Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng - Chương 01

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Tiệc cưới
Bước xuống taxi, tay cầm túi xách, từ xa Đường Tinh Tuệ đã thấy Cao Nguyên đang đứng toét miệng cười bên cạnh cô dâu phụ. Nụ cười trông thật khó coi. Đường Tinh Tuệ không tránh khỏi cười thầm,đúng là « giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời ».
Chủ nhật cuối tháng chín, không khí ngọt ngào hạnh phúc tràn ngập khuôn viên vườn hoa tiệc cưới, Tinh Tuệ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hít một hơi thật dài, nhẹ nhàng bước đến chúc mừng cô dâu chú rể đang đứng ngay cổng chào có đính đầy hoa bách hợp.
« Tinh Tuệ !» Cô dâu vui mừng vẫy tay. Cô cũng tươi cười rạng rỡ bước đến.
« Cảm ơn cậu đã nói giúp Jacob dùm mình, mình thật sự thích chiếc áo cưới này ! » Cô dâu kích động kéo tay Tinh Tuệ « À, anh ấy còn thiết kế giúp mình 2 bộ lễ phục rất đẹp nữa ! »
« Không có chi. Đừng khách sáo, chỉ là tiện tay thôi » Tinh Tuệ khoác tay cười.
Đợi đến khi hoàn thành thủ tục chụp ảnh, Cao Nguyên tiến đến bên cô nói « Bao lì xì ! »
Tinh Tuệ liếc Cao Nguyên một cái, cho tay vào xách tay lấy ra một phong thư màu đỏ, rồi không thèm nhìn Cao Nguyên mà đưa thẳng cho phụ dâu.
Nghe nói, cô dâu phụ là em họ của chú rể, chỉ chừng hai mươi tuổi. Làn da trắng nõn, dáng người cũng rất đẹp, ngay cả Tinh Tuệ cũng nhịn không được phải liếc nhìn cô ấy một cái, trong bụng thầm nghĩ : Cũng khó trách Cao Nguyên giống như con khỉ nhảy lên nhảy xuống khi đứng bên cạnh.
« Cao Nguyên » Cô dâu và bọn họ đều là bạn từ tấm bé « Anh dẫn Tinh Tuệ vào bàn đi, cho cô ấy làm chủ xị, ngồi bên cạnh anh nhé »
« Ah… » Tinh Tuệ ngẩn người trong giây lát, muốn nói với cô dâu rằng cô không thể làm chủ xị, nhưng Cao Nguyên đã đẩy cô vào bên trong.
Hội trường hôn lễ là một phòng kiếng thật to, ở giữa được trải thảm đỏ, hai bên là bàn ghế chỉnh tề, lưng ghế được buộc những bó hoa bách hợp trắng noãn trông thật trang nghiêm và kiêu sa.
« Ba mẹ em ở bên kia, lại chào hỏi một tiếng đi » hôm nay Cao Nguyên không thể ăn mặc tùy tiện, vì gia đình anh và chú rể có quan hệ rất thân.
Tinh Tuệ hít một hơi thật dài, lững thững đi đến. Trên băng ghế là một nhóm những người lớn tuổi đang ngồi tán gẫu làm cô nhớ đến những buổi họp phụ huynh ở trường trung học. Lúc đó, những vấn đề bàn luận hơn phân nửa chủ đề là con cái nhà ai thành tích như thế nào, ai đứng nhất trong ba người đầu tiên của trường, ai là người ngỗ nghịch nhất, ai năm nay vượt qua được cuộc thi cấp mười đàn dương cầm… Nhưng bây giờ, cô suy đoán những lời đàm tiếu kia hơn phân nửa sẽ chuyển thành con trai nhà ai sẽ cưới con gái nhà ai, con gái nhà ai được gả cho con trai nhà ai, người nào vẫn còn độc thân và người nào đang có đối tượng theo đuổi…
Có chút bất mãn nhưng Tinh Tuệ vẫn mĩm cười đi đến đến trước mặt ba mẹ rồi dừng lại gật đầu chào.
« Tinh Tuệ, con đến rồi » Mẹ cô dâu lên tiếng trước. Hôm nay, bà mặc một bộ lễ phục trang trọng màu trắng ngà có đính những đăng ten rất tinh xảo, nếu là đồ may sẳn hay đặt thiết kế thì phải công nhận là rất phù hợp.
Ngoài mặt vừa làm ra vẻ nhiệt tình nói « Chào dì » trong lòng Tinh Tuệ vừa thầm ước đoán giá tiền của bộ y phục mà bà đang mặc. Vấn đề này đối với cô mà nói giống như một căn bệnh nghề nghiệp, không có thuốc chữa nhưng ai bảo cô làm nghề thiết kế thời trang làm gì !
« Ba, mẹ » Cô xoay người lại chào ba mẹ nhưng ngay chính mình cũng cảm thấy giọng nói có chút khó chịu.
« Tinh Tuệ, con đến được là tốt rồi ! » Mẹ Cao Nguyên lên tiếng « Chúng ta còn lo lắng nghĩ con bận rộn như vậy sẽ không có thời gian đến đây. Cao Nguyên, con giới thiệu Tinh Tuệ làm quen thêm vài người bạn nhe ! »
Cao Nguyên ở bên cạnh ra vẻ nghiêm trang gật đầu đồng ý. Đường Tinh Tuệ nhịn không được quay qua lườm Cao Nguyên một cái.
« Tụi mình…Tôi qua bên kia ngồi trước »
Cô quá quen với cách tổ chức hôn lễ kiểu này, những người lớn tuổi và giới trẻ ngồi riêng, phân chia rất rõ ràng.
« Ah, » mẹ Cao Nguyên vỗ vỗ tay cô « Con nên cùng Cao Nguyên đi ra ngoài nhiều một chút ».
Ậm ừ trả lời cho qua chuyện, cô vội vàng kéo Cao Nguyên rời khỏi cuộc trò chuyện của những người lớn tuổi.
« Anh còn cười ! » Tinh Tuệ vừa đi vừa trừng anh «Có phải anh rò rỉ tin tức, lén nói với mẹ là tôi sẽ đến ? »
« Đâu có » Cao Nguyên mím môi, « Nhưng thật sự ba mẹ em và ba mẹ tôi có ý tốt là muốn tôi giới thiệu bạn trai cho em… » Bực bội, không thể phát tán, cô chỉ liếc Cao Nguyên một cái.
Trình tự của hôn lễ được tiến hành theo dự định, ngồi trên ghế dài, Tinh Tuệ thầm bội phục mình vì đã tham gia rất nhiều hôn lễ rồi nhưng có đôi khi cô không phân biệt được đâu là thật sự cảm động, đâu thực sự là giả dối mọi thứ cứ như đan xen vào nhau như một mớ hỗn độn.
Như giờ khắc này đây, cô dâu, một trong những người bạn tốt thời thơ ấu của cô, đang mặt bộ áo cưới màu trắng dài do Jacob thiết kế, vẻ mặt xúc động như sắp khóc, tay đặt lên cánh tay của cha mình đang chậm rãi bước trên thảm đỏ tiến đến sân khấu… Chứng kiến khoảnh khắc trang trọng như vậy, cô tự hỏi mình có thật sự cảm thấy xúc động không? Phải, thật sự cô rất muốn nhưng đúng là cô dường như không có một chút cảm xúc nào !

Bạn đang doc truyen online tại: WWW.ThichTruyen.VN
Bỗng nhiên, Tinh Tuệ chợt ý thức được là mình đang lộ ra vẻ mặt cô đơn, vì vậy cô vội vàng nhếch môi tỏ ý đang thật tâm mĩm cười chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ. Giữa tiếng chúc phúc ồn ào, cô dâu bỗng nheo mắt lại, dỡ khóc dỡ cười, nhìn chăm chú vào một điểm.
« Này, vì sao mà cổ áo lại kéo thấp xuống như vậy…» Trong không khí trang trọng của hôn lễ, Cao Nguyên đột nhiên thấp giọng nói bên tai cô.
Đang có chút cảm động nên giọng nói của cô có vẻ lạt đi, cô trợn mắt hỏi : « Anh muốn thấp bao nhiêu ? Chữ V sâu đến rốn được không ? »
« Như vậy rất tốt a… » Cao Nguyên tùy tiện trả lời.
“ Vậy sau này lúc anh kết hôn tôi sẽ thiết kế một bộ lễ phục như vậy cho cô dâu nhé”
Cao Nguyên trầm mặt, Tinh Tuệ lại quay đầu đi xem cô dâu, cha cô ấy đã đặt tay cô dâu vào tay chú rể để hai người nói lên lời hẹn ước.
“Ừ…” Cao Nguyên đột nhiên cuống cuồng nói một câu “Vậy tôi nhất định phải tìm cỡ từ 36C trở lên…”
“…” Cô dường như phải hết sức kiềm chế để đừng gõ vào đầu Cao Nguyên 1 cái.
Chủ hôn cũng bắt đầu đặt câu hỏi để cô dâu và chú rể nói lời hẹn ước.
“Em tin những thứ này sao?” Cao Nguyên bỗng nhiên lại hỏi.
“…” Tinh Tuệ nhướng mi mắt rồi chậm rãi quay đầu lại nhưng chính xác là trừng mắt nhìn Cao Nguyên “Là anh hỏi tôi?”
Cao Nguyên hơi sửng sốt, sau đó vội vàng khoát khoát tay, đứng dậy đem cặp nhẫn lên lễ đài.
Nghi thức buổi tối của hôn lễ, vào lúc trao nhẫn cưới, Tinh Tuệ chợt thấy Cao Nguyên con khỉ kia khi đang đứng sau lưng chú rể chỉ vào một người đàn ông cao lớn bên cạnh, dùng khẩu ngữ nói với cô “Người này như thế nào?”
“…” Cô dưới đáy lòng thở dài, giả đò như không nhìn thấy.
“Đây là bạn của tôi, Vu Nhâm Chi” đang lúc ăn uống linh đình, đầu óc choáng váng, Tinh Tuệ chợt nghe tiếng được tiếng mất của Cao Nguyên “Cậu ấy là một nhà vẽ tranh minh họa nổi tiếng”
“Nhiều chuyện quá hả?” Tinh Tuệ cảm giác mình hơi say, thở ra một hơi “Khi nào thì nhiều chuyện đến vây?”
Người đàn ông có thân hình cao lớn mím môi cười cười, sau đó vẫn rất phong độ đáp “Cô đừng nói là cô biết nói tiếng địa phương nhe!”
“…Đường Tinh Tuệ,” Cao Nguyên đại khái không ngờ rằng cô có chút say, cho nên ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi nói “Cô ấy là nhà thiết kế thời trang”
“Xin chào, rất hân hạnh” Vu Nhâm Chi ngồi yên gật gật đầu nhưng không đưa tay ra bắt. Vu Nhâm Chi nhìn qua khoản ba mươi sau, ba mươi bảy tuổi, mỗi khi cười khóe mắt hiện lên hai nếp nhăn không sâu lắm. Điều này không biết có thể lý giải rằng Vu Nhâm Chi là một người rất hay cười không?
Tinh Tuệ cuối cùng cũng bớt say, cố gắng nhướng mắt, nặn ra nụ cười “Rất hân hạnh được biết anh”
“Tôi qua bên kia một chút, các bạn cứ tự do tán gẫu nhé” Nói xong, Cao Nguyên rời đi.
Mặc dù hơi bất ngờ vì bị bỏ rơi, nhưng Vu Nhâm Chi vẫn giả bộ nâng ly rượu đỏ còn phân nửa đang cầm trong tay, bước đến ngồi xuống cạnh Tinh Tuệ.
“Tên của cô rất thú vị, vì sao không phải là “Tuệ Tinh”?” cử chỉ Vu Nhâm Chi rất ý tứ giữ khoảng cách nhưng cũng không tỏ ra lạnh nhạt với cô.
Tinh Tuệ tay cầm ly rượu, cúi đầu, cười cười nói “Anh không cần miễn cưỡng nói chuyện với tôi. Tôi lúc không say cũng không phải là người dễ giao tiếp, chứ đừng nói là lúc hơi say…Anh hòan tòan có thể không cần để ý đến tôi, cũng không cần để ý đến tên Cao Nguyên kia”
“…” Vu Nhâm Chi nhìn cô ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
“A, đúng rồi” cô lại bổ sung “Tôi tên là “Tinh Tuệ” nhưng thật ra là lúc cha tôi đi làm giấy khai sinh nhân viên đã làm sai, tôi đoán tôi vốn nên gọi là “Tuệ Tinh” đấy!”
“…”
“Nói thế nào cũng được, chúng ta xem như đã quen biết, nếu sau này có gặp ở đâu, cũng có thể chào nhau một tiếng”
Nói xong, cô phối hợp nâng ly lên uống. Kỳ lạ là, Vu Nhâm Chi không chút khách khí không nói từ biệt cô mà chỉ xoay người rời đi. Trước khi đi, anh nâng ly uống một ngum, kéo lại cà vạt tiếp tục nói “Nói thật, tôi căn bản không quen biết cô dâu và chú rể”
“?”
« Chỉ là chị của tôi và mẹ của cô dâu rất thân với nhau mà bà lại không chịu bỏ qua bất kỳ một khả năng nào để tôi có cơ hội làm quen với người khác giới nên đã ép buộc tôi đến đây »
Tinh Tuệ quan sát Vu Nhâm Chi xem ra cũng ra cũng được gọi là có khuôn mặt anh tuấn, mặc dù anh ta không đẹp trai hay khí phách mười phần như Cao Nguyên, nhưng đúng là Vu Nhâm Chi có vẻ rất tinh tường về đàn ông… Ở anh ta toát ra một sự thông mình và một cảm giác an toàn.
“Anh là gay?” Cô giơ ly rượu, nghiêm túc hỏi.
“Phốc…” Vu Nhâm Chi vừa mới nhấp vào miếng rượu đã không kềm được phun ra ngòai.
“Tôi có một người bạn rất thân, tên là Jacob, chính là người thiết kế áo cưới và lễ phục cho cô dâu, tôi dám cam đoan anh ấy là một người rất tốt. Anh ấy gần đây vừa mới thất tình, cho nên nếu như anh…” Đường Tinh Tuệ mượn rượu thao thao bất tuyệt nói, nói đến cuối cùng, cô cúi đầu xuống nhìn nhìn thấy Vu Nhâm Chi đã phun ra một chất dịch màu rượu đỏ lên áo sơ mi trắng, nhìn lại thấy chiếc váy màu tím nhạt của mình cũng đã có chút vết ố, ngẩng đầu lên hỏi “Anh…không phải là?”
“Tôi không…, vâng” Vu Nhâm Chi trả lời cứng như đinh đóng cột, khóe miệng còn chưa kịp lau sạch vết rượu đỏ.
Hai người nhìn nhau hai giây, sau đó không hẹn mà cùng cười rộ lên, ngay từ đầu chỉ là ngây ngô cười, về sau dứt khoát cất tiếng cười to. Cứ như vậy mà đỡ ngượng, Đường Tinh Tuệ mà Cao Nguyên biết từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi.
Sau khi kết thúc tiệc rượu, Tinh Tuệ cùng Cao Nguyên và các bạn học cũ cùng đi trêu chọc cô dâu chú rể. Hôm nay cô mặc một bộ váy màu tím nhạt bó sát người, giày cao gót nên đi hơi mỏi và cũng hơi say nên đã muốn về sớm nhưng Cao Nguyên và những người khác không buông tha cô nên cô đành phải đi theo.
Một chiếc phòng cưới to nhất được thuê khách sạn, đám người gào thét kéo nhau lên lầu, Tinh Tuệ chỉ muốn tìm ghế sofa để cởi giày ra nằm nghỉ một chút.
Cô là người cuối cùng đi vào nên đưa tay đóng cửa lại. Cả tầng lầu không một bóng người, không khí có vẻ vô cùng mờ ám. Cô ngẩng đầu nhìn bốn bức tường trong phòng, cách thiết kế rất giống với phong cách Địa Trung Hải nhưng bài trí quá xa hoa.
Cô mở tủ lạnh trong bếp lấy một chai nước khoáng ra uống vài ngụm, rồi đi trở lại phòng khách. Loay hoay tìm mãi không biết công tắc bật đèn ở đâu, bổng cửa gỗ đột nhiên bị một người từ bên trong mở ra, sau đó một cái bóng đen xuất hiện đưa tay ra kéo cô vào phòng.
“A…” trong hơi men chếch choáng, cô chỉ thấy trước mặt một mảnh đen, chợt nhớ ra cô muốn thét lên một tiếng, nhưng miệng cô đã bị khóa lại.
Bóng đen thô lỗ đem cô dán lại bên tường, sau đó bắt đầu hôn. Cô bị hù dọa định há miệng muốn la lớn nhưng âm thanh chưa kịp phát ra đã bị hút đi. Cô vươn tay dung hết sức đẩy ra nhưng trước mặt vẫn không nhúch nhích, cô chỉ cảm thấy trong đầu “oanh” một tiếng nổ tung, cảm giác sợ hãi lập tức chiếm toàn bộ tâm trí, người nào phải xấu số lắm mới nhằm lúc trêu chọc cô dâu chú rể mà gặp phải tội phạm?
Nhưng một giây sau, một cảm giác quen thuộc dâng lên, cô kinh ngạc mấy giây mới thở phào nhẹ nhõm. Bóng đen buông môi cô ra, trán tì lên trán của cô, thở dốc nói “Coi như là tôi đã giới thiệu lầm người cho em đi…”
Đường Tinh Tuệ hung hăng vỗ lên đầu Cao Nguyên, anh một tay ôm lấy cô, thuần thục tách chân cô ra, một tay cởi váy cô xuống.
“Ừ…” nhờ ánh trăng xuyên qua cửa sổ, cô liếc nhìn anh nhưng dường như không nhìn thấy bất kỳ sự biến đổi nào trên khuôn mặt “ Anh ấy là một họa sĩ tài ba hơn nữa lại còn rất trẻ. Ba mẹ tôi đã tin tưởng nên nhờ anh giới thiệu người thích hợp cho tôi. Nhưng đời người ngắn ngủi lắm, thật không thể đợi được cơ hội nào tốt hơn…”
Không đợi cô trêu chọc, anh lại hôn tiếp. Lúc này đây không chỉ là miệng mà tay chân cũng rất gấp rút.
“Ah, ah…”Cô trong tình thế cấp bánh đẩy tay Cao Nguyên ra, nhưng anh thật vất vả mới dừng lại được để nhìn cô, cô quên là mình định nói gì chắc chắn là do uống rượu say nên đầu óc không còn linh hoạt.
“Đừng làm hư váy của tôi, váy này là tôi mượn của người ta, rất mắc tiền!” Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Cao Nguyên, Tinh Tuệ phải tìm bừa một lý do.
“Hư, tôi sẽ mua cái khác” Nói xong, anh tiếp tục chuyện còn dang dở.
Tinh Tuệ thấy tay Cao Nguyên đặt ngang hông mình bắt đầu đưa xuống, váy vốn không dài đã được vén lên đến bắp đùi, cho dù không cần nhìn mặt, cô cũng biết anh muốn làm gì.
“Ưm..” Cô rốt cuộc nhớ tới mình vừa muốn nói gì “Đừng, đừng ở chỗ này a!”
“Có sao đâu…” Anh một tay xoa lên иgự¢ cô, rất quen thuộc khiêu khích nâng người cô lên.
“Cao Nguyên” Cô rất muốn la to, nhưng không dám chỉ có thể thấp giọng.
Cao Nguyên như không để ý, tự mình cởi thắt lưng. Cô gấp đến độ cúi đầu cắn cổ Cao Nguyên, anh bị cô cắn đau đến nỗi phải nhe răng trợn mắt nhưng chính thời điểm Tinh Tuệ còn đang suy nghĩ cách công kích anh như thế nào thì người này đã giật ҨЦầЛ ŁóŤ của cô tiến vào.
“A…” Cô run rẩy khẽ rên một tiếng, nảy sinh ý nghĩ ác độc đánh cho anh một cái nhưng cuối cùng vẫn là đầu hàng.
Trên đường trở về, Tinh Tuệ ở trên taxi ngủ thi*p đi, nếu không phải là lúc Cao Nguyên ôm cô lúc xuống xe lỡ để đầu cô ᴆụng vào mui xe thì cô chắc vẫn như vậy ngủ say như ૮ɦếƭ.
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc do bị mắc tiểu, nóng nảy đứng lên đi vào nhà vệ sinh, cô lại ᴆụng đầu vào tường. Giật mình mới biết đây là nhà trọ của Cao Nguyên chứ không phải của mình.
“Em định làm gì…” Cao Nguyên mơ màng do bị giật mình đánh thức.
“Không có, không có việc gì…” Cô khịt mũi trả lời.
Sáng thứ hai khi tỉnh lại, Cao Nguyên đã đi rồi chỉ để lại một tờ giấy trên gối cho cô nói có cuộc họp, nếu cô rảnh thì buổi tối hẹn nhau ăn cơm.
Tinh Tuệ nhắm mắt lại, chiêm nghiệm cảm giác mình đang đắp chăn bông có mùi của một người đàn ông, trên người mặc một chiếc áo thể thao chơi bóng chuyền rất rộng của anh nằm trên chiếc giường to giá hai vạn nhân dân tệ trong một phòng có máy điều hòa, …
Đột nhiên, cô mở mắt ra, bật người ngồi dậy, nhớ tới một việc quan trọng: sáng nay cô cũng có cuộc họp – hơn nữa còn là đến muộn sẽ bị chém đầu!
“Này con khỉ ૮ɦếƭ bầm, ” cô vừa kéo tủ quần áo của anh ra vừa nghiến răng nghiến lợi, “Tôi hận anh ૮ɦếƭ đi được!”
Mười một giờ rưỡi trưa, lúc Đường Tinh Tuệ mắt đeo kính râm xông thẳng vào phòng họp, mặt Jacob từ xanh méc biến thành màu nâu xanh.
“Ah, lúc sáng tôi đến sớm lắm, nhưng là vừa rồi đột nhiên tiêu chảy nên phải vào bệnh viện khám, sorry!” Nói xong, cô tiến đến ghế ngồi như không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy tập bản vẽ, làm bộ nghiêm túc lật xem…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc