Bộ Bộ Kinh Tâm - Chương 46

Tác giả: Đồng Hoa

Gã vừa đi khỏi thì Ngọc Đàn bưng một bát lê ngào đường vào. Nhược Hi hỏi:
- Em không đi làm à?
Ngọc Đàn đáp:
- Lý an đạt biết chị bị bệnh, bèn cho em ở nhà chăm sóc – Nói đoạn định bón nước đường cho nàng.
- Không uống đâu.
Ngọc Đàn dỗ dành:
- Chị uống một chút thôi, mát họng lắm đấy.
Nhược Hi lắc đầu, ra dấu bảo mang đi. Ngọc Đàn khuyên dỗ mãi, thấy nàng cứ bướng bỉnh, đành đặt sang một bên.
oOo
Tình hình biến chuyển kia là gì nhỉ? Thập tứ a ca chỉ nói biến chuyển, tức là chưa nhất định thế nào, song chí ít cũng hứa hẹn đường ra. Trì hoãn dăm ba ngày không phải việc khó. Dẫu muốn ban bố hôn nhân, Khang Hy cũng không thể giáng chỉ giữa lúc nàng đau ốm, bắt nàng mang bệnh gượng dậy nhận lệnh được. Nghĩ như vậy, lòng cũng yên ổn đi ít nhiều.
Nhược Hi đang suy tư thì Ngọc Đàn bưng thuốc vào, đặt trên bàn rồi đỡ nàng ngồi dậy. Nhược Hi kéo tay cô, ra hiệu bảo ngồi xuống bên cạnh:
- Tôi không thể uống thuốc được.
Ngọc Đàn kinh ngạc nhìn trả, Nhược Hi khe khẽ tiếp:
- Mấy năm nay, tôi coi em như ruột thịt, nên cũng không giấu em làm gì. Tôi không muốn lấy Thái tử gia, song hiện thời không có cách nào khác ngoài mượn cớ ốm đau mà trì hoãn. Hiềm nỗi, bệnh tật thì không thể làm giả được, Lý an đạt hỏi thái y là sẽ biết ngay. Vì vậy em cứ nghe lời họ mang thuốc về như thường, rồi kín đáo đổ đi giúp tôi.
Ngọc Đàn cắn môi, nhìn Nhược Hi hồi lâu, cuối cùng gật đầu. Nhược Hi mỉm cười nắm tay cô. Ngọc Đàn quay phắt đầu đi gạt lệ, hai vai run run, lẩm bẩm bằng giọng nhỏ tới mức gần như không nghe được:
- Vì sao lại thế? Đến người như chị…
Ừ! Còn Ngọc Đàn thì số mệnh sẽ ra sao? Lúc xuất cung cũng đã quá tuổi gả chồng, với thân thế thiếu chỗ dựa gia đình của cô, nếu không lấy chồng, chỉ còn nước sống cùng anh em cả đời, khổ sở biết nhường nào! Nếu lấy chồng, lại sợ khó lòng tìm được người tử tế. Một cô gái ý tứ lanh lợi thông minh thế này mà sinh ra ở thời hiện đại, miễn là cố sức gắng công, sợ gì chẳng có tiền đồ. Nhưng bây giờ, Nhược Hi chỉ nhìn thấy ở cô một tương lai tăm tối. Xương thịt của con gái đều là nước kết thành, đó là bởi trong xã hội này, ngoài tam tòng “tòng phụ, tòng phu, tòng tử” ra, không còn con đường nào cho phụ nữ nữa. Ở xã hội nam quyền, sự kiên cường của cá nhân chỉ như châu chấu đá xe, làm sao phụ nữ không rơi lệ cho được?
Cả ngày hôm qua không uống thuốc, nhưng hôm nay Nhược Hi lại thấy khoẻ khoắn hơn đôi chút. Áng chừng là do hằng ngày nàng hay nhảy dây trong sân, còn thường xuyên tập ngả xuống ngồi lên trước khi đi ngủ. Lúc ấy chỉ nghĩ khoẻ mạnh là quan trọng nhất, một thân một mình trong cung, ngộ nhỡ mắc bệnh thì chỉ khổ bản thân. Cứ xem Hồng lâu mộng đủ biết y học thời xưa vô cùng lạc hậu, cảm hàn vặt vãnh mà bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển thành bệnh lao ác tính được ngay, bởi vậy nàng luôn quý trọng sức khoẻ. Nhưng bây giờ nàng bắt đầu hối hận, nhất là sau khi thái y chẩn mạch xong, cười nói “Thư thả bốn năm hôm nữa, chú ý điều dưỡng là khỏi hẳn”, Nhược Hi đau khổ vô cùng mà ngoài mặt vẫn phải giả vờ như cái tin đó làm mình mừng lắm.
Ngọc Đàn bưng thuốc đi. Nhược Hi đang ngồi thừ người trên sập, nghe tiếng gõ cửa bèn bảo:
- Cứ vào!
Người đẩy cửa bước vào là Tiểu Thuận Tử. Hắn rảo chân tới bên sập, vừa khoát tay chào vừa khẽ bảo:
- Tứ gia sai tôi chuyển cho cô nương một chữ: Khoan!
Dứt lời quay mình chạy biến.
Nhược Hi nghĩ ngợi hồi lâu, lòng đã đi đến quyết định.
Buổi tối, nàng lựa lời hối Ngọc Đàn về phòng nghỉ xong, ước chừng cô đã ngủ say, liền vớ áo khoác mở cửa ra sân đứng. Cuối tháng Chín, Bắc Kinh về khuya trời đã se se. Nhược Hi đứng trong gió một lúc, sực nghĩ lần trước nghe tin dữ đột ngột nên đau lòng, trúng gió cảm lạnh, cuối cùng lên cơn sốt, có thể đa phần đều do yếu tố tâm lý. Lần này chuẩn bị sẵn sàng, chỉ hứng gió suông e rằng vô tác dụng.
Nàng bèn trở vào nhà lấy chậu rửa mặt, múc đầy nước lạnh, nâng chậu lên đổ từ đỉnh đầu xuống khiến toàn thân ướt sũng những nước. Rồi nàng ra đứng đầu gió, bắt mình dang hai tay, nhắm mắt cắn chặt răng, người run lập cập.
- Chị ơi! Sao chị lại giày vò bản thân như thế? – Ngọc Đàn lao ra, vừa gọi vừa kéo Nhược Hi vào nhà.
Nhược Hi xô mạnh cô:
- Mặc kệ tôi! Em đi ngủ đi!
Ngọc Đàn cứ gắng sức kéo. Nhược Hi bèn bảo:
- Em tưởng tôi muốn ђàภђ ђạ bản thân lắm sao? Nhưng đây là cách duy nhất tôi nghĩ ra được lúc này để tự cứu mình. Em còn ngăn cản mới là hại tôi, uổng công tôi ngày thường coi em là tri kỷ.
Ngọc Đàn lỏng tay, nhìn Nhược Hi, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Nhược Hi không để ý đến cô, quay đi tự dội tiếp một chậu nước. Đứng nơi lộng gió suốt một đêm, trời chưa sáng hẳn, nàng đã lại lên cơn sốt, đầu nặng bề bề.
Ngọc Đàn vực nàng vào nhà, lau khô tóc, thay quần áo cho rồi đắp chăn thật kín. Nhược Hi luôn miệng dặn:
- Đừng mời thái y vội, đợi tóc khô hẳn, người sốt cao rồi hẵng gọi.
Lòng trùng trùng tâm sự, lại thêm nhiều ngày chưa tĩnh dưỡng tử tế, Nhược Hi chỉ gắng gượng tỉnh táo được một lúc rồi mê man thiếp đi.
Chuyến này ốm đau là bệnh dồn lên bệnh, thời buổi chưa có thuốc giảm sốt, Nhược Hi li bì liền ba bốn ngày mới lơ mơ tỉnh, tiếp tục điều dưỡng bốn năm ngày nữa mới từ từ hồi phục. Tuy chưa khoẻ hẳn, nhưng không cần thiết phải để Ngọc Đàn phục dịch cả ngày, lại vẫn canh cánh vụ chuyển biến và thái độ của Khang Hy, nàng bèn giục Ngọc Đàn đi làm trở lại và dặn lưu tâm mọi điều. Ngọc Đàn nhất nhất vâng lời, tỏ ý hiểu cả.
Thấm thoắt đã sang tháng Mười, tình hình vẫn yên ắng. Ngọc Đàn chỉ kể với Nhược Hi rằng Lý Đức Toàn có hỏi thăm bệnh tình của nàng và dặn cô chú ý chăm sóc nàng, trong lúc hỏi chuyện vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường. Nhược Hi thấp thỏm không yên, nàng đổ bệnh đột ngột, dữ dội, lại trùng hợp như thế, liệu Khang Hy sẽ nghĩ thế nào?
Từ bữa Thập tứ a ca đến thăm tới nay đã được mười lăm ngày, vẫn không thấy mảy may động tĩnh. Một hôm, Nhược Hi đang ngồi rầu rĩ trong phòng thì Ngọc Đàn hấp tấp chạy vào, đóng kín các cửa rồi lại ngồi sát nàng, khẽ khàng kể:
- Nghe nói trên triều hôm nay, Trấn quốc công Cảnh Hy nhắc lại chuyện cũ, khẩn thiết xin Vạn tuế gia tra xét cha con Thống lĩnh Bộ binh Thác Hợp Tề, từ vụ mở tiệc khoản đãi hết thảy đại thần trong triều giữa thời kỳ chịu tang Đa la An quận vương Mã Nhĩ Hồn đến vụ tham ô ngân khoản bất hợp pháp.
Nhược Hi nghiền ngẫm thông tin. Cảnh Hy là con trai An thân vương Nhạc Lạc, cậu của Bát phúc tấn, cùng ở Chính Lam kỳ với Bát a ca, nhất định là người ủng hộ chàng. Còn thống lĩnh bộ binh Thác Hợp Tề là người bên phe thái tử. Xem ra thái tử gặp chuyện rầy rà rồi. Tình hình biến chuyển là vụ này đây sao?
- Có nghe ngóng được Vạn tuế gia nói gì không?
Ngọc Đàn đáp:
- Theo tấu chương, có dấu hiệu cho thấy phải đến mười lăm hai mươi người rủ rê nhau yến ẩm. Ngoài đám đại nhân như Thống lĩnh Bộ binh Thác Hợp Tề, Đô thống Ngạc Thiện, Hình bộ Thượng thư Tề Thế Vũ, Binh bộ Thượng thư Cảnh Ngạch, còn rất đông võ quan như các Đô thống, Phó Đô thống trong Bát kỳ. Vạn tuế gia đặt nặng vụ này lắm, người hạ lệnh cho Tam vương gia phụ trách điều tra, nếu quả như Trấn quốc công trình tấu thì sẽ giao cho bộ Hình thẩm định rõ sự việc.
Đương nhiên là phải thẩm định rõ rồi! Từ khi phục tước cho thái tử, Khang Hy luôn lo lắng Dận Nhưng ập vào cung bức mình thoái vị. Nhóm phè phỡn yến ẩm lần này đa phần là võ quan, nắm giữ quyền lực nhất định về quân sự, đặc biệt là chức thống lĩnh Bộ binh, hàm nhất phẩm, tương đương tư lệnh giữ gìn trị an cho kinh thành, chịu trách nhiệm trực tiếp về sự an nguy của hoàng đế. Đời nào Khang Hy yên tâm để bọn họ ngấm ngầm kết bè kết phái? Hễ moi ra bất cứ luồng dư luận nào bất lợi cho Dận Nhưng, thì phế truất y chỉ còn là vấn đề sớm muộn. Bát a ca chọn chính việc này để gây khó dễ cho thái tử, xem ra không phải là đòn hú hoạ vu vơ.
Nghĩ đến đây, Nhược Hi không kìm được một nụ cười. Thanh kiếm treo lơ lửng trên đỉnh đầu nàng đang tạm thời dịch ra xa. Điều Khang Hy vẫn ngờ vực về thái tử sắp trở thành sự thực, đương nhiên không có chuyện ông đem nàng gả cho y nữa. Nàng đang có liên hệ với hai bộ tộc vinh hiển của ௱o^ЛƓ Cổ, như suy nghĩ của họ, đời nào Khang Hy lại lãng phí một tài nguyên như nàng vào Dận Nhưng chứ?
Nhược Hi những tưởng trận chiến dẫn đến việc phế thái tử lần hai phải sang năm mới diễn ra, không ngờ lại từ trong tối chuyển sang ngoài sáng ngay từ bây giờ. Chắc hẳn Bát a ca đã bài binh bố trận ổn thoả, chỉ đợi thời cơ mà thôi, bằng không khó lòng vừa ra tay đã đánh trúng ngay chỗ hiểm như vậy. Tứ a ca phái người đến dặn nàng kéo dài thời gian, chứng tỏ chàng cũng biết sẽ có ngày này trên triều, nói không chừng chính chàng đang hợp sức với Bát a ca để lật thái tử.
Chỉ hiềm, Nhược Hi sắm vai gì trong màn kịch? Chắc hẳn là chất xúc tác. Vắng nàng, vụ phế bỏ sớm muộn vẫn xảy ra, nhưng vì nàng liên quan đến người ௱o^ЛƓ Cổ, liên quan tới thái độ Khang Hy, nên ở một mức độ nào đó, có lẽ sự việc phát sinh sớm hơn dự định của họ.
Không có sách sử trong tay, Nhược Hi không rõ các sự kiện có phát triển như lịch sử mà nàng biết không. Lòng đầy nghi hoặc: phải chăng vì nàng mà lịch sử thành ra như vậy? Hay vì lịch sử như vậy mà mới nảy ra vấn đề của nàng?
Nụ cười chưa phai, song đã nhuốm dần chua xót. Nàng ra sức tránh né, không ngờ lại rơi ngay vào tâm bão. Trước đây nàng luôn đứng ở vị trí người quan sát, nhìn mọi người tiến đến kết cục của họ, bây giờ chính nàng cũng bị cuốn vào màn kịch, tương lai nên đi đứng thế nào đây? Mai sau, không phải tránh phạm sai lầm thì sẽ bình an vô sự nữa, có khi bất động, bão bùng cũng không buông tha nàng, biết đâu còn kém may mắn hơn hẳn lần này. Xem chừng đã đến lúc phải tính cách giữ an toàn cho bản thân rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc