vang lên
Nghe đến việc làm thì tôi mừng rỡ, nói:
- Vâng
- Mai em có thể đến làm
- Không thể làm hôm nay sao?
- Hôm nay? Oh được chứ! Em hãy đến khu vức dành cho người phục vụ, Dũng sẽ hướng dẫn em
- Mà anh ơi em đã từng học qua bartender có thể làm không anh?
- Xin lỗi em , anh chỉ tuyển phục vụ
- Em chỉ hỏi vậy thôi, em có thể làm mà!
Tôi đến đó và gặp đúng Dũng, cậu ta bảo tôi thay đồng phục rồi đến từng bàn để tiếp từng vị khách theo yêu cầu của họ.
Ở đây đúng như tên gọi của nó black&white thiên đường của đàn ông - địa ngục của phụ nữ. Những cô gái ăn mặc mát mẻ như muốn phô bày hết cả thân thể cho người ta ngắm nhìn còn bọn đàn ông thì không ngừng vung tiền cho họ và cả những chai R*ợ*u ngoại đắc tiền gia trên trời. Đảo mắt một vòng, tôi dừng lại ở dáng vẻ 1 người than niên được bao phủ bở 1 làn TL trắng ***c, xung quanh hắn ta có rất nhiều người mặc y phục đen vây quanh. Khí chất thật xuất phàm lạnh lùng như của vua chúa dòng dỏi bậc đế vương. Dáng dấp quyền uy ấy đâu phải người nào cũng có, nó chỉ xuất hiện trên người hắn - Hàn Phong không lẫn đi đâu được. Trên tay hắn cầm một ly R*ợ*u vàng đậm là màu của R*ợ*u Cognac, tôi dễ dàng nhận ra vì đã từng học bartender. Quay đi vội để không bắt gặp ánh mắt của hắn, tôi quay về với công việc của mình. Đặt chai R*ợ*u vodka trên bàn tôi vội xoay người đi nhưng tay tôi đã yên vị trong bàn tay to béo của gã mập.Ông ta đặt tay lên bả vai tôi vuốt 1 cái làm tôi rùng mình có cảm giác buồn nôn
Ông ta nói:
- Người đẹp, em ra giá đi bao nhiêu?
- Tôi...tôi không bán thân. Tôi nói trong nước mắt. Vốn dỉ tôi đã nghe rất nhiều về những việc phức tạp trong bar nhưng tôi thật ngu ngốc khi chỉ nghỉ vào đây để làm phục vụ kiếm tiền. Tôi hối hận lắm hối hận thật rồi. Bất đắc dĩ, tôi nhìn vào góc phòng tìm kiếm bóng hình quen thuộc của hắn- Hàn Phong nhưng tôi không thấy hắn ở đâu nữa.
Ông béo đả ngà ngà say, giọng nói lè nhè :
- Kiêu thì cũng tốt đấy nhưng kiêu quá thì không vui đâu, ở đây làm phục vụ thì ai mà không bán thân. Nào lại đây anh hôn cái nào.
Ông ta đáng tuổi ông tôi luôn ấy chứ mà xưng bằng anh thật ghê tởm. Tôi đau đớn nhắm chặt mắt lại. Gíá như có người cứu tôi, làm ơn cưu tôi với Hàn Phong...
Bốp. Ông ta loạng choạng ngã ra làm đổ cả cái bàn và chai R*ợ*u, vuốt khuôn mặt sưng tấy lên, ông ta nói:
- Mày là thằng nào hả?
Hàn Phong nhếch môi cười khinh bỉ im lặng không nói gì
- Anh...Anh Hàn...Hàn Phong. Em có mắt như mù xin anh tha thứ
- Mẹ kiếp! Lão già dám ***ng vào người của anh Phong, mày chán sống rồi à?
Như hiểu ra chuyện, ông ta lắp bắp như trẻ con tập nói:
Ông ta kéo lấy chân tôi, không ngừng lay giọng vẫn lè nhè nhưng trong đó có vài phần khiếp sợ:
- Xin chị tha thứ cho em, em lở ạ, xin chị tha thứ.
Thấy ông ta nói thế , Hàn Phong lên tiếng lạnh băng làm mọi người đều sợ xanh mặt:
- Không biết không có tội
Pu'ng tay 1 cái, 2 tên to con đã xuất hiện ngay trước mặt ông già to béo. Vẻ mặt bặm trợn của 2 tên này làm ông ta kinh hoàng nói:
- Anh Phong không phải không biết không có tội sao?
2 tên to con đã kéo ông béo đứng lên, hắn chầm chậm buông 1 câu:
- Tội của ông là tội còn chưa xử đó! Kéo nó đi.
Kéo tay tôi ra ngoài, Hàn Phong ấn tôi vào trong giọng vẫn lạnh:
- Đi về nhà cô ta.
Chiếc xe lao boong boong trên đường Hà Nội. Từng hàng cây khuất dần bị bỏ mặc lại phía sau. Mở cửa sổ, tôi hít thở bầu không khí trong lành, lành lạnh của trời đông. Tôi nhìn hết bên này đến bên kia, cứ xoay đầu ra ngoài đau hết cả cổ nhưng vẫn gắng mà chịu đựng. Giờ tôi mới cảm nhận được cái lạnh, phải nói là quá lạnh chứ không phải lành lạnh như lúc đầu nữa. Xoa hai tay vào mặt cho bớt lạnh, chợt có giọng nói vang ra từ phía sau tôi:
- Lời tôi nói cô có đồng ý không?
Lời gì í nhỉ? Mẹ bị bệnh làm tôi cũng quên khuấy đi mất. Cố gắng lật óc ra suy nghỉ và kết quả là trời không phụ lòng người ., tôi cuối cùng cũng nhớ ra là hắn muốn tôi làm bạn gái của hắn.
- Tôi biết bây giờ mẹ cô đang trong bệnh viện và cần tiền gấp, tôi có khả năng đáp ứng nhu cầu tiền bạc cho cô-- Mỉm cười hắn ta nói.
Qủa thật là hắn có thể giúp được tôi...Không chờ tôi trả lời, hắn nói tiếp:
- Tôi có rất nhiều điểm tốt cô cần gì phải suy nghĩ?
- Điểm tốt? À, phải con người thì ai mà không có điểm tốt và điểm xấu. Ngoại trừ những khuyết điễm như tàn nhẫn, lạnh lùng, xấu xa, *** không chớp mắt là một kẻ đại ác ma...
Huyên thuyên 1 hồi không ngớt, tôi lập tức ngậm miệng ngay khi khuôn mặt hắn đã kề ngay sát mặt tôi. Tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng tim hắn đập. Nuốt ực một cái tôi nhìn hắn không chớp mắt, phải nói là vì lo tập trung nhìn đường nét biểu cảm trên khuôn mặt của hắn mà tôi quên béng mất phải đẩy hắn ra. Hắn càng tiến gần tôi hơn, tôi hồi hộp nhắm tịt mắt lại. Khẽ nhíu mày, hắn ta nói:
- Cô nhắm mắt làm gì thế hả? Cô đang khen tôi hay chửi xéo tôi hả?
Hớ người, tôi vội mở mắt, mà cũng may là hắn cũng không chọc ghẹo tôi.
Thầm cảm ơn ông trời, tôi lấy lại bình tĩnh cười cầu hòa:
- Đừng nóng mà, đâu có ai là hoàn hảo chứ anh chỉ có những điểm xấu ấy thôi còn những điểm tốt mà. Nào là đẹp trai, tài giỏi, giàu có nè...
Tôi nói mà còn cảm thấy ngượng mà trong khi đó thì hắn lại ngốc nghếch mà cười chứ, tôi bảo đảm những điều tôi nói lúc nãy chỉ làm xoa diệu cơn nóng của hắn thôi chứ thực lòng tôi chã muốn khen tí nào.
Bầu không khí một lần nữa lại chìm vào yên tĩnh làm tôi có chút thời gian để suy nghĩ về căn bệnh của mẹ tôi. Ôi không! Tôi đào đâu ra số tiền đó bây giờ. Hay là quay lại quán bar nhẫn nhịn ? Không bao giờ, cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Còn 1 cách nữa... Nếu không tới đường cùng thì tôi chắc chắn sẽ không chọn phương án này chấp nhận làm bạn gái hắn . Cái ý nghĩ điên rồ đó làm sao có thể toát ra khỏi cái đầu thông minh của tôi chứ?. Nhưng ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác hết đành phải nhịn vậy dù sao cũng chỉ trên danh nghĩa thôi mà.
- Hàn Phong nè!
Hắn quay sang nhìn tôi rồi nói:
- Sao?
- Lời lúc nãy anh nói còn hiệu lực không vậy?
Hàn Phong đã dự tính được tình huống này nên khẽ cười:
- Còn
- Vậy tôi chấp nhận làm bạn gái anh nhưng đổi lại...
Tôi ngưng một chút rồi nói với khuôn mặt ngượng ngùng:
- Anh cho tôi vay 100 triệu được chứ?
Nhếch môi, Hàn Phong cười khinh bỉ:
- Được thôi, không thành vấn đề.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc