Biến thái! Tránh xa ta ra !!! - Chương 20

Tác giả: Congchuayeutruyentranh

HẠI BẠN
Oành.
Một tiếng động lớn vang lên, dội lại làm tôi muốn ngất luôn. Huhu! Không phải nhanh thế đã đến tuyên án chứ?
- Anh…anh…anh…bình tĩnh!!! Bình tĩnh tí nào!!! Uả??? Mà…mà…anh đi…đi bằng máy bay tới hay sao mà lẹ vậy??? Hử???-Ngân Châu lắp ba lắp bắp trông đáng thương ghê gớm.
- Em lặp lại những lời mới nhắn khi nãy. Nhanh!
- Ơ…là…là…”Anh lại lên cơn sao???”
- Trước đó!!!
- Là…là…là cái gì???? Ai biết gì đâu??? Tự nhiên nhào vô đây kêu nói biết nói cái gì?! Vô duyên.-Ngân Châu giận dữ giậm chân oành oành.
- Em còn dám nói!!! Hả?
- Ơ…Ơ…Coi như tôi sorry đi! Ha?! Em…em sẽ…bù đắp cho anh!
- Bù đắp thế nào???
- Em…em…kể chuyện cười cho anh nghe nha?!
- Kể!
૮ɦếƭ rồi! Kể chuyện cười??? Hơ hơ…Cái chiến tích huy hoành hồi đó còn chưa đủ nhục nhã hay sao hả bà???
- Ơ…Là…là…thế này. Có…có một…
- Em bị nói lắp sao???
- Không có!!! Để em kể lại! E hèm! Có một cô gái nói với chồng:”Anh thật can đảm khi cưới em!”
Chàng trai hỏi:”Tại sao???”
Cô gái nói:”Vì mẹ em nói chỉ có súc vật mới cưới em!”
Hahahaha…Vui không??? Hử???
Nó kể một mạch. Quác quác quác!!! Đức mẹ Maria ơi!!!
- Sao thế??? Sao không ai cười thế hả???-Nó dáo dác.
- …Em nghĩ nó mắc cười lắm hả???-Tiêu Duẫn mặt mũi tối như là đêm ba mươi.
- Phải! Trong tuyển tập truyện cười đăng thế mà!!!
- CHẲNG MẮC CƯỜI GÌ HẾT!!!!-Tiêu Duẫn hét tướng lên. Tôi thấy tình thế không ổn nên muốn can thiệp:
- Hai người nên…
Tiêu Duẫn lườm tôi.
- Nên đến nơi kín đáo để…tâm sự. Tôi…đi trước!!! Hahaha…Bye!-Tôi không đủ can đảm nói ra tiếng lòng nên đành hy sinh bạn tốt.

Chuyến du lịch đến đây là phá sản. Ngân Châu, bảo trọng nha!!!
- Áaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!-Trong phòng truyền ra một tiếng hét của ai đó (Mà mọi người đều biết là ai!)
- Ngân Châu???
Tôi đi được hai bước thì nghe được tiếng la thất thanh ấy của bạn tốt, bước chân định chạy vù đi đột nhiên khựng lại. Tôi…có nên vào cứu nó hay không???
Vào, không vào, vào, không vào…Á!!!! Vào hay là không??????
- Cứu với a!!!!! Huhu…-Tiếng hét đó lần nữa reo lên. Tôi rất muốn xông vào cứu nhưng…tôi sợ vào rồi thì không ra được nữa!!!
- Ngon la nữa đi! Tôi cho em la đấy!!! Hả??? Dám hay không???
Tôi nhiều chuyện ghé mắt vào lỗ hổng nhỏ nhìn trộm.
- A?!-Tôi la nhỏ một tiếng. Do chỉ nhìn thấy qua một lỗ hổng chút xíu xiu nên tôi chỉ thấy Ngân Châu bị đè bẹp trên giường, quần áo xốc xếc, mặt mũi nước mắt ròng ròng.
Phải nghĩ cách, nghĩ cách cứu nó!!! Haizzz…Làm sao đây???
- Áaaaaaa!!! Sao không có ai tới cứu mình hết vậy??? Nguyệt ơi! Bà ૮ɦếƭ ở đâu rồi?!!! Oaoaoa…
Tôi thấy nó thê lương như vậy thành ra cũng không dám vào luôn. Thôi thì…Ngân Châu ơi! Ngày này năm sau tôi sẽ làm đám dỗ cho bà! Còn nữa, tôi sẽ nhắc nhở cho má bà là Xuân này bà không về! =”=|||
- Em nghĩ có người đến cứu em sao??? Đừng có mơ!!!!
- Yá!!!!!!!!!!!!!!!!
2 ngày sau, đó là một ngày mát mẻ, trời quang mây tạnh…
Giữa bầu trời quang đãng đột nhiên có một tia sét giáng xuống làm tôi muốn trẹo quai hàm, Cổ Ngân Châu mang thai!!!!!!!!!!
Mẹ của tôi ơi!
2 ngày sau, đó là một ngày mát mẻ, trời quang mây tạnh…
Giữa bầu trời quang đãng đột nhiên có một tia sét giáng xuống làm tôi muốn trẹo quai hàm, Cổ Ngân Châu mang thai!!!!!!!!!!
Mẹ của tôi ơi!

- Tôi…tôi tới thăm Ngân Châu!
Đứng trước mặt Tiêu Duẫn, tôi ngại ngùng mở lời.
- Tới thăm chứ không được lôi vợ tôi đi cái chốn khỉ ho cò gáy nữa nghen! Cô ấy đang mang trong mình con của tôi đó!!!
- Biết rồi!-Tôi không chút thiện cảm đối lại. Hứ!
- Ngân Châu! Bà thấy trong người có khỏe không???
- Khỏe!-Nó đáp. Nhưng gương mặt thì có vẻ âu sầu muốn ૮ɦếƭ.
- Bà định đặt tên cho nó là gì??? Bà muốn nó là trai hay gái???
- Gì cũng được!-Nó chán nản.
- Bà sao vậy? Haizzz…Nếu…nếu bây giờ con tôi còn thì hay quá!!!-Tôi ủ rũ. Nó quay đầu nhìn tôi chằm chằm. Hai đứa cứ như vậy nhìn nhau mãi, không ai nói câu gì.
Buổi tối. Tôi dán mặt vào laptop chơi game. Anh giống như là oan hồn không biết từ khi nào đã lượn ra phía sau tôi. Vòng tay một tay siết eo tôi, một tôi chạm vào *** tôi.
- Anh đừng có phá. Tránh ra mau!!! Thua là em đánh anh đó nha!!!-Tôi không màng tới việc anh làm mà tiếp tục chơi.
- Haizzz…Em xem, Ngân Châu ngay cả con cũng có rồi!!! Em à! Mau mau kiếm cho anh một đứa đi.
Tôi nhấn nút Pause để dừng game, quay sang nói với anh:
- Anh đừng có hòng dùng mấy lời đường mật ngọt ngào ấy mà dụ dỗ em. Em không dễ dàng mắc mưu vậy đâu nha!!!
- Anh đâu có dụ dỗ em đâu!!! Em khờ quá!!! Đây là nhà anh, phòng anh, em cũng là vợ anh, em chạy đi đâu hả??? Có chạy cũng không thoát nổi đâu à nha!!!-Bàn tay anh di chuyển dần dần xuống dưới…
- Anh…anh…anh làm gì vậy a???
CHIẾN DỊCH TẠO BABY
- Khoan đã!!! Em..em vào nhà vệ sinh một chút. Ra nhanh thôi!!!-Tôi kiếm cớ, không đợi anh nói ừ đã phóng thẳng vào WC.
- Nguyệt!!!…
…5′ sau…
Tôi cười ha hả phía sau cửa WC bắt đầu âm mưu, trưng bày bộ mặt nuối tiếc bước ra nhỏ giọng nói với anh:
- Anh! Em…em…đến tháng rồi!
Khà khà!!!
- Gì?????? Haizzzzz….
ẦM!!!! Anh tức giận đá một phát vào chân bàn rồi kế đó đi nhanh vào nhà tắm. Há! Chắc là tắm nước lạnh cho “hạ hỏa” chứ gì!!! Hihi…Chịu khó nhé!!!
Tôi cười toe toét, mở máy tính chơi game tiếp. Thì phát hiện một chuyện, sao nhân vật tôi đang chơi lại ૮ɦếƭ ngay đơ thế này??? Rõ ràng tôi đã dừng game rồi mà!!!! Huhu…
Trong nhà tắm vọng ra tiếng nói:
- Em yêu! Quên nói cho em biết, khi nãy anh chơi game, chơi chưa quen nên nhân vật của em bị ૮ɦếƭ rồi!!! Xin lỗi em nhé!!!
Yá!!!!!!!!!!!! Lâm Thế Ưu!!!
Thực ra là…nếu không muốn bị ai kia (Cái người làm nhân vật game online của tôi ૮ɦếƭ ngay đơ í!!!) đè xuống hành cho một đêm sống dở ૮ɦếƭ dở thì phải giả bộ thôi. Hừ!!! Có trách thì trách ai kia ác độc, không biết thương hoa tiếc ngọc í!!! Blè.

- Em yêu!!!-Anh bước ra, liếc tôi một cái, tôi chột dạ tiếp tục nhìn vào máy tính, không dám nhìn anh.
Tay anh tiếp tục làm xằng làm bậy trên người tôi. Lẽ nào anh phát hiện rồi? >__<|||
- A! Anh à, em đến tháng rồi nha!!!
- Vậy sao??? Hử???… Chứ không phải em học theo Ngân Châu bày trò quỷ ư???
-…-Á khẩu không thốt nổi nên lời. Hix! Đúng là trứng không thể khôn hơn vịt mà!!!
1h sáng…
- Oaoaoaa…Anh đừng tới đây a!!!! Em mệt lắm rồi!!!-Tôi ôm chăn khóc lóc, đúng là ác quỷ mà!!!
- Sao thế??? Hử??? Anh đâu có ăn thịt em đâu mừ!…
Hừ!!! Vậy mà không ăn thịt??? “Làm” từ lúc 12h tới bây giờ mà nói không ăn thịt ư???
- Đừng!!! Em buồn ngủ rồi!!! Để cho em ngủ đi a!!!-Tôi nài nỉ.
- Thì có gì đâu!!! Em muốn ngủ thì cứ ngủ đi! Anh không có ép em thức cùng anh mà!!!
- Không được!!! Không ngủ được!!! Anh cứ ở trên người em lăn qua lăn lại như vậy thì em ngủ kiểu gì chứ!!! Huhu…
- Hihi^^ Anh “chăm chỉ” như vậy thì sẽ nhanh chóng có baby thôi à!!!
- Ờ! Ờ!!! “Chăm chỉ” bấy nhiêu là đủ rồi!!! Em muốn ngủ!!!! Hix!
Anh tới gần, nâng cằm tôi lên. Mặt tôi trắng như là chuột bạch.
- Còn dám gạt anh hay không???
- Không! Không!!! Chém ૮ɦếƭ cũng không dám nữa!!!
- Vậy mới ngoan chứ!!!
-…
Tôi còn tưởng đến đây là chấm dứt, nào ngờ, anh vẫn còn kịch liệt “vận động” thêm 15′ nữa mới chịu ngưng. Tôi có gả sai người hay không nhỉ?
Ngày tháng sau này, chỉ có từ để miêu tả mà thôi: Khó sống!
Hôm nay tôi về nhà thăm mẹ. Mẹ vừa thấy mặt tôi đã ào ra, áp gương mặt kín mít dưa leo lên má tôi không nề hà.
- Huhuhu…Con nhóc này, có chồng rồi thì không cần mẹ già này ư??? Tại sao cả năm nay mới vác mặt về? Hử???
- Mẹ à!!! Con nói rồi, ngày trước nếu mẹ không vác con đem gả cho Thế Ưu thì bây giờ đâu có chia lìa như vầy!!! Hihi…-Tôi nói nhưng trên mặt không hiển thị chút tiếc nuối nào.
- Hứ!!! Ai nói là mẹ hối hận. Kể từ ngày mà con gả đi…Hắc! Thời gian mẹ làm đẹp cà̀ng ngày càng nhiều. Ngủ thì đủ 8 tiếng, còn có thể đắp mặt nạ, đi spa nữa!!! Thật sự không có hối hận!!!
- Mẹ à!!! Con gái mẹ lâu lâu mới về mà!!!…
- Thôi! Vào đây đi, đứng ngoài đây nắng sẽ hư da mặt đó!!!
- Vâng.
Tôi lon ton theo chân mẹ tôi vào nhà.
Mẹ tôi đem dưa leo trên mặt bỏ xuống, rửa sạch bằng nước hoa hồng. Kế tiếp còn đắp cả khoai tây. Thiệt là sướng đến mức khiến tôi có chút ghen tị. Con gái bị “hành xác” thê thảm đến thế mà mẹ còn ung dung thế ư?
- A! Đúng rồi!!! Nguyệt à, hai đứa cưới cũng một năm rồi, vì sao tới bây giờ con chưa có con vậy??? Hay là…do chồng con có vấn đề?-Mẹ tôi dè dặt. Tôi đang uống nước bỗng bị sặc.
Có vấn đề??? Người có vấn đề là tôi, là-tôi! Tối nào cũng bị đè bẹp dí. Tức ૮ɦếƭ mất!!!
- Mẹ à!!! Không có chuyện đó đâu!!!-Tôi lắc đầu.
- Không ổn đâu!!! Con nên..nên..mua thuốc, tẩm bổ cho chồng con đi. Có đứa con thì hạnh phúc gia đình cũng không sợ trượt mất.
Lại còn tẩm bổ??? Hơ. Chưa tẩm bổ đã làm tôi thất điên bát đảo, tẩm bổ thì tôi thành cái dạng gì cơ chứ???
- Mẹ! Con hứa là sinh hai đứa cháu cho mẹ. Nhé??? Nhưng mà phải đợi tới lúc đã!!!
- Khi nào mới tới lúc của cô? Hử????-Mẹ tôi bực bội. Tôi thở dài.
Tôi vừa thở dài vừa ôm mấy thứ thuốc bổ về nhà. Định bụng sẽ một phát ném thẳng vào sọt rác cho yên chuyện. Thế nhưng, ông trời quả là ngược đãi kẻ hiền lành nhưng tôi mà…
- Em đang cầm gì thế Nguyệt???
- Á!!!
- Sao thế??? Thuốc???
- Là mẹ đưa! Em không biết gì hết à nha!!! Hức! Oaoaoa…
Tôi bị anh nhìn đến gai cả sống lưng, hoảng sợ đến hai mắt rưng rưng. Sợ quá!!!
- Không sao! Anh không để tâm đâu ha! Mau vào làm cơm đi, chồng em sắp ૮ɦếƭ đói đến nơi rồi này!!! Hì!
- Dạ!-Tôi vui mừng hết biết. May mà anh không có hiểu lầm a!!! Hihi.
Buổi tối, tôi lon ta lon ton leo phốc lên giường, trùm chăn định ngủ thì bàn tay to lớn của anh lại luồng vào váy ngủ.
- Anh???
- Anh khó chịu!-Mặt anh đỏ phừng phừng. Tôi lo lắng:
- Anh sao vậy??? Hả? Có cần đi bệnh viện hay không??? Hả???
- Anh…chỉ là uống thuốc em đem về thôi à!!!!!
- CÁI GÌ???????????? Anh nói cái gì???? Cái đó là…thuốc…
- Phải!!! Bây giờ anh rất là khó chịu. Em nhất định phải giúp anh!!! Phải giúp anh a!-Anh lay lay vai tôi. Điệu bộ cầu xin trông thiệt là đáng thương. Tôi tự nhủ không được mềm lòng, không được mềm lòng…Tuy nhiên cũng bó tay.
Trai đẹp nó ác vậy đó!!! Dù cho bạn có ý chí siêu phàm thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào chống cự được. Tôi đau khổ gật gật đầu, sau đó thì tôi đã biết số phận tôi đêm nay là toi cái chắc. Mẹ à!!! Hết Midnight Poison rồi tới thuốc bổ. Không biết tôi có phải con của mẹ hay không nữa!!! Hức!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc