Bộ Bộ Kinh Tâm - Chương 37

Tác giả: Đồng Hoa

Chân bị thương, đi lại bất tiện, mọi việc Nhược Hi đều phải nhờ cậy Ngọc Đàn. Ngày nào Ngọc Đàn cũng đốt lò sưởi, dọn thức ăn đồ dùng đâu ra đấy cho Nhược Hi xong, mới tất bật đi làm việc của mình.
Nhược Hi, chân đau thì ít, lòng buồn thì nhiều, đâm nản chẳng màng nhúc nhích, hễ ngồi yên được là cứ ngồi cả ngày, đăm đăm trông làn khói lờ lững trên lò hoặc nhìn chằm chằm vào trang sách rất lâu mà không lật. Thảng hoặc muốn luyện viết, nàng lại đi mải miết mài mực, đến khi tỉnh ra thì thấy đã đầy ắp một nghiên, nhưng không còn lòng dạ nào cầm 乃út nữa.
Ngọc Đàn kể, Bát a ca bị cảm lạnh không thể lên triều. Nhược Hi đang ăn, nghe tin mà buốt ruột, cơm canh trong miệng bỗng cứng như quặng sắt, khó bề nuốt trôi, đành buông đũa bát xuống. Thì ra lòng dẫu có kiếm sắc, vẫn không thể cắt đứt tơ tình.
Chàng cảm lạnh, là do hôm ấy hay hôm khác? Vì ở lâu ngoài tuyết ư? Có nặng không?
Dù tự nhắc nhở rằng từ nay việc của chàng không còn dính dáng đến nàng nữa, nhưng hễ lơ là kiểm soát, nàng lại thấy tâm trí hướng về phía chàng rồi.
oOo
Chêm cái đệm sau đầu, Nhược Hi ngồi ngả trên sập, đương thừ người ra thì nghe cửa mở đánh thình. Nàng giật mình ngồi bật dậy, thấy Thập tứ a ca mặt mũi hằm hằm đứng ngay ngưỡng cửa. Gã lừ lừ tiến lại, mắt soi mói nhìn nàng. Nhược Hi thầm thở dài, lại ngả mình ra như cũ, rèm mi vô thức cụp xuống.
Đến bên sập, Thập tứ a ca dừng chân, rồi đột ngột chộp lấy cánh tay Nhược Hi. Theo đà kéo của gã, nàng buộc phải thẳng người dậy, nhưng mắt vẫn lầm lì nhìn xuống. Thập tứ gay gắt hỏi:
- Chuyện gì? Vì sao?
Gã gồng tay nghiến mạnh làm Nhược Hi đau điếng. Nàng ngước mắt lên, ôn tồn bảo:
- Buông tôi ra!
Thập tứ cười gằn:
- Điềm tĩnh lắm, không thương tâm chút nào sao? Hay là do không có trái tim?
Không có trái tim ư? Ước gì nàng không có tim thực. Nhược Hi loay hoay nậy tay Thập tứ, gã liền Ϧóþ mạnh hơn, khiến nàng hự khẽ, không nhịn được bật kêu:
- Đau! Bỏ ra!
- Vẫn còn biết đau à? Thế này liệu có giúp cô hình dung nỗi đau của người khác không? Được cho để bị giằng mất, thà đừng bao giờ được cho lại hơn. Nay thay lòng đổi dạ, ban đầu sao nhận lời? Cô đang đùa bỡn ai đấy? Tàn nhẫn thế à, hay là đỏng đảnh? – Gã vặn mạnh tay Nhược Hi, khiến nàng càng đau nhói.
Nhược Hi nện vào cánh tay gã, la lối:
- Bỏ ra! Nghe chưa? Tôi bảo anh bỏ ra! Anh là cái thá gì? Quyền gì mà thò mũi vào việc của tôi?
Thập tứ a ca hừ một tiếng:
- Ta là cái thá gì à? Hôm nay chúng ta phải nói chuyện cho cặn kẽ. Nếu cô giải thích xuôi tai thì tính tiếp, còn nếu cô ấm ớ nhập nhằng, ta sẽ khiến cô mở mắt ra, để xem ta có quyền thò mũi vào việc của cô không.
Xét đến cùng Thập tứ a ca vẫn thuộc hàng chủ nhân, Nhược Hi chẳng qua chỉ là phận nô tỳ. Song vốn dĩ đã đứt gan đứt ruột, mấy hôm nay đều phải gắng gượng che giấu tâm tư, bây giờ vừa giận vừa đau, nàng không nín nhịn nổi nữa, bèn đấm Thập tứ túi bụi, nước mắt giàn giụa, khóc váng lên:
- Buông tay, buông tay ra!
Hai người đang giằng co, chợt có tiếng gọi:
- Thập tứ đệ!
Mắt mờ lệ, Nhược Hi trông lên. Thập tam a ca đang đứng nơi cửa, phía sau là Tứ a ca. Người trước lộ vẻ sửng sốt, người sau vẫn lãnh đạm như thường, lẳng lặng nhìn Thập tứ a ca.
Thập tam cười hỏi:
- Các người đang diễn kịch gì đấy? Hình như chúng ta đến không đúng lúc thì phải.
Thập tứ a ca hơi lỏng tay, nhưng vẫn ghìm rất chặt, Nhược Hi giật ra không được. Thập tứ lạnh lùng nhìn Thập tam, Thập tam cười hì hì nhìn trả, mắt liếc rất nhanh bàn tay đang nắm Nhược Hi, rồi lại nhìn lên mặt cậu em với vẻ thân thiện.
Tứ a ca thong thả bước vào, điềm tĩnh bảo:
- Bọn ta vừa từ chỗ ngạch nương lại đây. Ngạch nương đang nhớ em đấy, nếu rảnh rỗi thì sang vấn an người đi.
Thập tứ a ca vụt siết chặt tay, rồi buông Nhược Hi. Nàng liền rụt tay về xoa nắn. Thập tứ cúi lưng, hạ thấp đầu xuống sát đầu nàng, cười bảo:
- Mấy hôm nữa, có thời gian ta lại vào thăm.
Nói đoạn, không buồn đếm xỉa đến vẻ tức giận và choáng váng của Nhược Hi, gã mỉm cười bái chào hai anh, quay mình thủng thỉnh đi ra.
Nhược Hi đưa tay áo lên mặt quệt qua quýt, lúng túng nhìn Thập tam a ca. Thấy nàng vịn thành sập định trở dậy làm lễ, Thập tam bèn nói:
- Chân đau, miễn đi!
Nhược Hi nhân đà, ngồi lại trên sập cúi mình về phía Tứ a ca thỉnh an:
- Tứ vương gia cát tường! Thập tam a ca cát tường! Nô tỳ cử động bất tiện, không thể dâng trà cho hai vị, mong hai vị lượng thứ.
Thập tam a ca ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đấy, ngả mình ra lưng tựa, cười bảo:
- Kể ngọn ngành vở kịch vừa nãy thì chúng ta lượng thứ.
Nhược Hi xót lòng, mắt lại rơm rớm lệ, vội quay đi lau. Thập tam a ca thở dài:
- Thôi được, thôi được, ta không hỏi nữa.
Nhược Hi ngoảnh lại cười chua chát. Thập tam a ca im lặng chốc lát, rồi nghiêm trang nói:
- Nếu Thập tứ đệ gây khó dễ cho cô, cô cứ nói ra. Chưa chừng ta sẽ giúp hoá giải được đấy!
Nhược Hi gắng lên tinh thần, mỉm cười cảm kích:
- Không có gì ghê gớm đâu, chỉ là cãi cọ qua loa thôi. Anh cũng biết tôi với Thập tứ a ca từ nhỏ đã đấu khẩu suốt, một thời gian nữa sẽ ổn cả mà.
Thập tam a ca nhún vai:
- Không muốn nói thì ta không ép. Nhưng nếu gặp điều khó xử, đừng chịu đựng một mình. Có thể ta không trực tiếp thu xếp được, song góp ý, bàn cách thì chẳng đến nỗi nào đâu.
Nhược Hi gật đầu. Thập tam a ca nghiêng đầu tủm tỉm:
- Nhược bằng vẫn không xong, thì cứ mách anh rể cô. Thập tứ đệ ngang bướng thật, nhưng rất biết nghe lời Bát ca đấy!
Nhược Hi thót tim. Không dám để lộ ra mặt, nàng liếc nhanh Tứ a ca, thấy sắc diện chàng vẫn như thường, bèn cười lấp:
- Chỉ sợ bị kẻ xấu đi mách trước, chứ tôi thì miễn thôi – Không muốn câu chuyện thêm dây dưa, nàng bèn nói lảng – Cảm ơn anh ghé thăm, cả vụ hôm trước nữa, cũng cảm ơn luôn.
Thập tam a ca nhách miệng, không đáp. Tứ a ca hỏi:
- Chân lành lại chưa?
Nhược Hi cúi mình:
- Thái y nói bị thương vào gân cốt, nhưng không nghiêm trọng gì, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian là được.
Nghe xong, Tứ a ca bảo Thập tam:
- Về đi!
Thập tam gật đầu đứng lên. Sực nhớ ra một việc, Nhược Hi vội gọi gã lại. Hai a ca cùng dừng bước, yên lặng đợi nghe. Nhược Hi lúng túng cau mày, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, lại thêm sự có mặt của Tứ a ca, nàng thấy càng khó mở lời. Tứ a ca nheo mắt nhìn nàng, buông thõng:
- Ta về trước vậy!
Chàng nhấc chân đi, Thập tam a ca vội giữ lại, ngoái đầu bảo Nhược Hi:
- Ta không giấu Tứ ca việc gì bao giờ cả, cô cứ nói thẳng ra.
Thấy tình hình ấy, Nhược Hi những muốn trì hoãn, nhưng giờ không nói thì không được nữa, đành cười xoà:
- Tôi muốn hỏi anh một việc – Nàng đưa tay mời gã ngồi, rồi mỉm cười mời đến Tứ a ca – Không phải là ngại vương gia, chỉ hiềm chưa biết bắt đầu từ đâu nên hơi lưỡng lự.
Hai người yên vị, cùng đưa mắt nhìn nàng. Nhược Hi nhằn nhằn khoé miệng, nói với Thập tam:
- Đợt vừa rồi theo Hoàng thượng ra biên tái, tôi có gặp Mẫn Mẫn cách cách.
Thập tam hơi ngẩn người, chân mày nhíu lại. Tứ a ca quay sang quan sát gã, tủm tỉm cười.
Nhược Hi nhìn hai đầu mày châu vào nhau của Thập tam, lòng thất vọng hẳn đi, nhưng vẫn gắng gượng tiếp:
- Đối với Mẫn Mẫn, anh… Ơ!
Nhược Hi còn đang nói, Thập tam đã đứng phắt dậy. Tứ a ca mím miệng cười, nhìn hết người nọ đến người kia. Thập tam giục toáy:
- Đi đi!
Rồi quay gót. Vẫn ngồi nguyên trên ghế, Tứ a ca vươn tay kéo gã lại:
- Chuyện còn dang dở, sao đã vội đi?
Thập tam tỏ vẻ lo ngại, nhìn từ Nhược Hi sang Tứ a ca, nhăn nhó nói:
- Hai người xem! Vật đổi sao dời thật nhanh quá, mới một chốc mà đã đến lượt tôi lên sân khấu rồi?
Gã gục gặc ngồi trở lại ghế. Nhược Hi bưng miệng cười. Thì ra cũng có việc khiến cái tay ngang ngược này phải lẩn tránh. Thập tam a ca uể oải ưỡn mình ra lưng tựa:
- Hỏi đi! Các vị giằng kéo không buông tha tôi, rốt cuộc chỉ có mỗi chuyện ấy thôi.
Nhược Hi ngưng cười, giọng bùi ngùi:
- Tâm tư của Mẫn Mẫn, chẳng nói chắc anh cũng hiểu. Thế anh thì sao?
Thập tam hỏi:
- Mẫn Mẫn tâm sự với cô?
Nhược Hi gật đầu. Thập tam a ca ngơ ngẩn một lúc, trân trối nhìn cuốn sách trên bàn:
- Ngoài đồng cỏ thiếu gì đàn ông tử tế. Mẫn Mẫn chẳng nên lãng phí tình cảm vì ta.
Mọi người cùng rơi vào im lặng. Thực ra Nhược Hi cũng đã đoán trước được rồi. Mẫn Mẫn tuy tốt, nhưng chưa chắc là người Thập tam a ca cần. Đoán thì đoán, song cứ nhớ đến khuôn mặt rạng rỡ dưới trời sao thảo nguyên, nghĩ từ nay về sau cô phải chấp nhận một thực tế là cả quận chúa cao sang cũng không thể đạt được mọi điều mong muốn, lại tưởng tượng ra nét tươi tắn có thể mai một phôi pha, Nhược Hi vẫn buồn rầu vô hạn. Cầm lòng không đậu, nàng cố vớt vát:
- Mẫn Mẫn cách cách là người rất tốt…
Thập tam a ca ngắt lời:
- Cô vốn hiểu biết, cớ sao viện dẫn những lời hồ đồ như vậy? Dẫu là tiên trên trời mà không hợp ý ta, thì cũng có gì để nói chứ?
Nhược Hi khẽ thở dài, lẩm bẩm:
- Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Thập tam a ca đứng bật dậy, sải bước đi:
- Về thôi.
Tứ a ca theo sau, Nhược Hi vội vàng cúi tiễn. Ra tới bên ngoài, Tứ a ca ngoảnh lại khép cửa cho nàng, dặn thêm:
- Bệnh tuy không nặng, nhưng tự mình cũng nên cẩn thận, vào gân vào cốt là dễ di căn lắm đó.
Nhược Hi định ngẩng lên đáp tạ, thì cửa đã đóng kín rồi.
oOo
Chân Nhược Hi chưa lành, ngày cuối cùng của năm Khang Hy thứ bốn mươi tám đã tới.
Nàng ngả người trên sập, chăm chú nhìn ánh nến chập chờn. Cuộc đời chẳng còn vui buồn gì nữa, chỉ là ngày nọ nối tiếp ngày kia. Đang ngồi suông, chợt thấy Ngọc Đàn ùa vào nhà, gió lạnh ào vào theo. Ngọc Đàn đặt ngay hộp cơm trên tay xuống bàn, quay ra khép cửa, rụt cổ càm ràm:
- Lạnh quá đi!
Nhược Hi thắc mắc:
- Hôm nay em thị hầu Hoàng thượng cơ mà? Tiệc chưa tan sao đã về rồi?
Ngọc Đàn vừa xoa xát tay trên lò sưởi, vừa ngoảnh nhìn Nhược Hi:
- Em xin Lý an đạt cho Thu Thần làm thay, đằng nào thì chị ấy cũng muốn tham dự bữa tiệc vui vẻ này mà.
Tiệc giao thừa hằng năm, những người góp mặt phục vụ đều được ban thưởng, lại có cơ hội gặp gỡ nhiều nhân vật và chứng kiến nhiều hoạt động hằng ngày ít thấy, bởi vậy có thể coi là một công việc lý tưởng mà ai ai cũng muốn nhận làm. Nay chỉ vì chăm sóc Nhược Hi, Ngọc Đàn lại đi thoái thác, Nhược Hi không nén được cảm động, thở dài bảo:
- Tôi ở nhà một mình cũng không đến nỗi buồn bã. Sao em phải vì tôi mà đi xin xỏ Lý an đạt? Tự nhiên lại mang ơn mắc nợ người ta ra.
Ngọc Đàn hơ ấm tay, nhấc nắp hộp cơm, cười đáp:
- Em chuẩn bị thức ăn ngon rồi đây. Tối nay hai chị em vừa đánh chén vừa nói chuyện, cùng đợi đón năm mới, chẳng phải vui hơn là đi hầu hạ người ta hay sao?
Cô bày đĩa chén ra chiếc bàn trên bệ sưởi, lại bỏ thêm một nắm bột bách hợp vào lò hương. Hai người tựa đệm mềm, bắt đầu ăn uống. Một lúc lâu sau, Nhược Hi không nhịn được, làm như vô tình hỏi:
- Em có thấy chị tôi vào cung không?
- Có đấy. Cả Bát gia nữa – Ngọc Đàn cúi ăn – Nhưng hình như tại vừa ốm dậy nên trông ông ta không được tươi tỉnh lắm, mặt trắng nhợt trắng nhạt.
Nhược Hi cầm chén, ngửa cổ uống ực một hơi nên sặc, dẹo người húng hắng ho.
Cả hai vừa ăn vừa chuyện trò, Nhược Hi vốn muốn uống thêm rượu, nhưng Ngọc Đàn chỉ cùng nàng cụng vài chén, rồi thu lấy bình đem cất đi:
- Chị chưa bình phục, uống rượu ít thôi, cốt để mừng năm mới là chính.
Nhược Hi phì cười:
- Em bắt đầu cai quản tôi đấy hả?
Ngọc Đàn cười rúc rích, nhăn mặt trêu Nhược Hi, đoạn múc bát canh sườn bò cho nàng:
- Chị uống cái này hơn này.
Ăn xong, hai người cùng trèo lên bệ sưởi nằm tán nhảm, cũng không có ý đợi đón giao thừa, nên khi tiêu cơm thì ai về phòng nấy nghỉ. Nhược Hi vì lòng chất chứa tâm sự, ngủ không yên giấc. Ngọc Đàn thì vì đêm qua đã nhờ Thu Thần trực thay, nên sáng nay phải thức sớm đi làm bù.
Nghe tiếng cô khép cửa, Nhược Hi khẩn trương bò ngay dậy, rửa ráy xong xuôi thì mở hòm, lấy hết thư từ suốt mấy năm qua ra. Ngón tay lướt nhẹ tới phong thư nào, nàng lại trân trân nhìn mãi phong thư ấy, những muốn mở xem lần nữa, nhưng sau cùng bấm bụng lấy giấy xuyến gói cả vào.
Nhác thấy sợi dây chuyền mộc lan nằm bẹp dí dưới đáy hòm, nàng cũng nhặt luôn lên, nghĩ ngợi đôi hồi rồi lại bàn, cầm 乃út viết một lá thư. Không muốn mất thời gian cân nhắc câu chữ hành văn, nàng cứ nghĩ gì viết nấy, cốt sao chàng hiểu là được.
Nô tỳ chỉ là một nữ nhân bình thường, vương gia xem chữ và thư của nô tỳ, chắc đã thấy chẳng phải hạng văn tài xuất chúng. Dung mạo có lẽ cũng tàm tạm, nhưng trong Tử Cấm thành, những người nhan sắc diễm lệ thiếu chi, nô tỳ khó mà coi là nổi bật. Bây giờ nô tỳ cúc cung hầu hạ thánh thượng, đợi đến tuổi được về nhà, nô tỳ sẽ đi ngay, đời này không lấy ai cả. Trước đây nô tỳ hành xử bộp chộp, thiếu suy nghĩ, khiến vương gia hiểu lầm không ít, nay chỉ biết cầu xin vương gia lượng thứ. Nô tỳ đã quyết tâm sống độc thân, không gá nghĩa với ai hết, vương gia đừng phí công thêm vì nô tỳ.
Viết xong, Nhược Hi đọc kỹ một lượt, cân nhắc chốc lát lại xé đi, chấp 乃út từ đầu:
Đến tuổi xuất cung, nô tỳ sẽ đi khỏi đây. Vì sinh nở mà ngạch nương mất sớm, nô tỳ vẫn ân hận là đời này không được tận hiếu với người. Nô tỳ không định lấy ai, chỉ muốn bầu bạn với tiếng kệ câu kinh, tụng niệm cầu phúc cho mẫu thân. Trước đây nô tỳ hành xử bừa bãi, khiến vương gia hiểu lầm…
Nhược Hi lấy phong bì, thả thư và dây chuyền vào trong, ngồi lặng nhìn đám đồ vật trên bàn. Nếu họ đến, nàng sẽ hoàn trả tất cả. Nếu không đến, tức là bọn họ đã bỏ cuộc, đi tìm cơ hội khác cho mình. Sực nhớ tới chiếc vòng ngọc ở cổ tay, Nhược Hi bèn tuốt ra, thử mấy lần không được, cứ ngồi mân mê chiếc vòng, lòng ngơ ngẩn.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Nhược Hi vội lấy lại tự chủ, đứng lên đi ra, tự hỏi Tiểu Thuận Tử hay Phương Hợp đây.
- Cô nương cát tường – Phương Hợp mau mắn cúi chào, móc lấy phong thư trong иgự¢ áo.
Nhược Hi mỉm cười:
- Công công hãy gượm, tôi có vài món nhờ công công chuyển lại.
Phương Hợp ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu lĩnh mệnh.
Nhược Hi vào phòng, chăm chú nhìn bức thư trong tay, ngẩn ngơ một lúc rồi mở gói giấy xuyến trên bàn, thả lá thư nguyên đai nguyên kiện vào cùng với những thư kia, rồi gói lại như cũ, lấy hồ dán kín. Xong xuôi, nàng quay ra đưa cho Phương Hợp:
- Làm phiền công công!
Phương Hợp cất món đồ, tươi cười đáp:
- Không phiền, không phiền gì cả – Nói đoạn, hắn khoát tay chào rồi nhanh nhẹn bước đi.
Tựa vào khung cửa, Nhược Hi đứng lặng, nhìn theo bóng hắn tới khi khuất dạng, lòng mãi lẩm nhẩm: “Từ nay không còn dây dướng gì nữa, từ nay không còn dây dướng gì nữa…”
Giờ ăn trưa đã qua, Tiểu Thuận Tử vẫn chưa đến. Nhược Hi nghĩ bụng, thế cũng tốt, chàng buông tay, từ nay mọi người đều yên ổn. Nàng đang tính cách trả sợi dây chuyền, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Nhược Hi thở dài ra mở. Tiểu Thuận Tử tươi cười thỉnh an:
- Tôi đem một món đến cho cô nương.
Nhược Hi nhận lấy:
- Phiền công công đợi một lát, tôi có vài thứ nhờ chuyển.
Nàng khép hờ cửa, trở gót vào phòng, tiện tay mở cái hộp gỗ thuôn dài vừa nhận. Trong hộp là một ngọn trâm ngọc màu sữa hình mộc lan xoè cánh, lóng lánh như toả hào quang. Nhược Hi chẳng buồn xem kỹ, nhét nó vào phong bì lúc trước, dán kín lại rồi trở ra đưa cho Tiểu Thuận Tử. Đợi hắn thu cất xong, nàng quay vào đóng cửa.
Tựa lưng vào cửa rất lâu, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh. Chẳng ngờ ngày đầu tiên của năm lại là ngày kết thúc mọi sự, Nhược Hi hít sâu một hơi, vung nắm đấm lên tự hét lớn với mình:
- Năm mới, vận hội mới!
Hét xong, nàng quyết định dọn dẹp nhà cửa. Đã sống thì nên gắng gỏi để sống cho thật tốt. Yêu đương dở dang, có thể đau lòng một dạo, suy sụp một dạo, nhưng không thể đặt hết vận mệnh vào tay người đàn ông chối bỏ mình, không thể sống u ám ảm đạm cho đến trọn đời mãn kiếp. Thể chất nàng mới có mười tám tuổi, thiếu tình yêu, vẫn còn đầy việc để làm. Vài năm nữa qua tuổi tú nữ, rời khỏi cung rồi, nàng sẽ lên Tái Bắc ngắm chiều tà đại mạc, sang Giang Nam dầm mưa bụi mênh mang. Trước đây từng muốn rong ruổi cao nguyên Thanh Tạng và du lịch Vân Nam, nhưng chưa thực hiện được. Ở thời hiện đại, lúc có thời gian thì thiếu tiền, lúc có tiền thì thiếu thời gian. Bây giờ tiền nàng có cả nắm, cứ cầm bừa một món trang sức đi bán cũng đủ tiêu xài một thời gian, tội gì không nhân cơ hội này tận hưởng cuộc sống phiêu du mà nàng vẫn mơ ước chứ?
Từ khi trở về thời phong kiến, nàng toàn luẩn quẩn trong phủ trong cung. Mai này thì khác, vui với cảnh thiên nhiên, mặc hết chuyện hồng trần, dạo khắp hai bờ nam bắc Đại Giang, kết giao anh hùng thiên hạ, chẳng phải sẽ tự do lắm ư? Quả là bao việc vui thú đang đợi chờ.
Nhược Hi vừa tưởng tượng vừa tủm tỉm cười, tay thoăn thoắt xếp dọn nhà cửa, nhưng lệ cứ ràn ra khoé mắt, lã chã tuôn rơi.
oOo
Một buổi chiều tháng Hai, nắng ấm áp rọi sáng bừng cả phòng.
Nhược Hi ngồi nơi bàn xem mấy bài thơ viết về trà của Tô Thức như Tào Phủ gửi cho ít trà Hác Nguyên mới sao, Đun trà ở trường thi… Ngọc Đàn thì ngồi trên sập, đang thêu hoa lên khăn. Hai người lặng lẽ ai làm việc nấy, không khí trong nhà êm ả thư nhàn.
Được một lúc, Ngọc Đàn đặt khung thêu sang một bên, lại bàn thay trà mới cho Nhược Hi, tiện thể thay trà cho mình, mỉm cười nhận xét:
- Người thạo chữ nghĩa, ham sách vở, kể cũng khác thật.
Nhược Hi mải đọc, không ngẩng lên ngay, chỉ lơ đãng hỏi:
- Khác thế nào?
Ngọc Đàn đến đứng cạnh:
- Thì lúc nào chị cũng ung dung thư thái. Kể ra, chị Vân Hương và nhiều chị khác vào cung trước, còn hơn tuổi chị, xuất thân cũng không lấy gì làm thấp kém, nhưng đặt họ bên chị, thì người nào hiểu biết liếc mắt qua là phân biệt được cao thấp ngay.
Nhược Hi buông sách xuống, uống một ngụm trà rồi liếc mắt nhìn cô:
- Đừng ngon ngọt nữa, muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi.
Ngọc Đàn cười khúc khích một lúc mới hỏi:
- Chuyến này đi Ngũ Đài sơn, Hoàng thượng sẽ cho ai đi?
Nhược Hi chép miệng:
- Té ra có người đang lo không được đưa đi chơi cùng.
Ngọc Đàn bĩu môi:
- Chẳng mấy khi Hoàng thượng đi Ngũ Đài sơn, lần trước là năm bốn mươi mốt, để lỡ cơ hội này thì chưa chắc còn lần sau.
Nhược Hi lại cầm sách lên, cười nói:
- Việc này tôi đâu quyết được, nhưng nếu Lý an đạt hỏi tới, tôi nhất định sẽ đề xuất em.
Ngọc Đàn cười hì hì:
- Chị tốt bụng của em, cảm ơn chị nhiều.
Nói rồi quay trở lại sập, tiếp tục thêu hoa.
Nhược Hi đăm đăm nhìn sách, nhưng đầu óc lại lan man. Chuyến này đi Ngũ Đài sơn, Khang Hy ra lệnh cho Thái tử gia và các a ca Tam, Bát, Thập, Thập tam, Thập tứ tuỳ giá, nếu có thể được thì nàng sẽ tìm cách không đi, cốt sao tránh chàng càng xa càng tốt.
Khác với ở trong cung, hễ ra ngoài thì cơ hội chạm mặt sẽ nhiều hơn hẳn. Tuy tất cả là chuyện đã qua, nhưng nàng chưa thể coi chàng như người xa lạ, nàng cần thời gian để mọi chuyện nhạt phai, để những lớp sóng bấy nay lắng lại.
Kế đó, Nhược Hi lại nhớ tới Tứ a ca. Nàng vốn ngần ngại thái độ của chàng về phong thư hôm Tết, nhưng đến giờ chàng cũng chẳng mảy may phản ứng, chắc hẳn hứng thú đã nguội. Nàng nhủ thầm: Tạ ơn trời đất!
Hôm sau, hết giờ thiết triều, Khang Hy về cung, có cả tốp a ca đi cùng: Thái tử gia, Tứ vương gia, Ngũ vương gia, Bát Bối lặc, Cửu Bối tử, Thập Bối tử, Thập tam Bối tử và Thập tứ Bối tử. Phòng ấm kể cũng không phải là nhỏ, nhưng đông người như thế thành ra hơi chật, vừa chật vừa ồn ào. Khang Hy tuổi tác đã cao, xem chừng ngồi lâu trên ngai vàng cô đơn tịch mịch, thi thoảng cũng thèm muốn cái rộn rã vui vầy của người thường.
Khi Nhược Hi vào dâng trà, các a ca đang rộn rã cười nói với Hoàng thượng về việc đi Ngũ Hành sơn lần trước, Khang Hy cũng tỏ vẻ hiền từ khác thường.
Nhược Hi nhẹ nhàng đặt trà lên bàn. Khang Hy tiện tay cầm lấy, mở nắp nhấp khẽ một ngụm, cười hỏi:
- Lần trước đi Ngũ Đài sơn, Nhược Hi còn chưa vào cung thì phải?
Nhược Hi cúi thưa:
- Đúng ạ! Thật tiếc là muộn mất ba năm, năm bốn mươi tư nô tỳ mới nhập cung.
Khang Hy nhìn sang Lý Đức Toàn:
- Chuyến này Nhược Hi có đi cùng không thế?
Lý Đức Toàn đưa mắt nhìn Nhược Hi, nàng vội đáp:
- Dạo trước nô tỳ cứ lệt bệt suốt, từng xin nghỉ một thời gian, bây giờ đi lại cũng ổn rồi, nhưng chỉ sợ hầu hạ vẫn chưa chu đáo được như cũ. Nay Hoàng thượng du hành xa, số người phục vụ vốn đã ít hơn khi ở trong cung, nên nô tỳ có đề nghị Lý an đạt chỉ chọn những người đầy đủ khả năng thôi.
Khang Hy trầm ngâm ngắm Nhược Hi một lúc, thở dài bảo:
- Ốm đau lâu thật, giờ trông người vẫn yếu như không mang nổi áo – Ông quay sang dặn Lý Đức Toàn – Vậy cho Nhược Hi nghỉ lại trong cung.
Nhược Hi vội quỳ xuống khấu đầu:
- Đội ơn Hoàng thượng!
Khang Hy cười nói:
- Gắng mà tĩnh dưỡng. Muốn ăn uống gì cứ dặn Vương Hỉ, mau mau khoẻ mạnh lanh lợi lên để phấn chấn tinh thần phục vụ trẫm. Trà bánh trước đây cứ một dạo lại có cải tiến, bây giờ đừng nói cải tiến, đến đối đáp cũng chẳng còn nhanh nhảu như xưa. Niệm tình ngươi đau ốm, trẫm không phạt đấy.
Nói rồi ông cất tay, cho nàng đứng lên.
Nhược Hi bê khay trà cúi đầu lui xuống, ra khỏi rèm châu, không nén được ngoái đầu liếc về phía Bát a ca. Chàng đang rủ mắt ngồi lặng, người gầy gò đi nhiều, tiếng cười nói khắp phòng cũng không át nổi vẻ cô liêu tịch mịch. Lòng chua xót, nàng rảo chân bước đi.
oOo
Khang Hy dẫn các a ca lên Ngũ Đài sơn. Hoàng thượng đi, chàng cũng đi theo, nàng không còn lo sẽ vô tình chạm mặt, hay sợ hãi tâm trạng đớn đau bứt rứt khi thi thoảng trông thấy chàng.
Nhưng hoá ra xa cách không giúp nàng quên được. Thường khi vô tình ngẩng lên, những hình ảnh quen thuộc liền lướt qua trước mắt. Thường khi bật cười khe khẽ, nét tươi tắn của chàng lại ngẫu nhiên nháng hiện trong đầu. Nàng có thể phủ nhận ngay, gạt phắt ngay không nhìn đến nữa, nhưng tâm trạng thì đã u ám mất rồi. Lý trí điều khiển được hành động, song không lung lạc nổi trái tim, bao giờ nàng mới lãng quên thực sự, để trời quang mây tạnh lại đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc