Bong Bóng mùa hè - Chương 115

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Sau rồi Thẩm Tường bỗng nhiên phát hiện ra Doãn Hạ Mạt cứ nắm chặt lấy cái túi xách tay, Thẩm Tường thầm nghĩ, thì ra cũng vậy, chỉ là cố gắng nguỵ trang khéo thôi.
Doãn Hạ Mạt lo lắng nắm chặt chiếc điện thoại trong túi.
Chỉ cần có điện thoại gọi tới, cô sẽ lập tức cảm thấy máy rung. Hạ Mạt không biết rốt cuộc Âu Thần sẽ đưa ra quyết định như thế nào, có lẽ là cô không nên đến dự lễ trao giải tối hôm nay.
Doãn Hạ Mạt nghĩ mà hoảng hốt.
Hình như MC của lễ trao giải đang nói gì đó, hình như có quầng sáng đèn tụ quang lướt qua cô và xung quanh cô, Hạ Mạt vẫn chỉ hốt hoảng nghĩ đến rốt cuộc Âu Thần sẽ đưa ra quyết định như thế nào.
“Bây giờ xin cho tôi được công bố, chủ nhân của giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất chính là...”
Trên màn hình ti vi, vị khách mời danh dự trao giải thưởng vui vẻ nhìn chiếc phong bì trong tay, âm thanh sôi động, máy quay phối hợp dàn đều trên từng nữ diễn viên được đề cử. Ánh đèn tụ quang chiếu sáng lần lượt lướt qua lướt lại trên khuôn mặt của Thẩm Tường, Doãn Hạ Mạt và ba nữ diễn viên khác, nhạc nền bỗng nhiên chuyển sang những tiết tấu khẩn trương hơn!
Âu Thần đứng lên, nhìn chằm chằm cô trong cảnh quay.
Ngồi trên chiếc ghế tựa nhung lụa màu đỏ, ***g sáng đen chốc chốc lại lướt qua, Hạ Mạt có vẻ như đang thất thần suy nghĩ gì đó, ánh mắt có vẻ rất hốt hoảng.
Trong ti vi, gương mặt của năm nữ diễn viên đang có mặt được đưa lên màn hình cùng một lúc.
“Chủ nhân của giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất chính là...”
Cùng với những âm thanh rất hứng khởi của khách mời danh dự, những tiết tấu nhạc nền càng trở nên khẩn trương hơn khiến người xem nghẹt thở!
“... là cô Doãn Hạ Mạt!”
Ánh sáng lung linh chói mắt ngay lập tức dồn về phía Doãn Hạ Mạt!
Hình ảnh bốn nữ diễn viên khác biến mất!
Cảnh quay đặc tả Doãn Hạ Mạt nhanh chóng được phóng to chiếm cả màn hình!
Những tràng vỗ tay như sóng dậy vang lên!
Tất cả các diễn viên ở hội trường đều nhìn về phía Doãn Hạ Mạt, mỉm cười vỗ tay với cô!
Những tiếng vỗ tay nghe như sấm nổ bên tai, ánh đèn sáng lung linh chói mắt chiếu trên khuôn mặt của Doãn Hạ Mạt rất lâu, Doãn Hạ Mạt chớp chớp đôi mắt đầy hoảng hốt, những suy nghĩ vẩn vơ bị không khí náo nhiệt của hội trường kéo lại dần. Doãn Hạ Mạt nhìn bốn xung quanh, nhìn tất cả mọi người đang vỗ tay với cô, MC trên sân khấu nói to, “Xin mời cô Doãn Hạ Mạt lên sân khấu nhận giải!”
Hạ Mạt uể oải đứng dậy.
Giây phút này, bỗng nhiên như là trong giấc mơ.
Mấy nữ diễn viên được nhận đề cử bên cạnh Doãn Hạ Mạt cùng lúc xôn xao đứng dậy ôm chầm lấy cô, Thẩm Tường cũng đưa tay nắm chặt tay cô, nói:
“Chúc mừng chị!”
Tiếng vỗ tay rầm rầm!
Doãn Hạ Mạt bước trên con đường trải thảm đỏ.
Phan Nam vui mừng ra sức vỗ tay, cuối cùng vì quá xúc động, cô lao tới ôm chầm lấy Hạ Mạt một cái thật mạnh!
Đào Thục Nhi mỉm cười vẫy tay với cô!
Vi An gửi cho cô một nụ hôn gió!
Khiết Ni đã lâu lắm không gặp cũng mỉm cười và vỗ tay!
Thái Ni vỗ tay rất lớn, chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón tay lấp lánh!
Đạo diễn Ngô và Chung Nhã cũng lần lượt đứng dậy ôm lấy cô!
Doãn Hạ Mạt trong ti vi trở thành tâm điểm của cả hộ trường, ánh đèn từ đầu tới cuối luôn hướng về cô, rất nhiều người tới nhiệt tình ôm hôn chúc mừng cô, cô mỉm cười đáp lễ. Trong ánh sáng lung linh, Lạc Hi nhìn thẳng vào cô, ôm lấy cô và nói nhỏ điều gì đó vào tai cô, Hạ Mạt cũng cười và đáp lại câu gì đó, sau đó đi lên bục nhận giải.
Âu Thần nhìn Hạ Mạt trong ti vi.
Cô xinh đẹp biết bao.
Rốt cuộc cô không nên chỉ thuộc về một mình anh, khi anh làm cho đôi cánh của cô bị gẫy, chính là lúc tất cả hào quang của cô bị dập tắt.
Doãn Hạ Mạt đón nhận biểu tượng con hươu vàng từ tay vị khách mời danh dự trao giải thưởng.
Doãn Hạ Mạt khiêm tốn nói lời cảm ơn với vị khách.
Vị khách mời danh dự trao giải thưởng mỉm cười chúc mừng cô rồi lùi xuống một bước nhường thời gian cho Doãn Hạ Mạt phát biểu cảm tưởng.
Sân khấu của buổi lễ trao giải lộng lẫy.
Đèn chùm chiếu sáng rực rỡ huy hoàng.
Chiếc micro màu vàng giữa những bông hoa tươi nở rực.
Ánh sáng lung linh chiếu trên người Doãn Hạ Mạt.
Doãn Hạ Mạt nâng chiếc cúp biểu tượng con hươu vàng lên cao, nụ cười vẫn xinh đẹp điềm tĩnh như ngày thường. Sau khi cảm ơn đạo diễn, biên kịch, các diễn viên, nhân viên đoàn làm phim Hoạ cảnh, Doãn Hạ Mạt dừng lại một chút, đôi mắt ươn ướt:
“Tôi đã từng cho rằng tôi mãi mãi không thể nào trở lại sân khấu này được nữa, khi mà tôi mất đi người thân quan trọng nhất trong cuộc đời mình, tôi cho rằng tất cả đều sẽ không có ý nghĩa gì nữa. Cảm ơn tất cả những người bạn, những người đã luôn luôn bên cạnh tôi, những người cứu tôi ra khỏi sự tuyệt vọng, họ đã cho tôi hiểu rằng, sinh mệnh của bản thân chính là ân huệ nhân từ nhất của Thượng đế.”
Doãn Hạ Mạt khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười xinh đẹp như những tia sáng ban mai trên mặt biển.
“Có lẽ người đã mất không thể nhìn thấy tôi trên sân khấu lúc nay, nhưng tôi sẽ tiếp tục sống, để cho những người tôi yêu và yêu mến tôi có thể chia sẻ những niềm vui, niềm hạnh phúc của tôi, cho dù họ đã ở trên thiên đường.”
Nhìn cảnh quay, Hạ Mạt đang dịu dàng nói:
“Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn chồng tôi. Không có anh ở bên cạnh, em sẽ không thể đứng dậy nhanh như thế này được, cảm ơn anh.”
Ánh mắt của Hạ Mạt cũng dịu dàng như thế, giống như những con sóng biển hiền lành vượt qua màn hình ti vi nhìn sâu vào tim anh.
Âu Thần trầm mặc ngắm nhìn Hạ Mạt.
Cánh tay cầm hành lý tê cứng dần.
Trong khoảnh khắc.
Âu Thần cho rằng sâu thẳm trong đôi mắt của Hạ Mạt sẽ nhìn thấy những thứ anh luôn khát khao, nhưng cảnh quay bị cắt, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của Lạc Hi. Lạc Hi đang nhìn thẳng vào Hạ Mạt, dường như trong mắt Lạc Hi giờ chỉ có sự tồn tại của một mình Hạ Mạt, dường như cho dù có cách xa cô, tình cảm mãnh liệt sâu sắc của Lạc Hi cũng không bao giờ thay đổi.
Chiếc đồng hồ trên bàn trang điểm cứ chạy tích tắc.
Âu Thần đứng lặng rất lâu, rất lâu như một pho tượng đá.
Cuối cùng, anh nhẹ nhàng đặt một bức thư lên trên đầu giường của Hạ Mạt, dùng bình hoa bách hợp đè lên trên. Âu Thần nhìn lại căn phòng ngủ chứa đầy hình ảnh của Hạ Mạt lần cuối rồi xách chiếc va li hành lý đã xếp gọn từ trước lặng lẽ bước ra ngoài.
Cánh cửa phòng khe khẽ khép lại.
Gió đêm thổi, chiếc rèm cửa sổ màu xanh lam đậm bay phần phật.
Những bông hoa bách hợp lặng lẽ.
Bức thư chặn dưới bình hoa thuỷ tinh cũng bị gió thổi động đậy như thể gió đêm cũng muốn luồn vào đọc xem bức thư viết gì.
Hạ Mạt,
Khi em đọc bức thư này, anh đã đang trên chuyến bay đi Pháp. Anh không thể nào nói lời chia ly với em, chỉ có cách viết bức thư này. Anh có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng khi cầm Pu't lại không biết nên nói từ đâu, và cũng chẳng biết nên phải nói như thế nào...
Gần đây, anh cứ luôn nghĩ đến quá khứ của chúng ta.
Chiếc xe hiệu Cadillac màu trắng đang chạy giữa dòng xe đêm.
Âu Thần nhìn bên ngoài của sổ xe.
Kính cửa sổ được kéo xuống, cơn gió đêm nhẹ mát thổi tung mái tóc đen của anh.
Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em vào mùa hè năm đó, em nhỏ nhắn mặc chiếc váy màu trắng từ trong con đường phủ đầy bóng cây chạy ra, dang hai tay chặn xe của anh, một tiểu thiên thần xinh đẹp đáng yêu như trong những câu chuyện cổ tích, giống như một quà tặng mà ông trời ban cho anh.
Có lẽ điều này có vẻ như rất buồn cười, nhưng ngay từ giây phút ấy anh đã thấy thích em, cô bé mới lên mười một. Nếu như có thể, anh muốn giấu em vào trong lòng bàn tay anh, không để bấy kỳ ai được nhìn thấy em, không để bất kỳ ai được tiếp xúc với em, thậm chí cả Tiểu Trừng cũng không thể.
Em dần dần lớn lên, càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng giống như một viên kim cương sáng chói. Anh bắt đầu thấy lo lắng, sợ có người nhìn thấy em, phát hiện ra em, sẽ ςướק em khỏi anh.
Và rồi người đó cuối cùng đã xuất hiện.
Em có những tình cảm không bình thưởng với người con trai có tên là Lạc Hi đó. Em vì anh ta mà cáu gắt, vì anh ta mà vui vẻ, vì anh ta mà cầu xin anh. Thế là, sự đố kỵ đã chiếm hết trái tim anh, anh muốn đuổi anh ta đi, không cho phép anh ta ở bên cạnh em thêm một giây phút nào.
Vì thế, dưới cây anh đào tối hôm đó, em đã nói không sai, xảy ra bi kịch chính là do anh, là vì *** chiếm hữu của anh đã huỷ diệt hạnh phúc vốn có trong tay anh.
Chiếc xe hiệu Cadillac màu trắng vẫn đang chạy về phía trước giữa một biển xe.
Gió đêm rất mạnh, thổi mạnh vào tấm kính cửa sổ xe.
Âu Thần trầm mặc mím chặt môi.
Sợi ren lụa màu xanh dài bay theo gió, những đường nét hoa văn phức tạp đẹp đẽ nhảy múa trong sắc đêm. Đêm hôm đó sợi ren lụa đã được tháo ra khỏi cổ tay Hạ Mạt, nay trước khi ra đi anh lại buộc nó trên cổ tay mình.
Năm năm sau lại được gặp em. Sau tai nạn xe, anh đã bị mất đi ký ức, đã không còn nhớ ra em, nhưng một lần nữa anh lại bị em hút hồn và anh đã lại yêu em.
Và rồi lần này, anh vẫn phạm phải sai lầm như cũ.
*** chiếm hữu mãnh liệt không những không mất đi, mà còn hơn trước gấp bội. Phong toả kiềm hãm Lạc Hi, cố tình làm cho Lạc Hi hiểu lầm về mối quan hệ giữa anh và em. Anh thừa biết người em yêu là ai, nhưng anh đã lại dùng ca phẫu thuật thay thận của Tiểu Trừng để ép em kết hôn với anh.
Lúc mà Tiểu Trừng cự tuyệt làm phẫu thuật thay thận, cậu ấy đã chỉ trích anh dùng thận để uy hiếp em là quá ích kỷ.
Lúc mà em sốt cao hôn mê nằm trên giường.
Anh đã từng có chút dao động, muốn trả lại tự do cho em.
Nhưng sau khi em khỏi bệnh, nhìn thấy nụ cười hiền hậu của em, ba người chúng ta sống cùng nhau giống như một gia đình, anh lại do dự. Anh không nỡ rời xa em cho dù là ích kỷ đi nữa, anh cũng muốn mãi mãi bên em.
Nhưng, rốt cuộc thì vẫn là sai lầm.
Lúc Tiểu Trừng qua đời, nếu như là Lạc Hi ở bên cạnh em, nếu như em được người em yêu chăm sóc và bảo vệ, nếu như anh sớm buông tay, có lẽ em sẽ không tuyệt vọng đến mức sụp đổ. Nếu như bên cạnh em là người em yêu, vì anh ta, em sẽ sống tốt hơn.
Trước mặt là sảnh lớn sân bay, đèn sáng rực.
Chiếc xe hiệu Cadillac màu trắng chầm chậm dừng lại.
Tài xế mặc đồng phục cung kính mở cửa xe.
Âu Thần buồn bã bước xuống, từ chối động tác giúp anh xách hành lý của tài xế. Âu Thần để tài xế ra về, một mình bước vào đại sảnh, những bánh xe của chiếc va li chà sát xuống nền đá cẩm thạch phát ra âm thanh xẹt xẹt.
Anh như vậy là cũng đã được Thượng đế quan tâm chiếu cố rồi. Trong bụng em đã có giọt máu của chúng ta, điều này sẽ làm cho em suy nghĩ lại, buộc anh phải thêm một lần tranh đấu.
Anh biết người thân đối với em rất có ý nghĩa.
Vì đứa con em sẽ nỗ lực bảo vệ gia đình này, em sẽ mãi mãi ở bên anh, em sẽ cố gắng quên đi hình ảnh người đó trong tim em. Anh cũng muốn không màng đến tất cả để ở bên em mãi mãi, nhìn con lớn khôn từng ngày, sẽ bảo vệ em và con.
Chỉ có điều, liệu đó có phải lại là một sai lầm nữa chăng?
Cuộc đời của em không nên chỉ cần có đứa con là đủ, em còn có thể cùng sống với người mình yêu thương, cùng anh ta đi hết cuộc đời này, đó mới chính là hạnh phúc trọn vẹn của em.
Trước đây chỉ cần ở bên cạnh em, nhìn thấy em chính là hạnh phúc lớn nhất của anh, vì điều này mà anh có thể không từ mọi thủ đoạn. Nhưng bây giờ, anh muốn nhìn thấy em sống hạnh phúc, giống như trong những bức tranh mà Tiểu Trừng vẽ, có nụ cười vui vẻ hạnh phúc từ khoé môi đến ánh mắt.
Vì thế, anh đi đây.
Mặc dù không được ở bên cạnh em và con, nhưng anh cũng sẽ cố gắng hết sức yêu thương con. Anh là cha của đứa bé, bất luận em quyết định như thế nào, em và con sẽ mãi mãi là người yêu thương nhất đời này của anh.
Đại sảnh sân bay buổi tối rất vắng lặng.
Tiếng bước chân vang lên khe khẽ, đại sảnh vắng vẻ chỉ lác đác vài bóng người. Thỉnh thoảng có tiếng nói phát ra từ loa truyền tới những lời nhắc nhở hành khách các chuyến bay lên máy bay. Sắc đêm bên ngoài vách kính cửa sổ như trùm tới, trước mắt như có một làn sương mờ bao phủ, Âu Thần chầm chậm bước đi, trái tim không ngừng rạn nứt từng đường, từng đường đen, trong cái thời khắc ra đi này, phân ly thật là khổ đau.
“Em cho rằng anh sẽ thay đổi chủ ý...”
Có âm thanh từ xa vọng tới, giống như giấc mộng, song lại rất rõ ràng bên tai anh. Âu Thần dừng bước nhưng không quay đầu ra sau, chỉ đứng lặng yên cười xót xa. Âu Thần cho rằng đó là ảo giác, cố nhiên sẽ tưởng tượng những âm thanh mình mong đợi được nghe thấy nhất. Hạ Mạt giờ này chắc chắn còn đang trong lễ trao giải thưởng, ở đây làm sao có thể có cô ấy được.
Âu Thần tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cánh tay đã bị người đằng sau nắm chặt!
Rất chặt!
Những ngón tay nắm chặt ấy run run!
Tuyệt đối không giống như ảo giác...
Âu Thần đứng sững lại chần chừ nhìn ra phía sau, sắc đêm bên ngoài vách kính cửa sổ đen kịt, chầm chậm, anh quay người lại, giống như động tác trong phim, dường như không khí đang bị vỡ tan ra, tĩnh lặng không một âm thanh, chỉ có một bóng người thon nhỏ đứng trước mặt anh, như một ảo ảnh.
Dần dần, làn sương trắng trước mặt anh tan ra.
Trong đại sảnh sân bay ánh đuốc sáng rực, người phụ nữ đó giữ chặt lấy cánh tay anh không để anh đi, một chiếc váy dạ hội màu xanh lam nhạt, trong đôi mắt những tia sáng long lanh, đó chính là...
Doãn Hạ Mạt!
Doãn Hạ Mạt thời khắc này đáng lẽ còn đang trên màn hình ti vi!
Trán của Hạ Mạt lấm tấm mồ hôi.
Hình như cô đã gấp gáp đuổi theo anh, có lẽ cô ấy vừa mới dồn hết sức hoảng loạn tìm kiếm nên gương mặt cô tái mét pha lẫn sắc hồng, trong đôi mắt cô vẫn còn nét hoang mang, hơi thở cô vẫn còn hổn hển, những ngón tay cô đang nắm chặt tay anh vẫn còn run run!
“Em... sao lại ở đây...”
Âu Thần lặng người nhìn Hạ Mạt, giọng nghẹn ngào lúng túng hỏi.
“Em từ bữa tiệc của lễ trao giải chạy vội tới đây, may quá vẫn còn kịp!”
Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn Âu Thần cười nói, tay trái vẫn giữ chặt cánh tay Âu Thần, dường như cô sợ một khi bỏ ra anh sẽ bước đi.
Âu Thần đăm đắm nhìn Hạ Mạt.
Giờ phút này anh vẫn nghĩ sự xuất hiện của Hạ Mạt chỉ là ảo giác.
“Em đã lén xem bức thư đó, nên biết là anh muốn ra đi...” Giọng nói của cô đầy hối lỗi, cô dịu dàng nói, “Em xin lỗi, có lẽ em không nên lén xem, nhưng em cứ luôn cảm thấy bất an. Em đã nhờ quản gia Thẩm điều tra vé máy bay anh đặt, cũng nhờ ông xem khi nào anh đi thì điện thoại báo cho em ngay.”
Ánh mắt của Hạ Mạt nhìn xuống chiếc va li hành lý của Âu Thần, lặng đi hồi lâu rồi nói tiếp, “Nhưng em cứ nghĩ rằng anh sẽ đổi ý, em nghĩ rằng em tham dự hết buổi lễ trao giải quay về nhà thì sẽ nhìn thấy anh... anh làm sao có thể cứ thế này mà ra đi chứ, Âu Thần, thế này chẳng giống anh...”.
Âu Thần nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói:
“Phải làm thế nào mới giống anh? Không để ý đến nguyện vọng của em, cứ ép buộc em phải ở bên anh, bất kể là em thích ai anh cũng phải có em cho bằng được, như thế mới giống anh phải không?”
“Không, không phải!” Doãn Hạ Mạt vội vàng nói, “Em không phải là có ý đó!”.
Hạ Mạt càng lúc càng ra sức nắm chặt cánh tay Âu Thần hơn, hình như cô rất sợ anh sẽ ra đi. Một lúc lâu sau Hạ Mạt mới nói:
“... Anh có nghe thấy lời em nói với anh ở lễ trao giải không? Hay là em biểu đạt chưa rõ ràng? Âu Thần, nếu như không có anh, em không có cách nào thoát ra khỏi tuyệt vọng vì nỗi đau mất đi Tiểu Trừng, là anh đã hết lần này đến lần khác giúp đỡ em, khuyến khích em, thế nên em xin anh đừng ra đi có được không?”
Âu Thần nhìn thần sắc căng thẳng trên gương mặt Doãn Hạ Mạt.
Anh có thể nhận ra cô thực sự đang muốn anh ở lại.
Như thế là đủ rồi.
Bất luận là vì lý do gì đi nữa...
Như thế là đủ rồi.
“Anh xin lỗi, Hạ Mạt...”
Âu Thần nhắm mắt lại, giọng khàn khàn:
“... trước đây anh đã làm sai lầm quá nhiều rồi, anh không thể cứ thế tiếp tục sai được nữa. Anh ra đi, em có thể được tự do.”
“Nhưng mà em cũng làm sai rất nhiều.” Doãn Hạ Mạt nhìn thẳng vào mắt Âu Thần, một sự cảm động dịu dàng từ sâu thẳm trái tim cô cứ trào ra, cô khẽ nói, “Là em chưa nói với anh, em muốn mãi mãi ở bên cạnh anh”.
“Em không cần phải gượng ép bản thân mình.”
Âu Thần dùng lý trí để chế ngự lại tình cảm đang muốn trào ra, anh muốn Hạ Mạt được hạnh phúc thực sự, được ở cùng người mà cô ấy yêu.
“Em vốn đã muốn nói với anh những điều này vào buổi tối hôm nay, em nghĩ là khi cầm giải thưởng trong tay rồi nói với anh sẽ càng lãng mạn hơn.” Trong nụ cười của cô có vẻ như đang xấu hổ, không giống như Doãn Hạ Mạt điềm tĩnh ngày thường, cô giống một thiếu nữ ngượng nghịu e lệ. “Tất nhiên, nếu như không có được giải thưởng, em cũng sẽ nói với anh.”
Bàn tay Hạ Mạt từ cánh tay Âu Thần chầm chậm hạ xuống.
Vội vàng nắm chặt bàn tay Âu Thần.
Lòng bàn tay của cô ấm áp, ấm áp như ánh mặt trời, tiếng nói của cô cũng ấm áp như mặt trời, “Âu Thần, Lạc Hi đã là chuyện quá khứ rồi... em thừa nhận là mình đã từng yêu anh ấy, nhưng đó chỉ là trước khi kết hôn với anh. Bất luận là kết hôn với anh vì nguyên nhân gì, em đã là vợ của anh, em đã... yêu anh rồi”.
Yêu...
Trong đầu Âu Thần như có một tiếng nổ!
Hạ Mạt vừa mới nói từ đó sao...
“Âu Thần, em không gượng ép bản thân mình,” Doãn Hạ Mạt hít một hơi thật sâu, cô nói, “em yêu anh, vì thế em xin anh đừng ra đi một mình, bỏ lại em và con”.
Thế giới đột nhiên trở nên hư ảo, Âu Thần thấy mình như mất đi lý trí, anh không còn nghĩ được gì nữa.
“Anh làm như thế này thật là không có trách nhiệm với em. Lẽ nào sau này em phải nói cho con của chúng ta rằng nó có một người cha không có trách nhiệm sao?” Mặc dù trong đôi mắt Doãn Hạ Mạt là sự hoạt bát dí dỏm, nhưng ***g *** cô lại phập phồng thổn thức để lộ ra sự lo lắng bất an trong giây phút đợi chờ.
Đại sảnh sân bay đen sáng rực.
Loa phóng thanh bắt đầu lên tiếng mời hành khách chuyến bay đi Paris lên máy bay.
Trái tim Âu Thần đột nhiên như rạn nứt, nỗi đau cuồn cuộn, thậm chí còn đau đớn hơn cả thời khắc rời xa cô.
“Nhưng, em không có lý do để yêu anh.”
Nếu như cô đang lừa dối anh, thì đây chính là việc tàn nhẫn nhất mà cô đã từng làm!
“*** chiếm hữu của anh rất đáng sợ, anh đã làm sai rất nhiều chuyện, em làm sao có thể yêu anh.”
“Nếu như tất cả mọi chuyện anh đã làm chỉ là yêu em, nếu như tất cả những đau khổ anh phải nếm chịu đều vì em, nếu như anh yêu em đến mức có thể ra đi, em làm sao không thể yêu anh chứ.”
Doãn Hạ Mạt nhìn thẳng vào gương mặt Âu Thần.
Đôi môi hé nở nụ cười.
Trong đôi mắt long lanh giọt nước mắt.
“Lẽ nào anh cho rằng, em thật sự là người có trái tim sắt đá sao?”
Cuối cùng nước mắt của Hạ Mạt cũng đánh bại Âu Thần!
Anh ôm cô vào lòng, dùng hết sức để ôm chặt lấy cô, có giọt nước mắt âm ấm rơi trên vai Hạ Mạt. Hai cánh tay Âu Thần ôm chặt tấm thân nhỏ nhắn của cô, anh run run nói, “Nếu như em đang lừa anh... nếu như em đang lừa anh...”.
Doãn Hạ Mạt cũng ôm chặt lấy Âu Thần, cô thì thào với anh:
“Em biết bây giờ anh không tin em, hãy cho em cơ hội để em có thể chứng minh cho anh thấy, được không?”
Đài phát thanh của sân bay liên tục mời hành khách đi Paris bắt đầu lên máy bay.
Đại sảnh phòng chờ trống vắng.
Sắc đêm đầy lãng mạn dịu dàng từ ngoài vách kính cửa trùm tới.
Âu Thần và Doãn Hạ Mạt ôm nhau rất lâu, rất lâu.
Dường như từ đây sẽ mãi mãi không rời xa.
“Mẹ, sao chú kia và cô kia lại ôm nhau?”
Trong đại sảnh phòng chờ sân bay, một em bé một tay kéo mẹ, một tay ôm con Pu'p bê nhìn hai người đang ôm nhau một cách hiếu kỳ.
“Bởi vì họ là người yêu của nhau.” Nụ cười của người mẹ bao dung mà ấm áp.
“Thế nào là người yêu của nhau hả mẹ?”
“Người yêu của nhau là hai người yêu và được yêu.”
“Giống như bố yêu mẹ, mẹ yêu bố phải không?”
“Phải.”
“Vậy con cũng sẽ có người yêu phải không?”
“Sẽ có, mỗi người đều sẽ tìm cho mình một người yêu và sẽ cùng người đó sống hạnh phúc suốt cuộc đời...”
Đêm hôm đó.
Những hành khách và nhân viên qua lại trong sân bay đều không thể không chú ý tới hai người đang ôm nhau đó. Hai người họ nhất định là đang yêu nhau thắm thiết, nếu không nụ cười của cô gái sẽ không hạnh phúc như vậy, nụ cười long lanh nước mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc