Bong Bóng mùa hè - Chương 88

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Hãy hận em đi…
Rồi quên em đi…
Hãy để một mình cô nhận lấy tất cả báo ứng và trừng phạt của vận mệnh, hay để anh hoàn toàn bước ra khỏi bóng tối của cuộc đời cô, anh nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp…
“Em lừa anh!”
Bàn tay Lạc Hi đang nắm lấy cổ tay cô từ nóng bỏng chuyển sang lạnh giá, Lạc Hi thẫn thờ buông tay Doãn Hạ Mạt ra, anh lùi lại phía sau một bước, khuôn mặt trắng bệch như giấy, anh lắc đầu lia lịa.
“Không thể nào… là em đang gạt anh… tuy anh không hiểu lý do vì sao em lại lấy anh ta.... nhưng người em yêu là anh… bất luận là sáu năm trước hay bây giờ thì người em yêu vẫn là anh, em chưa bao giờ yêu anh ta! Tại sao… tại sao lại lấy lý do nực cười như vậy mà gạt anh…”
“Tại sao anh hết lần này đến lần khác cứ đến tìm em vậy?! Chẳng lẽ… em làm anh tổn thương như thế vẫn chưa đủ sao?! Chẳng lẽ nhất định phải nghe chính miệng em nói ra những lời cay nghiệt như vậy thì anh mới hết hy vọng sao?!” Cảm xúc của Doãn Hạ Mạt có phần không kìm nén nổi được, cô vẫn cố gắng để kiềm chế khí huyết đang cuồn cuộn trong Ⱡồ₦g иgự¢, “Hãy nhớ em đã từng nhắc anh rằng không được yêu em…”.
“Đều là gạt anh thôi… đúng không…”
Từng chút từng chút, ánh sáng trong đáy mắt từ từ tắt lụi, môi Lạc Hi trắng bệch, giọng nói của anh nhẹ như không. “Em đã từng nói rằng… người em yêu thương là anh… em đã từng nói… không bao giờ phản bội anh… mãi không lìa xa… Tất cả những điều đó… cũng là gạt anh sao…”.
Doãn Hạ Mạt không nói được nên lời… Lồng иgự¢ cô lại quặn thắt nhói đau dữ dội khiến trước mắt cô tối sầm lại, bên tai là những âm thanh ầm ầm, Doãn Hạ Mạt gần như cho rằng mình đã ૮ɦếƭ.
“Em… coi như là không có chuyện gì sao…” Lạc Hi khẽ ho, dường như nỗi đau trong Ⱡồ₦g иgự¢ khó mà chịu đựng được, “… thậm chí… ngay cả một lời giải thích cũng không có…”.
“Em xin lỗi…”
Hãy hận cô đi, hãy quên cô đi…
Sau đó…
Bắt đầu một cuộc sống mới…
Chỉ cần không có cô, anh sẽ tiếp tục vui vẻ mà sống…
“Cho dù một giây sau anh biến mất khỏi thế gian này… em vẫn nhất quyết lấy anh ta…”
Lạc Hi nhìn Doãn Hạ Mạt chăm chú, trong đáy mắt anh lóe lên một tia sáng kỳ lạ, đôi môi trắng bệch của anh đột nhiên trở nên tươi tắn, đỏ tươi tựa như ướt sũng máu.
“Lạc Hi!”
Trong đáy mắt sâu thẳm tối sầm, dày đặc một làn sương trắng mờ mịt, anh sẽ như làn sương kia tiêu tan bất cứ lúc nào không để lại dấu vết. Nỗi sợ hãi và hoảng hốt trong chớp mắt lại quắp chặt lấy Doãn Hạ Mạt, cô run rẩy khe hét lên một tiếng, bất giác đưa tay ra tóm lấy Lạc Hi.
“Em đang sợ sao…”
Lạc Hi gạt tay cô ra, khóe miệng đỏ tươi buông trễ xuống tạo thành một nụ cười lạnh nhạt mỉa mai giễu cợt, anh chầm chậm xoay người, trong ánh nắng mùa thu, bóng anh nhạt nhòa in trên mặt đường, bóng nắng giữa những hàng cây đang đung đưa lúc ẩn lúc hiện.
“… nhưng đừng sợ… em không đáng để anh vì em mà ૮ɦếƭ… thế gian này tươi đẹp như thế… anh sẽ sống tốt thôi… sẽ xem em rốt cuộc có hối hận hay không…”
Lúc này ánh mặt trời chói chang khác thường.
Lạc Hi quay lưng lại phía Doãn Hạ Mạt.
Tấm lưng cô đơn thẳng đứng.
Chậm rãi.
Từng bước từng bước rời xa cô.
Hôm đó gió to khác thường, những cánh hoa trên vòng hoa đội đầu từng cánh một bị gió thổi rơi, bay lả tả trong không trung, những cánh hoa màu trắng tinh khiết, ánh lên trong suốt dưới ánh nắng, từng cánh nhẹ nhàng theo gió cuốn bay xa…
“Anh… tuyệt đối không chúc phúc cho em…”
Chiếc BMW màu trắng thình lình nổ máy rít lên rồi lao đi như tên bắn biến mất phía cuối đường để lại những câu nói lạnh giá cứ vang vọng mãi bên tai cô. Bóng nắng bị cành lá lung lay điên cuồng, Doãn Hạ Mạt nhắm chặt mắt lại, toàn thân cô run rẩy, cô cảm thấy trời đất như xoay chuyển, Ⱡồ₦g иgự¢ bị Ϧóþ nghẹt đau nhói dữ dội khiến cô phải đưa tay ôm иgự¢ rồi ho từng cơn.
“Chị…”
Doãn Trừng từ trong xe vội vàng bước ra đỡ lấy Hạ Mạt, cậu lo lắng nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, rồi lại cúi đầu nhìn chị, sắc mặt Doãn Hạ Mạt trắng bệch, tiếng ho khẽ làm Doãn Trừng cuống cuồng sợ hãi, cậu quàng chặt vai chị, nói một tràng:
“Chị, nếu chị không thích, nếu chị không thể quên được anh Lạc Hi thì chúng ta không cần đi đến lễ đường! Còn anh Âu Thần, em sẽ giải thích với anh ấy, em sẽ nói là chị không khỏe, nói chị cần suy nghĩ kỹ lại… chị…”
“… chị không sao đâu…”
Một hồi lâu sau, giọng nói yếu ớt khàn ᴆục từ đôi môi trắng bệch của Doãn Hạ Mạt cất lên, cô cố gắng lấy lại tinh thần, Hạ Mạt gượng cười với Doãn Trừng, sau đó bước về phía chiếc xe Rolls-Royce trắng dài.
“Đi thôi.”
Trong xe, Trân Ân căng thẳng nhìn Hạ Mạt bước vào, miệng cô mấp máy, cô định hỏi gì đó nhưng lại thôi. Trong lòng Phan Nam buồn rầu, khi Lạc Hi cho xe chạy đi, cô biết tất cả đã kết thúc.
“Thưa cô Doãn, có thể cho xe chạy được chưa?”
Người tài xế cung kính lịch sự quay đầu hỏi làm như thể anh ta không hề chứng kiến những chuyện vừa xong.
“Vâng.”
Doãn Hạ Mạt cầm bó hoa bách hợp đặt lại vào khuỷu tay, cô im lặng nhìn cảnh vật lướt qua cửa kính, ngoài đôi môi vẫn trắng bệch, ngoài những đóa hoa xơ xác trên vòng hoa đội đầu, thì dường như đã không có chuyện gì xảy ra.
***
Nhà thờ lớn St. Peter.
Các quan khách ăn mặc trang nhã bắt đầu lục tục kéo vào sảnh đường, ánh nắng xuyên qua các tấm cửa kính bảy màu cực lớn chiếu rọi vào, trông thật lộng lẫy và thiêng liêng. Quan khách mỉm cười liên tục bắt tay Âu Thần đang đứng ngay cửa lớn giáo đường, chúc mừng anh sắp thành chú rể hạnh phúc.
Hôn lễ lần này khách mời không nhiều.
Đại đa số là những danh môn vọng tộc có quan hệ lâu đời với Tập đoàn Âu Thị, làng giải trí chỉ có một số đồng nghiệp và nghệ sĩ thân thiết cùng công ty với Doãn Hạ Mạt là được mời, còn có thêm mấy người bạn thân cùng học của Doãn Trừng.
Toàn bộ cánh phóng viên đều bị từ chối, công ty vệ sĩ đã phong tỏa con đường dẫn đến nhà thờ, đảm bảo hôn lễ diễn ra sẽ bình yên suôn sẻ, không bị quấy rầy.
“Chúc mừng cháu.”
“Cám ơn.”
“Chúc anh và cô Doãn mãi mãi hạnh phúc.”
“Cám ơn.”
“Chúc các bạn trăm năm hạnh phúc.”
“Cám ơn.”
“…”
Tại cửa lớn giáo đường, hầu hết những người khách bắt tay Âu Thần đều hơi chút giật mình khi nhìn anh. Rõ ràng anh đang rất vui, khuôn mặt lạnh lùng ngạo nghễ ngày thường đã không còn nữa, tựa như có ánh vàng bao phủ khắp thân người anh, đôi môi không giấu nổi niềm hạnh phúc hé lộ một nụ cười.
Âu Thần không chú ý tới những ánh mắt ấy.
Bên tai anh cứ vang lên những lời chúc mừng tuy hết sức bình thường nhưng lại khiến lòng anh như có những cơn sóng lớn ấm nóng dập dờn êm dịu. Và mỗi khi không có quan khách đến chúc mừng, anh lại bất giác đưa mắt nhìn chăm chăm vào con đường phía trước.
Thì ra…
Hương vị hạnh phúc lại ngọt ngào đến thế…
Trời quang mây tạnh.
Xa xa không một bóng mây.
Ánh nắng chói chang, nhuộm một lớp màu vàng rực ấm áp lên con đường dẫn đến giáo đường, hai bên đường có những luống hoa, đài phun nước, những bức tượng và bãi cỏ xanh rì.
Cơn gió mạnh khi nãy đã dịu đi rất nhiều.
Âu Thần nín thở sững sờ nhìn con đường dẫn đến giáo đường.
Nàng, sẽ mặc áo cưới, đi theo con đường, cùng anh bước vào lễ đường!
Chiếc BMW trắng gào rú chạy như bay trên đường!
Đờ đẫn nắm chặt vô lăng.
Lạc Hi thẫn thờ nhìn về phía trước.
Bỗng nhiên anh không biết bản thân nên đi đâu nữa, chẳng có nơi nào thuộc về anh cả, chẳng có nơi nào cần anh. Trước mắt như có làn sương mù dày đặc, anh nên đi đâu, trời đất rộng mênh ௱ôЛƓ như thế, chỉ có anh là dư thừa…
Cảnh vật ngoài cửa xe như ảo ảnh lướt qua hướng ra sau.
Doãn Hạ Mạt ngồi im lặng.
Trong xe ồn áo tiếng nói cười vui vẻ của Trân Ân và Tiểu Trừng nhưng những khung cảnh ồn ào náo nhiệt, ánh nắng bỗng làm mắt cô đau nhức, đau đến nỗi trước mắt hoa lên những đốm chấm vàng nhảy múa, Doãn Hạ Mạt từ từ khép mắt lại.
Trên con đường đẹp đẽ quanh co.
Chiếc Rolls-Royce trắng dài chạy chầm chậm.
Trong giây phút, chiếc xe xuất hiện phía cuối đường.
Cơ thể Âu Thần đột nhiên như bị ma làm hóa đông lại! Anh hít một hơi sâu, đôi mắt xanh đen sâu thẳm mà cháy bỏng!
Trên xe gắn vòng hoa kết những bông hoa hồng màu hồng phấn.
Gió nhẹ thổi qua.
Cánh hoa nhẹ nhàng lay trong ánh nắng.
Âu Thần sải bước hướng về chiếc xe!
Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước giáo đường.
Mùa thu, lại có những chú bướm bay dập dờn trên vòng hoa hồng.
Từ trong giáo đường, quan khách nghe tin đã lũ lượt kéo nhau ra, họ ngạc nhiên nhìn cảnh tượng lãng mạn đẹp đẽ duy nhất này, thỉnh thoảng có người thốt lên những tiếng khen ngợi.
Tài xế mặc bộ đồng phục trắng kết nút vàng cung kính mở cửa xe.
Âu Thần chìa tay phải ra.
Một cánh tay trắng thon dài mang găng tay dài bằng tơ lụa màu trắng, chầm chậm từ trong cửa xe đưa ra, đặt lên tay Âu Thần.
Ánh mắt Âu Thần rực lửa đón chào Hạ Mạt.
Nắm chặt lấy tay cô!
Doãn Hạ Mạt bước ra khỏi xe, từ từ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong ánh nắng chói chang, Doãn Hạ Mạt gần như không mở mắt nổi. Khăn voan trắng tinh lấp lánh ánh mặt trời, dưới vòng hoa bách hợp đội đầu, mắt cô xanh thẫm như nước biển, sắc môi hồng đỏ, nước da trắng ngần tựa như trong suốt, đôi mắt như viên ngọc hổ phách trong sáng hiền dịu. Không khí ngừng lưu chuyển, thời gian cũng như dừng trôi. Quan khách sững sờ ngắm nhìn, không ngớt trầm trồ khen ngợi cô dâu thuần khiết xinh đẹp như thiên thần, những chú bướm dường như cũng quên bay lượn.
Âu Thần da diết ngắm nhìn Doãn Hạ Mạt.
Sau đó…
Anh ôm ngang người cô, kéo cô vào vòng tay chìm đắm yêu thương của mình!
Trước giáo đường nguy nga tráng lệ.
Nắng ngập tràn.
Hai bên đường trải thảm cỏ xanh.
Trong sự ngạc nhiên và tươi cười của các quan khách, Âu Thần mặc lễ phục màu đen ôm ngang eo cô dâu mặc áo cưới trắng tinh trong lòng. Doãn Hạ Mạt hơi bối rối nép nào иgự¢ Âu Thần, cô ngẩng đầu nhìn anh. Âu Thần vừa đi vừa cúi đầu nhìn Hạ Mạt, anh vui sướng như một đứa trẻ, đôi môi bỗng nở một nụ cười thật tươi, anh ôm cô thật chặt, nhanh nhẹn bước về hướng phòng nghỉ!
Cửa từ từ mở ra
Căn phòng tối om.
Rèm cửa sổ màu tím đậm che kỹ ánh nắng, tối đen như một cơn ác mộng, không có không khí, không có hy vọng, cơn ác mộng mãi mãi không thể tỉnh dậy. Lạc Hi thẫn thờ bước vào như bị mộng du, khóa trái cửa lại.
Trong phòng khách.
Anh đứng lặng rất lâu.
Sau đó.
Anh đi vào phòng tắm.
Mở vòi nước, dòng nước ấm nóng chảy ra mang theo một làn sương trắng lượn lờ, dòng nước chầm chậm chạy vào bồn tắm bằng đá hoa cương màu đen.
Trong phòng nghỉ của nhà thờ.
Doãn Hạ Mạt ngồi yên lặng trên chiếc sofa màu hồng đặt trước tấm gương trang điểm, nhãn cầu của cô tối đen khác thường, những đóa hoa trên vòng hoa đội đầu có mấy bông héo tàn.
Trước mắt quan khách và bạn bè thi thoảng lại gõ cửa vào chúc mừng, cô chỉ mỉm cười xã giao, dần dần nụ cười đó gần như đông kết lại trên khóe môi cô.
“Mệt chưa em?”
Âu Thần âm thầm quan sát thần sắc Doãn Hạ Mạt.
“Có hồi hộp không?”
Âu Thần lại hỏi.
Doãn Hạ Mạt chỉ muốn giữ nụ cười trên môi, không trả lời, nhưng khi nghe Âu Thần nói rất nhanh:
“Anh rất hồi hộp.”
Doãn Hạ Mạt hơi sững người, cô nhìn chăm chăm vào Âu Thần.
“Giống như là một giấc mơ vậy, anh sợ lúc nào đó sẽ đột nhiên tỉnh dậy…” Trước giờ Âu Thần là người chín chắn và điềm tĩnh, hình như tất cả mọi chuyện anh đều có thể kiềm chế được. Nhưng con người anh ngay lúc này đang tha thiết nhìn Doãn Hạ Mạt, đôi mắt chứa đầy niềm vui và hạnh phúc, xen lẫn một chút yếu đuối và bất an.
Trong lòng Doãn Hạ Mạt bỗng cuộn sóng, nhưng rất nhanh sau đó sóng lòng lại im lìm lặng lẽ.
“Không, cho dù chỉ là giấc mộng, em vẫn sẽ cùng anh làm đám cưới.”
Rất lâu sau, cô mới khẽ trả lời.
Tất cả là do cô lựa chọn, cho dù là một vở kịch, cô chỉ còn cách diễn đến cùng. Những đau đớn vì sự chọn lựa của cô, có thể đến hết cuộc đời này cô cũng không thể nào trả hết, điều mà cô làm được có lẽ chỉ là để cho những người khác bên cạnh cô được sống hạnh phúc.
Bồn tắm bị bao phủ bởi một làn sương trắng.
Bồn tắm hoa cương đen đã đổ đầy nước ấm nóng, Lạc Hi mặc một cái áo sơ mi mỏng và quần dài, bước vào bồn tắm như một cái máy. Anh thả lỏng cơ thể, nằm chìm trong nước, ngửa mặt nhìn thẳng lên trần phòng tắm. Trong bồn tắm hoa cương đen, trong sóng nước mờ mịt, khuôn mặt Lạc Hi trắng trong, đôi môi đỏ thẫm lại như có vẻ đẹp rung động lòng người.
Những sóng nước dao động dịu êm trên mặt nước.
Dòng nước ấm từ vòi nước mạ vàng chảy tràn ra ngoài.
***
Dàn nhạc nhà thờ bắt đầu tấu lên khúc nhạc tươi vui, réo rắt.
Trong khúc nhạc du dương, các quan khách trật tự bước vào lễ đường theo lối đi dẫn đến chánh điện. Họ mỉm cười, vui vẻ đi dọc hai hàng nến dài lung linh rồi sau đó ngồi xuống ghế.
Giống như hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Những ánh nến màu vàng cam.
Ánh sáng ấm áp đang dao động.
Lập lòe lập lòe.
Bên kia lối đi là một lối đi khác rộng rãi.
Hướng thẳng tới bàn thờ hôn lễ.
Lưỡi dao lóe ra một tia sáng lạnh lẽo, cứa thẳng xuống cổ tay trắng bệch!
Một vết thương dài hẹp. Tái mét, máu tươi chầm chậm rỉ ra từ vết cứa, rồi bỗng tuôn ra ồ ạt, bắn cả ra ngoài, như bị vỡ toác ra!
Từng giọt…
Từng giọt…
Từng giọt…
Theo cổ tay…
Từng giọt máu nhỏ xuống mặt nước ấm nóng…
Như từng đóa hoa màu máu tươi nở ra… trong cơn ác mộng đen kịt…
“Chị, chị đã suy nghĩ kỹ thật chưa?”
Trong phòng nghỉ, Doãn Trừng hỏi chị mình lần cuối.
“… Rồi.”
Doãn Hạ Mạt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt của Tiểu Trừng. Ba ngày sau hôn lễ, cuộc phẫu thuật sẽ được bắt đầu.
Doãn Trừng mỉm cười.
Cậu nhẹ nhàng đội lên đầu chị một vòng hoa mới tinh thay cho vòng hoa cũ với những bông hoa đã tàn héo. Những bông hoa bách hợp với cúc trắng tươi mới nở rộ, như mang theo một sức sống mới.
“A! Tốt quá! Tiểu Trừng, nãy giờ cậu ra ngoài tìm hoa kết vòng đội đầu mới à! Chu đáo quá!” Trân Ân vui vẻ nói ríu rít, cô nhìn Hạ Mạt thán phục, “Hạ Mạt, cậu thật hạnh phúc! Cậu có một người em tốt nhất trên đời, giờ sắp có một người chồng rất yêu cậu, hơn nữa nhà thờ hôm nay trang trí thật là trang nghiêm, lãng mạn, trông thật khí thế!”.
“Đúng vậy.” Doãn Trừng gật đầu, “Anh Âu Thần đã dành rất nhiều công sức chuẩn bị cho đám cưới này, chị, chị nhất định sẽ hạnh phúc!”.
“Cậu sẽ hạnh phúc!”
Phan Nam cũng mỉm cười nói. Cuối cùng Hạ Mạt vẫn chọn Âu Thần, vậy cô nhất định sẽ hạnh phúc thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc