Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt - Chương 02

Tác giả: Túy Tiểu Tiên

“Anh! Anh đừng tự trách mình, em cam tâm tình nguyện mà, thật đấy!”. Điễn Dã cứ ngồi đó, nói thế nào cũng không nghe làm Điền Mật Nhi rất đau đầu. Nhưng mà cô cũng hiểu, mấy ngày trước cô vừa tuyệt thực vừa treo cổ tự sát, bây giờ nói là mình cam tâm tình nguyện thì ai cũng không tin được.
Điền Mật Nhi sốt ruột phải khích anh: “Chẳng lẽ anh không quan tâm đến mọi người, để em phải hi sinh không công như thế sao? Chẳng lẽ anh muốn nửa đời sau của ba mẹ không tốt lên được sao? Nếu như thế thì em ૮ɦếƭ đi còn hơn, đỡ phải nhìn thấy sự đau lòng của cha mẹ”.
Điền Dã vẫn cúi đầu, Điền Mật Nhi không thấy rõ vẻ mặt của anh nhưng vẫn có thể cảm thấy nội tâm anh đang giãy giụa và khổ sở. Lau nước mắt trên mặt cô lại nói: “Anh! Anh là hi vọng của nhà mình, là người cha mẹ trông cậy vào. Anh đừng nghĩ là em vì anh nên mới làm thế, em đau lòng cho cha mẹ nên mới đồng ý với cha mẹ, đây là lòng hiếu thảo của em với cha mẹ! Còn anh, anh cũng phải trưởng thành, cũng phải học cách báo đáp cha mẹ rồi! Đừng có ngồi đó ôm lòng tự ái của mình mà không nghĩ đến cha mẹ và người thân sẽ đau lòng cho anh như thế nào”. Đôi tay Điền Mật Nhi nâng lên đánh vào đầu của anh trai mình, nhìn hắn nói chắc chắn: “Anh, nếu Triệu gia không phải người tử tế thì dì cả cũng không ra sức hợp tác như thế! Mặc dù cha mẹ mong anh có thể làm rạng rỡ tổ tông nhưng cũng sẽ không hại em, em tin tưởng vào quyết định của cha mẹ! Hơn nữa, nhất định em sẽ sống rất tốt, nhất định em sẽ hạnh phúc!”.
Điền Dã nhìn ánh mắt kiên định chắc chắn của em gái cũng tin tưởng lời của cô, nhất định sẽ hạnh phúc, nhưng..... lòng tự ái của anh làm anh băn khoăn, tại sao em gái lại phải hi sinh vì mình, em gái học cũng rất tốt, không hề kém mình, tại sao mình có thể đi học còn nó thì vì việc học của mình mà phải hi sinh bản thân?
Dường như Điền Mật Nhi biết anh đang nghĩ gì, lại nói: “Đợi đến khi người của Triệu gia đến em sẽ nói với họ là em muốn tiếp tục đi học, nếu như họ phản đối thì đến lúc đó từ chối cũng chưa muộn. Thật ra thì dì cả nói cũng đúng, cả đời con gái chính là ăn cơm rồi gả chồng, gả được cho người tốt thì đã là thành công rồi. Nếu như bọn họ đồng ý cho em đi học tiếp, em cũng gả cho một gia đình tốt thì đó là chuyện tốt mà đốt đèn Ⱡồ₦g cũng tìm không được! Anh! Anh nhất định phải cho người Triệu gia thấy nhà chúng ta không phải là đang bán con gái mà nhà chúng ta cũng rất có bản lĩnh! Anh hãy chứng minh cho người ta thấy như vậy thì sau này cha mẹ mới có thể thẳng lưng mà sống, trước mặt người khác em cũng không phải cúi đầu. Muốn báo đáp công ơn của cha mẹ thì chỉ có tiền đồ của chúng ta mới có thể làm được, đừng vì mặt mũi mà làm cha mẹ đau lòng!”.
Điền Dã biết em gái nói những điều này là sự thật, cố gắng nén xuống ý muốn phản đối, âm thầm thề sau này nhất định phải nên người, không thể để người nhà mình rơi lệ nữa. Điền Dã đau lòng ôm chặt em gái, dựa vào cổ Điền Mật Nhi, nhỏ giọng lặp đi lặp lại: “ Nhất định phải hạnh phúc”.
Điền Mật Nhi cảm thấy trên cổ có nước mắt rơi xuống mới biết, người chịu áp lực lớn nhất trong chuyện này là anh trai cô. Cô vừa nghĩ đến kiếp trước mình gây chuyện như thế nào, lại càng đau lòng cho người anh từ nhỏ đã yêu thương cô.
“Anh! Nhất định chúng ta sẽ hạnh phúc!”.
--------------
Sau đó vài ngày, dì cả nói với Điền gia là con trai của Triệu gia được nghỉ phép vài ngày, muốn nhi xem mặt cô dâu. Bây giờ toàn bộ Điền gia đều lo lắng, chìm trong việc vui của con gái. Tứ Nhi cố ý dẫn con gái lên chợ huyện mua đồ, muốn mua một ít quần áo mới cho Điền Mật Nhi. Tuy nói con gái của bà rất xinh xắn nhưng người ta đã nói “Ba phần diện mạo, bảy phần ăn mặc”. Tuy Triệu gia có gia thế tốt nhưng con gái mình cũng xinh xắn đẹp đẽ.
Trời còn chưa sáng Điền Mật Nhi đã bị mẹ lay dậy, sau đó ngồi lên chiếc xe ba gác lên huyện, đầu óc đang không tỉnh táo lại càng mơ mơ màng màng. Cho đến khi Tứ Nhi cầm một miếng vải đỏ tươi dí lên người cô nói này nói kia thì cô mới giật mình tỉnh lại.
Má ơi, cô quên mất vụ này, kiếp trước khi xem mắt cô làm một thân quần áo đỏ tươi, khi đó cô chỉ lo phản đối làm gì có quan tâm đến việc xấu hay đẹp. Cho đến khi em chồng nhìn thấy bộ dạng đó rồi cười nhạo cô thì cô mới hoảng hốt nhìn bộ quần áo của mình. Lúc đấy điều kiện không tốt nên khi mua quần áo mới đều là xanh đỏ lòe loẹt. Kiếp trước Mật Nhi đâu có được nhìn thấy những mặt trái của xã hội, thẩm mỹ quan đều được mẹ bồi dưỡng nên làm gì có ánh mắt tốt hơn mà đề nghị. Nhưng mà Điền Mật Nhi trời sinh thanh lệ, mặc bộ quần áo hơi khó coi nhưng gương mặt cũng kiều diễm, xinh xắn. Nếu không thì sau này cũng không có những việc đau lòng xảy ra.
Nhưng mà bây giờ mà bảo cô mặc một thân đỏ tươi đi xem mắt thì bảo cô ૮ɦếƭ luôn còn hơn. Nói dễ nghe thì nhìn như một chiếc đèn cầy đỏ, khó nghe thì nhìn như người cổ lỗ chui từ trong nấm mồ ra vậy. Nhưng mà mình còn chưa biết có gả cho nhà người ta không, cần gì phải mặc bộ đỏ tươi như thế.
Điền Mật Nhi đẩy tấm vải ra, mẹ lại nghĩ là cô không thích nói: “Con không thích à? Màu sắc này nhìn rất tốt mà! Nhìn con rất xinh đẹp”.
Điền Mật Nhi nhẹ nhàng nói: “Không phải, mẹ, nhà chúng ta không có tiền, người nhà Triệu gia cũng biết điều đó. Chúng ta sắm bộ quần áo mới này đâu có giống người nghèo khổ, mà giống như đang đi nịnh bợ nhà giàu có thì đúng hơn. Dì cả đã nói người nhà Triệu gia xem trọng nhà mình vì dù nghèo nhưng vẫn muốn con cái học tốt sao! Con thấy trước kia chúng ta như thế nào thì vẫn cứ như thế, bây giờ vì muốn kéo thân gia mà giả bộ thì làm cho người ta xem thường nhà mình thôi. Với lạ chúng ta mặc quần áo mới cũng đâu thể làm cho thể diện nhiều hơn hoặc ít hơn, còn không bằng gặp mặt bằng diện mạo vốn có”.
Tứ Nhi là người không biết chữ, cả đời chỉ ở trong nhà, bà nghĩ con gái là người có văn hóa cao nên lời nói nhất định có lý. Hẳn nào lúc trước nói chuyện với chồng thì ông cũng không đồng ý, chỉ có mình khóc lóc kể lể sự uất ức của con gái thì ông mới phẩy tay nói mặc kệ.
“Bây giờ làm sao, cả những đồ này cũng mua rồi! Như vậy không phải là tốn tiền rồi sao?”. Tứ Nhi nhìn điểm tâm và thuốc lá trong tay cùng suy nghĩ muốn bỏ lại.
Điền Mật Nhi biết tính mẹ một đồng tiền chỉ hận không thể phân thành tám phẩn để tiêu nên vội vàng an ủi: “Đây là việc nhà chúng ta, muốn chiêu đãi khách quý tất nhiên phải cần ít đồ rồi. Còn quần áo thì sạch sẽ gon gàng là được, người ta coi trọng phẩm chất. Mẹ đã nói Triệu gia là một nhà tốt còn gì, người ta chỉ muốn tìm người tốt tính nếu không đã không vào tận trong núi chúng ta”.
Bà càng nghe con gái nói càng thấy có lý, cũng may con gái bà không hồ đồ, nếu không thì hôn sự này không thành. Đừng nói đến việc mình thành trò cười mà học phí của con trai cũng không có mà dùng rồi.
Một nhân viên bán hàng vốn không để ý đến hai mẹ con, thấy hai mẹ con từ nông thôn đến mà mua rượu mua thuốc cũng rất thoải mái thì tươi cười nhưng mà bây giờ lại thấy hai người to nhỏ không muốn bỏ tiền ra thì mặt cũng sầm xuống.
“Hai người có mua đồ không, không mua thì ra ngoài đừng làm cản trở người khác”.
Điền Mật Nhi trợn mắt, kéo mẹ đi. Đối với những người không có giáo dục như thế này thì cần gì phải nhìn họ với sắc mặt tốt, chờ đến khi quốc doanh giải thể thì họ sẽ đắc ý như thế nào. Còn Tứ Nhi thì không cảm thấy làm sao, tự ti từ trong xương làm bà cảm thấy mình luôn thấp hơn người trong huyện, thành phố. Bà không phát giác được sự tức giận của con gái, hỏi xem nó còn muốn mua gì , bà cứ cảm thấy rằng mình thiếu nợ con gái rất nhiều.
Điền Mật Nhi suy nghĩ một chút rồi muốn mua hộp hương liệu Vạn Tử Thiên Hồng, mặc dù hầu như việc nhà đều do cha mẹ làm nhưng mà cô vẫn muốn chăm chút, mặc dù tay cô không thô ráp nhưng khi dính nước vẫn bị căng da. Với lại tay của cha mẹ cũng bị rạn nứt, hương liệu này là loại trị liệu tốt nhất cho da tay bị rạn nứt, buổi tối chỉ cần ngâm nước ấm sau đó bôi lên là có thể liền miệng.
Tứ Nhi thấy cái đó cũng không đắt, vẫn trong phạm vi mua được, cũng chấp nhận bỏ tiền ra, sau đó chỉ vào một lọ Tuyết Hoa: “Mẹ thấy Linh Tử nhà trưởng thôn dùng loại này, con có mua mà dùng”.
Điền Mật Nhi lắc đầu, mỹ phẩm dưỡng da bây giờ không cần dùng cũng được, với lại bây giờ da của cô rất tốt không cần dùng đồ dưỡng da, không cần dùng vào rồi lại hỏng da. Kiếp trước cô không có kiến thức, thấy đồ gì tốt đều vơ lấy dùng, sau khi ly hôn thì làm thêm và nghỉ ngơi lại không có quy luật, chỉ cần vài năm da đã như da của người ba mươi bốn mươi tuổi. Bây giờ trong nhà có vườn, buổi tối hái dưa chuột đắp lên còn hiệu quả hơn mấy cái mỹ phẩm này.
Hai mẹ con cũng không mua cái gì nữa nên đến nơi hẹn nhưng xe ngựa cũng chưa trở lại mà những người khác trong thôn cũng không thấy ai. Tứ Nhi thấy cũng đến trưa rồi, bà xót con gái nên móc trong túi tờ tiền hai hào muốn Điền Mật Nhi đi mua chút lương khô mà ăn.
“Tiệm bên kia người ta có bán bánh quẩy, con sang đó mua bánh mà ăn, không phải là con thích ăn cái này nhất sao?”.
Đúng là Điền Mật Nhi hơi đói bụng, nhưng tiền trong tay cũng chỉ đủ để mua một cái bánh quẩy, mặc dù không đành lòng để mẹ đói bụng nhưng cô biết dù cô có mua về thì mẹ cũng không ăn. Chính mình có thể nhịn để cho con có đủ cái ăn, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ!
Điền Mật Nhi đẩy tiền trở về nói: “Con không đói lắm, một lát nữa về nhà rồi chúng ta cùng ăn”.
Tứ Nhi biết hai đứa con của bà đều có chính kiến, hỏi lại một câu thấy vẫn không đi mua thì cũng cười cười nhét tiền vào trong túi, tiết kiệm được hai hào.
Một lúc sau người đánh xe cũng làm xong mọi việc, đợi mấy người đến rồi cũng nhau về thôn, sau đó ai về nhà nấy.
Buổi sáng hôm sau lúc trời còn tờ mờ sáng, là lúc mà mọi người còn cuộn tròn trong chăn lim dim ngủ thì bây giờ mọi người trong thôn đều rất tỉnh táo.
Đầu tiên là mọi người khoe đồ vật mà mình mới mua hôm qua, mặc kệ là cái gì có đắt hay không, chỉ mang ra để khoe nhau. Nhà ai mua được cái gì, hết bao nhiêu tiền, mỗi người đều hỏi những câu hỏi đó, một lúc sau lại nói sang cả chuyện khác,
“Này nhà lão Điền, nghe nói có người trong tỉnh muốn lấy con gái nhà ông làm con dâu hả? Nghe nói nhà đó còn là nhà cán bộ? Có phải là có tật xấu gì hay là người khuyết tật gì không mà lại chọn con gái nhà ông?”. Thím Trương Tam là người nổi tiếng trong thôn với cái miệng rộng, chỉ cần nghe gió thoảng qua cũng sẽ đào sâu tận gốc rễ câu chuyện.
Mẹ của Điền Mật Nhi mặc dù cũng tự ti vì xuất thân nhưng mà bà cũng là một cô thôn nữ miệng lưỡi bén nhọn, đối phó với những người trong thôn thì nói không kiêng kị.
“Nhà cô thì ăn núi này trông núi nọ, tại sao con gái tôi lại phải lấy người không có tật xấu thì lại khuyết tật? Nói thế nào đi nữa thì Điền Mật và anh trai nó cũng học rất tốt, thành tích đều là đuổi nhau, dù có đi học đại học cũng là học đại học trên thủ đô, bọn nó đều có thể xứng với gia đình cán bộ. Mà cô không biết rõ thì đừng có nói, tôi với cha của nó mới định chứ chưa hề đồng ý! Nhà chúng ta không giống nhà người ta dùng con gái để đổi tiền, nếu không phải đó là người tốt thì tôi còn muốn giữ Điền Mật ở nhà vài năm”.
Lúc cưới con gái lớn nhà thím Trương Tam còn cãi nhau vì lễ hỏi làm cả hai nhà đều không vui, nhà mẹ đẻ thì nói nhà chồng keo kiệt không có tiền còn muốn cưới vợ, nhà chồng thì nói nhà mẹ sư tử ngoạm, muốn bán con gái. Hai nhà cãi nhau to một lúc, hai nhà lại ở cùng một thôn nên những chuyện này đều được truyền đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc