Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ - Chương 02

Tác giả: Nhân Hải Trung

Lần đầu gặp gỡ
Sau một đêm trằn trọc, thao thức, cô dậy tắm rửa, ngắm mình trong gương rồi bỗng nhiên thở dài. Vào thời điểm này năm ngoái, có những ngày làm việc thông đêm, buổi sáng thức dậy chỉ cần vỗ nước lạnh vào mặt, lập tức thấy tỉnh táo trở lại, đôi mắt lại long lanh có hồn ngay, thế mà bây giờ, cũng chỉ là một đêm mất ngủ mà sao sắc mặt nhợt nhạt đến thế, khóe mắt thâm quầng, “thời gian làm phai mòn tất cả”, đúng là một câu danh ngôn chí lý.
Không vấn đề gì! Với tay lấy chiếc Pu't mạ vàng trên bàn, Tịnh Ngôn lẩm bẩm, phụ nữ hiện đại, có VK bí mật của riêng mình. Tự cổ vũ tinh thần, cô khoác lên mình chiếc áo choàng rồi xuống tầng hầm lấy xe. Trong lúc mở cửa xe, cô tự gật đầu khích lệ với chiếc bóng của mình trong gương, cố gắng lên, Tịnh Ngôn, hãy loại bỏ mọi thứ có liên quan đến Chu Thừa Khải, một sự khởi đầu mới đang đợi ở phía trước.
Bước ra khỏi thang máy, cả tòa nhà làm việc vẫn còn im ắng. Cô phục vụ vừa đến, trông thấy Tịnh Ngôn, gật đầu chào, “Chị Tịnh Ngôn, chị lại là người đến cơ quan đầu tiên đấy”.
“Chào Lisha.” Tịnh Ngôn gật đầu mỉm cười, “người đầu tiên gì, em còn đến sớm hơn chị”.
Lisha là nữ sinh mới tốt nghiệp đại học, cô rất thán phục Tịnh Ngôn và thường nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, “Không thể so sánh thế được, giờ đi làm của giảng viên bao giờ chẳng muộn hơn chúng em nửa tiếng. Chị Tịnh Ngôn này, ngày nào chị cũng đến sớm được như vậy, thật đáng nể”.
Mỉm cười, bước vào phòng làm việc của mình, Tịnh Ngôn quẳng chiếc cặp xuống, ngồi xuống ghế hít thở thật sâu. Lisha à, đáng nể phục không phải là việc đến sớm, điều đáng nể phục là mỗi ngày khi bước xuống giường đều có thể tràn đầy hy vọng vào ngày hôm đó. Đã lâu lắm rồi, mình không có cảm giác vui vẻ như thế.
Cô bật máy tính và bắt đầu làm việc, đang mải mê thì bụng đột nhiên sôi réo, mới chợt nhớ sáng nay không ăn gì, chỉ uống vội cốc sữa rồi mải mê lao vào công việc, giờ bỗng thấy đói.
Xin cảm ơn công việc, Tịnh Ngôn tắt máy tính, dường như công việc là một vị thuốc kỳ diệu nhất có thể chữa lành những vết thương lòng, nếu bây giờ bắt cô cả ngày ở nhà không làm gì có lẽ cô sẽ ૮ɦếƭ mất.
Có tiếng gõ cửa nhẹ, Văn Thù ló đầu vào, “Chị Tịnh Ngôn, đến giờ ăn cơm rồi, cùng đi không? Hay là tôi lấy hộ chị?”
Tịnh Ngôn đứng dậy vươn vai, “Cùng đi chứ”.
Văn Thù tròn mắt, “Thật hiếm thấy, cuối cùng thì chị cũng chịu xuống lầu, ra với ánh sáng mặt trời”.
“Nói gì thế?” Một cái liếc ngang Văn Thù, “Tôi có phải là chậu cảnh đâu”.
Hai người vừa đi về phía thang máy, vừa nói cười. Vừa ấn vào nút xuống thì thang máy mở, bước ra là một cô gái tóc xoăn, cao, mặc chiếc váy ngắn, cổ áo lông bẻ ngược, lông sói bạc ánh kim, da sói Nga loại tốt nhất, lấp lánh sang trọng. Chiếc xắc xinh xắn thoạt trông đã biết hàng hiệu đắt tiền, vừa đi lướt qua, một mùi nước hoa lạ thơm ngát tỏa xung quanh.
“Thật tuyệt, chắc phải là loại nước hoa mới xịn nhất. Quả là quý phái!” Văn Thù thán phục kêu lên, cô vốn là tín đồ của các hãng thời trang hàng hiệu nên biết rất rõ, gặp một mẫu người sành điệu từ đầu đến chân như vậy cô không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Bình phẩm người khác là thói xấu, huống hồ người ta chắc hẳn chưa đi xa, Tịnh Ngôn đang định ngăn lại, thì cửa thang máy bất ngờ lại mở ra, cô gái lúc nãy xuất hiện trước mặt, nhìn họ chằm chằm.
“Cô xem, lại xảy ra chuyện rồi đó.” Tịnh Ngôn đưa mắt nhìn Văn Thù với ý trách móc, còn Văn Thù lúc này lộ rõ vẻ ngại ngùng, sợ sệt.
“Cô…” Cô gái ngoài cửa tay còn ấn nút mở.
Nuốt nước miếng, Văn Thù định nói lời xin lỗi thì chợt nghe tiếng cô gái, “Cô là Hoa Tịnh Ngôn? Xin lỗi, hôm nay tôi đến đây để gặp cô, liệu có thể cho tôi chút thời gian, chúng ta nói chuyện một lát được không?”.
*******
Bước ra khỏi tòa nhà trung tâm, phía bên kia đường là khu ăn uống phức hợp mới xây dựng mô phỏng theo kiểu biệt thự cổ. Hai người bước vào một nhà hàng gần đó, liếc mắt nhìn vẻ mặt vị khách đi bên cạnh, Tịnh Ngôn mỉm cười đẩy cửa.
Vừa bước vào, cô gái đi cùng Tịnh Ngôn lập tức trở nên nổi bật giữa đám đông, ai cũng nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Cô dùng gì?” Tịnh Ngôn hỏi.
“Không cần đâu, tôi vừa ăn sáng.”
Tịnh Ngôn bất giác cúi xuống nhìn đồng hồ, đã gần một giờ chiều. Vừa ăn sáng xong, hay đấy, lần sau nhất định mình cũng phải học câu nói kinh điển này.
Không nói thêm, Tịnh Ngôn quay đầu gọi thức ăn, “Cá hồi hun khói, thêm một trà sữa, cảm ơn, à, xin một nước suối cho cô đây.”
Là khách thường xuyên đến đây, cô phục vụ đã quá quen với Tịnh Ngôn, bình thường trước khi gọi đồ ăn Tịnh Ngôn bao giờ cũng nói với cô ta một vài câu, nhưng hôm nay có một cô gái quý phái đi bên cạnh nên Tịnh Ngôn không nói câu nào cả. Cô ta nhìn cô gái đi cùng Tịnh Ngôn với ánh mắt dò xét và có chút lưỡng lự, “Ồ, vâng, mời các chị ngồi.”
Hai người chọn một góc khuất, bữa trưa được đưa đến, bụng đói cồn cào, Tịnh Ngôn cũng chẳng khách khí, cầm dao, dĩa bắt đầu ăn ngon lành.
Không đợi cô nói, cô gái đối diện lên tiếng trước, “Cô Hoa này, tôi vẫn chưa tự giới thiệu về mình, chẳng lẽ cô không thấy lạ?”
Ngẩng đầu lên nhìn, Tịnh Ngôn cười, “Nếu cô muốn nói với tôi thì sớm muộn rồi cũng sẽ nói, tục ngữ có câu \'Không cầu Phật thì sao đến thắp hương Phật\', chắc là cô cũng không thừa thời gian để đến đây xem tôi ăn trưa?”
Yên lặng một lát, người đối diện tiếp tục, “Tôi họ Khổng, Khổng Hy Âm, là vợ mới cưới của Chu Thừa Khải, chắc cô Hoa cũng đã nghe qua tên tôi.”
Tịnh Ngôn bất chợt dừng lại, mặc dù vừa rồi cũng đã dự cảm thấy điều gì bất thường nên cô đã có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng cái tên Chu Thừa Khải phát ra trực tiếp từ miệng cô gái này lại khiến Tịnh Ngôn nhói đau. Tịnh Ngôn nhìn chăm chăm vào đối phương, một khuôn mặt còn trẻ nhưng toát lên vẻ đài các, trang điểm tinh tế. Khi thấy Tịnh Ngôn có vẻ bối rối, cô gái ngồi bên cạnh lộ rõ vẻ đắc ý.
Cầm lấy cốc trà, Tịnh Ngôn đáp, “Xin lỗi cái tên Chu Thừa Khải thì tôi biết, nhưng tên cô thì quả thực mới nghe lần đầu, có chuyện gì không?”
Thật kiêu kỳ! Khổng Hy Âm cuối cùng không giữ nổi vẻ khó chịu, cô chau mày. Nhưng cô ta vẫn giữ được bình tĩnh, “Thật mạo muội tới đây, thực ra tôi có chút tò mò muốn biết cô Hoa là người thế nào, hôm nay gặp mặt, quả là danh bất hư truyền.
“Cô tò mò về tôi à? Tịnh Ngôn tôi thì có gì mà khiến cô phải tò mò tìm hiểu.”
Vừa cởi chiếc găng tay da màu đen, Khổng Hy Âm vừa lên giọng, “Người có thể làm cho chồng mới cưới của tôi mất ăn mất ngủ vào ngày cưới, cưới xong chưa đầy một tuần đã vội vội vàng vàng bay về Thượng Hải thì với người vợ mới cưới như tôi tất nhiên là phải tò mò rồi.”
Chu Thừa Khải, hãy xem anh mang tới cho tôi những chuyện ૮ɦếƭ tiệt gì đây! Trong lòng ấm ức nhưng Tịnh Ngôn mặt không biểu hiện gì, “Tôi cũng ngạc nhiên về những hành động đó của Chu Thừa Khải, nhưng cô Khổng này, cô và anh ta đã kết hôn rồi thì những chuyện đó là chuyện riêng của hai người, hãy tự giải quyết với nhau, chứ không nên đến đây quấy rầy cuộc sống của tôi.”
“Cô...” Khổng Hy Âm cố giữ bình tĩnh, “Cô Hoa nói hay đấy.”
Khổng Tiểu Thư là một cô gái được giáo dục tốt, không hổ với vẻ bề ngoài đài các quý phái. Tịnh Ngôn tự nhủ.
“Tôi và Thừa Khải quen nhau không lâu, nhưng chúng tôi rất hợp nhau. Trước đó tôi cũng có nghe qua về cô Tịnh Ngôn, nhưng chỉ nghĩ rằng đàn ông nào trước khi cưới vợ chẳng trải qua một vài mối tình. Bạn bè cũng khuyên nhủ tôi, kết hôn rồi anh ta sẽ một lòng một dạ với vợ con thôi, không ngờ...”
Không nén nổi nữa, Tịnh Ngôn ngắt lời, “Không ngờ công tử Chu lại là loại người ấy, dám thờ ơ với quý cô Khổng Hy Âm như vậy, đúng không?”
Không muốn nghe tiếp những lời mỉa mai nữa, Khổng Hy Âm đáp trả, “Cô Tịnh Ngôn đã từng nuôi ngựa chưa? Nhà tôi có một trường đua, từ nhỏ tôi đã thích ra đó chơi rồi, ngựa tốt thuần chủng kỵ nhất là hỗn tạp huyết thống, nếu không sẽ sinh ra những con ngựa không đáng một xu.”
Ngựa thuần chủng? Tịnh Ngôn bất giác nhếch mép cười, “Cô Hy Âm năm nay bao nhiêu rồi?”
Tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của Tịnh Ngôn, Khổng Hy Âm không đáp, hỏi lại, “Còn cô, Tịnh Ngôn?”
“Năm nay tôi hai tám.” Tịnh Ngôn trả lời thẳng thắn, thoắt trông khuôn mặt Khổng Hy Âm hiện lên nụ cười đắc ý. “Thì ra cô Tịnh Ngôn và Chu Thừa Khải bằng tuổi nhau, tháng trước tôi mới tròn hai hai. Tuổi hai tám với đàn ông mà nói thì còn trẻ, nhưng với phụ nữ thì...”
“Đúng vậy, cuối cùng thì tôi đã hiểu, có lẽ còn trẻ đã bị lôi đi chăm ngựa giống nên già chắc sẽ ảnh hưởng đến huyết thống thuần chủng?”
“Hoa Tịnh Ngôn, cô không nên ăn nói hàm hồ như vậy.” Tội nghiệp Khổng Hy Âm, từ bé chưa bao giờ bị châm chọc như thế, đến nước này thì cô không kìm nén được nữa, mọi phong phạm thục nữ dường như bị cơn tức kéo lên chín tầng mây, cô ta đứng phắt dậy và gào lên.
“Bình tĩnh lại đi!”, Hoa Tịnh Ngôn giơ tay níu cô ta. Khách khứa trong quán đổ dồn mắt về phía hai người.
Trời, lần này cả Tịnh Ngôn cũng trợn tròn mắt, Khổng Hy Âm, đừng có nói với tôi rằng cô quý tộc đến mức luôn có vệ sĩ đi cùng, ở đây là nơi có an ninh trật tự, cô dám lám loạn tôi sẽ gọi cảnh sát.
Tình huống trong tưởng tượng đã không diễn ra, trong lúc im lặng, một trong hai người cúi xuống ghé tai Khổng Hy Âm nói vài câu, khuôn mặt vốn tái ngắt của cô ta bỗng dưng trắng bệch, cô ta liếc nhìn Tịnh Ngôn với vẻ hằn học rồi đứng dậy quay người bỏ đi cùng họ.
Không chiến mà lui? Tịnh Ngôn vốn đang căng thẳng, ngơ ngác không hiểu gì cả. Mọi người trong quán đều tỏ ra tiếc nuối khi không được chứng kiến một màn kịch hay. Cúi xuống nhìn đĩa thức ăn trên bàn, cô thở dài, bữa ăn này làm sao có thể nuốt được nữa, cái quán này từ sau chắc cũng chẳng còn mặt mũi nào lui tới. Tịnh Ngôn đang định đứng dậy bỏ đi thì phía sau có tiếng người lạ gọi với, “Cô Tịnh Ngôn, đợi đã.” Quay đầu nhìn lại, một người đàn ông đang ngồi trên salon phía sau đứng dậy, ông ta mặc chiếc áo len màu xám, hở cổ áo sơ mi màu nhạt, tay cầm chiếc áo khoác màu nâu thẫm, nét mặt nghiêm trang, lãnh đạm, thoạt trông có tới bảy phần giống khuôn mặt cô gái Khổng Hy Âm vừa bỏ đi.
Lại gì nữa đây? Tịnh Ngôn chột dạ, hôm nay sao đen đủi thế không biết? “Xin lỗi, tôi không quen ông, tôi đang vội về cơ quan làm việc, chào ông,” vừa nói, Tịnh Ngôn vừa quay đầu bỏ đi.
Phía sau, người đàn ông đó vẫn theo sát. Tịnh Ngôn bực tức dừng lại bên đường, trợn mắt nhìn ông ta, “Ông là người nhà họ Khổng đúng không? Anh trai Khồng Hy Âm? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chuyện riêng nhà cô ta, tôi hoàn toàn không can thiệp, muốn giải quyết chuyện này, ông hãy đi tìm Chu Thừa Khải.”
“Xin lỗi cô!” Người đàn ông chợt lên tiếng, giọng nam trầm, hình như không quen nói tiếng Trung cho lắm, giọng có chút uốn lưỡi lại trở nên dễ nghe bất ngờ.
Tịnh Ngôn ngạc nhiên, không hiểu sao ông ta lại xin lỗi mình.
“Hy Âm quả là không biết điều, tôi thay mặt nó nói lời xin lỗi cô.”
Ngoài dự tính, Tịnh Ngôn không biết nói thế nào.
Thấy cô không đáp, người đàn ông tiếp tục, giọng từ tốn, “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Khổng Dịch Nhân, mặc dù cũng họ Khổng, nhưng không phải là anh trai của Khổng Hy Âm, cô Tịnh Ngôn xin đừng hiểu nhầm.”
Tịnh Ngôn thấy cái tên này rất quen, liền hỏi lại, “Ồ, thì ra là ông ư?”
“Tôi là bố cô ấy.” Câu nói của ông ta giống như một tiếng sét, khiến Tịnh Ngôn giật mình, tròn mặt ngạc nhiên. Bố ư? Nói dối, con người này xem ra chỉ khoảng hơn ba mươi, làm sao có thể là bố của Hy Âm được? Làm sao có thể là Khổng Dịch Nhân bao năm tung hoành chốn thương trường mà cô vẫn nghe nói đến? Đầu óc rối bời, mọi ngôn từ khéo léo sắc sảo bấy lâu nay biến đâu mất, Tịnh Ngôn buột miệng nói ra một câu ngốc nghếch mà có lẽ cô sẽ hối hận cả đời, “Không thể, chẳng lẽ mười sáu tuổi ông đã sinh con?”
Dù phải nghe câu hỏi ngốc nghếch đó nhưng vẻ mặt người đàn ông vẫn bình thản, cúi đầu trả lời chân thật, “Không nói quá, Hy Âm là con gái lớn của tôi, hai mươi ba tuổi tôi đã có nó.”
Khẽ hít thở sâu, Tịnh Ngôn tròn mắt. Khổng Dịch Nhân bất chợt mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc trở nên thân thiện. Bên tai Tịnh Ngôn chỉ còn nghe thấy giọng nói tiếng Trung ngượng nghịu nhưng dễ nghe của Khổng Dịch Nhân, chỉ một câu nói của ông đã khiến cô đỏ mặt, “Biết làm sao, cuộc sống của người nuôi ngựa giống là như vậy đó.”
*******
Lần đầu tiên trong đời Tịnh Ngôn gặp phải tình huống khó xử như vậy, chạy vào đến thang máy, cô vẫn còn thở không ra hơi. Tịnh Ngôn, trông ngươi giờ ra sao? Cô tự nhủ, vừa thở hổn hển, vừa nhìn mình trong gương thang máy, cố trấn tĩnh lại.
Cố gắng lắm cô mới bình tâm trở lại trước khi bước ra khỏi thang máy, vừa vào đến khu làm việc, Văn Thù đã gọi, “Tịnh Ngôn, có việc gì vậy? Quý bà đó nói gì với chị?”
“Nhầm người thôi mà, không có vấn đề gì cả.” Không muốn nói nhiều, Tịnh Ngôn đi thẳng về phòng làm việc.
“Này, đợi chút đã.” Văn Thù gọi theo, “Ông chủ vừa tìm chị, bảo chị ăn cơm về thì tới phòng ông ấy.”
Tịnh Ngôn đột ngột dừng lại, giật mình, chút nữa thì va đầu vào cửa, “Ông ấy vừa từ Đan Mạch về rồi à?”
“Ừ, lúc chị đi ăn cơm, ông ấy vừa tới.”
“Sao cô không gọi cho tôi?” Sớm vài phút cũng tốt lắm chứ, chí ít thì cũng có thể giúp cô tránh được cái cảnh khó xử vừa rồi. Tịnh Ngôn liếc mắt nhìn Văn Thù tỏ vẻ trách móc, Văn Thù thấy vậy tròn mắt ngạc nhiên.
“Hiệu trưởng, tôi có thể vào được không?” Tiếng Tịnh Ngôn mặc dù rất khách khí nhưng vẫn trong trẻo dễ nghe. Trông thấy trợ thủ đắc lực của mình xuất hiện trước mặt, khuôn mặt Phương Tòng Vân nở một nụ cười mãn nguyện.
“Hiệu trưởng tìm tôi có việc gì ạ?” Người đang ngồi trước mặt Tịnh Ngôn có khuôn mặt và nụ cười giống như Phật Di Lặc là vị Hiệu trưởng cô quen từ hồi còn du học. Lúc đó, cô đang là nghiên cứu sinh, còn ông ấy vốn là một học sinh châu Á tài năng nổi tiếng toàn trường đã hoàn thành luận án tiến sĩ. Khi làm luận án, ông ấy đã tới khoa của cô để chọn ra mấy vị trợ thủ, một trong số đó có cô.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa giống tượng Phật Di Lặc của Phương Tòng Vân, Tịnh Ngôn không khỏi tự trách mình khi xưa đã quá ngốc nghếch nhận lời làm trợ lý cho ông ta. Thế mạnh nổi bật của Phương Tòng Vân không phải là học hành hay kinh doanh, mà là những ngón nghề chụp giật bỉ ổi trong làm ăn. Ngay sau khi hoàn thành luận án tiến sĩ ở nước ngoài, Tịnh Ngôn đã nhận lời về nước là trợ lý cho Phương Tòng Vân, đến bây giờ cô mới hối hận về quyết định của mình.
“Tịnh Ngôn, thời gian tôi không ở nhà, có thông tin gì mới không?” Phương Tòng Vân nheo mắt nhìn cô trợ lý. Tịnh Ngôn trẻ đẹp có đôi mắt đen huyền quyến rũ, đôi lông mày lá liễu, bộ quần áo công sở nghiêm trang mặc trên người không làm mất đi dáng vẻ yểu điệu thục nữ của cô, trong mắt Phương Tòng Vân, Tịnh Ngôn càng ngày càng hấp dẫn. Mặc dù hàng ngày trong giờ làm việc được ngắm Tịnh Ngôn rất nhiều lần và bản thân ông cũng đã có vợ có con, nhưng vị Hiệu trưởng này mỗi khi đứng trước cô trợ lý đều không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp dịu dàng duyên dáng có phần quyến rũ của Tịnh Ngôn. Đáng tiếc, Tịnh Ngôn là cô gái kiêu sa, từng làm điêu đứng trái tim của biết bao chàng trai, từng có rất nhiều chàng trai theo đuổi cho đến khi cô gặp được Chu Thừa Khải...
“Tôi đang rất bận, nếu không có việc gì thì tôi xin phép về phòng đây.” Phương Tòng Vân đang vui thì bỗng bị câu nói của Tịnh Ngôn làm cho mất hứng, ông hiểu ngay có lẽ trong lòng Tịnh Ngôn lúc này đang rất bức xúc về việc gì đó. Ông hạ giọng gặng hỏi, “Cô sao vậy? Tâm trạng cô không tốt, lại cãi nhau với Chu Thừa Khải phải không?”
Chu Thừa Khải! Tịnh Ngôn lại nổi giận lôi đình khi nghe thấy cái tên Chu Thừa Khải, “Hiệu trưởng Phương, Chu Thừa Khải đã kết hôn rồi, từ giờ khi nhắc đến anh ta ông chú ý, đừng để người khác hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh ta.”
“Ồ...”, Phương Tòng Vân ngạc nhiên. Tịnh Ngôn nói với giọng lạnh lùng, “Nếu không có việc gì thì tôi đi đây.”
“Đợi chút đã.” Phương Tòng Vân hơi bất ngờ với thông tin này, ông cố gắng trấn tĩnh, khi Tịnh Ngôn chuẩn bị mở cửa phòng đi ra, Phương Tòng Vân mới đứng bật dậy gọi với theo, “Tôi có việc muốn nhờ cô.”
“Vậy xin ông hãy nói nhanh lên.”
Trời, rốt cuộc thì ai là ông chủ đây? Ánh mắt của Phương Tòng Vân có vẻ trách móc, “Đại sứ Đức đến đây, tối mai Hiệp hội thương gia Đức tổ chức một buổi dạ tiệc chào mừng, cô đi cùng với tôi chứ?”
“Hãy đi cùng vợ ông đi, tôi không còn lòng dạ nào mà đi đâu.” Tịnh Ngôn đây đẩy từ chối.
“Tôi nhờ cô đấy, vợ tôi mang bầu đã năm tháng, cô bảo tôi đưa cô ấy đi khiêu vũ à? Cho cô ta đi biểu diễn tiết mục sư tử lăn bóng còn hơn.”
“Vậy ông hãy bảo Y Oa cùng đi.”
“Nếu thế thì màn sư tử vờn bóng sẽ biến thành sư tử vờn tôi.” Phương Tòng Vân nói với giọng cầu xin và khuôn mặt sầu não, “Tôi chỉ yên tâm khi có cô đi cùng thôi.”
Trong đầu chợt hiện ra hình ảnh Phương Tòng Vân ôm cái bụng phệ lộn nhào ra đất, khuôn mặt đang nặng như chì của Tịnh Ngôn bất giác mỉm cười.
Thấy vậy, Phương Tòng Vân thở phào, “Tốt rồi, vậy cứ như thế nhé.”
Trong gian sảnh lớn lộng lẫy hào hoa, người qua lại tấp nập mùi hương nước hoa ngào ngạt, tiếng nhạc du dương. Phương Tòng Vân xưa nay vốn quan hệ tốt với giới thương gia Đức hôm nay ông đến sớm một chút và đang cười nói sôi nổi với mấy người bạn cũ. Tịnh Ngôn tay cầm cốc R*ợ*u đứng bên cạnh, mặt không biểu lộ gì, mấy chàng thương gia Đức có ý định làm quen với Tịnh Ngôn nhưng khi thấy vẻ mặt khó gần của cô, họ không dám tiếp cận, chỉ biết ngắm từ xa.
Tâm trạng chẳng vui vẻ gì, Tịnh Ngôn chỉ muốn tìm một cớ gì đó để về nhà sớm. Chợt trước mặt xuất hiện một cốc R*ợ*u nữa, ai vậy, sao mà chán thế. Đang định từ chối, cô ngẩng mặt lên thì thấy một bộ mặt quen thuộc, “Tịnh Ngôn, chào cô!”.
“Kaselin, chị cũng đến à?” Kể từ cuộc nói chuyện hôm Noel, lâu lắm rồi không gặp, bất chợt gặp lại, giọng Tịnh Ngôn có chút mừng rỡ.
“Ồ!” Khuôn mặt Kaselin rạng ngời, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt tiều tụy trong ngày lễ Noel, “Đã có thông báo chính thức của công ty rồi, hôm nay tôi đại diện công ty đến tham dự dạ tiệc.”
“Tuyệt quá, chúc mừng chị nhé!” Trong lòng Tịnh Ngôn rất vui mừng, cô mỉm cười.
Đang định trả lời thì chợt Kaselin có vẻ nghi ngờ, cô chỉ về phía sau Tịnh Ngôn và hỏi, “Người bên đó là bạn cô à?”.
Ai? Tịnh Ngôn ngạc nhiên quay lại, mặt biến sắc, cách mấy bước sau lưng cô là khuôn mặt bầu bĩnh của cô con gái nhà họ Khổng, đang dõi theo từng cử chỉ của cô.
*******
“Tịnh Ngôn, sao vậy?” Phương Tòng Vân cảm thấy có chuyện cũng bước tới, đứng bên cô hỏi nhỏ.
Chưa đợi câu trả lời của Tịnh Ngôn, cô con gái họ Khổng đã bước tới trước mặt họ, ánh mắt sắc như dao, Phương Tòng Vân nheo mắt nhìn cô gái kia.
“Cô Hoa, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh chóng đến vậy.” Khổng Hy Âm liếc mắt nhìn sang Phương Tòng Vân và nhếch mép cười.
“Đúng vậy, thật không ngờ.” Đọc rõ những ý nghĩ của cô ta, Tịnh Ngôn miệng chà chà, cũng đáp lại bằng một nụ cười bí hiểm.
“Vị này là…”, ánh mắt chuyển sang bên, Khổng Hy Âm cao giọng.
“Đây là ông Phương, ông chủ của tôi, Phương Tòng Vân.” Tịnh Ngôn đưa tay giới thiệu, “HIệu trưởng, đây là cô Khổng”.
“Ồ, rất hân hạnh được gặp cô, cô Khổng.” Phương Tòng Vân giơ tay ra trước để bắt tay Khổng Hy Âm.
“Ông Phương là ông chủ của cô Hoa sao?” Không hề để ý tới nhã ý của Phương Tòng Vân, Khổng Hy Âm hỏi.
Phương Tòng Vân mặt biến sắc, Tịnh Ngôn cúi đầu tỏ vẻ nhẫn nhịn, cô tự nhủ, Hiệu trưởng à, thành thật xin lỗi, tất cả đều do tôi, việc của tôi, tôi tự giải quyết.
“Kaselin, Hiệu trưởng, rất xin lỗi.” Nói lời xin lỗi hai người với nét mặt không thoải mái, Tịnh Ngôn bước tới kéo tay Khổng Hy Âm, “Cô Khổng này, chúng ta tới chỗ kia nói chuyện”.
“Cô làm gì vậy?” Trừng mắt nhìn cánh tay Tịnh Ngôn đang kéo mình, Khổng Hy Âm kêu lên.
“Chỉ là nói chuyện riêng vài câu thôi, cô Khổng không nên sợ tôi đến vậy.” Ánh mắt Tịnh Ngôn sắc lạnh, lần đầu tiên gặp phải ánh mắt như vậy, Khổng Hy Âm nhất thời ngây người, không hề có phản kháng khi bị Tịnh Ngôn kéo đi.
Bữa tiệc vừa bắt đầu, gian phòng tiếp đón ngay cạnh đại sảnh, bây giờ không một bóng người, Tịnh Ngôn kéo Hy Âm vừa bước vào liền buông tay ra, giọng lạnh tanh, “Cô Khổng, có điều gì thì nói đi”.
Khổng Hy Âm phủi tay và nói với vẻ hằn học, “Sao? Có phải cô ngại nói chuyện với tôi trước đông người không, giữa phòng lớn không nói lại cứ phải kéo tôi ra cái nơi không người này, rõ ràng là…”
“Rõ ràng là gì?” Tịnh Ngôn nhìn thẳng vào mắt Khổng Hy Âm, “Khổng Hy Âm, cô đã lầm rồi, tôi lôi cô tới đây nói chuyện hoàn toàn không phải vì cá nhân tôi”.
“Hừ… Chẳng phải là cô sợ mất thể diện khi tôi nói ra mọi chuyện trước đông người hay sao? Không mồi chài được Chu Thừa Khải, cô quay sang gạ gẫm ông chủ của mình, sáng Tần tối Sở, thế mà cô vẫn muốn giữ bộ mặt thanh cao ư? Hoa Tịnh Ngôn, cô giỏi lắm.”
Được lắm, Khổng Hy Âm, cô nói hay lắm. Hít một hơi sâu, Tịnh Ngôn kiềm chế ý định bỏ đi, quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa kính, trầm tư một lát.
Thấy Tịnh Ngôn không nói gì, Khổng Hy Âm có vẻ đắc ý, “Không nói gì sao? Này chỉ cần cô hứa với tôi, từ nay không tìm gặp Chu Thừa Khải nữa, tôi sẽ nghĩ đến việc giữ thể diện cho cô, rốt cuộc thì cô cũng chẳng liên quan gì tới cuộc sống của tôi”.
“Chu Thừa Khải…”
“Sao?”
“Cô Khổng này, chỉ cần cô nhận lời tôi, từ nay về sau đừng để tôi trông thấy Chu Thừa Khải, tôi sẽ không để ý đến những lời nói của cô hôm nay, mãi giữ những điều bí mật riêng tư giữa chúng ta, giữ cho cô chút thể diện cuối cùng, bởi thực ra thì cô với tôi cũng chẳng có quan hệ gì…”
“Hoa Tịnh Ngôn, cô đang giấu diếm chuyện gì vậy? Tôi mới là người vợ đường đường chính chính của Chu Thừa Khải, cô dựa vào cái gì…”, lại một lần nữa bị làm cho nổi điên, khuôn mặt của Khổng Hy Âm đầy vẻ bực dọc.
“Thưa Chu phu nhân”, Tịnh Ngôn cười nhạt, “dạ tiệc lớn thế này, Chu phu nhân tham dự một mình sao? Vị phu quân tâm đầu ý hợp kia đâu rồi?”.
“Anh ấy…”, giọng nghẹn lại không biết nói gì, nhưng Khổng Hy Âm phản ứng rất nhanh, “bố tôi hôm nay vừa tới Thượng Hải, anh ấy đi đón, sẽ nhanh chóng đến đây thôi, để tránh cho cô khỏi khó xử, tôi khuyên cô mau chóng đi khỏi đây”.
Thì ra là vậy! Tịnh Ngôn như hiểu ra, lòng vòng mãi, cuối cùng thì vị tiểu thư họ Khổng cũng lộ ra nước cờ nhỏ mọn này. Cô ta có nói thẳng ngay từ đầu thì cũng là chuyện nhỏ, huống hồ Tịnh Ngôn đang không muốn gặp Chu Thừa Khải, nhưng bây giờ, lửa giận kìm nén hồi lâu, Tịnh Ngôn nói với giọng lạnh nhạt, “Chẳng qua thì cũng chỉ là tham gia một buổi dạ tiệc thôi, thế mà nơm nớp lo sợ cứ như đi tới pháp trường, nếu không có Chu tiên sinh thì xem ra cô Khổng hôm nay đúng là một mình cô độc ở đây”.
“Cô…”, bị đánh trúng tim đen, Khổng Hy Âm muốn nổi trận lôi đình, nhưng chỉ biết đứng im, toàn thân run rẩy.
Vẫn không dừng lại, Tịnh Ngôn tiếp, “Nếu như cô chuyển cái công sức bỏ ra lo về tôi sang lo cho Chu tiên sinh thì có lẽ tình hình đã được cải thiện rồi.” Nói xong, Tịnh Ngôn quay người bỏ đi.
Vừa bước được một bước, chợt có bóng người xuất hiện trước cửa, trong phòng lúc này im ắng, không ai nói với ai lời nào, bất chợt Khổng Hy Âm cất giọng đầy vẻ ngạc nhiên, “Bố, bố đã đến rồi?”
Khổng Dịch Nhân! Hai người nhìn nhau không nói câu nào, ông gật nhẹ đầu với Tịnh Ngôn, cái buổi tối xảy ra sự việc xuẩn ngốc nhất trong đời lại hiện về, đáng thương cho Tịnh Ngôn, cô đứng ૮ɦếƭ lặng trước hành lang, không biết xử xự ra sao. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng Hy Âm nói với giọng oán trách lẫn ấm ức, “Bố, bố đến đúng lúc quá, cô ta.. cô ta…”
“Hy Âm”, giọng nam trầm dễ nghe lại nhẹ nhàng vang lên, “Chu Thừa Khải đang đợi con ở ngoài đại sảnh, mau ra đi”.
“Nhưng cô ta... bố, bố phải giúp con.” Khổng Hy Âm ngước mắt nhìn bố với ánh mắt cầu xin, rồi liếc qua Tịnh Ngôn với vẻ hậm hực.
Cúi đầu nhìn vẻ mặt Khổng Hy Âm, Khổng Dịch Nhân vòng tay qua vai con gái, giọng ôn tồn, “Mau đi đi con”.
Cảnh tượng chỉ diễn ra trong chốc lát nhưng khiến Tịnh Ngôn, vốn đang muốn lặng lẽ bỏ đi, cũng phải dừng bước, cô cảm thấy sống mũi cay cay. Tịnh Ngôn thầm nhủ, “Sao cơ? Bản thân cô có gì tài giỏi cơ chứ, chẳng qua cô có được người bố là chỗ dựa vững chắc mà thôi, tôi chỉ dựa vào chính mình mà vẫn sống đàng hoàng thoải mái. Có gì đáng ngưỡng mộ đâu, đúng là vô vị!”. Tịnh Ngôn cảm thấy khó hiểu trước phản ứng của mình, “Không, không thể như thế”, cô dứt khoát quay người, bước đi thật nhanh.
Bạn đang đọc truyện tại: WWW.ThichTruyen.VN
Ghi rõ nguồn: ThichTruyen.VN (ThíchTruyện.VN) nếu bạn copy truyện từ website này.

Tịnh Ngôn để áo khoác ở quầy lễ tân, khi bỏ ra ngoài cô cũng không quay lại để lấy, vừa bước ra cửa, Tịnh Ngôn vừa lấy chiếc di động để trong chiếc túi nhỏ xinh xắn, dừng lại trước thang máy và bấm số gọi. Tiếng chuông kết nối vừa dứt, đầu kia Phương Tòng Vân hớt hải, “Tịnh Ngôn, cô đi đâu vậy? Đại sứ đã đến rồi, tôi đang đi tìm cô đấy”.
“Hiệu trưởng à, tôi thực sự xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi ngay, ông cầm giúp tôi chiếc áo khoác để ở quầy lễ tân nhé.”
“Sao?” Phương Tòng Vân ngạc nhiên, tiếp đó là những âm thanh hỗn tạp ở đầu dây bên kia, bất chợt, một giọng nói mơ hồ nhưng vô cùng quen thuộc vang lên, “Tịnh Ngôn, hôm nay em cũng đến sao?”.
Chu Thừa Khải! Chiếc điện thoại dường như nóng ran, không kịp suy nghĩ gì, Tịnh Ngô vội vàng nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Bấm nút thang máy đi xuống, Tịnh Ngôn ngắm mình trong gương nhưng bỗng cảm giác bóng mình quá mờ nhạt. Một tiếng chuông vang lên, cửa thang máy lại mở ra, từ phía sau, một giọng nói quen thuộc, “Tịnh Ngôn, đợi chút đã”. Quay đầu lại thì thấy Phương Tòng Vân đang hớt hải chạy tới, khuôn mặt béo tròn của ông ta đẫm mồ hôi.
Tịnh Ngôn cảm thấy trong lòng có lỗi, giọng cô ấp úng, “Hiệu trưởng…”.
Phương Tòng Vân chạy đến trước mặt Tịnh Ngôn, thở không ra hơi, khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh, ông đứng thẳng người, ngắt lời cô, “Thôi không cần nói nhiều, tôi hiểu, cô đợi chút tôi sẽ lấy áo giúp cô rồi đưa cô về…”.
“Cảm ơn…” Tịnh Ngôn nhìn theo Hiệu trưởng với ánh mắt cảm kích. Cô bước ra khỏi thang máy và tự nhủ, “Như vậy là từ nay mình sẽ không phải gặp anh ta nữa”, Tịnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhưng bỗng nhiên lại có cảm giác như muốn quỵ xuống, cô tựa lưng vào bức tường cạnh cửa thang máy và cảm thấy ớn lạnh phía sau lưng, trong lòng trào dâng nỗi buồn vô tận.
Để quên đi người mình yêu thì chỉ có hai cách. Một là để mọi chuyện diễn ra theo quy luật tự nhiên, hàng ngày hàng giờ vẫn nhớ đến hình bóng người ấy, nhưng cố gắng không gặp lại nhau, bạn sẽ quên đi người ấy theo thời gian, một tháng không được thì một năm, một năm không được thì hai năm, rồi sẽ có một ngày hình bóng người đó biến mất khỏi tâm trí mà bạn không hề hay biết, thời gian sẽ hàn gắn mọi vết thương lòng. Hai là yêu một người khác, như vậy những kỷ niệm cũ sẽ tàn phai theo năm tháng, đây là liều thuốc diệu kỳ nhất.
Đáng tiếc lúc này Tịnh Ngôn không còn đủ tự tin để yêu một người khác. Do đó, cô quyết định chọn làm theo cách thứ nhất, dù biết cách đó đòi hỏi cô phải mất rất nhiều thời gian dằn vặt và đau khổ, nhưng Tịnh Ngôn tin rằng một ngày nào đó cô sẽ quên được người tình phụ bạc kia.
“Tịnh Ngôn”, lại có tiếng gọi giật lại, nhưng không phải là Phương Tòng Vân. Tịnh Ngôn quay lại nhìn, tim cô trong phút chốc như ngừng đập. Cô quá bất ngờ vì chàng trai đang bước tới trước mặt cô chính là kẻ bội bạc mà cô đang cố gắng tìm mọi cách quên đi.
“Tịnh Ngôn, anh biết Phương Tòng Vân đến, thế nào em cũng đến.”
“Xin lỗi Chu tiên sinh, tôi đang chuẩn bị đi có việc, anh hãy quay trở lại đại sảnh với Khổng Hy Âm đi, cô ấy đã đợi anh lâu rồi.’
“Hy Âm, có phải cô ta vừa đến tìm em?” Chỉ mới hai ngày không gặp, nhưng Chu Thừa Khải có cảm giác dài như hai năm. Hôm nay, Tịnh Ngôn mặc chiếc váy dạ hội màu nâu ôm sát người, càng lộ rõ thân hình mảnh mai, đôi vai gầy nhỏ, nhưng cô vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, càng khiến lòng anh đầy thương cảm. Tịnh Ngôn, đó chính là Tịnh Ngôn của anh, không ai có thể rõ bằng anh, ẩn dưới dáng vẻ bề ngoài mảnh mai ấy là trái tim yêu thương mãnh liệt ngọt ngào. Làm sao anh có thể từ bỏ một cô gái như vậy được. Chu Thừa Khải tự nhủ, “Không, mình sẽ không bao giờ bỏ cô ấy, không bao giờ rời xa cô ấy”.
“Phương Tòng Vân, ông biến đi đâu rồi?” Lúc này cô cần có sự xuất hiện của Phương Tòng Vân hơn lúc nào hết. Cô quay mặt nhìn sang hướng khác để tránh ánh mắt bốc lửa như muốn thiêu đốt cô của Chu Thừa Khải. “Có lẽ Khổng tiểu thư đã hiểu lầm tôi, nhưng anh đừng lo, mọi việc tôi đã giải quyết xong rồi”.
“Tịnh Ngôn, em không cần phải quan tâm đến cô ta, tuần sau cô ta bay về Mỹ rồi, lúc đó chúng ta sẽ lại như xưa…”
“Điều đó thì liên quan gì đến tôi?”
“Tịnh Ngôn, anh nghĩ là em sẽ hiểu, việc kết hôn của anh chẳng qua là do không còn cách nào khác, trong lòng anh chỉ có mình em mà thôi.”
“Chu Thừa Khải, không ngờ anh lại có thể nói ra những lời như vậy.” Lửa giận lại trào lên trong lòng Tịnh Ngôn, mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng giọng của cô không giấu nổi vẻ tức giận, “Dù Khổng tiểu thư có thế nào đi chăng nữa, thì đó cũng là sự lựa chọn của chính anh, anh và cô ta đã thành vợ chồng, tôi nghĩ anh nên làm thế nào để xứng đáng là một người chồng và hãy hành xử như một người đàn ông chân chính. Vậy mà anh còn nói ra được những lời như vậy, thật không hiểu anh là loại người nào”.
Không muốn đôi co, Tịnh Ngôn quay người, ấn nút thang máy, “Tịnh Ngôn, em đừng đi”, Chu Thừa Khải giữ tay Tịnh ngôn lại. “Em không phải lo lắng cho cô ta, cô ta từ nhỏ đã được nuông chiều nên không chịu nổi cú vấp vừa rồi, chuyện tình cảm cũng giống như chiến tranh, sẽ luôn có một bên thua, một bên thắng, anh chỉ yêu mình em, em không hiểu sao?”.
“Chiến tranh ư?” Tịnh Ngôn cảm thấy lòng mình tê tái, giọng cô nghẹn lại, “Bất kỳ cuộc chiến nào cũng có lý do của nó, nhưng tôi không muốn tham gia vào cuộc chiến này”. Nói rồi, cô giật mạnh tay ra khỏi tay Chu Thừa Khải và bỏ ra ngoài thang máy chạy thẳng xuống tầng dưới bằng cầu thang bộ.
*******
Tiếng gót giày của Tịnh Ngôn gõ mạnh xuống nền đá bậc cầu thang mỗi lúc một vội vã. Tịnh Ngôn chạy một mặt ra cổng khách sạn, bỗng có cơn gió lạnh thổi qua khiến cô giật mình bừng tỉnh. Chiếc váy dạ hội ôm sát người mà cô hay mặc bỗng trở nên không hợp mắt với những người xung quanh, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Tịnh Ngôn khoanh hai tay trước ***, sự xúc động nhất thời đã qua đi, cô đứng lặng trong làn gió lạnh, bỗng có cảm giác mặt nóng bừng.
Đang không biết xử sự thế nào thì bỗng một chiếc xe sang trọng đỗ xịch trước mặt, giọng nói trầm ấm dễ nghe của một người đàn ông vang lên, “Cô Tịnh Ngôn, xin mời lên xe.”
“Khổng tiên sinh...” Tịnh Ngôn giật mình, tròn mắt ngạc nhiên.
“Cô lên xe đi, trời rất lạnh, tôi sẽ đưa về nhà.”
“Tôi không sao đâu.” Tịnh Ngôn vừa nói xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Phương Tòng Vân xin lỗi, “Tịnh Ngôn, tôi bị ông Chủ tịch Hiệp hội Thương mại Đức đưa đi gặp Đại sứ rồi, làm sao đây? Hay là cô cứ đợi tôi một lát ở phòng chờ nhé?”
Biết mình đã làm khó Phương Tòng Vân nên Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp, “Không sao đâu Hiệu trưởng, tôi tự lo được mà, ông không phải lo cho tôi đâu, chúc ông vui vẻ nhé.” Tịnh Ngôn khẽ gập điện thoại lại, chiếc xe của Khổng Dịch Nhân vẫn đứng đợi, lúc này trời đã nhá nhem tối, Khổng Dịch Nhân đang chăm chú nhìn cô, thấy cô gập điện thoại, ông mỉm cười, nói tiếp, “Lên xe đi, cô cẩn thận kẻo bị cảm lạnh bây giờ.”
“Tôi...” Tịnh Ngôn ngập ngừng, không biết trả lời thế nào. Cô cũng không hiểu sao lúc này mình lại ngượng ngùng đến thế. Do trời quá lạnh nên cảm thấy hơi run hay do câu trả lời ngờ nghệch của mình trong lần gặp gỡ đầu tiên? Tại sao mỗi lần gặp con người này, mọi sự lanh lợi hằng ngày đều biến đâu mất, đến ngay cả câu trả lời đơn giản cũng ấp a ấp úng? Để cho ông ta trông thấy cảnh bối rối như gà mắc tóc thế này thật xấu hổ, mình còn mặt mũi nào gặp ông ấy nữa đây?
“Cô Tịnh Ngôn, không cần phải lo lắng như vậy, tôi không có ác ý gì đâu, chỉ có vài lời muốn nói với cô thôi.” Thấy Tịnh Ngôn đứng bất động, ông ta mở cửa xuống xe, đi vòng qua đầu xe tới bên cô, đích thân mở cửa mời cô lên xe. Đôi vai trần giữa gió lạnh khiến cô nổi da gà, một mùi hương ấm áp thoáng quá. Vì Tịnh Ngôn phải cúi người để ngồi vào xe nên mặt cô nghiêng áp sát mặt Khổng Dịch Nhân, mái tóc đen của ông đã loáng thoáng sợi bạc. Những va chạm vừa rồi với Khổng tiểu thư khiến cô có hơi e ngại và nỗi chua xót trong lòng lại trào dâng. Tịnh Ngôn thầm nghĩ, “Ông ta đến tìm mình có việc gì cơ chứ? Hay là ông ấy đến cảnh cáo mình không được gặp Chu Thừa Khải? Đúng là một ông bố hết lòng vì con cái, ông ta sẵn sàng làm mọi thứ vì cô con gái cưng của mình.” Nghĩ đến đây Tịnh Ngôn lại cảm thấy ấm ức khó chịu, nhưng cô biết làm sao bây giờ đành phải miễn cưỡng nhận lời mời của Khổng Dịch Nhân, cô tự nhủ, “Thôi được, hôm nay người trong gia đình ông muốn nói gì thì nói hết ra đi, đỡ lôi thôi về sau này.”
Khi cửa xe vừa đóng lại, không khí trong xe trở nên ấm áp hơn, Tịnh Ngôn không còn cảm thấy cái giá rét lạnh buốt của mùa đông nữa. Ngồi trong chiếc xe sang trọng đắt tiền khiến Tịnh Ngôn có cảm giác như lạc vào một thế giới khác. Khổng Dịch Nhân lái xe rất điêu luyện, chiếc xe từ từ chuyển bánh ra khỏi tiền sảnh của khách sạn. Không ai nói với ai câu gì, không khí trong xe im lặng, chỉ có tiếng kêu của chiếc máy điều hòa trong xe.
Lúc này Tịnh Ngôn mới lấy lại bình tĩnh và đủ tỉnh táo để trả lời các câu hỏi của Dịch Nhân. Chiếc xe đi được một đoạn Tịnh Ngôn mới ý thức được rõ mọi thứ đang diễn ra quanh mình, cô liếc nhìn Dịch Nhân với ánh mắt dò xét và tự nhủ, “Trời đất, sao mình có thể lên xe của ông ta được cơ chứ? Mình đúng là điên thật rồi.”
“Tịnh Ngôn, cô đang nhìn tôi phải không?” Dịch Nhân hỏi bất ngờ, khiến Tịnh Ngôn giật mình, cô cảm thấy xấu hổ khi bị Dịch Nhân bắt quả tang nhìn trộm ông, cô không biết phải giải thích thế nào.
Tịnh Ngôn tự nhủ, “Không được, nếu cứ nhẫn nhịn và nhún nhướng như vậy mình sẽ rơi vào thế bị động và lép vế.” Cô lấy lại bình tĩnh, giọng đanh lại, “Khổng tiên sinh, ông có điều gì xin hãy nói ra đi!”.
Khổng Dịch Nhân quay sang nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt nghiêm túc, rồi bất ngờ đỗ xe vào bên đường.
Không hiểu sao, Tịnh Ngôn vẫn không nói được lời nào, xe cộ vẫn lao đi trong đêm trên con phố lớn ven sông, trời quá lạnh nên rất ít người đi lại trên đường, không gian bên này bờ sông rất yên tĩnh. Siêu thị trung tâm của thành phố ở phía đối diện vẫn ồn ào náo nhiệt, sáng rực ánh đèn, đối lập với không gian yên tĩnh trong xe.
Người đàn ông ngồi trước mặt cô vẫn không nói câu nào, cũng không có bất cứ biểu hiện gì khiến cô ý thức được một cách bản năng về sự nguy hiểm đang rình rập xung quanh. Tịnh Ngôn vốn là một cô gái thông minh, nhanh nhẹn và mạnh dạn nhưng lần này khi ngồi trong xe của một người đàn ông xa lạ, cô bắt đầu cảm thấy lo sợ, lặng lẽ quan sát mọi cử chỉ của người đàn ông kia.
Mọi biểu hiện và điệu bộ của Tịnh Ngôn đều không qua được mắt Dịch Nhân, ông cũng trở nên bối rối quên hết những lời định nói với cô với ánh mắt dò xét và mỉm cười.
Tịnh Ngôn đã nhiều lần thấy Dịch nhân xuất hiện trên Tạp chí Kinh tế thế giới với với vẻ mặt nghiêm nghị có phần hơi lạnh lùng và rất ít khi cười. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội được gặp người đàn ông này, càng không ngờ rằng ông ta có nụ cười và ánh mắt thân thiện đến vậy. Vẻ mặt thân thiện của ông khiến Tịnh Ngôn bình tĩnh hơn, nhưng cô vẫn không biết nói gì, chỉ ngồi ngây ra như một pho tượng đá.
*******
Những lời nói của Tịnh Ngôn ở quán ăn trưa lần trước đã để lại cho ông ấn tượng sâu sắc trước vẻ đẹp và điệu bộ đáng yêu của cô, sau này mỗi lần nghĩ lại ông đều mỉm cười. Dịch Nhân nhận thấy bình thường Tịnh Ngôn là một cô gái thông minh, nhanh nhẹn, ăn nói lưu loát, nhưng không hiểu sao mỗi lần đứng trước mặt ông, cô đều căng thẳng, ấp úng không nói được câu nào, điệu bộ ngượng ngùng của cô khiến ông phải bật cười, “Hoa tiểu thư, tôi chỉ muốn nói rằng...”.
Tịnh Ngôn quay người lại nhìn thẳng vào mắt Khổng Dịch Nhân, cơn giận dữ trong người cô trào lên, không hiểu là do cô giận mình vô dụng hay giận dữ vì nụ cười khó hiểu trên khuôn mặt Khổng Dịch Nhân, cô lập tức ngắt lời ông, “Khổng tiên sinh, không cần phải nói nữa, tôi sẽ không bao giờ gặp Chu Thừa Khải nữa đâu. Kẻ đáng trách thì chẳng ai trách, lại cứ đi trách người không làm gì nên tội, cái thế giới này sao lại bất công đến vậy?”
“Hoa tiểu thư,” khóe mắt ông nheo lại, giọng trầm ấm, “Tôi chỉ muốn nói rằng, việc của Hy Âm, tôi hoàn toàn không can thiệp. Tôi ủng hộ quan điểm cho rằng mỗi người ở độ tuổi thành niên đều phải tự chịu trách nhiệm về những lựa chọn của mình, lúc đó gia đình có hỏi ý kiến tôi, tôi cũng nói để cho Hy Âm tự lựa chọn, chuyện hôn nhân nên tự chọn rồi tự cảm nhận sẽ tốt hơn, nếu thực sự không ổn thì cũng là bài học cả đời cho nó.”
“Ông...”, lời nói của Khổng Dịch Nhân hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Tịnh Ngôn, cô hỏi lại với vẻ ngạc nhiên, “Thế nhưng, tôi thấy phản ứng của Khổng tiểu thư rất mãnh liệt.”
“Hy Âm từ bé đã được em gái tôi nuôi dạy, cô của nó là người có tính cách đặc biệt, đến nay vẫn chưa lấy chồng, cũng không có con riêng, nên khó tránh khỏi có chút chiều chuộng thái quá đối với nó. Con bé từ nhỏ chưa bao gờ gặp phải sóng gió. Nay sự việc không giống như suy nghĩ nên nó rất giận dữ, trẻ con mà giận dữ như vậy cũng là bình thường thôi. Đây cũng là cơ hội hiếm có để nó tự kiểm nghiệm về tương lai của mình.” Ông nói rất tự nhiên, nhưng Tịnh Ngôn không quen với những giọng điệu kiểu như vậy, cô cho rằng lời nói của Khổng Dịch Nhân là thứ lý luận bỏ qua cả yếu tố truyền thống, cô hoàn toàn không thể hiều nổi.
“Ý ông là, cuộc hôn nhân này chỉ là để cho cô ta một bài học?”
“Tất nhiên là không phải như vậy,” từ trước tới nay Khổng Dịch Nhân chưa bao giờ tỏ ra kiên trì với một cô gái như vậy. Ông nhẹ nhàng giải thích, “Trước một vấn đề, mỗi người đều có phương án giải quyết của riêng mình, mọi việc khi đã nảy sinh tất sẽ có kết quả, điều này cô Hoa nghĩ sao?”
Tịnh Ngông không nói gì mà chỉ tự nhủ, “Đúng là đồ thần kinh! Tôi việc gì phải lo lắng thay cho Khổng Hy Âm cơ chứ? Cô ta có được một người bố như ông thì có việc gì cô ta không làm được chứ? Dù có ngã từ trên cao xuống cũng sẽ được đỡ bằng một tấm đệm dày thì biết gì là đau chứ? Một bài học cho cô ta ư? Hay đấy! Thế còn cuộc sống và hạnh phúc của người khác thì sao đây? Phải chăng trong mắt cha con ông ta cuộc sống của người khác không đáng được quan tâm hay sao? Nếu cứ quan niệm tùy tiện như vậy thì thế giới này còn gì là trật tự nữa? Chẳng trách Khổng Hy Âm nhìn cha mình với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, cô ta luôn tự hào và thần tượng cha, trong mắt cô ta, Khổng Dịch Nhân là một người cha có thể làm cho cô ta tất cả mọi thứ mà cô ta muốn. Một cô gái như vậy thì có gì phải lo lắng nữa chứ? Hôn nhân là việc đại sự một đời, thế mà trong mắt của cha con họ hôn nhân chẳng qua chỉ giống như chuyện qua đường mà thôi, lúc nào thích thì ghé vào ngắm nghía một chút, sau đó khi chán rồi lại bỏ đi.”
Mắt Tịnh Ngôn bỗng nhòe đi, hình ảnh người cha vốn đã mờ nhạt trong kí ức của cô chợt hiện về, đôi tay ấm áp của cha, cảm giác lưu luyến không muốn chia xa vẫn còn in đậm trong tâm trí cô như vừa mới diễn ra ngày hôm qua. Mẹ cô rất đẹp nhưng lạnh lùng. Cô biết, với tính cách của mình, mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho sự phản bội của cha nên ngay hôm đó, mẹ đã đưa cô đi thật xa, để cha không bao giờ có cơ hội được gặp cô nữa, điều đó cũng có nghĩa là mẹ đã lấy đi hình ảnh người cha trong tâm trí cô và loại cha ra khỏi cuộc đời của mẹ. Thế nhưng, cô cũng giống như bao cô con gái khác, muốn được nhìn thấy cha, được tự hào khoe với mọi người rằng cô là con gái cưng của cha.
“Sao vậy?”, dường như Khổng Dịch Nhân cảm nhận được suy nghĩ của Tịnh Ngôn, ông chau mày nhìn cô và hỏi. Chiếc váy dạ hội cô mặc được may từ chất liệu tơ nhẹ, màu nâu xám hở cổ và vai, đường cong quyến rũ gợi cảm của Tịnh Ngôn nổi bật bởi những đường nét tối màu của chiếc váy. Quả là một cô gái xinh xắn và đặc biệt, thông minh nhanh nhẹn, ăn nói lưu loát nhẹ nhàng dễ nghe, ngay từ lần gặp đầu tiên, Khổng Dịch Nhân đã hiểu tại sao Chu Thừa Khải không muốn rời bỏ cô. Nhưng lúc này, đôi mắt thông minh, sắc sảo của Tịnh Ngôn bỗng dưng biến đi đâu mất, thay vào đó là đôi mắt đượm buồn, ngấn lệ, không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên như trước nữa.
Khi Tịnh Ngôn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man thì chợt có tiếng mở cửa xe, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Khổng Dịch Nhân đang mở cửa bước xuống. Tịnh Ngôn tự nhủ, “Trời đất, lẽ nào mình đã làm gì hoặc có biểu hiện gì khiến ông ta cảm thấy khó chịu? Mình phải phản ứng thế nào bây giờ, mình có nên xuống xe không hay cứ ngồi yên trên xe đợi?” Tịnh Ngôn lúng túng không biết phải làm thế nào. Khi cửa xe mở ra, một luồng gió lạnh ùa vào trong khiến Tịnh Ngôn rùng mình, Dịch Nhân vội vàng ngồi vào trong xe đóng cửa lại nhìn Tịnh Ngôn và mỉm cười.
“Tôi...” Tịnh Ngôn đang định nói thì Khổng Dịch Nhân đặt mạnh một gói đồ xuống trước mặt khiến Tịnh Ngôn giật mình hai mắt tròn xoe.
Dịch Nhân nói, giọng trầm ấm và không quên kèm theo một nụ cười thân thiện, “Hoa tiểu thư, cá hồi hun khói và trà sữa, tôi nhớ có nhầm không?”.
*******
Ly trà sữa nóng làm cho đôi tay đang tê cóng của Tịnh Ngôn dần dần ấm lại, không gian xung quanh tĩnh lặng. Nụ cười ấm áp và khuôn mặt thân thiện của Khổng Dịch Nhân khiến cô không còn bối rối, ngập ngừng và đề phòng như trước nữa, nhưng không hiểu sao bỗng dưng cô lại cảm thấy muốn khóc.
Tịnh Ngôn cố gắng che dấu tâm trạng của mình, cô nghẹ nhàng nói, “Tôi và Chu Thừa Khải, đã không còn…”, nói xong cô mới thấy hối hận. Đây là điều dáng xấu hổ nhất trong cuộc đời cô, bởi vì xưa nay cô không quen tâm sự chuyện riêng tư của mình với người khác, cô không cầu xin những lời an ủi vô vị của mọi người, dù đau xót đến mấy cô cũng cố gắng âm thầm chịu đựng không muốn chia sẻ với ai, thời gian dần trôi, nỗi đau cũng sẽ nguôi ngoai dần. Ánh mắt thân thiện và có phần đồng cảm của Khổng Dịch Nhân như có ma lực khiến Tịnh Ngôn không sao kìm nén nổi đành nói ra những suy nghĩ riêng tư của mình và có một chút mềm lòng. Cô tự nhủ, “Mình nói ra những lời đó với ông ta làm gì cơ chứ? Để giải thích, thanh minh hay là muốn nhận được sự đồng cảm an ủi động viên từ phía ông ấy? Không hiểu sao mình lại ngờ nghệch đến vậy?”.
Dường như không thấy được vẻ mặt hối hận trên mặt cô, Khổng Dịch Nhân không còn nhìn thẳng vào Tịnh Ngôn nữa, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa xe. Nhưng ánh đèn đường qua ô cửa kính sáng choang vẫn phản chiếu rõ nét khuôn mặt cô, tay cầm ly trà sữa, ánh mắt lộ rõ vẻ yếu mềm, cái mũi xinh xắn hơi ửng đỏ.
“Đó là chuyện nhỏ, cô Tịnh Ngôn chẳng nên để tâm làm gì.” Giọng của Dịch Nhân vẫn trầm ấm đều đều. Trong cuộc sống và công việc kinh doanh, ông chưa từng chịu khuất phục trước bất kỳ khó khăn thử thách nào, nhưng không hiểu sao lúc này ông chợt thấy mềm lòng trước một cô gái, không đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt cô.
Hàng cây ven đường toả bóng xuống dòng sông, nước chảy êm đềm, không gian xung quanh rất yên tĩnh, tiếng chuông đồng hồ từ toà lầu hải quan truyền đến nghe rõ từng tiếng một. Tịnh Ngôn hít thở sâu, lòng chợt cảm thấy thật bình yên, ông ta nói đó là chuyện nhỏ, Tịnh Ngôn không cần phải bận lòng, chỉ là một câu nói thôi, nhưng mọi ưu tư muộn phiền trong lòng cô bỗng tan biến hết, sự dằn vặt đau khổ trong cô cũng giảm bớt được phần nào.
Những làn khói từ ly trà sữa bốc lên làm nhạt nhoà mọi thứ trước mắt cô, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của Khổng Dịch Nhân lẽ ra phải khiến cô cảm thấy xa lạ khó gần, nhưng ngược lại lúc này nó lại mang đến cho cô cảm giác gần gũi thân quen, lòng cô trở nên ấm áp hơn, Tịnh Ngôn tự nhủ, “Theo như lời ông ta nói thì mình cần gì phải lo lắng nữa chứ, mọi việc sẽ ổn thoả thôi. Ông ta vừa gọi mình là gì nhỉ? Tịnh Ngôn?” Cô chợt bừng tỉnh, mặt ửng đỏ.
Khổng Dịch Nhân vẫn chăm chú lái xe, chiếc xe từ từ chuyển bánh trên con đường rực rỡ ánh đèn, ông không nhìn sang phía Tịnh Ngôn mà vừa lái xe, vừa nói với giọng trầm ấm, “Cô ăn đi, muộn lắm rồi, tôi nghĩ cô Hoa chắc cũng đã đói”.
Tịnh Ngôn tự nhủ, “Mình đã nhầm rồi, những cảm giác vừa cảm nhận nhất định là nhầm!”. Tịnh Ngôn không nói gì quay mặt nhìn ra phía ngoài cửa xe, tự trách mình không đủ tỉnh táo để phân biệt rõ cảm giác của mình.
Chiếc xe đi vào khu chung cư trước ánh mắt ngạc nhiên của anh bảo vệ Chu. Xe dừng lại dưới toà nhà yên tĩnh không một bóng người, “Khổng tiên sinh, rất cảm ơn ông vì buổi tối hôm nay”. Cuối cùng cô cũng về đến nơi cần đến, Tịnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cô tháo dây an toàn, toan mở cửa bước xuống xe.
“Cô Hoa, đợi đã.” Khổng Dịch Nhân bước xuống mở cửa xe cho Tịnh Ngôn và nói, “Có cơ hội được nói chuyện vui vẻ với cô, đó là vinh hạnh của tôi”.
Trong gió lạnh thoang thoảng hương thơm của nước hoa Pháp, Tịnh Ngôn chưa kịp trả lời thì bỗng có cảm giác hai vai ấm áp lạ thường, chiếc áo choàng của ông không biết làm từ chất liệu gì mà rất mềm mại và ấm áp đến thế. Cô cũng không biết đã choàng lên người mình từ lúc nào khiến cô không còn cảm thấy lạnh nữa.
“Khổng tiên sinh…”, quay đầu lại, giọng cô chần chừ.
Dưới ánh đèn, nét mặt ông bình thản, nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa điều gì đó khó nói, vỗ nhẹ vào vai cô, ông nhẹ nhàng thúc giục, “Mau lên đi, cẩn thận kẻo lạnh”.
Cho đến lúc này Tịnh Ngôn cũng không hiểu tại sao mình có thể về được tới nhà, đầu óc cô vẫn chìm trong những suy nghĩ miên man, cô mở khoá phòng mấy lần mới được. Chiếc rèm che cửa sổ trong phòng ngủ vẫn chưa kịp khép lại, Tịnh Ngôn đến sát bên cửa sổ ghé mắt nhìn xuống dưới sân, chiếc xe của Dịch Nhân đang từ từ lăn bánh trên con đường ra khỏi khu chung cư dưới ánh đèn đường sáng choang.
Chiếc áo khoác ấm áp bỗng trở nên nặng nề trên vai, cô quay người lại, thở phào rồi quẳng nó xuống giường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc