Bốn Năm Phấn Hồng - Chương 02

Tác giả: Dịch Phấn Hàn

Cuộc sống đại học này tính từ ngày tôi đi báo danh. Ngày ấy đã rất lâu rồi, nhưng những chuyện phía sau rất đặc sắc.
Ngày báo danh, khắp nơi trong trường toàn là người. Khi nộp phí báo danh ở phòng thể dục tôi nghĩ: nếu lúc này có một kẻ ςướק giật hay một tên trộm trà trộn vào thì chúng giàu to rồi. Lúc đó suy nghĩ của tôi thật quái lạ. Ngôi trường rất đẹp. Đó luôn là một bộ mặt hào nhoáng hấp dẫn tôi. Tôi thích những khu giảng đường trong trường đại học, hoặc là rất hoành tráng hoặc là rất cổ kính. Điều đó khiến tôi cảm nhận được ngay sự khác nhau giữa đại học và trung học, cảm nhận một cách trực quan như thầy cô trung học thường nói với chúng tôi: "Đại học có một không gian rộng lớn hơn". Quả thực là có không gian rộng lớn, chỉ về "diện tích" kiến thức cũng đã lớn hơn nhiều so với trung học. Những khu giảng đường san sát đều là xây mới, những tấm kính màu xanh lục được gắn ngay ngắn trên những bức tưùơng màu trắng, tôi thích cái phong cách thanh toát mà đơn giản như thế. Phía Bắc có một số khu giảng đường đã rất cũ rồi. Gạch đỏ ngói xanh, cầu thang gỗ, đi bên trên sẽ lắc lư nhẹ. Lớp mạt bụi mờ vẩn nhẹ phía trên, không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, không biết bao nhiêu hạt bụi mất dấu trong những kẽ hở của gạch ngói, sau đó lại bị những hạt bụi khác che mất. Những công trình kiến trúc cổ ấy khiến tôi thích ngôi trường này hơn.
Lúc vào trường tôi phải chạy rối lên đi nộp tiền, mua phiếu ăn, tìm phòng ở, trông đông ngó tây, đúng thật là lớ nga lớ ngớ. Nhà trường phân đến sáu người một phòng. Sáu người trong bốn năm có thể diễn ra rất nhiều màn kịch vui buồn. Trước tiên, xin giới thiệu một chút về sáu người cùng phòng chúng tôi. Tất cả đều là sinh viên của khoa Văn học.
Tôi - Dịch Phấn Hàn. Không thích nói chuyện, cũng không tự giới thiệu nhiều nữa. Nếu bạn có hứng thú hãy đọc từ từ. Tôi không phải là người tốt cũng chẳng phải người xấu. Về sau trong trường đại học có một cô giáo đã nói: "Căn nguyên tính cách trong sự hình thành bi kịch chính là ở chỗ những người đó không phải là người xấu cũng chẳng phải là người tốt, không thiện không ác". Tôi nghe được câu nói này trong lúc mơ màng ngủ, tôi khâm phục và tôn kính cô vô cùng. Ngay lập tức quyết định về sau sẽ bái cô là sư phụ, học hành chăm chủ. Đâu ngờ khi tiết học đó kết thúc cô nói: bài học của học kỳ này đến đây là hết. Tiết sau chúng ta sẽ đưa ra giới hạn chương trình thi.
Chương Hàm Yên, người sao tên vậy, mặt mày cô tỏ rõ một sự dửng dưng lãnh đạm có đến vài phần cái chất của Lâm Đại Ngọc. Vô cùng lãng mạn, siêu tiểu tư sản, có thể gặp gió rơi lệ gặp trăng ngâm thơ, không có cái chất dung tục như người thường. Bố cô là một ông chủ lớn. Ngày đến báo danh, con BMW của bố cô khiến mọi người phải chú ý. Một cô em giàu nhất phòng.
Trịnh Thuấn Ngôn, cô gái học hành chăm chỉ nhất. Trường đại học cần có một số người như thế để khích lệ sự nhiệt tình học tập của những người khác, bởi vì, với rất nhiều sinh viên mà nói, việc học tập trong trường đại học đã trở thành một việc mà lực có thừa nhưng tâm không đủ. Cô ấy không nhiều lời, là người tốt. Một cô bạn có tiền đồ nhất. Sự cần mẫn, chịu khó của cô ấy khiến tôi nhớ lại thời trung học của mình. Năm thứ nhất đại học biết bao lần tôi chiêm ngưỡng bóng dáng say sưa, hăng hái đầy quyết tâm của cô ấy. Nhưng không ngờ cô ấy lại hỏi tôi một câu kinh khủng rằng phải chăng tôi có "ý đồ" gì với cô ấy, sao lại có ánh mắt nặng sâu tình cảm đến thế.
La Nghệ Lâm, người duy nhất sau này trở thành nhân viên chính phủ trong số những người cùng phòng chúng tôi. Cô là chủ tịch hội sinh viên, từng là lớp trưởng, bí thư chi đoàn, đoàn trưởng của một đoàn nào đó, chủ tịch một hiệp hội nào đó. Nếu cấp bậc, danh hiệu cũng có trọng lượng thì thể trọng của cô ấy đã quá tiêu chuẩn rồi, như thế chúng tôi đã không phải ngày nào cũng nghe cô ấy dạy rằng: "Vóc dáng các cậu đẹp như vậy lại cứ kêu gào đòi giảm béo". Cô gái này... thật không muốn nói với cô ấy cái gì nữa. Nhưng nói thật, ngày đầu tiên gặp cô ấy, tôi cảm thấy quả thực cô ấy cũng có vài phần xinh đẹp.
Tô Tiêu, một cô gái vô cùng xinh đẹp. Trước khi gặp Tô Tiêu, tôi thấy La Nghệ Lâm đã xinh đẹp lắm rồi. Sau khi Tô Tiêu xách hành lý vào phòng ký túc xá, tôi ngay lập tức thay đổi nhận xét ban đầu của mình. La Nghệ Lâm cũng chỉ là có vài phần xinh đẹp mà thôi. Cho nên La Nghệ Lâm hoàn toàn có lý do để so sánh và công kích Tô Tiêu. Dáng người của Tô Tiêu cực kỳ đẹp, một cô gái 18 tuổi có thể có một vóc dáng đẹp như vậy thật khiến những người bạn nhỏ bé chúng tôi không theo kịp, lúc đầu còn không tiện nói, sau quen rồi chúng tôi rất hay vuốt ve người cô ấy rồi kinh ngạc thốt lên: "Sao có thể như thế được nhỉ? Mẹ bạn làm thế nào mà sinh ra bạn đẹp thế? Đẹp đến thế là cùng!". Thướt tha mà không gầy yếu, đầy đặn mà không có một ngấn thịt nào. Nhất là khuôn mặt cô ấy, nước da hồng phấn, đôi mắt không to, nhưng các nét trên khuôn mặt cô ấy thật đẹp. Ngũ quan thanh thoát đẹp đẽ, không thể chê vào đâu được. Đã nhìn cô ấy một lần tôi không thể không nhìn lần thứ hai. Một cô gái đẹp thật sự! Thành thực mà nói, Tô Tiêu là cô gái đẹp nhất mà từ nhỏ tới lớn tôi từng gặp. Những chàng trai trẻ đều tâm nguyện cho rằng người đẹp nhìn đâu cũng thấy đẹp - tâm hồn đẹp, vóc dáng đẹp, đôi má đẹp. Thế nên tôi phải nói với những chàng trai trẻ trong trường rằng, những vẻ đẹp đó không phải bạn muốn là được, tất cả cái đẹp đều phải trả giá, đặc biệt là tiền bạc. Tôi quen gọi chung những chàng trai xung quanh mình là đàn ông. Bởi vì, nói đàn ông mới có thể tổng kết được càng nhiều những đặc tính chung. Trong cuốn tiểu thuyết này, tôi có thể nói với rất nhiều chàng trai rằng khi tìm một cô gái trong khuôn viên trường nêu chú ý từng li từng tí. Hãy tin tưởng vào khả năng "nhìn trộm" của tôi. Nhưng tối hôm đầu tiên, sau khi Tô Tiêu tẩy trang xong, tôi đã trừ đi 10 điểm của cô ấy. Vừa vào trường đã trang điểm như vậy, lại càng khiến những người bạn nhỏ chúng tôi không theo kịp. Tuy nhiên, cứ cho là không trang điểm thì trong số những cô gái mà tôi từng gặp Tô Tiêu vẫn là người đứng đầu.
Diệp Ly, lần đầu gặp, cô ấy tết hai bím tóc, khuôn mặt đen đúa. Đó là cô gái duy nhất trong phòng đến từ nông thôn.
Tôi vẫn phải nói rõ lại một chút về dung mạo của tôi từ một góc độ khác. Bởi vì vấn đề dung mạo này ở một mức độ nhất định có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa những nữ sinh cùng phòng với nhau. Nếu phân hoá đẳng cấp dựa vào dung mạo thì đại khái tôi và La Nghệ Lâm cùng một cấp. Giới thiệu như vậy chỉ là để những yêu cầu cần có của tình tiết câu chuyện một lần nữa được nhấn mạnh, mọi người không nên có thái độ thất lễ. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Vào ngày đầu tiên ghi tên, còn xảy ra 1 chuyện nhỏ ngoài ý muốn. La Nghệ Lâm là người chuyển vào gần cuối cùng. Khi đó cả ba chiếc giường tầng đều bị Trương Hàm Yên, Trịnh Thuấn Ngôn, Diệp Ly chiếm lĩnh rồi. La Nghệ Lâm vừa bước vào phòng nhìn thấy tấm trải giường của Diệp Ly vẫn chưa trải xong mà hcỉ để một cái va li lên chiếm chỗ. Không nói đến câu thứ hai, cô bèn bỏ va li của Diệp Ly xuống, sau đó bảo mẹ nhanh chóng theo lên giúp cô ấy trải chăn gối ra. Chương Hàm Yên nói nhỏ một câu "chiếc giường ấy hình như đã có người rồi." La Nghệ Lâm và mẹ cô giả vờ như không nghe thấy gì. Lúc đó tôi chăm chú quan sát La Nghệ Lâm một lượt, làn da trắng sạch, lông mày đậm, mắt to, đôi lông mày của cô ấy sửa cao, cái nét cao mảnh ấy không giống ở một người an phận thủ thường. Không liên quan đến tôi. Tôi vẫn tiếp tục lặng im. Diệp Ly quay về ký túc xá và ngạc nhiên khi thấy La Nghệ Lâm nằm nghỉ trên giường và va li của mình nằm yên vị dưới đất. La Nghệ Lâm lập tức ngồi dậy và nói: "Va li của cậu à? Thật ngại quá, tớ đã trải giường xong rồi, cậu xem nếu chuyển đi chuyển lại thì thật phiền phức...".
Diệp Ly không nói gì. La Nghệ Lâm vội vàng đưa qua hai chai nước uống, rồi lại sắp xếp giúp Diệp Ly trải giường. Chuyện đó đã được thu xếp ổn thoả như thế. La Nghệ Lâm hành động đâu ra đấy, tư duy nhạy bén, ăn nói khéo léo. Đúng là một người tài không dễ có được. Ngày đầu tiên tôi đã nhìn ra đây không phải là người an phận thủ thường.
Ngay cả phương hướng xuôi ngược của trường còn chưa nắm rõ, chúng tôi đã bắt đầu cuộc sống luyện tập quân sự khổ không tả xiết.
Đối với tôi mà nói, luyện tập quân sự còn đau khổ hơn cả thi đại học. Tôi có thể chịu sự giày vò về tinh thần nhưng không thể chịu đựng được sự đau đớn về thể xác. Bởi vì ý chí tôi kiên cường nhưng thân thể lại yếu đuối. Về cơ bản, tôi cũng không biết ý nghĩa của việc luyện tập quân sự là gì. Tôi không tin luyện tập một tháng có thể bồi dưỡng được phẩm chất bền bỉ và khí chất của quân nhân. Nếu là đại biểu cho cái gì đó, tôi sẽ đại biểu cho đông đảo học sinh - sinh viên đưa đơn xin huỷ bỏ luyện tập quân sự. Tôi là đại biểu gì chứ? Không phải. Cho nên các anh chị em sinh viên, các bạn vẫn phải tiếp tục chịu đựng sự giày vò của luyện tập quân sự, nhưng ở đây tôi có thể nói cho bạn ba bí quyết trốn tránh khó nhọc. Tôi đã từng sớm nói rằng tôi không phải là một sinh viên tốt, nếu bạn muốn được bình chọn là một tấm gương trong luyện tập quân sự gì đó thì ở đoạn dưới đây bạn có thể bỏ qua không xem nữa. Nếu bạn giống tôi - một sinh viên không tốt cũng chẳng xấu, thì tôi có thể dạy bạn một vài mẹo khá thực dụng.
1. Làm giấy chứng nhận rằng, bạn bị viêm da, dị ứng với ánh nắng, mà mắc bệnh này thì không thể phơi nắng. Phạm vi thích hợp: trong nhà có bác sĩ hoặc trong số người thân có người làm bác sĩ.
2. Khi nghỉ giải lao giữa giờ tập hãy nghĩ cách bôi mực đỏ dưới mũi, chú ý nhất định phải bôi cho khéo, phải giống như bị chảy máu mũi vậy. Liên tục ba lần, sau đó hãy nói với thầy giáo rằng bạn bị nóng trong, cứ phơi nắng là bị chảy máu cam, nên không thể phơi nắng được. Do đó, mỗi lần sau khi tập quân sự được mười phút, hãy nói với thầy giáo bạn sắp bị chảy máu cam rồi xin phép nghỉ. Thầy giáo nhất định sẽ cho phép. Con người là vô cùng đáng quý. Vì huấn tập quân sự mà mất mạng thì chẳng hay ho gì. Phạm vi thích hợp: người chân tay linh hoạt, nhanh nhẹn, kỹ năng diễn xuất phải đạt đến một trình độ nhất định.
3. Nếu bạn đủ gan, bạn có thể thử mùi vị trốn học từ khoá luyện tập quân sự. Yên tâm, không sao cả, cùng lắm là năm sau lại tập quân sự hoặc không có học phần luyện tập quân sự. Phạm vi thích hợp: người trơ tráo, người không lấy những học sinh ưu tú làm tấm gương.
Cả ba cách này tôi đều từng dùng qua, cho nên cả khoá luyện tập quân sự tôi chỉ đi ba buổi đầu. Ba buổi đầu dùng cách thứ hai, tổng cộng tập quân sự có ba tiếng đồng hồ. Tiếp đến ngày thứ tư dùng cách thứ ba, sau khi bị thầy phụ đạo ra lệnh cấm không được bỏ luyện tập quân sự, thì bắt đầu kêu khổ với gia đình, dùng đến cách thứ nhất. Kết quả là gia đình gửi lên giấy chứng nhận chỉ viết là nghỉ bốn ngày. Tôi tức muốn ૮ɦếƭ. Bác sĩ kiêm cả nhà thư pháp, thảo chữ là sở trường. Tôi vẽ mất một buổi tối, vẽ hết nửa quyển vở, cuối cùng cũng bắt chước chữ bác sĩ như thật, thế là đưa Pu't viết thêm vào phía dưới tờ chứng nhận: Không được ra nắng, yêu cầu trong vòng một tháng chỉ hoạt động trong phòng. Hôm đó, tôi phát hiện điểm loé sáng trong chính con người mình, đó là có năng khiếu thư pháp. Tôi, một người khá là có sở trường mơ mộng, tối hôm đó đã có một giấc mơ: khi lớn tuổi nếu trở thành một nhà thư pháp nổi tiếng, tôi phải đề chữ khắp nơi trong trường Đại học Bắc Xoa. Giấc mơ đó khiến tôi vui tới mức cười tỉnh cả ngủ.
"Đại công cáo thành". Chiến dịch đầu tiên từ khi nhập học tôi đã đánh thắng một cách thành công.
Về chuyện luyện tập quân sự còn có điều này nữa, khi luyện tập quân sự trong giới nữ sinh truyền tai nhau chuyện mấy cô gái nào đó và mấy thầy dạy quân sự có quan hệ tình cảm. Ví dụ, thầy giáo có thể quan tâm đặc biệt tới các cô ấy, hay khi nghỉ giải lao thầy giáo đến sát các cô gái nói chuyện. Muốn giữ mình trong sạch hãy bắt đầu từ lúc luyện tập quân sự, yêu đương bất chính với thầy dạy quân sự có thể khiến bạn không cách nào thoát khỏi vết đen ấy trong bốn năm học đại học. Hơn nữa, mọi người lại vô cùng nhiệt tình trong việc truyền bá và thêm mắm thêm muối cho chuyện tình yêu bất chính ấy; trong quá trình thêm mắm thêm muối họ sử dụng rất nhiều các thủ đoạn tu từ, các biện pháp tưởng tượng, ví von... thành ra có thể bạn chỉ chụp với thầy giáo một vài kiểu ảnh hay khi chia tay bạn khóc giống như có chuyện gì đso xảy ra thì qua những câu chuyện sau khi được thêm thắt, không chừng có tình tiết bạn đã lên giường với thầy dạy quân sự. Bước vào đại học, cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính yêu một người, một lần yêu, nhưng đừng giống như phát dục; chưa kịp qua lại làm quen với các nam sinh đã nhanh chóng tìm một đối tượng gửi gắm tình cảm rồi yêu một thầy dạy quân sự nào đó. Đằng sau còn có một hàng dài đàn ông đang xếp hàng, hãy xem xét kỹ vài lượt đã. Cho nên nhất định không được lăng nhăng với thầy giáo khi luyện tập quân sự.
Trong đợt luyện tập quân sự, những nữ sinh thu hút sự chú ý của mọi người đều là những nữ sinh đặc biệt hoạt bát. Nếu bạn muốn theo con đường làm sĩ quan quân đội thì luyện tập quân sự là một cơ hội tốt, hãy tỏ ra tích cực một chút, mạnh dạn một chút, nói nhiều một chút, động tác chuẩn xác một chút, hát to một chút, chủ nhiệm lớp và thầy hướng dẫn sẽ để mắt đến bạn, nếu không muốn làm cuộc bầu cử dân chủ thì thường họ sẽ chỉ định những người năng động đó làm cán bộ lớp.
Tô Tiêu và La Nghệ Lâm lần lượt đại diện cho hai trường hợp mà tôi đưa ra ở trên.
Bản thân Tô Tiêu không phải là đặc biệt xuất chúng, cô ấy luôn có chỗ đứng trong đám nữ sinh, đàn ông thực ra khó mà không chú ý đến cô ấy. Lần thứ hai tôi tham gia luyện tập quân sự, khi nghỉ giải lao, Chương Hàm Yên ngồi bên cạnh tôi đã nháy mắt ra hiệu bảo tôi nhìn Tô Tiêu.
Mặc dù quần áo đều là một màu xanh nhưng tôi rất nhanh chóng tìm ra Tô Tiêu, có thể nói thế này, cho dù phải mặc thứ đồng phục quân sự thùng thình ấy cô ta vẫn khó mà giấu được vẻ đẹp của mình. Cô ấy đứng đó nói chuyện với một thầy dạy quân sự, ánh nắng như lửa đốt chiếu trên khuôn mặt cô ấy, thầy dạy quân sự đứng quay lưng về phía chúng tôi, ánh sáng làm Tô Tiêu rất chói mắt, nhìn thầy giáo cười tươi rói. Cô ấy đứng đấy, vừa cười nói gì đó với thầy giáo. Rất nhiều nữ sinh cứ ngó nghiêng về phía ấy.
Một lần, hai lần rồi rất nhiều lần như thế. Xem ra cô nữ sinh này đã dự tính không cam chịu làm kẻ cô đơn trong bốn năm đại học.
Sau này tôi chẳng bao giờ tham gia luyện tập quân sự nữa. Mỗi khi ở phòng kí túc xá có người về sớm là họ liền ngồi túm tụm bàn tán về Tô Tiêu, hết bàn tán về Tô Tiêu lại bàn tán về La Nghệ Lâm. Nào là Tô Tiêu có bộ mặt lẳng lơ, suốt ngày liếc mắt đưa tình với mấy thầy dạy quân sự. Nào là La Nghệ Lâm to gan thế nào, thích thể hiện bản thân thế nào, thích chủ động tìm đến thầy dạy quân sự và thầy hướng dẫn để nói chuyện phiếm thế nào.
Ở khoa Văn học của chúng tôi khoá đó, về chuyện quan hệ giữa sinh viên và thầy dạy quân sự đã có Tô Tiêu và La Nghệ Lâm đảm nhiệm hai vai diễn chính. Tôi làm chứng, hai cô gái ấy và thầy dạy quân sự chỉ là vài lần mặt đối mặt và nói nhiều hơn vài câu. Nhưng hai năm sau dân cư trong trường đơm đặt câu chuyện đó như thế nào thì không rõ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc