Biến thái! Tránh xa ta ra !!! - Chương 17

Tác giả: Congchuayeutruyentranh

BÔNG NHỎ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI!!!
- Anh còn tưởng bị vợ bỏ rơi rồi!!!-Anh đáng thương hề hề nói.
- Em cũng định rồi đó!!! Nhưng vì…một-số-người gây áp lực quá lớn nên em đành chịu vậy!!!
- Hihi…
Binh!!!
Tôi tức giận đập tay lên bàn. Nói như hét:
- Cái gì??? Còn cười??? Anh còn không nói con Bông lớn bông nhỏ gì của anh là tôi chém ૮ɦếƭ anh luôn đó!!!!!!!!!
- Em à! Thực ra…Bông Nhỏ…không phải là người đâu!!!
????
Tôi hóa đá. Không phải là người??? Vậy thì là quỷ ư???
- Đó…là con chó. Con chó ấy tên là Bông Nhỏ.
Con…con chó??? Mặt mũi tôi đoan trang thế này…lại đi ghen…với một con chó??? Huhu…Nhục quá!!! Để tôi ૮ɦếƭ đi cho xong!!! Huhu…
- Haizzz…Vốn dĩ anh không định nói ra, nhưng thấy em…ghen tuông dữ dội như vậy xem ra anh phải nói rồi!!!-Anh thở dài. Tôi bán tín bán nghi nhìn anh.
- @#%*@%^&///…???…!!!…T___T…^O^-Anh kể liên miên cho một hồi. Tôi nghe xong, ngây ngất mất 3s sau đó cười ha hả. Có ai thăm người bệnh mà khùng như tôi không trời!!!

Hồi lúc anh 5 tuổi, ba mẹ anh đem về con chó nhỏ, anh đặt tên cho nó là Bông Nhỏ.
Anh rất là thương nó, xem phim cũng cùng nó xem. Anh nâng niu nó như vậy, yêu thương nó như vậy nhưng ba mẹ anh lại đem Bông Nhỏ cho người khác. Khi anh đi học về, anh tìm mãi không thấy Bông Nhỏ, sau khi biết ba mẹ đem nó đi, anh òa khóc. Giận dỗi 3 ngày trời.
Về sau, ngay cả lúc đã lớn, đã trở thành người đàn ông chững chạc, anh cũng muốn nuôi một con chó nhỏ, xem nó là Bông Nhỏ để đối đãi. Đáng tiếc, chó chưa tìm đến cửa thì tôi đã vác xác đến. Vậy là, cái đêm đó anh say đến mơ mơ hồ hồ, nhìn kiểu gì từ một cô gái dễ thương như tôi lại hóa thành con chó Bông Nhỏ nhà anh!!!
- Em không được cười!!!!-Anh đỏ mặt tía tai.
- Hahaha…
BINH!!!!!!!!!
- Mẹ?!!! >O< - Con nhỏ này!!! Vậy mà còn cười được hả???-Mẹ hét oang oang. Tai tôi thiếu điều muốn điếc luôn. - Đâu có đâu!!! - Thôi mày biến về!!! Đứng đây cười nữa thì người khác tưởng mẹ mày có đứa con bất bình thường. Tôi dỗi, đi về luôn! Bốp. - Ơ??? Tôi luống cuống, va vào một người cao lớn. - Là anh???-Tôi ngỡ ngàng. Hóa ra là anh chàng lịch thiệp lần trước tôi gặp trên đường. - Là em??? Anh ta hình như cũng nhận ra tôi rồi. - Xem ra chúng ta…thật là có duyên. - Vô duyên thì có!!!-Tôi nói nhỏ đủ nghe. Định đi lướt qua anh ta thì bị anh ta chặn đường lại. Anh ta muốn gì đây??? Tôi trừng mắt lên: - Ủa??? Đường này của nhà anh hay sao mà dám cản tôi??? Hả??? Hả??? - Em nói đúng rồi đó!!! Hihi…Bệnh viện này của nhà anh nè!!! Hihi…Cho nên đường này cũng là của nhà anh luôn!!! Đúng là thứ mặt dày, mặt dày như da hải cẩu!!! Huhu…Đúng là ra ngõ gặp ma mà!!! - Anh làm ơn xéo đi cho tôi!!! Xéo ngay khỏi tầm mắt tôi!!!-Tôi lớn tiếng. Không biết vì sao tôi lại có linh cảm anh ta…không phải là người tốt!!! - Haha… Anh ta đổi giọng cười vang. Khom người siết chặt cằm tôi, nhìn xoáy vào ánh mắt giống như đang thôi miên tôi vậy. - Em đang làm gì vậy Nguyệt?????????? Một tiếng hét vang lên rần trời!!! Tiêu rồi!!! Á a a a a a a!!!!!!!!!!!! GHEN. - Em đang làm gì vậy Nguyệt?????????? Một tiếng hét vang lên rần trời!!! Tiêu rồi!!! Á a a a a a a!!!!!!!!!!!! - Ơ…Em…em… Tôi đang định lựa lời giải thích cho anh bớt giận. Huhu…Tại sao tôi lại rơi vào cái diễn cảnh thê thảm này chứ??? Nhìn từ góc độ của anh, bọn tôi giống như là đang…hôn nhau!!! T__T - À!!! Hóa ra đây là người lần trước làm em khóc hả Nguyệt???-Thằng cha kế bên giống như châm dầu vào lửa. Bồi thêm một câu làm tôi như muốn té xuống vực. - Ơ… - Xin chào!!! Tôi là Nghiêm Vĩ.-Anh ta cười cợt, đưa tay ra muốn bắt tay anh. - Em giải thích đi!!!-Anh không màng tới cái tên Nghiêm Vĩ ấy, nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng đâu phải là tội nhân thiên cổ đâu!!! - Em nói đi Nguyệt! Vừa nãy tụi mình làm cái gì? Hửm??? - Ơ…Ơ… - Nguyệt! Theo anh!!! - Anh muốn làm gì vậy??? Đây là bệnh viện mà!!! Hết giờ thăm rồi!!! Em muốn đi về a!!!! Anh siết chặt cổ tay tôi, ném phắt lên giường. Cũng lúc đó, y tá đi vào giống như để xem người nhà bệnh nhân có về chưa vậy. Tôi định đứng dậy rời đi, thì anh kéo tôi bỏ phắt vào tủ đồ. Ít phút sau thì anh kéo tôi ra. Từ đầu tới cuối không nói câu gì hết. - Anh…anh…làm gì vậy? - Thằng hồi nãy là gì của em???-Anh siết cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh. - Là…là…người dưng nước lã. - Đến mức này em còn giỡn hả??? - Em..em nói thiệt mà!!! Oan cho tôi quá đi!!! Oan hơn Thị Kính nữa đó!!! - Hừm!! … Anh nằm lên người tôi, trọng lượng cả hai dồn hết lên cái giường đơn trong phòng. - Anh…anh không phải…không phải… Anh đặt lên môi tôi một nụ hôn mạnh bạo. Sau đó chỉ tốn một chút sức đem bộ đồ trên người tôi tháo xuống. Mắt tôi trợn trắng thiếu điều muốn rách mắt luôn. - Em còn không mau nói sẽ thật sự có chuyện đó!!! - Em đã nói rồi, em không quen hắn!!! Không quen mà!!! - Ngoan cố!!! Huhu…Đồ gà mái!!! Sao tôi nói hoài cũng không thấu hiểu vậy?!! Bàn tay anh vuốt ve cổ tôi, sau đó đặt một nụ hôn lên cổ. Tôi không kiềm được bật ra *** nho nhỏ. Nghiêm Vĩ ૮ɦếƭ tiệt!!!! Mi hại ૮ɦếƭ ta rồi a!!! … Lý trí tôi bắt đầu bị những hành động ác ôn của anh làm lu mờ. Chân không tự chủ đem quấn quanh hông anh, tay thì choàng lên cổ anh, rướn người áp sát người anh. Không gian im lặng đắm chìm trong dục cảm đầy K**h th**h. 2 ngày sau… - Thật sự là người ta không biết gì về tên ấy mà!!! Kể từ cái ngày mà tên quỷ ấy xuất hiện, anh bắt đầu thường xuyên tra khảo tôi. Haizzz…Đúng là mỹ nhân thì có quá nhiều nỗi khổ à nha!!!Hồng nhan bạc mệnh a. Huhu!!! (Hồng…hồng nhan hả trời???) - Em nói thì hay lắm! Thử là em nhìn thấy anh hôn Lam Như thử coi!!! - Trời đất!!! Đã nói không có hôn mà!!! - Em tại sao quen biết hắn??? - Haizzz…Là nhờ anh đó!!! Ngốc! - Anh??? Hồi nào?? - Là vầy…#$*$$@$^**)*#…???…!!!…0_0…>_< - Hóa ra là vậy! Sau này, em gặp hắn là phải tránh đi biết chưa?! - Cần anh nhắc hả??? Hứ!!! Tôi vừa đi ra khỏi bệnh viện thì bắt gặp Nghiêm Vĩ tình cờ đi ngang qua. Ban đầu anh ta có chút ngỡ ngàng nhưng sau đó nhanh chóng bắt chuyện: - Hahaha….Hai ta thật sự là có duyên. Nguyệt? - Im đi!!! Đồ ôn thần!!!-Tôi lườm. - Em có rảnh hay không??? - Không! Rất là bận!!! Bận lắm nhá!!!-Tôi nói với giọng điệu mười phần không có thiện cảm. - Bận??? Lại là…”làm chuyện tốt” với ông xã khó tính ư??? - Anh!!! Binh!!! - Á!!! Tôi một phát giẫm lên chân hắn. Cái đồ tà lơn!!!! - Sau này cấm anh bắt chuyện với tôi nghe chưa? Đồ bệnh hoạn. Bệnh dại!!!! Hứ!!! - Nguyệt!!!! Nguyệt!!!! Mặc xác hắn phía sau kêu réo đầy lưu lưu luyến luyến, tôi vẫn ung dung ngẩng cao đầu đi thẳng. Thấy mấy hôm nay anh giận lẫy như trẻ em lên ba tôi cũng phải đau đầu tính kế lắm chứ!!! Nhưng hình như tôi bị khùng hay sao í, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một cách là…dụ dỗ anh ấy. >__<
Tôi ăn cơm no say, sau đó chọn lấy bộ áo ngủ gợi cảm nhất mà hồi kết hôn mẹ và con nhỏ Ngân Châu tặng lấy cho tôi, nhưng vì tôi thấy bộ này…mặc mà như không mặc nên giấu nhẹm luôn. Không ngờ…bây giờ…Huhu…
- Em…em…em…
Anh vừa mới xuất hiện ở cửa đã trố mắt nhìn tôi. Ban đầu tôi cũng hơi bất ngờ nhưng sau đó thì nhớ tới mục đích của mình nên ẻo lả, duyên dáng bước tới áp sát người anh.
- Có phải em thấy anh dạo này hờ hững, có vẻ không quan tâm em, nên mới bày kế này dụ dỗ anh dúng không???
Tôi bắt đầu diễn trò “lùi một bước, tiến ba bước”.
- Rồi! Anh không thích thì thôi. Em lập tức đi thay bộ khác, bảo thủ hơn, kín đáo hơn. Ok???
- Khoan nào!!! Em…mặc như vậy cực kỳ hấp dẫn.
- Anh?!
Tôi giả vờ quay lưng bước đi. Anh phía sau siết lấy eo tôi, thật chặt!
Anh đem tôi lên giường, một tay với lấy tắt hẳn đèn ngủ.
Trong bóng tối, trừ thị giác thì các giác quan khác của tôi nhạy bén hơn cả. Tôi có thể cảm nhận thấy cả người anh nóng hẳn lên. Váy ngủ của tôi bị vén lên nửa người, không khí trong phòng hơi bị lạnh nên tôi rùng mình lên một cái.
- Hắc hắc…Sao em không làm như vầy sớm nhỉ???
Hừm!!! Hên là tôi chưa nói bản thân đã xịt “một ít” nước hoa Midnight poison…Ok! Thật ra là là xịt hết nửa chai. Huhu…
- Em rất hấp dẫn ư???
- Quá hấp dẫn!!!
Reng reng…Điện thoại của tôi vang lên. Anh hậm hực:
- Thật là mất hứng ૮ɦếƭ đi được!!!
- Hihi…Vậy thì em không nghe điện thoại là được!
- Tốt quá!!!
Anh lột váy ngủ của tôi ra, mạnh dạn đè sấp lên người tôi. Nụ hôn đầu tiên thì dịu dàng vô cùng, nụ hôn thứ hai thì hơi mạnh mẽ, còn nụ hôn kế tiếp thì cuồng nhiệt vô cùng. Nụ hôn bắt đầu di chuyển dọc xuống ***, nơi đó bị anh *** chặt, đau đến chảy nước mắt.
- Đau a!!!-Tôi rên nho nhỏ.
Tiếp đó anh đem nụ hôn đặt lên tai, lên cổ…
Không khí trong phòng từ lạnh chuyển sang nóng như nước sôi. Tôi bắt đầu thở gấp, anh nâng đù* tôi lên, đem thân thể cường tráng áp sát vào người tôi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc