Bốn Năm Phấn Hồng - Chương 13

Tác giả: Dịch Phấn Hàn

Kì nghỉ hè kết thúc, sau khi quay về trường học tôi mới quan sát kĩ Trần Thuỷ, người bạn cùng phòng mới của chúng tôi. Trước khi nghỉ hè mọi người vội đi quá. Chuyển đến khu chung cư xong thì mọi người cũng tản đi hết rồi. Thậm chí còn không kịp nói chuyện với Trần Thuỷ vài câu. So với La Nghệ Lâm, Trần Thuỷ cũng cao như thế, vóc dáng cũng như thế nhưng phong thái và khí sắc kém hơn La Nghệ Lâm vài phần. Khi mới bước vào phòng chúng tôi, vì cô ấy là người đến sau nên vẫn bị coi là người lạ. Không lâu sau, thấy tôi, Trịnh Thuấn Ngôn và Tô Tiêu đều khá trầm lắng, không giống kiểu người hay cậy thế ức hiếp người khác nên cô ấy bắt đầu nói nhiều hơn. Nói dễ nghe một chút thì đó là một cô gái hoạt bát vui tươi, nói khó nghe một chút thì là chủ nhân của "đài phát thanh vỉa hè"... Nhưng chẳng qua là cô ấy chỉ quá sướng mồm mà thôi, cô ấy nói chuyện này chuyện nọ, chuyện bên lề của một vài nhân vật có tầm ảnh hưởng trong trường hay chuyện con mèo nhà ông Trương làm con chó nhà ông Vương ễnh bụng ra... Nhưn gko đáng ngại lắm, so với sự đơm đặt đưa chuyện và cậy thế ức hiếp người khác của La Nghệ Lâm thì cô ấy vẫn còn hiền chán. Tôi đã thắp hương khấn Phật rồi, A Di Đà Phật.
Nhưng không quá hai tuần sau, tôi phát hiện ra rằng việc lên mạng khiến Trần Thuỷ mê mẩn đến điên cuồng. Hơn nữa cô ấy lại cực kì thích gặp các bạn trên mạng. Điều nguy hiểm hơn là cô ấy thường xuyên dẫn bạn trên mạng về phòng. Lần đầu tiên cô ấy dẫn bạn trên mạng về phòng là vào tháng Chín, khi cô ấy mới chuyển đến phòng chúng tôi chưa đến một tháng.
Chiều hôm đó không phải đi học, sau khi ngủ trưa dậy mọi người đều ai làm việc người nấy. Kết quả là cô ấy chẳng thèm hỏi han lấy một tiếng đã dẫn một người con trai lạ hoắc vào phòng. Khi cô ấy kéo tay chúng tôi một cách thân thiết và giới thiệu với cậu bạn trai, cả ba người chúng tôi đều như sắp phát điên lên. Chúng tôi vẫn đang mặc áo ngủ hai dây! Hơn nữa, để cho thoải mái chúng tôi đều không mặc áo lót! Thế nên sắc mặt của cậu ta như bị mê hoặc vậy. Nếu không phải vì nể mặt Trần Thuỷ là người mới ở cùng chúng tôi thì chúng tôi đã đuổi cậu ta đi ngay lập tức, và còn đè Trần Thuỷ ra đánh cho một trận. Đợi Trần Thuỷ tiễn cậu bạn đó về, phòng chúng tôi đã nổ ra cuộc chiến đầu tiên từ khi chuyển vào chung cư. Trần Thuỷ đã nhận được những lời khiển trách nghiêm khắc. Ban đầu Trần Thuỷ còn thờ ơ như không và biên minh cho bản thân rằng không biết chúng tôi lại có thể mặc áo ngủ như thế. Cho đến khi Tô Tiêu bắt đầu nghiêm giọng trách mắng, hình như đại mĩ nhân bị người ta nhìn miễn phí như vậy thì cảm thấy bản thân bị thiệt vô cùng, cho nên cũng vô cùng tức giận và phẫn nộ. Cô ấy mắng: "Bản thân cậu không cần thể diện, có thể kết giao với những người không ra gì nhưng chúng tôi cần! Tôi nói cho cậu biết, thấy cậu là người mới nên giữ thể diện cho cậu. Cậu đừng cho rằng ba người chúng tôi dễ ức hiếp nhé!" Phải chăng con người bẩm sinh đã thích kết bè kéo phái để thể hiện sức mạnh to lớn của bản thân. "Cậu đừng cho rằng ba người chúng tôi dễ ức hiếp nhé!" Câu nói đó của Tô Tiêu rõ ràng đã đẩy Trần Thuỷ thành phe đối lập với chúng tôi. Ý của câu nói đó chính là: "Vì ba người chúng tôi là bạn cùng phòng trước đây, cho nên Trần Thuỷ cậu hãy cẩn thận một chút, chúng tôi có thể kết thành một chiến tuyến thống nhất để đối phó với cậu đấy". Thấy Tô Tiêu nổi giận đùng đùng như vậy, lúc đó Trần Thuỷ mới cúi gằm mặt xuống không hé răng nửa lời. Tôi và Trịnh Thuấn Ngôn đều không nói điều gì khó nghe chính là để sau này cô ấy phải chú ý hơn. Sự việc này là mâu thuẫn đầu tiên ở phòng mới, đồng thời cũng thiết lập nên "địa vị" và mối kết giao của bốn người.
Qua chuyện này, dường như Trần Thuỷ đã đoán được, rằng Tô Tiêu là một người không dễ chơi, hình như lời nói của Tô Tiêu rất có trọng lượng trong phòng. Dịch Phấn Hàn và Trịnh Thuấn Ngôn thì xem ra có vẻ khá là mềm yếu. Sau này đối với Tô Tiêu phải nịnh bợ hơn nữa, phải tíu tít hơn nữa, tốt nhất là lôi kéo được Tô Tiêu cùng đe nẹt Trịnh Thuấn Ngôn và Dịch Phấn Hàn. Cứ cho rằng tôi là một con cá bé thì cũng phải tìm được hai con tôm nhỏ làm mồi. Hiển nhiên lí lẽ đó là sai lầm. Thế nhưng, trên thực tế Trần Thuỷ lại không ngừng quán triệt cái lí lẽ sai lầm đó. Dẫn đến kết cục, chính là cô ấy đã không thu được thành quả gì tốt đẹp.
Ở trường đại học, những cô gái như Trần Thuỷ có lẽ chiếm tuyệt đại đa số. Nhan sắc bình thường, vóc dáng bình thường, học thức và gia cảnh bình thường, nhân duyên và năng lực bình thường, quá nhiều cái bình thường tạo nên cái tầm thường. Tôi muốn viết về cô ấy nhưng không thể nghĩ ra chuyện gì hay ho đáng nói. Cô ấy là điển hình của cái gọi là một sinh viên đại học bình thường, không có nơi gửi gắm tinh thần. Trong trường đại học có rất nhiều người như vậy, những người không hề xuất chúng khi học trung học. Chỉ tiêu của các trường nhiều có hết không? Ai cũng vào được đại học, nhưng than thì làm sao tránh được đen, vôi thì làm sao khỏi trắng. Dù có lấy được mảnh bằng thì... Năm thứ tư đại học, không đạt được học bổng, không có bạn trai, không gặp được tình yêu, cái này không có, cái kia không có, không tạo ra được khoảng trời riêng. Dường như tất cả những tình cảm mãnh liệt cô ấy đều gửi vào mạng, dường như cuộc sống đại học của cô ấy trong một khoảng thời gian tương đối dài là sống trên mạng. Từ năm thứ hai khi chúng tôi chuyển đến khu chung cư, điện thoại tìm La Nghệ Lâm đã ít đi, nhưng lại rất nhiều cuộc điện thoại tìm Ti Ti, Mạnh Khiên Khiên hay Lục Oánh Oánh... tất cả đều là tìm Trần Thuỷ. Khi nhận điện thoại, chỉ cần nghe đầu dây bên kia nói một cái tên lạ hoắc thì chúng tôi không cần hỏi xem có phải cậu ta đã gọi nhầm hay không mà đều rất tự giác đưa điện thoại cho Trần Thuỷ.
Tôi đã từng cho rằng Internet là một phần cuộc sống của tôi, tôi đã từng mê mẩn nó. Nhưng gặp Trần Thuỷ tôi mới biết thế nào gọi là "người tài còn có người tài hơn". Từ trước tới nay, tôi không bao giờ ngắt lời cô ấy như những bạn học khác khi cô ấy thao thao bất tuyệt về những người bạn trên mạng của mình, tôi biết đó là nơi gửi gắm tinh thần duy nhất của cô ấy. Mỗi người có một mơ ước riêng của mình, cô ấy thì mơ ước trở thành một người được vạn người trên mạng mê. Hai chữ "mơ ước" được tạo ra thật hay, "mơ ước" chính là ước nguyện trong mơ. Khi mọi người cười nhạo sau lưng cô ấy, cho là cô ấy không biết tự lượng sức mình, tôi cũng chẳng bao giờ nói ý kiến của mình. Bởi vì tôi biết đó chỉ là mơ ước của cô ấy, thực sự cô ấy không hề nghĩ phải biến nó trở thành lí tưởng của mình. Với một người cái gì cũng không có thì cũng phải để cho cô ấy có mơ ước chứ. Một ước nguyện trong mơ.
Nói thực, tôi khá là coi thường cô ấy. Mọi người cũng coi cô ấy chẳng ra sao. Nhưng sự coi thường của tôi được chôn vùi trong lòng vì tôi vốn là một nữ sinh trầm tính, còn sự coi thường của Tô Tiêu lúc nào cũng chực nói ra thành lời, lúc thì sai cô ấy đi rót nước, lúc lại sai cô ấy tắt đèn cứ như sai bảo một tiểu nha đầu vậy. Vậy mà cô ấy chịu làm theo răm rắp, không kêu nửa lời. Thật đúng là, có người trời sinh ra đã là hồng hoa nhưng cũng có người chỉ là lá xanh mà thôi.
Cô ấy lúc nào cũng đối tốt với Tô Tiêu, đã có vài lần mua quà vặt cho một mình Tô Tiêu mà không thèm đếm xỉa đến chúng tôi. Đó rõ ràng là công khai làm nhục người ta. Đáng tiếc là Tô Tiêu lại chưa bao giờ giữ thể diện cho cô ấy. Tô Tiêu, tôi và Trịnh Thuấn Ngôn đã sống với nhau hơn một năm nên cô ấy cũng biết tôi và Trịnh Thuấn Ngôn đều là những người có "sức mạnh tiềm ẩn" trong chính sự trầm lặng, không phải là những người dễ ức hiếp. Chẳng qua là trong phòng có thêm Trần Thuỷ nên Tô Tiêu cuối cùng cũng có thể "đổi đời", cũng có thêm oai phong như La Nghệ Lâm hồi nào. Thế là Tô Tiêu lúc nào cũng sai bảo Trần Thuỷ, sai cô ấy rót nước, mua cơm, thậm chí còn sai Trần Thuỷ giặt quần áo cho mình. Ngay cả *** cũng bắt cô ấy giặt, thật khiến tôi được mở rộng tầm mắt. Trần Thuỷ bận tối mắt tối mũi. Bây giờ Tô Tiêu nghiễm nhiên trở thành đại tiểu thư còn Trần Thuỷ sống như một con tiểu nha đầu. Một cô gái có thái độ đối nhân xử thế đúng mực, có chiều sâu như Trịnh Thuấn Ngôn dần dần cũng không thể chịu nổi và đã bắt đầu phản đối Trần Thuỷ. Ví dụ như thường xuyên châm biếm cô ta không có học thức, không có năng lực. Số sách đã đọc không tới mười cuốn, còn dám bàn luận về triết học, về Nietzsche trước mặt Trịnh Thuấn Ngôn. Theo như Trịnh Thuấn Ngôn nói, Trần Thuỷ ngoài cái tên Nietzsche ra, thì còn không biết thêm gì khác nữa. Thậm chí có khi người đó là nam hay nữ cũng không hay.
Tôi thì lúc nào cũng trầm lặng. Mặc dù coi thường Trần Thuỷ nhưng tôi đã quen giữ im lặng. Con người và sự việc chướng mắt có nhiều như vậy, nếu chuyện gì cũng để ý tính toán thì tôi còn sống sao được nữa. Đối với những người tôi ghét, nguyên tắc của tôi chính là: Không động đến tôi là được. Không động đến tôi, tôi sẽ im lặng mãi mãi. Coi như cô ta không tồn tại. Thế nhưng đầu óc Trần Thuỷ lại không thông minh cho lắm. Tôi càng im lặng, càng giữ thế trung lập thì cô ta lại càng cảm thấy Dịch Phấn Hàn có thể dễ bắt nạt hơn một chút. Thế là hết lần này đến lần khác cô ta nói năng ***ng chạm tới tôi. Tôi phát hiện ra một điều lạ lùng là tôi càng che giấu sự coi thường của mình đối với cô ta thì cô ta lại càng muốn đổ nước tiểu lên đầu tôi. Cá nhỏ cũng muốn ăn tôm. Tôi ngộ ra, đối với loại người này bạn không cần phải giữ thể diện cho cô ta, trong quá trình trưởng thành lòng tự tôn và sự tự tin của cô ta sớm đã phai mờ tới mức chẳng còn gì nữa, nhân cách cũng đã dị dạng rồi.
Lần đầu tiên tôi trực tiếp mâu thuẫn với bạn cùng phòng chính là với Trần Thuỷ. Đối với sự "ức hiếp" của Trần Thuỷ, nhiều lúc tôi đã nhẫn nại lắm rồi. Có thể cô ta không hiểu rằng những lúc im lặng chính là để tích trữ năng lượng. Thế nên đã xảy ra một chuyện thế này. Vì Trần Thuỷ quen rất nhiều bạn trên mạng, hơn nữa lại quen khá nhiều bạn nữ nên cô thường gặp mặt và ăn cơm với những cô bạn này, một dạng như kiểu "tứ hải giai huynh đệ" vậy. Bạn nói thử xem, một cô gái quen mấy cậu con trai, gặp mặt rồi lợi dụng ăn bữa cơm đã đành, đằng này bạn lại còn gọi nhiều cô bạn trên mạng không rõ lai lịch đến làm gì? Có lẽ đó chính là sự cô đơn cùng cực. Có thể trong trường Trần Thuỷ không được lòng người cho lắm, nếu như ở phòng kí túc trước đây thì cô cũng sẽ là người như La Nghệ Lâm, bị cả phòng xua đuổi. Trần Thuỷ quen biết các cô bạn trên mạng cũng được, nhiều lần gặp gỡ họ cũng chẳng sao, cùng họ ra ngoài chơi thâu đêm cũng chẳng liên quan gì đến tôi, cô ấy dẫn bọn họ đến phòng tôi cũng không thể nói gì, mặc dù tôi rất không hài lòng. Nhưng đã dẫn họ về phòng lại còn cho họ ở lại, và còn cho họ ngủ trên giường của tôi, điều đó khiến tôi không thể chịu được. Riêng việc ngủ trên giường của tôi hết lần này đến lần khác, không hỏi han tôi một tiếng đã cho thấy rõ ràng cô ta cho tôi là người dễ ức hiếp.
Tôi thường về nhà ngày cuối tuần, còn những cô bạn trên mạng không rõ lai lịch của Trần Thuỷ, sau khi chơi xong thường ngủ lại phòng chúng tôi. Ngủ lại phòng chúng tôi thì bọn họ có ba lựa chọn: hoặc là ngủ cùng Trần Thuỷ, hoặc là ngủ trên giường của Trịnh Thuấn Ngôn (cuối tuần cô ấy cũng về nhà), hoặc là ngủ trên giường tôi. Lần đầu tiên bọn họ chọn giường của Trịnh Thuấn Ngôn, tôi đoán là vì chăn đêm trên giường của Trịnh Thuấn Ngôn dày hơn của tôi nên ngủ sẽ thoải mái hơn chăng. Sau khi Trịnh Thuấn Ngôn quay về, cô ấy đã nổi cơn thịnh nộ, cô ấy nói mình có thói quen cực kì sạch sẽ và ghét nhất là người khác nhảy lên giường của cô ấy. Sau chuyện đó, không còn ai dám ngủ trên giường của Trịnh Thuấn Ngôn nữa mà chuyển sang ngủ trên giường tôi. Mặc dù tôi cũng tỏ ra không vui nhưng tôi là một người không dễ nổi cáu, tôi luôn cảm thấy rằng những người cùng sống với nhau thì dễ va chạm cho nên cần phải rộng lượng với nhau, nếu chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tổn hại đến hoà khí thì không hay chút nào. May mà Trần Thuỷ đều đánh tiếng hỏi tôi trước, còn ngon ngọt cầu xin tôi, tôi cũng không nỡ làm mất mặt cô ta. Rồi sự việc bị đẩy đến cao trào khi cô ta dẫn về phòng chúng tôi một cô bạn hôi nách, lại còn ngủ trên giường của tôi. Tối hôm đó trở về phòng tôi phát hiện ngay ra rằng giường của mình đã bị đảo lộn. Khi tôi trèo lên giường để chuẩn bị ngủ thì lập tức bị ngạt đến không thở được.
Trời ơi là trời, cô ta không thèm hỏi han tôi đã cho một người hôi nách ngủ trên giường tôi suốt một đêm! Tôi sắp phát điên mất rồi. Tôi bịt mũi tháo tung toàn bộ ga trải giường vỏ chăn ra. Kết quả là tôi chưa kịp nói năng gì Trần Thuỷ đã quở trách tôi. Cô ta nói: "Cậu cần gì phải phản ứng mạnh như vậy chứ? Đến mức thế cơ à? Không phải là giường ngủ của cậu sao? Cậu còn chê người ta bẩn à? Không phải chính cậu thường xuyên không gấp chăn sao, còn nói gì nữa...". Cô ta cứ đứng đó lải nhải. Tôi thật không thể chịu nổi, liền tiện tay nện thẳng đống ga trải giường cùng vỏ chăn vào mặt cô ta: "Cậu ngửi đi! Tôi không gấp chăn thì làm sao nào? Bởi vì buổi trưa còn phải ngủ, buổi tối còn phải ngủ! Tôi không gấp chăn thì cản trở chuyện gì của cậu à? Cậu không thèm hỏi han tôi lấy một tiếng đã cho một kẻ thối hoắc lên giường của tôi, cậu còn lí sự ư?" Có lẽ cô ta chưa bao giờ thấy tôi nổi giận đến thế. Thấy tôi nói liền một mạch như vậy, không e dè nể nang gì hết, cô ta liền núp vào một bên và không hé răng nữa. Một điển hình của câu "mềm nắn rắn buông".
Tôi vẫn ấm ức trong lòng, hiềm một nỗi không thể dẫm đạp cô ta cho bõ tức, hả giận. Tô Tiêu nói: "Trần Thuỷ, trong chuyện này chính cậu là người sai, đấy là chưa nói đến chuyện trước đây, có những lúc đến điện thoại cậu còn không thèm gọi cho Dịch Phấn Hàn một cú đã cho phép người khác ngủ trên giường của cô ấy". Tôi không hiểu câu nói đó của Tô Tiêu là đang giúp tôi, hay là đang chọc giận tôi, hay là đang đổ thêm dầu vào lửa nữa, hay là cô ấy chê chúng tôi cãi nhau chưa đủ kịch liệt, chê chúng tôi kết thúc phân tranh nhanh như vậy thì cô ta xem còn chưa đã, thế nên mới bắt đầu nói cho tôi biết rằng: "Dịch Phấn Hàn, cậu xem Trần Thuỷ đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi sau lưng cậu, hôm nay cậu hãy mau mắng cô ta một trận cho bõ đi". Tôi đoán được dụng ý của cô ta nên không tiếp nhận lời kêu gọi ấy. Vẫn là Trịnh Thuấn Ngôn cho thấy lập trường của mình một cách rõ ràng chuẩn xác đồng thời còn đưa ra phương án giải quyết vấn đề. Cô nói: "Trần Thuỷ, cậu nên mua đền Dịch Phấn Hàn vỏ chăn và ga trải giường mới, nếu không những thứ này làm sao có thể dùng được nữa?" Trần Thuỷ thấy những người khác đều đứng về phía tôi, còn tôi lại có vẻ hùng hùng hổ hổ như vậy nên cô ta không nói nửa lời, ngoan ngoãn đứng một xó, cứ như là ba người chúng tôi ức hiếp cô ta còn cô ta phải chịu oan ức vậy. Tôi vốn rất muốn nói: "Cậu bớt giả bộ đáng thương đi, giả bộ cho ai xem cơ chứ? Những kẻ "mềm nắn rắn buông" như cậu tôi đã thấy nhiều rồi!". Thế nhưng lời nói đến miệng rồi lại nuốt vào trong. Dựa trên nguyên tắc "Chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không có", tôi cũng không nói gì thêm cô ta nữa. Chỉ có điều trong lòng đã "thăm hỏi" một lượt từ cha mẹ cô ta cho đến những người bạn chẳng ra gì của cô ta. Ngày hôm sau, cô ta đã mua đền tôi vỏ chăn và ga trải giường thật. Cô len lén để chúng lên giường tôi, tôi nhìn chiếc ga trải giường mới toanh đang toả ra mùi thơm của vải bông mới, trong lòng lại có chút áy náy. Mấy ngày đó, hai người chúng tôi không làm sao nói chuyện được với nhau. Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, cứ trông thấy cô ta là cảm thấy khó chịu. Khó chịu nhưng không muốn giẫm đạp lên cô ta.
Hoá ra cãi nhau với bạn cùng phòng thực chẳng hay ho gì. Hai người vốn dĩ lại không hề có mâu thuẫn và xung đột về lợi ích, nhưng chính sự khác biệt về tính cách và thói quen sinh hoạt đã dẫn đến mâu thuẫn này mâu thuẫn nọ. Và rồi dẫn đến phân tranh, cãi lộn. Sống chung một phòng, nào có ai thực sự chịu lép vế trước kẻ thù không đội trời chung mà mình muốn loại bỏ đâu? Chẳng qua cũng chỉ là một vài xích mích nhỏ mà thôi. Theo kinh nghiệm của bản thân tôi, sống chung dưới một mái nhà có cãi nhau xong cũng không có cảm giác của kẻ thắng cuộc. Mà ngược lại càng cảm thấy khó chịu hơn nhiều. Sau khi cãi lộn xong, bất luận là bạn chiếm thế thắng hay bị lép vế thì ngày hôm sau chỉ có thể có cùng một cảm giác là khó xử.
Tôi vốn không quen với việc cãi lộn tới mức sỉ vả không thèm nể nang những người bên cạnh mình như thế. Tôi đã quen với sự nín lặng. Tôi và Trần Thuỷ đã rơi vào tình cảnh bế tắc. Hai bên đều không nói chuyện với nhau. Mãi một tuần sau, vào một buổi sáng, khi hai người chúng tôi cùng ngồi đánh răng bên bể nước, bàn chải đánh răng của tôi bỗng rơi xuống cống mất tiêu. Đang lúc rầu rĩ, Trần Thuỷ liền nhẹ nhàng lên tiếng: "Chỗ tớ còn một cái bàn chải chưa dùng đến, cậu cầm lấy mà dùng. Mới tinh đó, vẫn chưa bóc vỏ đâu".
Tôi nhìn cô ấy. Đó là lần đầu tiên chúng tôi giao tiếp bằng ánh mắt sau khi cãi nhau. Đôi mắt của con người quả là một thứ thần kì. Tôi nhìn vào mắt cô ấy, đôi mắt ánh lên sự tinh khiết, ấm áp và trong sáng. Trong giây phút đó tôi cảm thấy mình không ghét cô ấy đến vậy, cũng không coi thường cô ấy như thế nữa. Tôi nói: "Ừ, cảm ơn". Tôi đã hoà hợp với Trần Thuỷ như thế đó. Cô ấy đã bớt dẫn bạn trên mạng về phòng hơn, nói chuyện với tôi cũng ôn hoà hơn. "Mềm nắn rắn buông", cũng coi như tôi đã hiểu câu nói này. Thực ra chỉ cần cô ấy không động chạm đến tôi trước thì tôi và cô ấy cũng sẽ không xảy ra mâu thuẫn. Chẳng qua tôi chỉ không thực coi trọng cô ấy lắm, nhưng tôi không bao giờ chủ động đối đầu với cô ấy. Mọi người chung sống hoà thuận tốt biết bao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc