Biệt Thự Hoàng Tử - Chương 16

Tác giả: chirikamo ^_^

Chợt…
- Êh..! Thoại My….!!
Nó giật mình quay lại…thì ra là Thiên Vũ….nó buồn buồn hỏi :
- Sao vậy…? Gọi tôi có chuyện gì hok…??
Vũ nhún vai :
- Minh Thảo rủ đi chơi…. cô đi hok…??
Nó chưa kịp nói gì thì Vũ đã gật gù nói tiếp :
- Mà thôi…cô ko nên đi thì tốt hơn đó…!! ở nhà đi…!!
Vũ đã nghĩ nó sẽ vênh váo lên mà nói :” Cái gì chứ…!! Tui sẽ đi chơi…!!” nào ngờ , nó thờ ơ đáp :
- Ừ…tui ở nhà…!!
Vũ cười phá lên sung sướng , quay lưng đi nhưng chợt một sức mạnh vô hình nào đó đã kéo hắn lại … và nói :
- Cô hãy đi cùng đi….đừng ở nhà…!!
Nó ngạc nhiên , khẽ nghiêng đầu hỏi :
- Sao cơ…???
Vũ nhắc lại :
-Cô hãy cùng đi…!!
Nó im lặng không nói gì…sao hắn vừa mừng rỡ khi nó ở nhà .. mà bây giờ lại….??
Thấy thế…Vũ lắp bắp giải thích :
- Ý…ý của tui là….là….Minh Thảo có lẽ thích cô đi cùng hơn nên mới bảo tui kêu … !! Vì thế cô nên đi ….!! Đừng ở nhà kẻo làm Minh Thảo buồn….!!
Nó gật gù hiền lành :
- ừ…!! Vậy thì tui đi…!!
Vũ mỉm cười rồi bước xuống nhà… hắn quên để ý rằng… nó trả lời hắn thật khác với mọi người…lạnh lùng , thờ ơ hơn…” Hình như con nhỏ có chuyện buồn hay sao nhỉ….mà sao mắt của nó đỏ hoe vậy ta…?? Hay là Thoại My khóc…?? Mà quên…sao mình lại để tâm chuyện cô ta được chứ….khìn quá…!!”
Nghĩ rồi Vũ lắc đầu rồi tiếp tục bước đi…nhưng những suy nghĩ vẩn vơ vẫn cứ hiện lên đầu hắn :” Tại sao…tại sao lúc đó… lúc con nhỏ bảo là ko đi… mình lại làm như thế nhỉ…?? Sao mình lại kêu cô ta đi cùng chứ…!! Khi đó…mình hơi buồn phải ko nhỉ…?? Không…không đâu..!! Mình khìn rồi…khin thật rồi..!!! >.<”
______________________
- Sao…cái gì cơ…?? Em bảo chị mặc bộ đồ này á….?? – Nó méo xệch mặt nói… Hư hư…làm sao nó có thể mặc bộ váy này chứ…. có bao giờ nó mặc váy đâu…!!
Thảo trề môi :
- Có sao đâu…em thấy chị mặc bộ này chắc hợp đó….!! Em thấy nó xinh mà…!! Vả lại , chị đi đến đó mà ko ăn mặc thế này…là trở thành trung tâm của sự chú ý đó…người ta sẽ nói chị chơi trội cho coi…!! Bây giờ chị em mình đi cafe mà…quán này tổ chức giống như một buổi party vậy đó…vui lắm…!!
Nó phụng phịu :
- Hay chị mặc đồ bình thường đi … !! Mặc cái này… kì lắm…!!! Chị ko quen…!!
Thảo cười khì vỗ vai nó :
- Không sao đâu chị…!! Ngày xưa em cũng như chị á…mặc mấy bộ đồ này chẳng quen xí nào hết…nhưng mà đi party với papa , mama nhiều nên cũng quen rùi ^___^ !! Hì…chịu khó đi chị , chứ không thì sao em đỡ nổi khi hàng trăm con mắt như đổ dồn vào chị chứ…!!!
Nó ngước lên nhìn Thảo bằng một ánh mắt e dè :
- Chị phải mặc thật à…??
- Chị mặc đi…dễ thương mà ^__^ !!
Nó khẽ gật đầu , méo mặt rồi đi thay đồ… Thật ra thì bộ váy này cực đẹp – màu hồng hồng đáng yêu khoe vẻ nữ tính , ống tay phồng kiểu tiểu thư , đôi chỗ có đính đá quý long lanh trông rất sang trọng nhưng lại ko quá cầu kì..
Thảo cười rồi chợt vọng lại :
- Trong đó có chiếc cài tóc màu hồng hồng á… !! Nhớ cài lên ná chị !!!
Một lát sau…
- Wow….chị xinh quá chị My ui…!! Nhìn chị y như Pu'p bê vậy đó…!! Yêu thiệt…!!
Nó cười ngượng , soi mình trong tấm gương….chà…ai đây nhỉ…?? Có phải là nó – một con bé chuyên da quần jean , áo pull nữa ko…?? Giờ thì nó lại càng hiểu thế nào là người đẹp vì lụa rồi…!!
Nó chợt quay sang Thảo :
- Em cũng thay đồ đi chứ…!!
Thảo gãi đâu tinh nghịch :
- ùi….may chị nhắc á…!! Mải lo cho chị em quên mất lun ^^ hì… em đi ngay đây ^^ !!!!
Nó mỉm cười , lúc này , chỉ còn mình nó , thế là tha hồ ngắm nghía … nó xoay đi xoay lại mấy vòng thích thú .. Bộ váy này làm nổi bật lên nước da trắng hồng mịn màng của nó hơn …..chà…trông nó giống tiểu thư con nhà quyền quý đấy chứ…!!
Rồi Thảo bước ra trong bộ váy trắng tinh khiết , điểm nhấn của bộ váy là một bông hoa màu đen ngay trước *** , dường như người may là một người rất tỉ mỉ , cẩn thận nên từng đường nét đều rất đẹp và tinh tế , bộ váy ôm sát form của Thảo , nên trông con bé lại càng đẹp hơn nữa…
Sau đó , nó cùng Thảo bước xuống nhà dưới trong sự ngỡ ngàng của cả Vũ , Hoàng và Bảo.
Vũ nhìn nó bằng ánh mắt quá đỗi ngạc nhiên…. ” Con bé quậy phá đó đấy ư ?? Làm sao có thể như thế được…??! Trông nó bây giờ chẳng khác gì một nàng công chúa vậy….. !!” Vũ nghĩ thầm , mắt vẫn không thôi nhìn về phía nó ..
Hoàng mỉm cười….nhưng là một nụ cười dấu kín trong tim…Hoàng là thế..luôn né tránh những cảm xúc của riêng mình…không hề muốn bộc lộ ra cho bất kì ai biết….
Chỉ riêng Bảo là biểu hiện bằng lời :
- Có phải cô hok zậy Thoại My..!!
Nó phồng má đáng yêu :
- Tui chứ ai….!! Bô anh ko có mắt hả…??
- Nói ác zậy …?! Chẳng qua là thấy lạ thôi…nhìn chã giống cô tẹo nào..!!
Nó vẫn chống chế :
- tại Minh Thảo cứ bắt tui mặc chứ bộ…!!
Thảo xen vào :
- Chị ko mặc thì định cho mọi người đổ dồn vào nhìn chắc…??
Nó gãi đầu ngượng nghịu :
- Nhưng cứ kì kì thế nào á , Thảo ơi….!!!
Đến lúc này Vũ mới cất tiếng :
- Bọn tui còn thấy kì kì nữa , huống gì là cô…!! Nhìn cô mặc bình thường quen rồi…. Cô mặc thế này , tui thấy… buồn ói quá…!!
Nó sừng cổ lên :
- Cái gì hả….?? Anh bớt cái trò xỉa xói người khác đi được ko hả , Thiên Vũ ??!!
Thảo cũng đứng về phe nó . phản bác ngay ý kiến vừa rồi của cậu anh trai :
- Anh nói cái j đó , anh Vũ…!! Anh dám chê bộ váy này hả…?? Đừng có quên đây là bộ váy anh mua tặng em đó….!!!!
- Ơ…anh…anh…. – Vũ lắp ba lắp bắp quê độ.
Thảo chép miệng nhìn nó không chớp mắt :
- Chỉ có tiếc một điều là mua tặng em nhưng nhìn chị My mặc , em thấy đẹp hơn nhiều….ha…!! Mấy anh có thấy vậy hok !!!
Bảo cười khì :
- Anh ko biết nhưng trông Thoại My mặc khá hợp….vậy thui ^^
Nó cũng cười , một nụ cười ngượng nghịu nhưng trong lòng nó cũng cảm thấy vui vui…
Cả bọn cùng bước ra , chợt nó phát hiện ra điều gì nên liền nói bằng giọng cực kì nghiêm trọng :
- Đi bằng cái j vậy…??
Thảo gõ đầu nó một cái rõ đau :
- Xì… chị hỏi thừa thế….bằng xe hơi chứ cái j….??
Nó khẽ nhăn nhó :
- huhu.. là…là ô tô hả….chị…chị ko đi ôtô đâu !!!!!
Thảo ngạc nhiên nhìn nó bằng ánh mắt như người trái đất nhìn người ở hành tinh lạ :
- Sao vậy chị My ..??
Nó lè lưỡi :
- chị bị say xe….!!
- Trời ạ…!! – Thảo nói mà như muốn xỉu , con bé chưa từng gặp ai bị say xe bao giờ cả mà…
Vũ thở dài quay sang nó :
- Không sao đâu…!! Lần này đi xe mui trần…khỏi sợ say xe nữa há…!!
Nó mừng rỡ ra mặt :
- Thế hả…!! yeah….!!!!!!!! Thiên Vũ muôn năm…!!
Nghe nó nói thế , chợt Vũ cảm thấy mát mát ruột , vui vui lâng lâng , một cảm giác kì lạ mà hắn chưa từng cảm nhận …
Còn Thảo vẫn nhí nhảnh chọc đùa nó :
- Lêu lêu…!! Có người bị say xe kìa….lêu lêu…!!!
Vũ khẽ cười…..nó chợt nhận ra…. Thiên Vũ cũng ko phải là máu lạnh lắm…hắn vẫn cười và vui vẻ… còn Minh Hoàng thì hầu như không có hai chữ “nụ cười” hiện hữu trên gương mặt hắn…. Lạnh…
Chiếc xe đỗ tại một tòa nhà to lớn màu trắng …
…………” Party Cafe”………………
Bước vào phía trong thì càng cảm nhận được vẻ lộng lẫy ở đây.
Đúng như Thảo nói , mọi người ở đây đều ăn mặc rất sành điệu , nếu ăn mặc bình thường thì sẽ bị chú ý , bàn tán ngay.
Rồi cả bọn ngồi xuống một góc , chỗ đó cũng cách không xa sân khấu là bao.
Sau khi gọi đồ uống xong…Vũ còn ráng thì thầm gì đó với cô nàng tiếp viên..
Nó khẽ bĩu môi :” Đúng là đồ háu gái..!!”
Vũ vừa nói , vừa cười cười .. sau đó , còn cười phá lên to ơi là to.. khiến nó cảm thấy vô cùng khó chịu…thậm chí có cả phần bất an…
Và dường như là cảm tính của nó lần này đã đúng… Đúng là có bất trắc đã xảy ra….
…..tiếng nói phát ra từ phía sân khấu,..
- Để trở lại với chương trình ” Hát cho nhau nghe!” Chúng ta sẽ đến với một ca khúc của bạn Rùa Thoại My đang ngồi ở bàn số 7 ..!!! Nào..hãy cho một tràng pháo tay để cổ vũ cho bạn Rùa Thoại My..
Nó nghe mà nóng hết cả mặt…cái gì đây….Có nhầm ko vậy….Thoại My….đúng là tên nó mà…còn Rùa thì…?! Nó lo lắng , quay ngang quay ngửa nhìn xem số bàn của cả bọn đang ngồi là số bao nhiêu….trời ạ… số 7 .. đúng như anh chàng MC vừa nói…
Thảo ngạc nhiên nhìn nó :
- Chị đăng kí hồi nào mà lẹ vậy chị My…??
Nó ấp úng lo sợ :
- Chị…chị…đâu…đâu có gọi đâu…hình như họ nhầm đấy chứ…!!
Vũ vẫn cười khúc khích…. Có lẽ nào….??
Bỗng….anh MC bước lại phía nó….
- Xin hỏi bạn nào là Rùa Thoại My…?! Mời bạn lên hát theo đăng kí…!!
Nó ngơ ngác nhìn :
- Em là Thoại My … Ơ…nhưng,,..Em…em đâu có đăng kí đâu ạ…!!
Anh MC thở dài :
- Vừa rồi em đăng kí với tiếp viên là hát một ca khúc và yêu cầu phải được hát đầu tiên ….?? Sao lại……???
Nó đùng đùng sát khí quay sang Vũ :
- Thiên Vũ ૮ɦếƭ tiệt…đây có phải là trò của anh không…??
Vũ huýt sáo đáng ghét :
- Của tui hay không thì đều ko quan trọng cả…quan trọng là cô phải lên hát…!!!
Anh MC vẫn một mực nằng nặc kêu nó lên hát mặc cho nó gần như là năn nỉ :
- Ơ…em…em phải lên hát thật à….!? Nhưng em…em. đâu có đăng kí…!!
Nó vừa dứt lời thì Vũ đã chen vào và đẩy nó lên sân khấu một mạch :
- Cậu đừng để ý làm gì….con nhỏ này tính hay ngượng nên mới thế đó…!!! ^^
Nó tức điên lên nhưng cũng ko làm gì được vì nơi nó đứng lúc này là sân khấu , hàng trăm ánh mắt đang dõi theo.. nó phải làm gì bây giờ….?? ư ư…
- Tôi…tôi…là..là…Thoại..Thoại My…tôi xin..hát…hát bài…. bài… Pretty…Pretty boy..
Anh MC vội đỡ lời cho nó :
- Vâng…bạn Rùa Thoại My.. sẽ trình bày ca khúc Pretty Pretty Boy….!!
Nó khẽ nhíu mày nhìn ảnh :
- Không…bài Pretty boy cơ ạ… hơn nữa…em là Thoại My…ko phải rùa đâu !!!
Anh MC ráng cười thật rạng rỡ rồi bắt đầu đính chính dần dần :
- Xin lỗi mọi người….bây giờ là ca khúc Pretty Boy do bạn Rùa..à quên…bạn Thoại My trình bày…!!
Nó khẽ cúi người , không quên nhìn về phía Thiên Vũ bằng ánh mắt trách móc và vô cùng căm tức.
I lie awake and pray
That you will look my way
I have all this longing in my heart
I knew it right from the start
Oh my pretty pretty boy I love you
Like I never ever loved no one before you
Pretty pretty boy of mine
Just tell me you love me too
Oh my pretty pretty boy I need you
Oh my pretty pretty boy I do
Let me inside
Make me stay right beside you
Vũ lại đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác… ” Thoại My hát cũng hay quá…giọng hát trong ✓út , ngọt ngào.. không giống như những lần mình cãi nhau với cô ấy…!!!”
” Anh ko hiểu trong anh đang có cảm xúc gì nữa….nhưng….rất dễ chịu và ấm áp…. Em là một cô bé đặc biệt… đặc biệt với anh….!!!! Trái tim hóa đá của anh đã thực sự tan chảy vì em rồi…cô bé ạ…!!!!!!!!” – Hoàng nhìn nó , khẽ mỉm cười … là nụ cười ấm áp đầu tiên hắn dành cho nó… Nhưng đáng tiếc…nó không nhìn thấy…cũng như không cảm nhận được gì….!!
Mỗi người một cảm xúc , mỗi người một ý nghĩ nhưng cả bộ 3 và Minh Thảo đều không thể ngờ được giọng hát của nó lại tuyệt vời đến vậy….
kết thúc…. Nó nhẹ nhàng bước xuống thì một anh chàng tiến lại và tặng cho nó một bông hồng..
Nó lí nhí cảm ơn rồi đi lại phía bàn mà cả hội đang ngồi…
- Cô hát cũng không tồi ^^ – Bảo mỉm cười bình phẩm.
Nó chớp mắt :
- Uả…chứ bộ tui hát hay hả…??
Vũ khó chịu bĩu môi :
- Xì….không tồi khác với hay một trời một vực à nha…đừng có mà hiểu nhầm ý…!! Chẳng qua là Bảo muốn an ủi cô nên mới nói vậy….
Nó cười đểu giả :
- Thôi đi….hay là anh lại ghen tị với “tài năng” của tôi…!?
Vũ tức đến nghẹn máu , không nói được gì..chợt thấy nó cứ mân mê cành hoa nên liền chế giễu :
- Này…. cô thích bông hoa đó lắm hả…?
Nó gật gù :
- ừ..thì sao chứ…??
-Chỉ là 1 bông hoa mà khiến cô vui đến thế cơ à…?? Bộ cô chưa được tặng hoa bao giờ chắc..?? – Vũ xỉa xói.
Nó lặng yên , thở dài rồi nhẹ nhàng đáp :
- ừ…Đúng vậy đấy…!!!
Nó chợt buồn….rồi nó cố gắng để khiến mình vui hơn nên tiếp tục cãi nhau với gã Thiên Vũ :
-Này….!! Cái trò lên hát là do anh bày ra đúng hok ?? Thiên Vũ…???
Vũ cười phá lên :
- Chứ còn ai nữa…!! Câu này mà cũng phải hỏi hả….??
Nó chưa kịp cãi gì thì Thảo đã chen vào :
- Thôi…thôi !! Em xin cả 2 người á…..!! hok bình yên ngồi với nhau được 1 phút nào hết à…. Thiệt tình luôn…!!! Nãy giờ mọi người nhìn quá trời luôn á…!!
Vũ lắc đầu :
- Không đội trời chung mà Minh Thảo..!! Em thông cảm cho bọn anh với nha ^^
Nó khẽ nhún vai rồi nhìn ra bầu trời…. Có một ai đó … lại đang ….. nhìn nó bằng cả trái tim….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc