Bộ Bộ Kinh Tâm - Chương 41

Tác giả: Đồng Hoa

Hôm sau gặp Khang Hy, Nhược Hi nơm nớp trong bụng, không đoán được Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai đã bàn bạc những gì với ông, chỉ cảm thấy không phải đơn giản là mấy chuyện nhi nữ thường tình ấy.
Khang Hy bận rộn phê duyệt công văn, không lưu ý lắm đến nàng. Nhược Hi chỉ biết cố gắng hầu hạ thật cẩn thận. Suốt một ngày, Khang Hy chẳng hề hé răng, y như thể việc hôm qua chưa từng xảy ra vậy. Nhược Hi không những không yên tâm, ngược lại còn thêm phần thấp thỏm, chỉ sợ bây giờ càng yên ả, bão bùng mai sau càng dữ dội mà thôi. Nhưng chẳng làm thế nào khác được, nàng đành giả vờ như mọi sự vẫn bình thường.
Buổi tối gặp Mẫn Mẫn, thấy hai mắt cô sưng đỏ như hai quả nhót, Nhược Hi lắc đầu than:
- Đúng là chẳng tiện gặp ai, hèn gì cả ngày núp kín trong lán.
Mẫn Mẫn ngả người ra gối mềm:
- Đúng như chị đoán, a ma hứa sẽ không xin Hoàng thượng chỉ hôn cho tôi nữa, để tôi tự chọn lấy một người trên thảo nguyên. Nhưng a ma chú thích là cái gã Y Nhĩ Căn Giác La Tá Ưng đó rất vừa mắt ông.
Nhược Hi chỉ gật đầu tủm tỉm. Mẫn Mẫn bỗng nhoẻn cười:
- A ma khen chị ghê lắm, nói chẳng trách Hoàng thượng xem trọng chị.
Nhược Hi kinh ngạc nhìn lại, Mẫn Mẫn ngồi thẳng dậy:
- Tôi bộc bạch rằng mình suy nghĩ thấu đáo rồi, không muốn lấy Thập tam a ca nữa. A ma ngờ tôi biến báo cốt để tránh ông xin chỉ hôn, tôi bèn đem hết những lời chị nói ra thuật lại.
Nhược Hi hoảng sợ, vội hỏi:
- Chuyện tôi và Bát a ca…
Mẫn Mẫn ngắt lời:
- Tôi nông nổi thật nhưng không ngốc nghếch, việc như thế tôi không cho ai biết cả.
Nhược Hi nhẹ nhõm gật đầu. Mẫn Mẫn tiếp tục:
- Tôi vừa khóc vừa thuyết phục a ma rằng tôi thông suốt rồi, Thập tam a ca không ưng tôi, có khăng khăng theo về cũng chẳng nghĩa lý gì, nên tôi không lấy nữa. A ma nghe xong, ngạc nhiên cảm thán mãi, khen tôi thật may mắn mới gặp được người bạn như chị, còn bảo tôi khỏi mất công giả vờ cứa cổ tự tử, ông không ép uổng gả tôi cho Tá Ưng vương tử đâu.
Nhược Hi mỉm cười. Biết nâng lên cũng biết đặt xuống, sống như thế thật là người có phúc. Chợt Mẫn Mẫn nói:
- Nhược Hi, tôi nhận chị làm chị nhé!
Nhược Hi cười đáp:
- Nhận đi, nhưng chỉ khi nào ở riêng với nhau thôi, trước mặt người khác thì không được.
Mẫn Mẫn đồng ý, rồi dịu dàng gọi:
- Chị của em!
Hai người nắm tay nhau cùng cười. Nụ cười chưa phai, Mẫn Mẫn đã lại ủ rũ. Nhược Hi than thầm, nhớ tiếp rồi đấy! Nhận thức là một chuyện, thực hiện lại là chuyện khác, rất nhiều người biết rõ điều nên và không nên, nhưng chẳng mấy người tiến hành được triệt để. Mẫn Mẫn tiến bộ thế này kể cũng là hiếm có lắm rồi. U uẩn hồi lâu, Mẫn Mẫn chợt bảo:
- Chị ạ, em nghĩ dẫu tìm ngay được vì sao, e rằng em vẫn không thể xoá nhoà được ký ức về tiếng hát và nụ cười của Thập tam a ca. Em cũng không muốn chàng cho em vào lãng quên đơn giản thế. Em muốn múa một điệu tặng chàng, chỉ mong sau này mỗi lần nhìn thấy ai múa, chàng lại nhớ đến em, nhớ rằng từng có cô gái như vầy như vầy múa cho mình xem.
Nhược Hi gật đầu thấu hiểu, và nhẹ nhàng nói:
- Tôi nhất định sẽ giúp em nghĩ cách để Thập tam a ca mãi mãi không quên được màn biểu diễn này.
Mẫn Mẫn mỉm cười thê thiết, ngả vào lòng Nhược Hi.
oOo
Dạo này, Nhược Hi luôn tay luôn chân đến nỗi hễ đặt đầu xuống gối là ngủ li bì như ૮ɦếƭ, khi mở mắt ra thì trời đã sáng bạch. Chưa rời khỏi giường, trí óc nàng lại đã bắt ngay vào tẩn mẩn tính toán, hết mẫu xiêm áo, màu sắc trang sức phụ kiện đến kiểu xếp đặt sân khấu và cách hướng dẫn để bọn thợ nắm bắt được hiệu ứng mà nàng muốn tạo ra, cũng như cân nhắc khâu nào có thể tinh giản, khâu nào buộc phải cắt bỏ vì những hạn chế của trình độ chế tạo thời phong kiến.
Mỗi ngày đi làm về xong, nàng lại sang gặp Mẫn Mẫn. Hợp Truật bị sai phái đến chóng hết cả mặt, cứ khổ sở hỏi:
- Rốt cục các cô muốn làm gì?
Mẫn Mẫn cong môi lên, y đành cười toét rối rít nhận lời. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai thì đáp ứng mọi đòi hỏi, thoả mãn mọi yêu cầu, không chất vấn nguyên nhân, cứ tủm tỉm mặc cho cả hai bày vẽ. Ông ta cũng là người đứng ra xin phép Khang Hy, tạo điều kiện thuận tiện cho bọn họ thực hiện kế hoạch.
Một hôm, khi tất cả mọi người đều có mặt, Nhược Hi đang hầu trà, Khang Hy bỗng nhìn nàng, cười bảo:
- Suốt ngày thấy ngươi khua chiêng đánh trống, điều động thợ thầy ᴆục cưa rầm rộ, nay đòi lụa mai đòi đoạn, sạp thì dựng rõ to, sau cùng mà làm ăn nhếch nhác, để xem ngươi trốn vào đâu cho biết! Cẩn thận thiên hạ lại nhạo luôn cả trẫm vì bên mình chẳng có ai ra hồn.
Nhược Hi tủm tỉm đáp:
- Nếu thế thật thì Vạn tuế gia phải giúp nô tỳ chứ! Miễn là Vạn tuế gia bảo được, còn ai dám chế nhạo nô tỳ nữa đây?
Khang Hy cười mắng:
- Nếu không ra gì thì trẫm là người đầu tiên quở ngươi ấy!
Nhược Hi chỉ cúi mình im lặng. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai bỗng xen vào:
- Nếu không ra gì, người ăn mắng phải là Mẫn Mẫn, đều tại nó ưa vẽ chuyện cả thôi.
Khang Hy nhìn Nhược Hi, rồi nhìn sang Y Nhĩ Căn Giác La Tá Ưng:
- Mùa đông năm ngoái tuyết rơi, nhiều bò với cừu ૮ɦếƭ rét, năm nay chuẩn bị phòng chống sao rồi?
Tá Ưng vương tử vội trả lời cặn kẽ.
Nhược Hi bưng khay trà đi, bụng bảo dạ, chưa gặp trực tiếp thì không bao giờ hình dung được Tá Ưng lại là một nam tử như thế. Đặt bên Thập tam a ca đường hoàng phóng khoáng và Thập tứ a ca anh tuấn đĩnh đạc, gã chẳng mảy may kém sút chút nào. Đường nét không hẳn là nổi bật, nhưng mặt mũi sáng sủa thẳng thắn, cử chỉ khoan hoà ung dung, khiến người ta liên tưởng ngay đến chim ưng chao liệng trên chín tầng trời. Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai thật cũng biết nhìn người, chỉ không rõ Tá Ưng và Mẫn Mẫn liệu có duyên phận hay không thôi.
oOo
Ngày nào Nhược Hi cũng bận túi bụi. Thấm thoắt đã hơn hai tháng trôi qua, ngày mai người ௱ôЛƓ Cổ nhổ trại về nhà, Khang Hy định tối nay sẽ thết yến tiễn biệt.
Nhà vua ngồi giữa, Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai vương gia ngồi chếch một bên, các a ca, vương tử và đại thần tuỳ hành lần lượt ngồi xuống phía sau. Khang Hy ngó nghiêng tứ phía, đoạn cười hỏi Nhược Hi:
- Ngươi quay như chong chóng suốt hơn hai tháng, thành quả là tối mò mò, chẳng nhìn thấy gì cả thế này à?
Nhược Hi cúi mình thưa:
- Do chưa thắp đèn đấy ạ! Thắp đèn xong là rõ ràng ngay thôi. Vạn tuế gia muốn xem chưa? Để nô tỳ cho bắt đầu luôn.
Khang Hy đưa mắt ra ý hỏi Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai và Tá Ưng, cả hai cùng cúi mình cười:
- Tuỳ hứng Hoàng thượng.
Khang Hy gật đầu. Nhược Hi liếc về phía Lý Đức Toàn, hắn cũng gật đầu. Một lát nữa tất cả đèn lửa đều tắt hết, nên từ trước họ phải xin chỉ ý của Khang Hy để Lý Đức Toàn tăng cường canh gác, lúc này bên cạnh hoàng đế đã có bốn tên kiện nhi hộ vệ. Khi mới vào tiệc, thái tử và các a ca không giấu được vẻ thắc mắc, nhưng thấy Khang Hy vẫn nói cười như thường thì ai nấy mới thôi kinh ngạc.
Nhược Hi cầm chiếc chuông đồng đã chuẩn bị sẵn, khom mình bẩm tấu:
- Hoàng thượng, nô tỳ ra lệnh tắt đèn nhé!
Khang Hy gật đầu. Nhược Hi lắc chuông ba lần, đèn đóm phụt tắt, cả khu trại bỗng nhiên tối đặc. Bất ngờ vì tình huống này, các a ca và quan viên cùng buột miệng ồ à. Thật không uổng tâm huyết diễn tập bao lâu nay! Đây chính là hiệu ứng mà Nhược Hi mong muốn.
Đợi mọi người quen dần với bóng tối, Nhược Hi trấn tĩnh, lại lắc chuông. Cùng với tiếng chuông lảnh lót, một khoảng xanh lam từ từ sáng lên, dập dồn chìm nổi như sóng biếc, khiến người ta liên tưởng đến biển cả đêm trăng.
Loáng thoáng tiếng mã đầu cầm, âm điệu mong manh vương vấn giữa sắc lam mờ ảo khiến người nghe ngơ ngẩn. Một vầng trăng sáng từ từ nhô lên khỏi mặt biển, nhu nhú, trồi phồng, rồi hiện hình đầy đặn. Mọi người bên dưới ngước nhìn vầng trăng tròn trặn treo lửng lơ, đây đó có tiếng xuýt xoa kinh ngạc.
Tiếng mã đầu cầm mỗi lúc một rõ, như thể trăng càng lên cao, người khảy đàn từ bóng đêm mênh mang càng bước tới gần mọi người vậy. Tiếng trống trỗi dậy, một cô gái chiều cao vừa tầm, vóc người hợp độ xuất hiện trong vầng trăng tròn. Bước đi uyển chuyển, cử động ung dung, trâm vàng đung đưa nhịp dạo, áo dài tha thướt tay buông, rồi từ từ chuyển thành tư thế gảy ngược tỳ bà thăng thiên như hình vẽ trong hang Mạc Cao ở Đôn Hoàng, chừng sắp bay mà chưa cất cánh, muốn đáp xuống mà còn trì nghi.
Trên nền ánh trăng, hình dáng cô chỉ là một bóng cắt đen thẫm, nhưng đã đủ khiến người xem cảm nhận được tư thái dẻo như rồng múa, nhẹ tựa hồng bay, khiến ai nấy sinh lòng ngưỡng vọng; đồng thời lại thanh tú tao nhã, kiêu hãnh xa vời, khiến người đời tự thẹn bản thân khôn sánh.
Trống đàn chợt ngưng, cõi không im bặt tưởng chừng nghe được cả tiếng lá rơi, mọi người ngẩng đầu nhìn nàng tiên trong trăng, tự hỏi nàng sẽ giáng phàm hay bay về trời mất? Đang tịch mịch cực độ, tiếng tỳ bà bỗng trỗi lên réo rắt, khiến ai nấy giật nảy cả mình.
Họ chưa kịp trấn tĩnh, nàng tiên đã phất tay áo dài, dải đai bay múa, thân hình thoạt mềm như liễu uốn chiều gió, thoạt ngời như sen nổi sóng xanh, khi rạng tựa nắng sớm, khi chậm tựa suối trong. Lấp ló ôi trăng thẹn sau mây, bồng bềnh ôi tuyết nương theo gió. Cử động vô thường, như nguy như an, đứng đi khó đoán, như tiến như hoàn.
Những đoạn in nghiêng để tả vũ công và màn múa này đều là từ dùng trong Lạc thần phú của Tào Thực.
Cử toạ đều ngây ngất trước điệu vũ trong trăng. Tiếng tỳ bà rả rích dần, âm giai càng lúc càng thấp, gần như không còn nghe được. Mặt trăng lắc lư hạ xuống, hào quang mỗi lúc một mờ, bóng dáng nàng tiên nhảy múa nhoà đi. Cuối cùng, nàng và trăng chìm lỉm trong đêm đen, chỉ còn lại sóng xanh buồn buồn dập dồi trên vũ đài tịch mịch, đê mê hoang hoải y như tâm trạng của mọi người lúc này.
Nhược Hi ngó quanh. Ngồi gần đấy là thái tử, đang thuỗn mặt ngơ ngẩn. Cửu a ca mở to hai mắt, miệng hơi há ra. Y Nhĩ Căn Giác La giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng thân mình vô thức ngả về phía trước, tựa hồ muốn níu kéo vầng trăng đang từ từ khuất lấp kia. Nhược Hi ngắm nghía vẻ mặt tán thưởng của Thập tam a ca, không kìm được nụ cười. Từ nay về sau, hễ ngắm trăng, chắc hẳn hình bóng Mẫn Mẫn sẽ có lần lướt qua tâm tưởng gã.
Nàng giơ chuông lắc ba lần, đèn đuốc trên sân khấu vụt tối đi, bóng đêm lại nhận chìm thế giới. Bấy giờ mọi người mới thư thả bình tâm, tiếng trầm trồ nhỏ to vẳng lên đây đó. Khang Hy buột khen ngợi:
- Đẹp lắm, điệu múa trong trăng!
Những người khác thi nhau cất tiếng phụ hoạ. Nhược Hi cúi mình thưa:
- Hoàng thượng! Mẫn Mẫn cách cách còn muốn hát một bài nữa ạ.
Khang Hy cảm thán:
- Hát lại xếp sau múa, phải chăng còn đặc sắc hơn?
- Đặc sắc hơn thì không dám chắc, chỉ mong mua được nụ cười của Vạn tuế gia mà thôi.
Bấy giờ đằng sân khấu vọng lại tiếng chuông đinh đang, Nhược Hi hỏi:
- Hoàng thượng, có thể bắt đầu được chưa?
- Bắt đầu đi!
Nhược Hi lắc hai nhịp chuông. Tiếng chuông vừa dứt, tiếng trống liền dồn dập nổi. Cùng với hồi trống, hàng trăm ngọn đèn Ⱡồ₦g rào rào bay lên. Đèn ở giữa to bằng cái cối xay, càng ra xa càng nhỏ đi, đến vòng ngoài cùng thì chỉ còn vừa vặn nắm đấm. Giàn đèn lên cao hết xong, trống liền nện một tiếng trầm nặng, tấm màn che sân khấu rơi tuột xuống, đập vào mắt mọi người là những đoá mai đỏ nở rộ, gió hiu hiu thổi khiến cành lá rung rinh, đôi cánh hoa tà tà bay xoay, toả hương thầm lặng trong màn đêm cô tịch.
Biết rõ rằng vào mùa này, hoa mai trên sân khấu chỉ là của giả mà thôi, nhưng mọi người không cầm được hít hà, có người còn reo khe khẽ:
- Mùi hoa mai thật!
Tiếng sáo bỗng tuôn trào, thanh âm càng vuốt càng cao, càng xa càng mỏng, đến tận chân mây rồi rơi đánh tõm xuống, không nghe thấy đâu nữa, khiến ai nấy đều hẫng hụt. Đương cơn thất vọng, chợt sâu trong rừng mai hiện ra một người đẹp phục sức lộng lẫy, mình vận áo choàng đại hồng viền lông thỏ, tay giương ô lụa xanh yểu điệu đi tới, khổ người óng ả, cử chỉ thanh tao. Tiếng sáo lại trỗi lên, người đẹp vừa bước vừa hát:
Chân tình vời vợi như đồng cỏ
Chẳng ngại chi mưa gió dạn dày
Trời quang mây tạnh có ngày
Nắng soi muôn dặm sum vầy hai ta.
Chân tình như mai hoa nở nộ
Băng giá kia cũng khó dập vùi
Dù bao lạnh lẽo chìm trôi,
Hoa thời vẫn nở xuân thời vẫn sang.
Tuyết xoáy lại mênh mang gió bấc
Cành hàn mai cô độc giữa trời
Toả hương chỉ bởi một người
Yêu không tiếc hận tình ngời trong tim.
Lời ca man mác đôi chút ai sầu, nhưng sầu mà không luỵ, chí khí bát ngát như mai đỏ dầm sương dãi tuyết, xơ xác đến đâu vẫn vươn thẳng thân cành.
Cùng với lời ca, đèn Ⱡồ₦g treo cao tắt dần tắt dần từng vòng một, ánh sáng trên sân khấu nhạt bớt, tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết trắng muốt ào ạt xoay múa trên không, Mẫn Mẫn đứng yên giữa mai đỏ, người hoa soi vào nhau, cùng một màu đằm thắm. Tuyết trắng và mai hồng vẽ nên một không gian lung linh sống động, mà Mẫn Mẫn lại là hình ảnh tươi đẹp nhất trong không gian ấy.
Tiếng ca nhỏ mãi đi, đến lúc chỉ còn loáng thoáng. Đám đèn Ⱡồ₦g theo nhau tắt hết, chừa lại mỗi chiếc đèn chính giữa rọi xuống Mẫn Mẫn và hoa mai. Cô ném ô, ngửa mặt lên, đăm đăm dõi nhìn bông tuyết phiêu phất trên không. Dưới ánh đèn, nét mặt cô nõn nà tinh oanh như ngọc tạc, khoé miệng đọng nét cười, ánh mắt bâng khuâng, thần sắc não nề, tay chậm chạp chìa ra hứng tuyết.
Một tích tắc qua, rồi tiếng im đèn lịm. Trong bóng tối ngút ngàn, thần trí Nhược Hi như bị hút cả vào bóng dáng vừa mê man vừa vui sướng như trẻ con đi hứng tuyết kia. Khuôn mặt nồng nàn tình cảm của Mẫn Mẫn khiến tim nàng chấn động, trong đầu nháng hiện cảnh tuyết rơi nhiều năm về trước, nàng cũng mặc áo nhiễu lông vũ màu đại hồng, lang thang trong tuyết như đứa bé lạc đường về, rồi chàng đạp tuyết đến bên, nắm lấy tay nàng sóng bước. Lòng quay cuồng suy tư muôn nẻo, nàng cứ đứng ngây ra như phỗng.
- Nhược Hi! – Lý Đức Toàn gọi to. Nhược Hi “Á” một tiếng. Hắn quở – Nghĩ gì thế? Hoàng thượng gọi mấy lần rồi đấy!
Khang Hy cười:
- Đừng trách Nhược Hi. Trẫm nghe mà cũng thần người ra mất một lúc nữa là.
Nhược Hi nói:
- Để nô tỳ bật đèn.
Đoạn nàng lắc chuông, đèn đuốc tắt phụt lúc trước phát sáng trở lại.
Mẫn Mẫn thay phục trang quay ra làm lễ. Tối nay cô vận xiêm áo trơn màu nguyệt bạch chứ không ăn bận sặc sỡ tươi tắn như ngày thường, vậy mà sắc đẹp của cô không hề phai giảm, ngược lại càng thêm diễm lệ vô song, quả là đơn sơ thế mới tường vẻ thắm nồng.
Khang Hy nhìn sang Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai, cảm khái nói:
- Đã nhiều năm rồi trẫm không còn xem múa hát đến mức say sưa như vậy.
Tô Hoàn Qua Nhĩ Giai ngắm con gái một cách hãnh diện, nhưng miệng thì chối đây đẩy:
- Hoàng thượng quá khen, quá khen!
Mẫn Mẫn đứng yên bên cha, sắc mặt trầm tĩnh, dáng điệu thư thái, từ đầu đến cuối không hề liếc về phía Thập tam a ca. Nhược Hi thầm cảm thán, mới hơn hai tháng mà cô đã không còn là cô bé nông nổi bồng bột nữa, Mẫn Mẫn bây giờ là một thiếu nữ đã biết tư vị thương tâm, có thể nhờ thế mà càng thêm thu hút, nhưng niềm vui thuần khiết cũng đã rời bỏ cô. Lẽ nào đá quý cứ phải bị mài giũa đớn đau mới có cơ toả màu lấp lánh?
Tá Ưng vương tử ngắm Mẫn Mẫn, rồi cụp mắt xuống vẻ tư lự. Nhược Hi cười nghĩ, sau đêm nay, trái tim của con chim ưng này chắc đã gửi gắm cả vào cô quận chúa kia rồi, nhưng liệu có nắm bắt được trái tim cô hay không?
Khang Hy cười gọi Mẫn Mẫn:
- Lại đây kể cho trẫm nghe, con làm trăng với tuyết bằng cách nào vậy?
Mẫn Mẫn liếc Nhược Hi, cười đáp:
- Ánh đèn xanh mờ và sóng nhấp nhô lúc đầu là lấy sa mỏng màu lam trải ra, bên dưới đặt đèn Ⱡồ₦g màu xanh, ánh đèn hắt ngược qua lần sa, khiến sa nổi lên xanh mờ trong đêm. Lại cho người ngồi dưới sân khấu dùng quạt quạt nhẹ, tự nhiên có cảm giác sóng đánh nhịp nhàng. Trăng cũng thực hiện theo cách tương tự, lấy nan tre uốn một hình tròn, mặt trước bịt sa vàng nhạt, mặt sau gắn nhiều đèn Ⱡồ₦g nhỏ, chao đèn dệt bằng sợi ngân tuyến, riêng phía quay vào trăng thì bịt bằng sa vàng trong suốt, như thế để ánh sáng không lọt ra lung tung mà dồn cả về hướng sa vàng, tạo cảm giác giống vầng trăng thật. Muốn trăng lên xuống, thì lấy dây buộc rồi cho người ngồi dưới màn điều khiển. Kì thực con chỉ nhảy múa trên một cái bục dựng đằng sau trăng thôi, nhưng mọi người ở đằng trước, nhìn qua vầng trăng sẽ tưởng như con múa bên trong ấy. Độ chiếu sáng tối cũng đã thử nghiệm trước rồi, cứ điều chỉnh lượng nến thắp là được. Mai đỏ thì dùng cây thật kết hợp với hoa làm bằng thứ lụa hảo hạng trong cung, trông dưới đèn thế này cứ nửa hư nửa thực. Về hương mai, thì lấy nước hoa mai loại cực phẩm, cho người ngồi chỗ khuất đun nóng lên, lại dùng quạt quạt ra khán đài, tự nhiên sẽ có cảm giác hương mai thoang thoảng. Tuyết được cắt từ thứ tơ mỏng gần như trong suốt, lại trộn với bông mịn, cho cung nữ ngồi trên rắc xuống, đồng thời dùng quạt cỡ lớn quạt thật mạnh là được. Đoạn sau ánh đèn mờ dần mờ dần đi, cũng là để trông tuyết giống thật hơn đấy!
Mẫn Mẫn nói một lèo không nghỉ. Khang Hi ngẩn người ra nghe, mắt liếc Nhược Hi:
- Chuyến này con và Nhược Hi phải hao tâm tổn tứ nhỉ!
Mẫn Mẫn cười cười, chưa đáp thì Nhược Hi đã cúi mình thưa:
- Thực ra đều là nhờ có đủ nguyên vật liệu, toàn loại thượng hạng, rồi nhờ diễn tập nhiều, chú ý đến sự phối kết hợp của tất cả mọi người. Nói thẳng ra là rất đơn giản, muốn sắp đặt bài trí kiểu gì cứ vung tiền là xong, còn kết quả biểu diễn thế nào, mấu chốt lại ở Mẫn Mẫn cách cách cơ ạ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc