Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài - Chương 301

Tác giả: Cổ Phán Quỳnh Y

Hắn không để ý tới hai người đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn mình, thản nhiên hỏi “Hai người đang làm gì vậy?”
Ba nuôi trở lại trạng thái bình thường trước nàng, đằng hắng một cái rồi nói “Chúng ta chuẩn bị chạy thi, từ đây chạy tới cái cây cổ thụ kia kìa.”
Doãn Lạc Hàn nheo mắt, nhìn về phía mục tiêu, vừa khởi động chân tay, vừa nhàn nhã nói “Tôi cũng muốn thi.”
“Tốt, vậy chúng ta cùng thi xem ai đến đích trước nha.” Doãn Lương Kiến vui vẻ cười ha ha. Hắn và con trai đã lâu không hòa thuận như vậy, cảm thấy thật sự rất hưng phấn.
Thấy ba nuôi đang cao hứng như vậy, cô cũng không nói gì nữa, nhìn hai người họ đã sẵn sàng chạy, đành thở dài chạy qua…
Chạy được một lúc, ba nuôi bỗng nhiên kêu mệt, nói muốn về nghỉ ngơi.
Nàng cũng chỉ đợi lúc này, vội vàng muốn theo ba nuôi về, không ngờ còn chưa kịp hành động, ba nuôi đã kéo cô lại gần thì thầm “Mân Huyên, ba đi trước, con ở lại tập thể dục cùng con ta nha. Đây cũng coi như bồi dưỡng tình cảm anh em, nếu con thực sự hiếu thuận, muốn ở lại chăm sóc ba lâu dài thì hãy nghe lời ba.”
“Nhưng con……”
Cô vừa muốn nói gì, ba nuôi đã nhanh chóng nắm lấy tay cô, bày ra một vẻ mặt nghiêm túc đáng thương “Chẳng lẽ con không thương ba nuôi sao?”
Thật không biết phải giải thích với ba nuôi như thế nào về mối quan hệ giữa cô và Doãn Lạc Hàn, cô chỉ có thể trả lời “Không phải, con đương nhiên là thương ba nuôi rồi.”
Ba nuôi vừa lòng gật đầu, cố ý lớn tiếng nói “Tốt lắm, vậy ba về nghỉ trước, các con cứ chạy tiếp đi nha, đến giờ ăn sáng ba sẽ bảo quản gia tới gọi hai đứa.”
Cô nhìn ba nuôi cố cầu cứu lần cuối, còn ba nuôi thấy cô nhìn như vậy thì lại nháy mắt cười một cái rồi liền quay lưng đi.
Cô lúng ta lúng túng quay người lại, Doãn Lạc Hàn đang cười rất nham hiểm. Không thể để cho hắn đạt được mục đích! Vì vậy cô bất nhã lườm hắn một cái “Muốn chạy thì anh đi mà chạy một……”
Lời của cô còn chưa nói hết, hắn đã nắm chặt tay cô kéo đi. Cô giật mình, ra sức giãy dụa “Anh có bỏ tay ra không thì bảo, bị người ta nhìn thấy bây giờ……”
“Nếu em còn không ngoan ngoãn, anh sẽ còn khiến cho nhiều người chú ý hơn đó.” Hắn vẫn nắm chặt tay cô, lạnh lùng cảnh cáo khiến cô lập tức im bặt, mặc hắn lôi kéo đến một gian phòng thể dục phía bên kia biệt thự.
Cô nhìn xung quanh gian phòng rộng cả trăm mét, trong này đầy đủ không thiếu dụng cụ tập nào, không thua kém gì phòng tập cao cấp ở gần tòa soạn của cô.
Cô vừa quay đầu lại, thấy hắn đang ϲởí áօ, giật mình hét lên “A… Doãn Lạc Hàn, anh làm cái gì vậy hả???”
Hắn vẫn thản nhiên ϲởí áօ, lộ ra bộ иgự¢ tinh tráng, con ngươi đen lóe lên tia ám muội “Em sợ gì chứ, cũng không phải chưa từng thấy qua….”
Mặt của cô nhất thời đỏ ửng lên, không biết làm sao đành quay mặt đi. Hắn đột nhiên cất bước lại gần, vòng tay ôm lấy eo cô.
Cô cảnh giác nhìn hắn “Làm gì vậy?”
“Không phải em thích chạy bộ sao?” Hắn kéo cô đi đến một máy tập chạy bộ, chỉ tay lên một đống nút điều khiển phía trên “Em cứ chỉnh đến khi nào đạt được tốc độ ưng ý là được.”
Cô theo lời hắn điều chỉnh, chạy được một lúc quay đầu nhìn hắn, thấy hắn đang tập tạ, nâng lên nâng xuống trông thật sự rất cuốn hút.
Khó trách người này dù luôn ngồi trong văn phòng, dáng người vẫn đẹp như vậy, cô quay đầu lại tiếp tục chạy bộ, mãi đến khi người đầy mồ hôi mới tắt máy đi, ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Thấy hắn vẫn đang tập, cô lặng lẽ định ra ngoài, phía sau lại nghe thấy tiếng nói trầm thấp của hắn “Anh đã hẹn Chỉ Dao trưa nay sẽ gặp mặt, hẳn là em cũng biết bọn anh sẽ nói chuyện gì rồi.”
Cô đang đi ngay lập tức đứng lại… Không phải hắn đã giải quyết chuyện này từ cuối tuần trước rồi sao? Như thế nào đến bây giờ chuyện này còn chưa giải quyết?
Cô vểnh tai, thấy hắn không có ý định nói thêm gì nữa, quay đầu lại thì thấy hắn đã mặc áo, đang tiến lại gần cô.
“Nghe lời anh, ngoan ngoãn ở bên anh, anh sẽ giải quyết tốt chuyện này.” Hắn vỗ nhẹ má hồng của cô, tiếng nói lại lộ vẻ thâm trầm “Nói cách khác, nếu sự tình trở nên rối tinh rối mù cũng không phải do anh gây ra.”
Cô mím môi, cô hiểu ý hắn. Hắn lấy Chỉ Dao ép cô. Người này vẫn thủ đoạn như vậy, cô thực sự rất tức giận, nhưng cũng không thể làm gì được hắn.
Và điều quan trọng là, không hiểu sao khi trước cô và ba nuôi ở đây, cười cười nói nói nhưng vẫn thấy thiếu một thứ gì đó, còn từ hôm qua khi hắn trở về, cô lại không còn cảm giác đó nữa, có một cảm giác hòa thuận vui vẻ tràn ngập khắp căn biệt thự trống trải….
Khi cô đang ăn bữa sáng, di động reo vang, là Chính Vũ, hắn nói sắp tới đây, vốn dĩ cô muốn bảo hắn buổi chiều hãy đến để tránh gặp mặt Doãn Lạc Hàn buổi trưa, nhưng hắn đã ngắt máy.
Cô ngồi bất động ăn sáng, một lúc sau Doãn Lạc Hàn ăn xong liền lên lầu thay quần áo chuẩn bị đi làm. Cô ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm với ba nuôi, chờ Chính Vũ đến sẽ lôi hắn ra ngoài ngay để tránh cho hắn và Doãn Lạc Hàn gặp mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc