Biệt Thự Hoàng Tử - Chương 06

Tác giả: chirikamo ^_^

“Rầm…”
Châu đâm sầm vào người Bảo .
- Anh Bảo…anh…anh có sao ko ạ…?? – Dù Châu ngã lăn quay nhưng vẫn quan tâm hỏi.
- Không…Không sao !!! Em ko sao chứ ?? – Bảo dịu dàng hỏi rồi đỡ Châu đứng dậy.
- Cảm ơn anh…..!! – Châu “long lanh” nhìn Bảo .. Bảo mỉm cười “lovely” rồi nheo mắt bước về phòng.
Nó chớp chớp mắt nhìn Châu :
- Gì mà đờ đẫn ra thế , Ngọc Châu ??
Châu mỉm cười :
- Ơ….tớ…tớ có sao đâu….!!
Nó tinh vi “vi tính” :
- Ờ…đâu có sao đâu…nhìn cái mặt lộ ra hai chữ “dại trai” kìa…!!
Châu lè lưỡi đáng yêu :
- Xì…!! My lúc nào cũng xỏ xiên cho bằng được !! Ghét !!!
- Xỏ xiên gì mà xỏ xiên….thiệt chứ bộ !! – Nói rồi nó lại tung tăng chạy đi..
- Á á á….! My đứng lại cho Châu….đứng lại !!!!!!!!!!
………
- Thôi ! My ơi….Chắc Châu phải về đã…!! Hjx….10h rùi chứ sớm sủa gì nữa đâu !!! – Châu thở dài nhìn đồng hồ nói.
Nó suy nghĩ một hồi rồi lay lay tay Châu nói :
- Hay Châu ở lại ngủ với My đi !!!
- Ơ……thế sao được…?? – Châu nói với vẻ tiếc nuối.
- Sao lại ko ?? – Nó xụ mặt xuống.
- Ngủ ở đâu thì Châu chỉ cần xin 1 tiếng là okie liền à… Nhưng… Nếu là Prince Villa thì ko được…!!
- Sao zạ…??
Châu nhìn quanh , cầm con gấu bông lên rồi đáp :
- Thứ nhất .. Tớ mà ngủ lại đây thì sợ “Bộ 3″ kia sẽ kill tớ mất…!!!!
Nó cười gian xảo :
- Hohoho….ko sao…..bọn hắn mà dám “kill” cậu thì tớ sẽ “kill” lại chứ lo gì ..!!! Có tớ bảo kê mà , cậu lo gì !!!
Châu nhìn nó với ánh mắt :” xạo ke vừa thôi !!” rồi nói :
- Gớm…Cậu tự “bảo kê” cho thân cậu đi đã rồi sau đó hẵng nói đến tớ…!!
Nó gãi đầu ngượng nghịu :
- Hihi…nhưng ko sao đâu….bọn hắn sẽ ko làm gì Châu đâu mà sợ…!!
Châu nhún vai :
- Cứ cho là thế đi chăng nữa…! Thì đến hồi , chị Cẩm Tú mà biết thì chắc tớ còn nước ra đi tìm đường cứu quốc thôi!!!
- Xời….chán nhỉ…?! – Nó thở dài nói rồi đành tiễn Châu ra về.
Ra tới phòng khách…
- Em về đã , chào mấy anh !!! – Châu mỉm cười chào bộ ba.
Vũ nhếch mép đáp :
- Lượn đj cho nước nó trong…
Nó liền nhào zô :
- Ở đây ko có nước đâu mà trong với chã ᴆục…!
- Prince Villa có hồ bơi hơi bị rộng….cô quên à Thoại My ?! – Vũ thản nhiên nói.
Nó cười khẩy :
- Nước đó bị vẩy ᴆục từ cái ngày mấy tụi anh tới đây rồi ! Anh quên rồi hả Thiên Vũ ?!
Vũ uất nghẹn ko biết nói gì :
- Được lắm Thoại My ! Cô giỏi đấy !!!
Nó chớp chớp mắt làm điệu – cố tình chọc tức Thiên Vũ :
- Khỏi cần anh khen….tui tự biết mà ^_~ !
Vũ chưa từng bị ai làm cho tức đến thế này , nhìn cái bộ mặt đỏ lừ lên vì tức giận là đủ hiểu.
Nó nhe răng cười đểu , vỗ tay phành phạch vài cái rồi nhìn Vũ bằng ánh mắt thách thức.
Vũ cáu lắm nhưng ko làm gì được nó nên đành bỏ về phòng.
Bảo phì cười nhìn nó :
- Chưa ai làm Thiên Vũ tức như cô đâu , Thoại My ạ ! Lần này chắc tụi tôi gặp “đối thủ” thiệt ròy..!!
Nó khẽ chu môi , nhún vai rồi kéo Châu ra ngoài .
Châu khẽ với người vào trong vẫy vẫy :
- Thui…em chào 2 anh em zề…!! Ngủ ngon nha anh Bảo…!!
Nó thở dài :
- Haizz … thiệt là pó tay cho cậu quá… Lúc nãy tên Vũ nói chưa tức hay sao còn ráng “bye” tụi hắn nữa..?!
Châu chu môi chu má :
- Xì… tui chào anh Bảo với anh Hoàng , chứ có chào anh Vũ đâu mà cậu ý kiến !!!
- Bọn hắn 1 giuộc cả thoy !!! – Nó lừ mắt nhìn Châu.
Châu cười cầu hòa với nó :
- Thì…..anh Bảo với anh Hoàng….2 ảnh cũng đâu có ác ý j đâu….chỉ có anh Vũ hơi hơi……ba chấm thuj à…!! Vả lại…cậu biết tớ …. ba chấm anh Bảo mà….!!!
- Ừ…. Biết rồi…! Dù gì thì anh Bảo cũng là người hiền hòa nhất trong 3 bọn họ…!! – Nó chép miệng nói , tất nhiên Châu hào hứng ủng hộ ngay :
- Ừ…ừ !! Đúng òy á !!! Anh Bảo của tớ đẹp trai , dễ xương , đáng yêu nhứt nhứt nhứt !!!
- Gúm ! Xem cậu kìa…cái điệu bộ trông “dại trai” thấy ớn…!! – Nó phì cười nói.
- Cái cậu này !! Thiệt đúng là….
Nó mỉm cười tiễn Ngọc Châu về một đoạn rồi bước về nhà..
- Gió đông qua trước hiên nhà….xào xác lá rơi đầy khắp sân…. Ngỡ bước chân anh thật gần chợt nhận ra……
Nó vu vơ hát … đúng lúc này…nó cũng ” chợt nhận ra” :
- Á á….!! Ai đóng cửa rồi !! mở cửa ra !! Mở cửa ra !!!!!!!!!!!!!!! – Nó đập cửa rầm rầm sau đó chạy vòng ra cửa sau xem thử có mở không..
Vài phút sau thì lại nghe tiếng la ó của nó :
- Khỉ thật … cả cửa sau cũng khóa….!!! Mình lại ko cầm theo chìa khóa nữa chứ…?! Trời ơi là trời….đất ơi là đất !!!!!!!!!!!!!!!
“…rầm….rầm…rầm” ..
Nó cứ đập cửa….cứ gọi…. và cứ cảm thấy lạnh lẽo… Đã cuối đông , mùa xuân cũng sắp đến nhưng tiết trời vẫn còn lạnh lắm…
Nhất là khi nó không mặc áo khoác thế này… Nó chỉ biết hét lên và đập cửa rầm rầm :
- Làm ơn mở cửa đi !!! Thiên Vũ !!!!!!!! Tuj biết đây chính là trò của anh mà … mở cửa ra….mở cửa ra….!!!!! huhu….làm ơn…..ngoài trời tối quá…..huhu….mở cửa cho tôi đi……huhu…. – Nó sợ hãi bật khóc .
Tiếng khóc nức nở của nó đủ vang vọng tới nơi mà bộ 3 đang ngồi….
- Hhahaha…Cuối cùng thì cô ta cũng khóc rồi !! Yeah ! – Nói rồi Vũ giơ tay lên đập với Bảo và Hoàng để “chúc mừng chiến thắng”
Rồi… Thấy Hoàng ko giơ tay lên , gương mặt thì tỏ vẻ ko mấy hài lòng.. Vũ liền hỏi :
- Cậu sao vậy Minh Hoàng….rõ ràng chúng ta đã thắng…?! Sao cậu lại…?
Hoàng nhún vai :
- Tôi thấy hành động của chúng ta hơn tàn nhẫn…. Bây giờ đang lạnh lắm, vả lại , Thoại My – cô ấy sợ bóng tối….Tôi nghĩ nên tha cho cô ấy lần này…!!
Vũ cười khẩy :
- Thoại My – cô ta mà biết sợ ư ??? Nếu biết sợ thì đừng có ᴆụng chạm tôi ! Vả lại…ai dám đối đầu với bộ 3 chúng ta…dám bước chân vào Prince Villa thì … đều phải gánh chịu tất cả thoy ..! Nếu ngay từ đầu cô ta từ bỏ cái ý định sống ở đây thì có phải sẽ tốt hơn hay ko…!! Tất cả là do cô ta tự gánh lấy cả mà thôi…!!
Bảo gật gù nhìn Hoàng :
- Thiên Vũ nói đúng rồi đấy Hoàng ạ !! Tất cả vì mục tiêu đuổi Thoại My ra khỏi đây mà…!! Cậu ko nên quan tâm nhiều quá làm gì…!!
Minh Hoàng thở dài rồi bỏ đj..
- Hoàng làm sao vậy…cậu biết ko Bảo…? – Vũ cầm tờ báo lên đọc rồi hỏi.
- Tôi chịu…!!!! – Bảo nhún vai đáp , nhưng hình như , cậu còn biết một điều gì đó….
__________________________
Từng cơn gió khẽ rít qua… nó cảm thấy lạnh 1 phần…nhưng lại cảm thấy sợ đến 10 phần…
Xung quanh nó ko hề le lói dù chỉ 1 tia ánh sáng…. Nó khóc…
Nó ko biết phải làm sao… phải làm thế nào…??
Chợt nhớ lại cái lúc nó đứng giữa bóng tối đầy sợ hãi….
Có một người đã ở bên cạnh nó..
Một người chở che nó…
Bảo vệ nó…
Quan trọng nhất…là nó cảm thấy…rất bình yên…
Trở lại với thực tế của nó lúc này…
Cô đơn…sợ hãi…giá lạnh…
Bờ môi nó tím tái , buốt lại… Đôi chân tê cứng như không còn cảm giác…
Nó co ro một xó để chống chọi lại cái lạnh …
Giá như….
Giá như có một vòng tay ấm áp …
Giá như có một bờ vai yên bình…
Giá như có một tia sáng xuất phát từ trái tim …
Để chở che và xua tan đi bao cảm giác lạnh lẽo , sợ hãi…
Thế nhưng thì…tất cả cũng chỉ là….”Giá như”….
Bỗng….
Nó cảm thấy ấm áp lạ thường ….
Anh đến bên và cầm lấy tay nó…
-.. Minh Hoàng…!! Là anh đấy ư…?
Dù trời rất tối , không thể thấy được gì nhưng nó vẫn có cảm giác , Hoàng đang cười cùng nó :
- Khoác chiếc áo này vào…!!
Nó ngỡ ngàng….Minh Hoàng đang choàng áo cho nó ư…? Khó tin thật nhưng…..dường như đây là sự thật….là sự thật….
Nó suy nghĩ một lát , gạt nước mắt rồi quyết định hỏi :
- Sao anh lại giúp tôi…?
- Tình cờ thôi …
Không hiểu sao nó lại hỏi một câu khá ngớ ngẩn :
- Sao lại tình cờ…?
- Tôi ra ngoài có việc…đây là đèn pin và chìa khóa….Cô mở cửa mà vào nhà….! Tôi đi đây… !!
Hoàng nói rồi khẽ buông tay ra , định bước đi thì ..
- Khoan đã… – Nó nói rồi cầm lấy tay Hoàng.
Hoàng lạnh lùng hỏi :
- Có chuyện gì à..??
Nó lắc đầu :
- à…ờ… Cảm…Cảm ơn anh…!!
Hoàng vẫn lạnh nhạt :
- Không cần cảm ơn tôi … Về chuyện Lucky Star…Tôi nghĩ cô nên nói thật với Thiên Vũ và Nhất Bảo thì hơn… !! Tôi chỉ nói thế thôi , quyết định thế nào là tùy !!
- ơ…vâng…
Nó lí nhí đáp rồi sau đó nhìn theo bóng Minh Hoàng bước đi về phía cổng..
Trái tim nó khẽ bình yên…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc